Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28 Sáng sớm

Chương 28 Sáng sớm


Mặt trời chậm rãi nhô cao từ phương đông xa xôi mang những tia nắng ấm áp đầu tiên của ngày mới thả xuống nhân gian, ập tới đột ngột tựa như một trận mưa rào nặng hạt, xuyên qua từng làn mây vốn nhuộm mình trong màn tối. Chỉ một chốc như cái chớp mắt, kéo dài ngắn ngủi chẳng quá mười hơi thở, toàn bộ nền trời đã bừng ánh vàng cam, tự khoát lên người một tấm áo mới giống như vũ bùn đứng dậy trắng trong tinh khiết. Từng giọt nắng rơi xuống nhân gian xuyên qua tầng tầng lớp lớp không khí đẩy lùi đi màn đêm vô tận, từ từ nung nóng từng lớp đất đá từng cành cây ngọn cỏ vẫn còn đầm mình trong sương đêm lạnh lẽo.

Ở nơi nào đó trong thành, đã có những tiếng gà gáy vang báo hiệu cho một ngày mới đến, tiếng chân người rầm rập trên con đường lát đá xanh nhộn nhịp vui tai, ánh nắng sớm lao v·út đi cuối cùng chiếu rọi đến những nơi rừng sâu núi thẳm bên ngoài tòa thành trấn nguy nga này. Những dãy núi lớn xếp thành bức tường thành của tự nhiên ôm trọn cả thành, dưới từng tia nắng đầu tiên của sớm mai, ở trong khoảng khắc ngưng đọng tự biến mình thành một mảnh lục thạch khổng lồ. Từng giọt nắng rơi xuống từ trời cao, cuối cùng hạ thân tại từng tán lá rừng màu lục bích vẫn còn đọng sương mai, những giọt nắng khác lại tọa thân xuống những đám, những luống hoa rừng muôn màu muôn sắc đan xen, chậm rãi để hòa quyện rồi tạo nên một khung cảnh đẹp đến r·úng đ·ộng lòng người.

Ở gần ngoài bìa rừng, nằm vòng quanh ôm mình vào những gò núi quanh co hiểm trở là một con sông lớn vô cùng quan trọng với Thanh Sơn thành. Thượng lưu của con sông này nằm sâu trong vùng sơn thuỷ bao la, chốn rừng thiêng nước độc mà rất ít người trong thành dám lui tới. Nếu như ở tình huống bình thường thì dòng nước chảy từ thượng nguồn ở sâu trong núi cho đến khi ra bên ngoài đều rất êm ả, chỉ là hôm nay có chút khác biệt, so với mọi ngày thì dòng nước lại đặc biệt chảy xiết hơn, từng đợt gió thổi trên khúc sông này cũng đặc biệt kì lạ tạo thành những gợn sóng nước dập dìu qua lại.

Có lẽ nếu chỉ là thuyền bè nho nhỏ hôm nay muốn vượt sông để qua bờ bên kia, hay chỉ đơn giản là xuôi dòng ngắm cảnh xem chừng cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dưới nhưng giọt nắng của buổi bình minh đang lên, toàn bộ con sông lớn dài mấy trăm dặm uốn lượn ôm lấy mảnh thiên địa này cứ như thế mà được thắp sáng bằng một màu lam sắc tuyệt đẹp, không phô trương hay khoe mình với thế gian mà lại lựa chọn ẩn hiện thành từng điểm lam sắc ở bên trong lớp sương trắng xóa mờ ẩn.

Lướt mắt trên dòng sông không thể nhìn thấy được điểm khởi đầu và kết thúc này, lại vô tình phát hiện ở trong đám sương mờ tại nơi giữa lòng sông dường như có một bóng hình của ai đó, trên tay cầm một chiếc ô lớn tựa nghiêng cẩn thận che hết lại một nửa thân trên của mình, cả người của y lấp lửng ẩn hiện trong lớp sương sớm dày đặc không ngừng trôi nổi, người đứng tiêu dao trên mặt nước cảm giác như đã chạm vào lòng sông nhưng thực tế lại cách một khoảng.

