Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 27 Hồi Xuân Hàn
Bởi vì cái gốc ban đầu của gia đình này đã tốt hơn phần lớn mọi người, xuất thân ban đầu trong một gia đình học thức lưu truyền qua nhiều đời, gia tộc ở tận kinh đô xa xôi, con trai trong nhà trở thành trạng nguyên lang thậm chí còn chỉ thiếu một bước nữa đã trở thành phò mã đương triều, có thể nói bọn họ thuộc vào hàng trâm anh thế phiệt hàng thật giá thật. Vậy nên cho dù cha của thiếu niên họ Lưu này đã cùng với vợ con lưu lạc đến tận nơi đây, phải sống ở trong con ngõ nhỏ nghèo khổ của dân tứ xứ tha hương cầu thực, lại tuyệt đối không cùng với những người nghèo khổ nơi này được xếp chung ở một cấp bậc.
Một phần nguyên nhân trong đó là vì Thanh Sơn thành khởi điểm là nơi ở tận cùng của Sơn Linh quốc được rừng núi tự nhiên dựng ra bức tường thành bao bọc bảo vệ, địa thế này vừa là một phước lành của thế giới tự nhiên dành cho bọn họ bảo hệ những người dân trong thành với hầu hết những nguy hiểm của thế giới bên ngoài, thế nhưng nó cũng lại mang đến những trở ngại vô cùng lớn đối với sự phát triển về mặt kinh tế và lan truyền văn hóa từ bên ngoài với thành. Ở nơi rừng sâu núi thẳm có thể xem là cách biệt gần như hoàn toàn với thế giới bên ngoài, vậy cho nên những người dân ở trong thành vẫn thường bị người xứ khác mắng thầm là man di mọi rợ.
Đương nhiên điều này cũng ảnh hưởng ít nhiều tới cảm nhận của người dân bản địa trong thành, chỉ là đối với dân chúng bình thường mà nói. Kinh tế của thành không được phát triển theo hướng mở cửa dựa trên các hoạt động giao thương như thường thấy, mà phần lớn những cơ hội làm ăn đều nằm hết ở trong tay của các gia tộc lớn, bọn họ chỉ là người dân bình thường không có thế lực, tiếng nói cũng không quá được người ta để tâm đến, chủ yếu cũng chỉ cầu được ăn no mặc ấm mà thôi, chuyện có bị người ở bên ngoài gọi như thế nào kì thực cũng không quá quan trọng. Hơn nữa những loại đánh giá này cũng không có người ngoại hương nào dám trực tiếp nói ra, chủ yếu là nói xấu sau lưng, bọn họ giả bộ như mắt mù tai điếc không quan tâm đến là được.
Thế nhưng đối với những gia tộc đã có của ăn của để, thậm chí sở hữu lượng tài phú khổng lồ như tam đại thế gia mà nói. Trãi qua quá trình gầy dựng thành trì kéo dài mười mấy đời, trãi qua không biết bao nhiêu năm tháng phấn đấu miệt mài, bọn họ đã phát triển nơi này từ một tòa thành tầm thường không được ai nhớ đến, trở thành một trong những địa điểm tìm kiếm cơ duyên của tu hành giả, phải đổ ra bao nhiêu mồ hôi và công sức mới có thể làm được. Vậy mà lại bị nhưng kẽ ngoại hương kia ở đằng sau gọi bằng bốn chữ man di mọi rợ, nghĩ thế nào cũng không nuốt xuống được cục tức này.
Về vấn đề ấy mà nói, nếu như rảnh rỗi ngồi xuống mà ngẫm nghĩ kĩ càng một chút cũng đều sẽ thấy rất dễ hiểu, cực kì dễ lí giải. Thế gian nho giáo hưng vượng, tư tưởng đạo lí bao bọc trãi khắp cả thiên hạ, dù cho là người không biết đọc sách cũng từng phải nghe đến một vài câu đạo lí răn dạy con người của thánh nhân. Mà ở trong số chúng, giới nhà giàu lại lưu truyền một loại đạo lí gọi là phú quý sinh lễ nghĩa.
