Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 19 Lâm phu nhân
Tần An xem như hiểu được phần nào câu chuyện này thiếu niên cũng không có vội vàng tiếp tục đưa ra các suy luận vô căn cứ nào hơn, dù sao có một điều rõ ràng chính là hiện tại mọi sự đều diễn ra suôn sẽ theo đúng với tính toán ban đầu, coi như có thêm chút món quà bất ngờ đi chăng nữa cũng không làm thay đổi quá nhiều quỹ đạo tính toán của hắn. Thiếu niên nghĩ đến đây vô thức cuối đầu nhìn xuống nắm tay của mình, ở thế giới này nắm đấm rắn mới là đạo lí đầu tiên cần phải học thuộc ngươi có thể khiến cho người khác chủ động xuống nước nói chuyện đạo lí với mình hay không tất cả đều phụ thuộc vào cái bản lĩnh này.
Hít vào một hơi thật sâu từ từ thả lỏng cơ thể của mình, nếu như là hắn ở kiếp trước mà nói khẳng định sẽ không có suy nghĩ nhiều đến như thế về những chuyện vụn vặt này…bản thân là kẻ yếu vậy thì nhìn đâu đâu cũng cảm thấy có người muốn hại mình. Bản thân là kẻ nghèo nhìn đâu đâu cũng thấy có người muốn c·ướp đoạt tiền của mình, bản thân là kẻ hèn nhìn đâu đâu cũng thấy người khác khinh thường mình.
Đạo lí này từ ngày xưa đến nay có từng sai khác đâu, thiếu niên nghĩ đến đây hơi chửng người quay về với hiện thực tò mò nhìn tới chỗ Tần Phong vừa mới chạy đi có vẻ như gấp gấp như thế là muốn mua cái gì đó, sẵn trong người có bản tính tò mò vậy thì liền không quan tâm nhiều nữ đuổi theo chỉ thấy Tần Phong rất nhanh đứng bàn chân mình trước cái sạp hàng đồ trang sức dành cho nữ nhân, đôi mắt đảo quanh toàn sạp một lượt dừng lại ở khu trưng bày những chiếc trâm cài tóc được tạo ta từ đủ thứ loại chất liệu cùng những kiểu dáng trang trí tinh xảo khác nhau.
Thiếu niên mười bốn tuổi đứng trước sạp hàng trong đôi mắt nâu sẫm của mình hiếm hoi để lộ ra ngoài sự chăm chú khi quan sát một vật nào đó, bàn tay không ngừng cầm lên bỏ xuống từng chiếc trâm ngọc một cực kì chuyên chú đến nỗi khiến cho Tần An cảm thấy bất ngờ. Phần nhiều cũng vì tâm tính thờ ơ của Tần Phong rất nổi tiếng có thể nói là không ai không biết, ngay cả vị tiên sinh dạy học ở trong lớp bình thường cũng chẳng mấy khi thực sự để tâm đến thiếu niên này rốt cuộc là tâm hồn có còn đang trong lớp hay đã lang thang ở nơi nào đó rồi. Mà tính đúng ra thì dáng vẻ chuyên chú này của Tần Phong hắn chỉ mới nhìn thấy có hai lần duy nhất trong cuộc đời đương nhiên cũng tính cả đoạn thời gian ở kiếp trước nữa.
Ánh mắt của bà chủ sạp hàng đặt lên người của Tần An xong chỉ sau một thoáng nhỏ đã lập tức lướt đi dừng lại trên người của Tần Phong đang ở bên cạnh chăm chú lựa chọn trâm ngọc. Một làn thu thủy mềm mại tựa như cơn gió xuân bất chợt lướt ra đã hoàn toàn lưu lại hình ảnh của thiếu niên ở trong đáy mắt mình, nói ra có vẻ khoa trương nhưng Tần Phong thực sự là một người anh tuấn đến nỗi khó mà tưởng tượng được.