Không một người nào biết được người kia là ai, cũng chẳng ai biết kẻ này làm sao có thể xuất hiện ở nơi này, vì sao lại có thể đứng trên mặt sông đang cuộn trào từng đợt nước lớn như thế mà thân hình của y lại không có chút nào suy suyển, giống như tại nơi y đứng là một khoảng không gian khác, đã hoàn toàn tách biệt với phần còn lại của thế gian. Nếu như người bình thường giờ phút này nhìn thấy cảnh tượng kì lạ kia, nhất định sẽ cho rằng chính là Giang thần lão nhân gia quản lí toàn bộ mấy trăm dặm con sông đang đi tuần tra trên địa bàn của mình, lập tức ba chân bốn cẳng người thì chạy kẻ thì khấu đầu quỳ lạy.

Sau một đoạn thời gian người này đứng thơ thẩn bất động giữa lòng sông lớn, chỉ thấy y nhấc nhẹ bàn chân của mình lên từ từ bước từng bước một, dáng người yểu điệu mà tha thướt tựa như nàng tiên từ cõi trời nào hạ thân dạo chơi ở chốn phàm gian trần tục, người lướt chậm rãi trên mặt sông lớn so với kẻ chạy trên đất bằng còn nhanh hơn rất nhiều. Đến cuối cùng khi mà thân hình của người kia sắp khuất dạng hoàn toàn vào trong sương mai dày đặc, mới nhìn thấy y đứng lại, chậm rãi thả xuống chiếc ô giấy trắng đang che đi một nửa thân thể mình, sương mờ vây quanh thân thể cũng vì thế mà tiêu tan đi phần nào làm lộ ra một mái tóc thiếu nữ đen tuyền dài tha thướt, thậm chí so với những lão phu nhân cả đời không cắt tóc còn dài hơn rất nhiều, đuôi tóc mai của nàng thậm chí còn rơi vào trong lòng sông dường như hoá thành một thể duy nhất với nó.

Nàng đứng khựng lại ở nơi đó, ngắm nhìn ánh mặt trời đang chậm rãi di chuyển lên từ đằng đông. Dưới lớp nắng hồng đầu tiên của ngày mới thân thể của nàng đắm chìm trong dương quang vô tận, dung nhan tuyệt lệ của nàng cũng bị khai mở, tựa như đó là một kho tàng bí mật của trời đất thốt nhiên xuất hiện giữa đời thường, lung linh mỹ lệ đến không một từ ngữ nào có thể giải thích được. Nếu như lúc này có ca nhân thi thán đi thuyền qua sông nhìn thấy, nhất định trong lòng chớm nổi gió xuân, một hơi dốc hết tâm can đọc liền mười mấy bài thơ để miêu tả cảnh tượng này.

Chỉ là khuôn mặt nàng tuy tuyệt lệ là thế nhưng lại lạnh băng vô sắc vô hồn, tựa như đó là một đoá bông tuyết kiều diễm nhất trong khu vườn giai nhân, đẹp là thế nhưng lại băng lãnh có chút vô vị. Hai cánh tay giấu kín trong lớp y phục dày lam sắc tựa như được kết tinh từ nước sông chậm rãi nâng lên cao từ từ lộ ra, giống như muốn hứng lấy một cái gì đó từ trên bầu trời.

Chậm rãi cùng từ tốn, một màu trắng muốt không có điểm tì vết đi cùng một làn hương thơm kì lạ, cái giá lạnh tinh xảo như có đôi bàn tay thiếu nữ giai nhân mềm mại nào đó chạm vào gương mặt chợt làm cho Tần Phong đang mơ màng trong giấc mơ sớm bừng tỉnh, chẳng biết từ khi nào cây quạt giấy yêu thích của mình che trên mặt đã biến mất để lại một vầng quang mang sáng chói chiếu thẳng vào trong mắt, làm cho hắn hơi cong người nheo đôi hàng mi dài hơi mỏng của mình cố sức tránh né.

- Sáng rồi, sáng rồi lại đi học thôi.