Áp câu nói này lên vấn đề bên trên lại có thể giải thích theo chiều hướng dễ hiểu, người dân bình thường trong thành đối với chuyện kiếm cơm bỏ bụng đã phải vất vả dùng hết mười thành sức khoẻ, thế nên bình thường nếu không có ai trực tiếp đứng ra mắng người là man di mọi rợ, bọn họ cũng sẽ không có tâm trí mà quan tâm nhiều đến chuyện mặt mũi này. Ở một vấn đề khác chính là những người dân bình thường tiếng nói cũng không có mấy phân lượng, người ngoại hương đến nơi này đa phần đều có bối phận đằng sau sâu không lường được, bọn họ đắc tội với những người này không được, cho dù thực sự có bị mắng thẳng mặt cũng sẽ không dám đứng ra phản kháng. Mà đánh lại thì càng không có khả năng, bọn họ chỉ là phàm nhân bình thường, thân phàm xác tục nào có thể so sánh cùng với những người đã bước lên con đường tiên đạo kia. Người dân phản kháng đánh ra một cái nhiều nhất chỉ để lại vết xước trên người của các vị tiên nhân cao cao tại thượng này, mà những người kia đánh lại một cái bọn họ chỉ còn con đường c·hết. Tự đặt ra một câu hỏi giữa mạng sống và mặt mũi cái nào quan trọng hơn, bọn họ cảm thấy câu trả lời không phải đã quá mức rõ ràng rồi hay sao ?
Đương nhiên người dân bản địa ở nơi này cũng sẽ không vì như thế mà lúc nào phải cúi đầu chịu nhục, bị người ta chà đạp gọi là man di. Bởi gì đằng sau bọn họ vẫn còn có những danh gia vọng tộc giống như Tần gia đứng ra làm chủ công đạo, người bên ngoài cũng tuyệt đối không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà đắc tội với một trong các danh gia thế tộc ở trong thành, thế nên những lời bất kính muốn nói ra khỏi miệng, mỗi bên đều phải tự có cho mình những sự kiềm chế riêng, cũng tự có cho mình những giới hạn riêng.
Giả như mới năm ngoái thôi cũng vào tiết thanh minh nhộn nhịp như thế này, Tần Phong công tử xuống đường du xuân dạo phố vì vui vẻ mà nổi lên cao hứng mở một cái sạp nhỏ tặng chữ cho mọi người hữu duyên qua lại trên đường Đào Hoa. Mọi người trên đường ai nấy cũng vui vẻ, tích cực xếp hàng chờ được tới lượt mình khiến cho nguyên một con đường nhộn nhịp tiếng nói cười bàn tán. Mà ở trong số những tiếng nói cười đó lại có một giọng mỉa mai giễu cợt, mắng Tần Phong là thứ man di dã chủng sống ở nơi rừng sâu núi thẳm mà giả danh trí thức, chỉ có được chút cái mác vẻ ngoài chứ thật sự bên trong thối nát như hố phân, cái gì mà cho chữ còn không phải làm màu để lấy lòng nữ tử trên đường hay sao, một tràng dài đều là những lời bẩn thỉu nhục mạ danh dự.
Tiếng mỉa mai cười đùa không ngớt của người này lại bị mấy hộ vệ của Tần gia đứng quản lí trật tự bắt gặp được, trực tiếp diễn ra một trận nhốn nháo ầm ầm trên đường. A Lang lập tức lao tới không nói hai lời với hắn, dùng tay không trực tiếp rút lưỡi của kẻ đang không ngừng mỉa mai kia giữa dòng người đang qua lại trên đường, một màn cảnh tượng xảy ra nhanh như cắt khiến cho ai cũng kinh hãi. Những người hộ vệ đằng sau chạy tới thì đứng hỏi, mặt mũi ai nấy đỏ bừng đến muốn bốc cả khói trắng, đều bị nhưng lời xỉa xói vị công tử nhà mình của tên kia làm cho phẫn nộ đến cực điểm.
Một nhóm bảy tám người nam tử tráng lao vào không nói một câu nào, trực tiếp tung quyền vung cước không chút nương tay. Lúc thành vệ quân kịp chạy đến nơi này để quản lí tình hình cũng như kiểm tra vấn đề thì đã xong chuyện, chỉ thấy kẻ kia đã b·ị đ·ánh bầm dập đến nổi không còn nhận dạng được nữa, nằm vật ra đất khắp người máu me chảy xuống thành dòng, cũng may mắn vì tên đó còn có vài thứ đồ bảo vệ tính mệnh bên người, thế nên mới còn sót lại được một hơi thở. Nếu như không phải vị đội trưởng của đội thành vệ quân trực tiếp đứng ra nói chuyện, A Lang đã sẵn sàng vung thêm một cước nữa, tiễn kẻ kia lên đường siêu sinh. Kết cục của người b·ị đ·ánh thì thôi, trực tiếp bị ném thẳng ra ngoài thành phó mặc cho số mệnh, mấy người đồng bạn của hắn nhìn thấy cũng không ai dám nói câu nào đều chủ động lẻn lẻn vào đám đông mà chạy mất hút.