Thiếu niên dáng người cao ráo bên ngoài vận một bộ thanh sam y bào màu xám sẫm kiểu dáng lỗi thời còn đã dần phai màu với thời gian, điệu bộ của hắn thì đừng nói đa phần là cứng nhắc và quy củ rất giống với các vị tiên sinh dạy học thường thấy ở thư viện Thương Sơn, thân hình tầm trung tuy không tính là quá mức đồ sộ nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy khí lực cơ thể tuyệt đối không nhỏ. Thế nhưng sau tất cả thứ thật sự khiến cho người ta bị thu hút nhất có lẽ chính là nằm ở đôi mắt sáng tinh anh như đang ẩn chứa một vầng thái dương của tiểu thư sinh, chỉ cần thiếu niên tập trung nhìn vào một người nào đó cũng có thể lập tức khiến cho họ dại ra, rồi khép nép lui mình không biết phải đáp lại ánh mắt kia như thế nào.
Vị phu nhân này đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ bị dáng vẻ thư sinh bên ngoài cùng với đôi mắt trầm ổn kia thu hút, cả đôi mắt giờ đây đều chỉ còn lại hình ảnh của Tần Phong mãi cho đến khi hắn lên tiếng hỏi giá mới sực tỉnh nhận ra sự thất thố của mình. Vui vẻ cười trừ với thiếu niên vài tiếng
- Lâm phu nhân không biết trâm ngọc này của phu nhân bán giá như thế nào ?
- A…à…à, cái trâm này sao bình thường sẽ bán giá bảy đồng bạc, nhưng mắt nhìn của tiểu thư sinh cháu không tệ ta có thể lấy sáu đồng đương nhiên nếu như cháu mua hai cây ta có thể giảm giá thêm chỉ lấy mười đồng. Cái này là giá cả hữu nghị lắm rồi đấy nhé không thể giảm hơn được nữa đâu.
- Lâm phu nhân buôn bán cũng thật hào phóng, đã vậy cháu sẽ lấy cây trâm này. Lại nhờ Lâm phu nhân chọn giúp một cây trâm thuận mắt một chút cho tiểu cô nương đằng kia.
Tần Phong vừa mới dứt lời bàn tay nhanh một chút chỉ về phía tiểu cô nương còn đang đứng lấp ló ăn bánh bao chiên đằng sau lưng ca ca, nàng thấy ngón tay của Tần công tử chỉ đến hướng mình nhất thời bày ra bộ dáng của một vị tiểu cô nương non nớt e thẹn núp sâu hơn đằng sau vạt áo của ca ca mình. Lâm phu nhân cười cười hiểu ý, ánh mắt xoay chuyển một cái vào trong sạp trâm gài tóc chậm rãi lấy ra một cây bằng gỗ sẫm màu, tương đối nhẵn bóng đoán chừng chất liệu chế tác cũng không tệ. Trên thân trâm cũng được trang trí thêm một số những hoạ tiết nhỏ nữa càng làm nổi bật lên sự đáng yêu, Lâm phu nhân khẽ cười cùng với tiểu cô nương rồi chuyền tay sang cho ca ca của nàng.
- Tiểu cô nương còn bé mà nhan sắc đã mặn mà như thế này, khi lớn ắt hẳn sẽ là một tuyệt đại mỹ nhân a. Người nào có thể lấy được con bé làm vợ thật sự là diễm phúc không tệ a.
Tần Phong đứng ở một góc đang nhìn ngắm những món nữ trang bắt mắt với đủ thứ loại hình dáng mẫu mã đang được bày biện ở trong sạp vừa mới nghe thấy những lời này trong lòng cũng nổi lên chút tò mò hứng phấn, liền muốn ghé ánh mắt qua xem thử cho kĩ càng chỉ là thiếu niên mới hơi nghiêng đầu qua một chút ánh mắt còn chưa kịp đi đến nơi nào đã bắt gặp Tần An đứng đó lắc lắc khớp tay từng tiếng răng rắc vang lên chói tai, trong bụng giật thót liền tự thấy khó mà lui lập tức quay đầu đi xem như chưa từng làm ra loại chuyện nào.
- Lâm phu nhân không biết gần đây trong thành có chuyện gì đặc biệt hay không ?