Đợi cho đôi mắt thích nghi với vầng dương quang chói chang trên bầu trời, thiếu niên mới ngồi dậy khỏi ghế dài, vươn vai ưỡn ngực làm vài cái động tác khởi động của buổi sáng sớm cho gân cốt được thư giãn, cũng chẳng để ý đến từ khi nào trên cổ áo thanh sam đơn bạc của mình lưu lại một vết bông tuyết trắng tinh xảo nổi cộm, vốn là dấu vết kim chỉ khâu tay của người con gái. Một vài vết rách ở trên tà áo cũng đã được ai đó khâu vá lại tỉ mỉ, chỉ là thiếu niên công tử như Tần Phong không phải dạng người sẽ quan tâm nhiều đến y phục bên ngoài của mình, thế nên chẳng nhận ra được sự thay đổi này.

Có người con gái nào đó đứng ở giữa lòng sông lớn, tay nàng khẽ phẩy nhẹ đã lấy ra cái quạt giấy đơn giản mà vốn khi nãy đang nằm trên gương mặt của Tần Phong. Dường như còn có nụ cười kiều diễm nhẹ nhàng, nàng quay người cất lại thứ ấy vào trong vạt áo của mình, khẽ làm lộ ra đôi bàn tay thiếu nữ giai nhân trắng muốt với những ngón tay mềm mại tinh xảo. Nó tựa như món đồ gốm sứ tuyệt mĩ do người nghệ nhân dùng công phu cả một đời tạo ra. Ở trên những đầu ngón tay ấy lại có những lớp vải trắng mỏng băng lại giống như người vợ tần tảo ở đêm khuya thanh vắng khi phu quân đã say giấc ngủ, nàng một mình đốt đèn khâu áo, vô tình khiến cho kim chỉ đâm vào tay làm b·ị t·hương lại không muốn để cho phu quân nhìn thấy. Nữ tử giai lệ ngẩng đầu nhìn thiên không lấp lánh, chấp tay trước ngực mình, bộ dáng giống như người ta cầu phúc trước thần linh, nàng khép đôi mắt trong veo, làm cho hai bờ mi cong dài chạm khẽ vào nhau, đôi môi hồng nhạt mấp máy âm thầm khấn nguyện.

Cầu cho những người yêu nhau, có thể ở bên nhau trọn kiếp.

Cầu cho ta cùng chàng dù cho có xa cách ngàn vạn dặm cũng có thể tương phùng.

Thân thể nàng dưới sương sớm sau lời khấn nguyện bằng cả trái tim chậm rãi như bọt biển từ từ giữa màn không gian tĩnh lặng mà tiêu tán. Tần Phong ở trong nhà vừa mới rửa mặt sạch sẽ, đang quay về phía bên ngoài chuẩn bị y áo cẩn thận để đến trường, chẳng biết có loại linh cảm nào khiến cho hắn nhất thời ngửa đầu lên nhìn trời, rồi lại một lẫn nữa mỏi mắt trông về một nơi xa thẳm.

Thiếu niên đưa tay vào sâu bên trong túi áo lấy ra một chiếc trâm gỗ kiểu dáng không tệ mà ngày hôm qua mình đã mua, bây giờ nhìn lại càng trông càng thích mắt. Đêm qua dậy sớm rảnh rỗi, hắn liền tiện tay lấy ra bộ đồ nghề thắp đèn khắc chữ lên cây trâm này, thân trâm được làm bằng loại gỗ xưa già cỗi nên chất liệu rất tốt, chế tác lại đơn giản không nhiều hoạ tiết thế cho nên công việc khắc chữ được hoàn thành dễ dàng hơn rất nhiều so với những loại khác.

Chưa kể đối với môn đạo khắc chữ này Tần phong có thể xem như chuyên gia nổi tiếng ở trong thành nhỏ, dù sao hắn cũng từng dùng thời gian tới tám năm cuộc đời chỉ để ôn luyện một loại kĩ năng duy nhất này, lại trời sinh đã có thiên tư thông minh thế nên học nghệ nói là đến sau nhưng lại là người về trước, đã thế mà mọi người khi nhìn vào tác phẩm điêu khác của thiếu niên cũng phải gật đầu tấm tắc khen hay, nói một câu thành tựu của trò đã vượt xa thầy. Một phần là bởi vì chữ viết tay của hắn đã đẹp bây giờ đem nó bỏ lên thân trâm lại càng chú tâm, thế nên kết quả thu được càng tuyệt mĩ hơn rất nhiều. Đơn giản hai mặt trước sau khắc tròn mười bốn chữ

Nhất diệp phù bình quy đại hải,

Nhân sinh hà xứ bất tương phùng.