Tuy có thể lập ra cái uy, thế nhưng cũng khó mà xoay chuyển được suy nghĩ vốn đã rập khuôn của rất nhiều người ngoại hương về thành. Nghĩ cũng thấy dễ hiểu, nếu như chỉ dựa vào một chút sóng gió nhất thời đã có được kết quả mong muốn, vậy thì tam đại gia tộc nhiều năm nay làm đủ thứ chuyện, kinh động đến tận kinh đô cũng không ít tại sao còn không thu được kết quả mình mong muốn. Một lối suy nghĩ đã được rập khuôn thì không thể nào thay đổi được trong thời gian một sớm một chiều, đó cũng chính là lí do mà tam đại thế gia sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền cùng với công sức chỉ để xây dựng nên Thương Sơn thư viện, được thư viện chính thống chấp nhận mỗi sáu mươi năm sẽ điều một vị thư sinh nho môn đến dạy học. Trả một cái giá cực đắt, nguyên nhân sâu xa trong đó chính là mong muốn con cháu đời sau của mình có thể thoát được khỏi cái danh man di mọi rợ này. Ít nhất nhưng đứa trẻ ấy cũng có thể ngẩng đầu vỗ ngực mà tự hào về nơi mình được sinh ra.
Bởi vì nguyên cớ ấy mà ở trong Thanh Sơn thành lưu truyền một nguyên tắc bất di bất dịch kéo dài suốt hàng trăm năm nay chưa bao giờ thay đổi, chỉ cần là người biết đọc sách vấn đề nhiều hay ít không quá quan trọng, thì đều sẽ nhận được sự tôn trọng từ tất cả mọi người trong thành, cho dù người đó có xuất thân thấp kém đến thế nào cũng đều không quan trọng. Chỉ cần tận tâm dạy học trong thư viện nửa đời sau của người đó tuy không thể tính là phú quý giàu sang tuyệt đỉnh nhưng cũng có thể nói là sống thoải mái tự tại không cần phải quan tâm đến gánh nặng của một chữ tiền đè xuống hai bên vai
Cái thiếu niên nhà bên Hứa Tập Tân này chính là hưởng thụ cái danh tiên sinh dạy học của phụ thân mình để lại, thế nên cuộc sống bình thường của hắn lúc nào cực kì thoải mái, tiêu dao tự tại, chưa kể ở bên người lúc nào cũng kè kè đi theo một cô tì nữ hầu hạ cơm nước, nàng ta cũng có một cái tên rất nho nhã gọi là Tịnh Hương. Một đôi thiếu gia tiểu nữ hầu sống cùng với nhau rất thoải mái trong con ngõ tối tăm. Tuy là ở cùng một nơi với thiếu niên Trần Trường An thế nhưng cuộc sống của cả hai về cơ bản có thể miêu tả là, một bên phải chạy ăn từng bữa hôm đói hôm no, còn một bên lại chưa từng vì bạc mà phát sầu. Cùng là người ở một con phố lại là hàng xóm sát vách nhau, thế nhưng cuộc sống của cả hai từ bé cho đến lớn lại khác một trời một vực.
Tiểu nha hoàn của thiếu niên họ Lưu lúc này đứng ở bên kia tường viện, tay cầm một cây chổi cọ lớn đang cẩn thận vòng quanh quét tước lại sân vườn nhà thiếu gia, nàng có một đôi mắt tròn mở to, đôi con ngươi hơi nâu sẫm chính là màu của hạt hạnh nhân khi chính muồi, dáng người của thiếu nữ không tính là cao bình thường nàng cũng phải kiễng gót chân mới có thể nhìn qua được quang cảnh ở phía bên kia tường viện.