- Ồ trong thành chúng ta ngày nào cũng có chuyện đặc biệt xảy ra cả, chỉ là không biết tiểu thư sinh của Tần gia như cháu đây là muốn nghe chuyện gì ?
- Ví dụ như dạo gần đây trong thành xuất hiện rất nhiều những người mặc đạo bào chẳng hạn, hoặc là những chuyện tương tự như thế.
- Để ta nhớ xem nào…
Vị Lâm phu nhân này nhất thời lâm vào suy tư về câu hỏi của thiếu niên đến thất thần, gương mặt bình thường vốn đã có phần lãnh đạm giờ lại có thêm nét ưu tư kì lạ khiến người ta không khỏi xuýt xoa nhìn ngắm, đôi mắt của phu nhân tựa như hai viên lam ngọc trong vắt của bầu trời hiếm hoi thoáng hiện lên dáng vẻ lơ đãng, hàng lông mày mảnh nhẹ tựa như lá liễu khẽ nhíu lại càng làm tăng thêm nét nhu hòa kiều mị trên gương mặt của người phụ nhân đã gần đi đến cái tuổi tam tuần này.
Trong khu vực thành nhỏ Thanh Sơn tự nhiên là không ai không biết vị Lâm phu nhân bán sạp nữ trang trên phố Đào Hoa cũng giống như không có ai không biết đến Tần Phong thiếu niên đọc sách nổi tiếng thông tuệ cùng với vẻ ngoài thư sinh nho nhã khiến cho không biết bao nhiêu tiểu thư đài các ngày đêm mong nhớ của Tần gia. Còn về việc danh tiếng này từ đâu mà có thì nó lại là một câu chuyện dài của một quá khứ vô cùng sâu xa.
Đại khái là nên ngược dòng về khoảng mười bốn mười lăm năm trước vào cái thời điểm mà nhan sắc của vị Lâm phu nhân này còn đang ở cái độ chín hồng nhất của đời người con gái. Nếu như dùng đến bốn chữ sắc nước hương trời thậm chí là quốc sắc thiên hương cho vị phu nhân này tuyệt đối không thể tính là khoa trương.
Gương mặt hoà ái mang theo sự mềm mại cùng nét hương dã của người con gái vùng núi rừng xa xôi. Đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp tựa như hai viên lam ngọc long lanh nhất của bầu trời những ngày nắng hạ vô tình rơi xuống nhân gian, làn da trắng hồng nhẵn bóng hoàn toàn không giống như làn da của người con gái phải làm việc tay chân và còn nhiều thậm chí còn rất nhiều những điều mà người ta không thể dùng từ ngữ để miêu tả.
Đương nhiên đẹp là đẹp như thế nhưng cũng chưa đến mức có thể nổi danh khắp cả một vùng, vị Lâm phu nhân này từng có một đoạn chuyện xưa có thể nói là đã trở thành một trong những giai thoại được đồn đại nhiều nhất trong thành Thanh Sơn. Nói vắng tắt ra một chút thì năm đó Hoàng Đế của Sơn Linh quốc đã từng vi hành đến nơi này để quan sát địa thế nhân gian.
Trong lần đầu gặp gỡ bởi vì nhan sắc trời ban cùng với cử chỉ ân cần của Lâm phu nhân đã khiến cho vị hoàng đế trẻ tuổi kia đem lòng say đắm, ngày nhớ đêm mong đến mức chỉ cần một cái gật đầu đồng thuận ngai vị hoàng hậu đã nhiều năm vẫn để trống của hoàng triều sẽ liền có chủ nhân ngồi xuống.
Cũng phải biết một điều vô cùng quan trọng rằng trong cung của vị hoàng đế trẻ tuổi kia vào lúc đó đã có đến hơn trăm cung tần phi nữ sớm chiều ra vào chăm sóc hầu hạ. Cho dù là nhắm mắt tuỳ tiện chọn bừa ra một người cũng đều thuộc vào loại giai nhân đứng hàng nhất đẳng trong thiên hạ xuất thân cơ bản của mỗi người đều là danh gia thế tộc ở trên phương diện địa vị tuyệt đối là những cô nương chốn hương dã như Lâm phu nhân không thể nào so sánh.