Tần Phong lẩm nhẩm đọc lại, trong lòng âm thầm cảm thấy hai dòng thơ này ý tứ nằm trên mặt chữ kì thực là không tệ chút nào, thậm chí phải nói là rất có phong phạm của người đọc sách, gật đầu hài lòng rồi mới cất lại vào trong áo hướng đến ngoài cửa lớn mà đi thẳng đến lớp học thường ngày. Đường đến trường vẫn như thế dài ngắn không có chút thay đổi, chỉ là so với ngày hôm qua mà nói thì hôm nay lại càng nhiều thêm những nhân vật mới xuất hiện mà thôi, thiếu niên lang thang bàn chân mình phát hiện ra ở góc đường lớn tự nhiên xuất hiện thêm một cái sạp coi bói toán, chủ sạp là một vị đạo sĩ từ nơi khác mới đến ngày hôm qua, dáng người cao gầy xem là nho nhã, trông qua gương mặt của người này, Tần Phong đoán rằng vị đạo sĩ tuổi còn khá trẻ độ chừng mới hơn hai mươi một chút, đặc biệt làm cho Tần công tử chú ý đến nhất chính là ở trên đầu của y lại đội một cái cao quan nở rộ như một đóa sen, trên trán lại có thêm một chấm chu sa khiến người ta nhìn không rời mắt.

Đạo sĩ trẻ ngồi ở sạp lặng lẽ ngắm nhìn từng dòng người qua lại, lúc phát hiện có ánh mắt của Tần Phong nhìn đến phía mình, liền cao hứng muốn đứng lên chào mời thì thiếu niên đã quay đầu không nhìn lại cất bàn chân đi xa. Trong lòng người kia có tiếc nuối xong chỉ mỉm cười bình thản tiếp tục ngồi lại xuống ghế chờ đợi người khách hàng đầu tiên trong ngày.

Bước trên con đường lớn Tần Phong lại nhìn thấy thêm một vị hoà thượng mặc theo cà sa đơn bạc đã dần phai mất đi màu sắc ban đầu, lúc này vị hoà thượng ấy đang tĩnh toạ nhắm mắt trên một chiếc ghế dài dưới cây đào lớn, phía trước chỗ ngồi đặt một cái bát đã sờn cũ để khất thực. Người dân xung quanh đi qua lại nhìn thấy có người phát thiện tâm liền cúng dường một ít trái cây hoa quả, vị hoà thượng già đang ngồi tĩnh tọa sẽ gật đầu vui vẻ niệm lên một câu phật hiệu làm lòng người thêm an yên.

Tần Phong thực cũng có lòng muốn cúng dường cái gì đó, chỉ là trong bàn tay thiếu niên là bánh bao chiên khi sáng mới mua, cái này a muốn cúng dường cũng thật sự là rất khó. Thiếu niên lang xem như lưu lại một vệt thiện chí trong lòng lướt đi qua. Vị hoà thượng ấy mà lại chậm rãi mở mắt nhìn theo bóng lưng đã đi xa của hắn, trong lòng mỉm cười, bàn tay với làn da nhăn nheo khẽ hạ thấp hơn xuống chạm vào cái gốc rễ dày cộm trồi hẳn lên mặt đất của cây đào khổng lồ. Miệng lẩm bẩm như đang bầu bạn cùng ai đó.

- Bạn già ngươi nói chính là thiếu niên kia sao, thật sự là một hạt giống đọc sách rất tốt. Chỉ tiếc thiếu niên trẻ tuổi duyên cùng đường phật lại không quá dày. Nơi này thật sự là một phương thiên linh địa tú ngẫu nhiên có thể sản sinh ra nhiều hạt giống tu đạo như vậy, khi trước ở đây ta cũng không có nghĩ đến. Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc.

Vị hoà thượng lắc đầu, trong ánh mắt của ông lưu giữ lại một vầng tiếc nuối cùng với thương cảm. Tràng hạt trong bàn tay lại chậm rãi xoay chuyển, ông lại tiếp tục nhắm mắt đi vào trạng thái toạ thiền như ban đầu không quan tâm đến thế sự bên ngoài đang xoay vần như thế nào.

Chương 28 Sáng sớm