Thế nhưng tiểu nữ hầu lại có một thân hình cân đối, vòng eo con con khuôn ngực bờ hông đều đầy đặn so với những thiếu phu nhân tuyệt không kém cạnh là mấy, quần áo trên người của nàng cũng rất mới được may cách điệu, chỉ nhiêu đây cũng đã thấy được cuộc sống hàng ngày của nàng cùng với vị công tử kia thoải mái như thế nào. Thế nhưng có một điều đặc biệt chính là mỗi khi nàng kiễng gót chân nhìn qua tường viện phía bên nhà của Trường An ở trong sâu thẳm đôi mắt chứa đựng sự rụt rè sợ sệt.
Vút…một quyền cuối cùng vung ra khiến cho lớp không khí dày đặc trước mắt đã bị dồn nén đến điểm giới hạn từng hạt di động mạnh mẽ bẻ gãy hệ thống kết nối ban đầu ép thẳng về phía trước tạo thành một cơn gió nhỏ xuyên qua những tán lá cây vang lên những âm thanh lào xào giống như gặp phải gió xuân. Tần An vẫn giữ nguyên thế cũ vung quyền không vội vàng thu về chậm rãi thở ra hít vào mấy hơi đưa không khí luân chuyển một lần từ phổi theo từng đường kinh lạc đi qua khiếu huyệt đến khắp mọi nơi trên cơ thể.
Trong quyền phổ Hám Thiên cũng có nhắc đến, loại hành động này được gọi là ôn dưỡng kinh mạnh khiếu huyệt không chính thống dành cho người mới bắt đầu trên còn đường luyện võ không có căn cơ vững chắc. Tần An cẩn thận lặp đi lặp lại hành động này ba lần, lúc cảm thấy toàn bộ cơ thể mình tê dại không thể tiếp tục được nữa, thiếu niên mới chậm rãi thu lại thân hình đứng thẳng hít thở mồ hôi trong cơ thể cũng theo đó mà chảy ra như tắm mang theo những chất cặn bã tồn đọng trong kinh mạch đẩy ra bên ngoài.
Thời gian rất nhanh độ chừng hơn mười phút thiếu niên nhịp thở bắt đầu r·ối l·oạn đến lúc này hắn mới hoàn toàn thả lỏng bản thân ngồi xuống một cái ghế đá ở gần đó cầm lấy áo chùi hết qua cơ thể của mình một lần, rồi lập tức lấy một cái áo bông dày khoát lại lên người, động tác từ đầu đến cuối nhanh và liền mạch không để cho cơ thể đã mệt lả phải đối diện trực tiếp với gió trời lúc mới chớm sáng, sương mai lắng đọng trên lá cây. Thiếu niên chính là sợ bị bệnh a, còn về nguyên nhân thì giải thích một chút
Người bình thường lúc bị bệnh đương nhiên có phân chia thành các loại nặng nhẹ khác nhau, thế nhưng đa phần chúng có một điểm chung chỉ cần không phải là bệnh n·an y· thì một khi gặp được đúng thầy đúng thuốc không dám nói sẽ tuyệt đối sẽ chữa được hết bệnh nhưng ít nhất cũng có thể sống được thêm mấy năm nữa cái này là chuyện thường tình không có gì kì lạ, còn người luyện võ thân thể tráng kiện một khi lâm bệnh mà nói, cho dù tình trạng nặng nhẹ thế nào cũng đều lâm vào con đường cửu tử nhất sinh, cho dù đại nạn không c·hết đi chăng nữa con đường võ đạo cũng xem như bị một ngọn núi chặn đứng muốn tiến đến cảnh giới tiếp theo chính là khó hơn cả lên trời.
Câu nói này vốn được ghi chú rất nhiều lần ở trong Hám Thiên quyền phổ hơn nữa còn đặc biệt nhấn mạnh bằng các gạch chân, đại ý thì đây chính là yếu tố trọng yếu, quyết định sống c·hết của một võ nhân phải tuyệt đối ghi nhớ. Tần An chỉ hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ còn về nguyên cớ tại sao lại nói như thế thì thiếu niên dù cho có suy nghĩ nát óc cũng chẳng thể lí giải ra nổi.
Chỉ có thể đoán chừng chính là do võ nhân rèn luyện thể phách của mình bằng linh khí của trời đất thế nên nếu như lâm bệnh, linh khí trong cơ thể không có thứ gì kiểm soát sẽ r·ối l·oạn đâm ra phản ngược lại thân chủ, hơn nữa tu hành theo con đường võ nhân này đều là người có thân thể tráng kiện lực cường thế mạnh những căn bệnh bình thường cơ bản là không có cách nào xâm nhập vào thân thể.