Chưa kể bởi vì xuất thân từ danh gia vọng tộc thế nên mỗi một vị phi tần cung nữ của hoàng đế từ khi còn nhỏ đều đã nhận được nền giáo d·ụ·c tốt nhất. Mỗi người trong số ấy đều là trên thông thiên văn dưới tường địa lý, đối với cầm kì thi họa tứ đại kỹ nghệ mà nói tuyệt đối không thua bất cứ một vị thi nhân danh sĩ nào. Ấy vậy mà những vị giai nhân tài sắc vẹn toàn như thế còn chưa từng được hoàng đế để mắt tới chứ nói gì là sủng ái. Một cô gái hương dã có thể một bước trở thành chính cung hoàng hậu, công nhận này lớn đến mức độ nào cho dù là ngươi ngu ngốc cũng có thể hiểu ra được.
Đương nhiên sự tình tiếp theo diễn ra chính là một màn sống c·hết từ chối hôn sự của vị Lâm phu nhân này, hoàng đế sau nhiều ngày tháng cố gắng không có kết quả nào cuối cùng cũng đành bất lực chỉ có thể ngậm ngùi quay về kinh thành. Âu cũng là cái duyên cái số, nếu như đã không có duyên phận vậy giữa hai người càng không nên cưỡng cầu. Còn về nguyên nhân tại sao lại gọi là Lâm phu nhân thì cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng vị phu nhân này họ Lâm có người từng gọi bà là Lâm phu nhân, bà liền cảm thấy không tệ nên đã dùng làm cách xưng hô hằng ngày.
Tần An đứng đó với đầy những dòng suy nghĩ vẫn vơ, theo như phần trí nhớ mờ nhạt của thiếu niên thì kiếp trước vị Lâm phu nhân này rất thân thuộc với gia đình của Tần Phong hình như còn từng có đoạn thời gian làm thị nữ hầu hạ cho ông nội của thiếu niên thư sinh ấy. Thân phận có thể nói là tương đối bí ẩn, hắn từng có dụng tâm điều tra qua một vài lần, nhưng kết quả nhận được thì tương đối mờ mịt bây giờ lại càng thêm xác định vị phu nhân này chắc chắn là thân phận không hề tầm thường.
Sau một lúc sắp xếp cũng như chắt lọc lại những thông tin muốn nói trong đầu của mình, Lâm phu nhân mới nhìn tới ánh mắt đầy vẻ trông chờ của Tần Phong mỉm cười hài lòng chậm rãi lấy từ bên trong cái sạp đồ của mình lấy ra một cái ghế gỗ dài khác chuyền qua cho thiếu niên ý bảo hắn ngồi xuống rồi mới cùng bà trò chuyện, ánh mắt lại một lần hướng đến vị trí của Tần An đang đứng săm soi những món nữ trang ở bên trong sạp hàng của mình.
Thiếu niên đang đứng đó suy nghĩ nhất thời bị ánh mắt này hướng tới, giống như chỉ một ánh mắt đã nhìn thấu hết toàn bộ tâm can hắn làm cho bản thân chột dạ, cả gương mặt thiếu niên sượng lên cố nặng một nụ cười nhạt có chút khó coi khẽ nắm chặc hơn bàn tay của tiểu muội mình hướng đến phía Tần Phong lên tiếng
- Tần Phong ta đưa muội muội mình đi dạo một vòng chút nữa chúng ta gặp lại.
- Ừ nếu như muốn thăm thú thành trấn một vòng thì cứ đi đi, chút nữa ta nói chuyện xong với Lâm phu nhân thì chúng ta gặp lại.
Bước chân chậm rãi nhấc lên hướng về phía con đường đông người, từng đợt gió xuân thổi qua không gian mang theo cái khí trời mát lạnh cùng mùi hương của cỏ cây dạo đang bung nở tràn ra bốn phía. Tần Phong hơi khẽ nhắm mắt lại hít vào một hơi nhẹ nhàng muốn tận hưởng không khí mát trời kia nhưng nhất thời bị sặc ho đến tím tái cả gương mặt. Mùi phấn của nữ nhân đúng là không hợp với mình chút nào mà hôi c·hết đi được, xém chút nữa là ho c·hết luôn rồi. Lâm phu nhân như nghe được tâm tư của thiếu niên lập tức quay đầu nhìn hắn đôi mắt bà khẽ nheo lại một bàn tay như ánh chớp loáng cái đã đi đến nhéo vào lỗ tai của Tần Phong kéo ra.
- Này này này, thằng nhóc không biết điều kia ngươi dám nói là ai hôi hả ?
- Không có tuyệt đối không có…Lâm phu nhân nhất định là nghe nhầm, nhất định là nghe nhầm rồi.
Bàn tay bà lại nhéo mạnh hơn khiến cho thiếu niên sợ xanh cả mặt đau đến nhổm người lên nước mắt lưng tròng, một phần vì sợ vị Lâm phu nhân này thật sự sẽ nhéo mất luôn cái lỗ tai của hắn, một phần khác lại là vì ngón tay của bà cầm vào tai xách lên thực sự là đau đớn không sao kể xiếc. Lâm phu nhân ở nơi này không phải chỉ nổi tiếng vì sự xinh đẹp của mình mà còn nổi tiếng vì sự chua ngoa đanh đá cùng với hung dữ nữa.
Chưa từng thua ai trong một cuộc cãi vã tay đôi, thậm chí khắp trong thành nhỏ còn vang danh chưa từng thua ai trong một cuộc đánh nhau cái danh Hổ Phu Nhân phố Đào Hoa cũng không phải tự nhiên mà có. Thậm chí có lần một thiếu niên đến mua hàng trêu ghẹo bà một phen, khen thân hình phu nhân đẫy đà quá đỗi.
Bà giận đến đỏ mặt bắt hắn đánh một trận rất thảm thậm chí còn lột hết y phục trên người trói tay trói chân đem đi ném ở sân nha môn rồi ngồi ở nơi đó khóc lóc một trận kinh thiên động địa để đòi công đạo. Ngay cả vị quan tuần án trong thành sau khi biết được rõ ràng sự tình trong lòng đối với thiếu niên trẻ tuổi thích cợt nhã kia cũng nổi lên chút tâm thương xót, dù sao cũng cùng là đàn ông với nhau chí ít ông cũng hiểu được phần nào tâm tư của hắn khi nhìn thấy vị phu nhân thân hình hoàn hảo như thế. Thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh định lực kém, nhìn thấy phụ nhân thân hình hoàn mỹ trong lòng nổi gió xuân bạo gan đánh tiếng trêu ghẹo cũng không nghĩ đến phu nhân lại dữ dằn như thế, cuối cùng chỉ trói hắn lại nhốt vào đại lao chờ cho Lâm phu nhân hết giận rồi thả ra.
Ấy vậy mà Lâm phu nhân lại cho rằng quan phủ xử trí bất công, ở sảnh đường khóc lóc thảm thiết hai tay đấm ngực bôm bốp lăn lộn một trận thậm chí mỗi ngày sau đó đều đến trước cổng nha môn đánh trống kêu oan rất thảm giống như bản thân mình mới là người bị hại cuối cùng trong câu chuyện ấy. Sự việc từ nhỏ vốn không đáng nói kia bị bà làm cho một trận náo động cả thành cuối cùng vẫn là người của tam đại gia tộc đứng ra gây áp lực bắt buộc quan phủ thi hành án.
Thiếu niên kia bị lôi ra đánh thêm một trận thảm đền bù số tiền mấy mươi đồng bạc mới được tha cho một mạng. Mà cái vị quan phủ xử lí vụ án này so với hắn cũng không khá khẩm hơn là mấy bởi vì mang tiếng xử trí không công tâm gây ra náo loạn chốn công đường làm ảnh hưởng đến bộ mặt công tư phân minh của quốc gia, cuối cùng bị triệu tập về kinh đô. Về phần kết cục của ông cuối cùng thế nào thì không rõ, dù sao cũng chỉ là chức quan xử án cỏn con không lên nổi mặt bàn nên cũng không có ai thực sự quan tâm mà hỏi đến.