Giống như Tần An hiện tại ở trên con đường võ đạo hắn đã có tiến bộ thần tốc hai ngày nhập cảnh thiên phú này cho dù là đem so sánh với thời đại viễn cổ nơi mà võ nhân hùng mạnh nhất cũng xứng đáng được gọi hai chữ thiên kiêu, hơn nữa thân thể còn được trãi qua hai lần linh khí đất trời tôi luyện, thiếu niên có niềm tin rằng bây giờ dù cho có ném bản thân vào núi tuyết hầm băng hắn cũng có thể chịu đựng được.
Đương nhiên đây đều chỉ là những điều này đều chỉ là suy nghĩ trong đầu, cơ bản thiếu niên chỉ có gan nghĩ chứ không có gan làm. Ai mà không sợ nhất vạn, biết đâu vì chút ngu ngốc ngạo mạn mà thực sự lâm bệnh lỡ dở con đường tu đạo ảnh hưởng cả một đời, đấy mới là điều đáng cười nhất. Tần An ngồi bàn đá, tay đưa qua nhâm nhi một chén trà vẫn còn hơi ấm nóng.
Khi nãy bắt chước thói quen của Tần Phong pha một bình trà để nhâm nhi buổi sáng, bây giờ thưởng thức xem như hương vị cũng không tệ đi. Trong cái se lạnh của sương sớm nhâm nhi một chút trà nóng, ngửa đầu ngắm nhìn mặt trời mọc ở đằng đông. Thế gian còn không gọi đây là tiêu dao hay sao ?
Thiếu niên suy nghĩ đến xuất thần về tương lai của mình, chợt có một cơn gió xuân len lỏi qua góc nhà xuyên qua từng cành cây ngọn cỏ mang theo sương sớm tinh khiết nhất đổ ập lên thân thể khiến cho hắn mặc dù đã mặc bên ngoài một cái áo rất dày cũng phải run khẽ lên một cái đứng bật dậy khỏi khế đá giật mình. Tần Phong rất thích nói những chuyện kì lạ trên đời đương nhiên cũng từng nhắc về vấn đề này một vài lần, đại khái thì mỗi năm vào độ vào đầu xuân năm mới nhất là khoảng thời gian giao chuyển giữ hai mùa xuân và đông đều sẽ có những trận gió đặc biệt gọi là xuân phong đông hàn lạnh c·hết thiếu niên.
Tần An đối với điều này ù ù cạc cạc không hiểu rõ, nhưng hắn biết mỗi năm vào độ thời gian giao chuyển giữa hai mùa đông và xuân sẽ có một vài ngày thời tiết đặc biệt thất thường không thể phòng bị được, nhất là xuân phong sẽ có lúc lạnh đến cắt da cắt thịt. Những cơn gió này thường không có tên gọi cụ thể dù sao người quan tâm đến những chuyện vụn vặt như gió xuân giống với Tần Phong chung quy ở trong thành nhỏ vẫn là số ít.
Thiếu niên thư sinh thường hay gọi chúng là hồi xuân hàn so với hồi mã thương ở trên chiến trường càng nguy hiểm không kém, cho nên người bình thường thân thể yếu ớt sẽ khó có khả năng sống sót qua đoạn quỷ môn quan này, mà trẻ con bình thường nếu như sức khoẻ không tốt tiếp xúc với chúng cũng có khả năng nhiễm phong hàn đến chín mười phần.
Tần An nhớ đến đoạn này trong lòng có chỗ thở dài buồn chán, để tránh đứng ở đầu gió chịu tội thiếu niên đứng dậy thu xếp đồ đạc của mình rồi hướng về phía nhà bếp ở đằng sau nấu nước tắm sớm. Ở nơi nào đó có thiếu niên nằm ghế dài dự định hôm nay dậy sớm một bữa ngắm mặt trời lên, thế nhưng bây giờ đã nằm dài ra trên ghế ở nơi gương mặt đã đặt một chiếc quạt hai mặt giấy trắng, phía trước vẽ núi sông đơn điệu, phía sau viết chữ bình thường thành một câu dài.
Thiên trường địa cửu. Thiên địa sở dĩ năng trường thả cửu giả, dĩ kì bất tự sinh, cố năng trường sinh.
Thiếu niên này hình như đã ngủ rồi. Trên con đường lớn Đào Hoa vẫn còn đốt đèn lồng đêm có thiếu niên mi thanh mục tú dáng điệu khôi ngô, trên đầu đội cao quan nở rộ như một đoá sen hồng ở trên vầng trán thiếu niên còn có một chấm chu sa đỏ ngự trị, lúc này tay đẩy theo chiếc xe gỗ nhỏ thồ hàng đang loanh quanh tìm kiếm một chỗ đẹp dừng chân để bày biện bàn xem bói phong thuỷ.
Cuối cùng ở ngay vị trí góc đường thường không có ai ngồi buôn bán, hắn dừng chiếc xe đẩy hàng lại bắt đầu bày biện dọn hàng chuẩn bị kiếm tiền. Cách nơi ấy xa xa ở gần ngay bên cạnh con đường còn có một cây hoa đào xem như loài đào hoa đại thụ khổng lồ nhất ở trong mắt dân chúng cao độ chừng hơn hai trượng rưỡi.
Một vòng thân của nó cực lớn độ chừng phải vài mươi người nam nhi trai tráng cùng nắm tay nhau ôm mới xuể được, tán cây khổng lồ toả ra khắp chung quanh nếu như so sánh diện tích thì thậm chí chỗ nó chiếm dụng còn lớn hơn cả một toà tiểu viện trong đại môn Tần gia. Dưới gốc đào khổng lồ vốn là nơi buổi chiều lũ trẻ thường hay tụ tập chơi đùa. Còn là nơi tổ chức một số sự kiện đặc biệt như lễ cầu duyên được tổ chức vào đầu xuân năm mới để cầu may mắn tình duyên hoặc là ca kịch múa hát của các ca đoàn được tam đại gia tộc cùng với thành chủ tổ chức mua vui cho người dân bình thường.
Cũng trên con đường lớn ấy, có lão tăng nhân mặc theo đạo bào cà sa đã sờn cũ đến nỗi không còn nhìn thấy rõ ràng màu sắc ban đầu trên tay ôm theo bình bát khuất thực chân lại không đi giày, cả người đạm bạc nhưng một thân phong thái xuất thần, gương mặt hiền từ với đôi mắt sáng ánh vàng kim có thần. Vị tăng sĩ này rất đặc biệt không giống với các vị sư thầy khác mà người dân trong thành đã từng gặp qua, ông không có cạo tóc trên đầu chỉ búi cao lên thành một cục. So với miêu tả về vị Phật Đà được thờ cúng ở trong các chùa miếu lớn ở nơi kinh thành càng là giống hơn.
Chỉ là dân chúng trong thành vốn không có học thức gì, cả đời cũng chẳng xem qua được mấy cuốn sách, thậm chí phần lớn người sống ở nơi này rất nhiều đời còn chưa từng một lần rời khỏi Thanh Sơn thành nào có biết được thế giới bên ngoài rốt cuộc rộng lớn ra làm sao, nhưng miêu tả mà người ngoại hương thường hay nói là ra làm sao. Thế nên dù cho trên đường vô tình lướt qua trong lòng nhiều nhất chỉ tự nhiên sinh ra lòng kính ngưỡng, có vài người trong thành nhìn thấy lập tức trong lòng đại phát thiện tâm ra tay cúng dường một ít trái cây quả ngọt cho vị tăng sư kia. Ông mỉm cười đôn hậu nhận lấy, chỉ là tuyệt đối không có nhận tiền vàng cùng dường.
Chân bước thong thả đi, chỉ để lại một câu phật hiệu ở phía sau khiến cho lòng người vốn an yên nay lại thêm một phần an yên kì lạ. Xem như cuộc gặp gỡ ấy là một phần nhỏ phúc duyên của họ, lão tăng nhân hoà thượng đi gần đến dưới tán cây đào khổng lồ, khi ông ngửa đầu nhìn lên bóng lá lớn đến nỗi che khuất hết tầm mắt đoán chừng bình thường dưới tán cây này không có bất kì một tia ánh sáng nào lọt qua nổi. Hoà thượng hơi nheo tầm mắt của mình để lộ những nếp gấp khúc ở trên gương mặt hiền hoà cất lên thanh giọng già nua.
- Ngươi đã lớn như vậy rồi sao, anh bạn già.