Đương nhiên đây cũng chỉ là một chuyện nằm ở trong vô vàn những chiến tích kinh động phố phường mà Lâm phu nhân từng đạt được. Hay là có lần chỉ vì bị mấy người phụ nhân nói xấu sau lưng, bà bỏ luôn chuyện buôn bán của mình qua một bên đến trước cửa nhà từng người để chửi mắng, không có câu ác mồm độc miệng nào không dùng đến ròng rã một tháng trời liền không thiếu một ngày. Vậy mà mấy phụ nhân nọ chỉ có thể đóng cửa ở yên thin thít trong nhà chịu nhục nhã tròn một tháng trời, ngay cả một câu chửi lại cũng không dám. Đương nhiên phần nhiều vẫn là bởi vì đã từng nhìn thấy kết cục của vài người động vào Lâm phu nhân đều không có tốt lành, trong lòng tự nhiên sợ hãi chưa đánh đã đau.
Một bản truyền kì đều là chuyện xấu dài như thế, bây giờ thiếu niên sợ thật ra cũng không phải là không đúng. Lâm phu nhân sau một hồi dày vò mới chịu buông bàn tay của mình ra, xém nữa còn khiến cho hắn khóc ré lên một trận vì đau. Nói gì thì nói mặc dù Tần Phong thể hiện bên ngoài rất trưởng thành nhưng hắn thực lại không giống như Tần An là một trùng sinh nhân đã trãi qua gần như tất cả gió bụi sương khói của nhân gian, thiếu niên chỉ là người bình thường trưởng thành sớm mà thôi cho nên phần trẻ con thì vẫn có b·ị đ·au một trận muốn khóc ré lên cũng không kì lạ.
- Lâm phu nhân, người ra tay ác quá…
- Này ngươi nói ai ác ?
Thiếu niên nhìn thấy một bàn tay của phu nhân đi đến phía lỗ tai bên kia của mình, sợ đến cả người phát run không dám có một chút chuyển động nào ánh mắt lập tức xoay chuyển khắp nơi cuối cùng nhìn đến một con gà với cái đuôi cực nhiều màu sắc phe phẩy chĩa ra làm ba hướng đang ở gần góc tường cặm cụi mổ ăn những hạt thóc rơi vãi, ánh mắt sáng lên chỉ thẳng đến chỗ con gà ấy.
- Là…là đại kê…đại kê ác đó không phải Lâm phu nhân đâu đừng nhéo tai cháu nữa.
Giống như hiểu được lời của thiếu niên nói, đại kê đang cặm cụi mổ thóc ở góc tường thốt nhiên dừng hẳn lại phần công việc của mình, chòng chọc nhìn về phía thiếu niên gáy vang lên một tiếng dữ dội cái mỏ đỏ của nó hướng thẳng về phía của Tần Phong ầm ầm lao đến doạ cho thiếu niên mới chừng mười bốn tuổi này một phen sợ đến ứa cả nước mắt nước mũi la toáng lên nhảy dựng khỏi ghế chạy thẳng vào nấp sau lưng của Lâm phu nhân.
- Kê ca không ác là tiểu đệ hồ đồ, hồ đồ thôi…
Tam Vĩ Kê lại lần nữa hiểu được đại ý của Tần Phong ánh mắt nó nhìn chằm chằm tới chỗ thiếu niên đang núp núp tránh tránh như loé lên một luồng điện lửa rất dữ dội, nhưng phút chốc bắt gặp ánh mắt sợ nhưng không loạn của Tần Phong liền diệu đi mấy phần. Lớp lông hơi ngả sang màu hoàng kim ở trên cơ thể cũng dần hạ chậm xuống nằm lại hết trên người, ba cái đuôi khẽ phe phẩy mấy cái một lần nữa hướng về chỗ cũ tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình.