Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 29 Có thiếu niên thư sinh
Tần Phong thả bước thong dong vừa ăn vừa nhìn ngắm từng cảnh quang xung quanh hai bên con đường, nó vẫn là bộ dáng tấp nập quen thuộc mỗi ngày, vẫn là những dòng người tới lui ra vào không ngớt, tiếng rao bán đồ ăn sáng, tiếng nói cười, tiếng trả giá tạo thành một cảnh quang sôi động đã sớm được in hằn vào trong kí ức. Vui vẻ đi đến cổng trường, lại giống như mọi ngày khác thiếu niên dừng chân lại ngửa đầu ngắm nhìn mái vòm trải ngói cong v·út hình bán nguyệt với tấm biển thếp vàng đề bốn chữ Thương Sơn Thư Viện, sau cùng ánh mắt mới dời đi nhìn đến chỗ của biển gỗ có treo tấm giấy trắng viết tay đề bốn chữ đơn giản, nét bút bên trên ngay thẳng có đậm có nhạt rõ ràng, kiểu chữ đoan chính nghiêm khắc, Thiên Địa Nghênh Xuân.
Mọi học sinh đi qua cánh cổng lớn dẫn vào bên trong thư viện đương nhiên đều nhìn thấy tấm biển lớn này, chỉ là đa phần bọn họ đều lướt nhanh qua cổng cũng không có ai nguyện ý nấn ná lại bên ngoài, dành ra một chút thời gian để quan tâm đến sự xuất hiện của tấm biển. Hoặc có chăng một vài học sinh sẽ vì lòng tò mò của bản thân mà đến phía trước tấm bảng nhìn qua một lần, xong cũng chỉ là nhìn qua mà thôi hoàn toàn không có chú tâm muốn đọc hiểu tường tận.
Điều này ngược lại giống như cách mà Tần An vẫn luôn nhận định về thế gian, không có nhiều người trên đời thực sự có tính cách giống như Tần Phong công tử Tần huynh đệ của hắn, sẽ quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt đang không ngừng biến chuyển và thay đổi ở xung quanh mình. Thế nhưng giờ phút này khi mà công tử ca đứng ở chính giữa cổng lớn cẩn thận đọc từng chữ trên tấm bảng gỗ, mọi người đi qua cổng lớn ít nhiều đều sẽ chú đến hắn, trong tâm bọn họ thốt nhiên lại xuất hiện sự chú ý đến những thay đổi bất chợt tưởng chừng không có gì đáng nói đến này. Người đi qua kẻ đi lại, tuyệt nhiên không có bất kì một ai dám ra lệnh bắt hắn phải tránh đường, mỗi người tự giác đi nép sang một bên cố tránh v·a c·hạm nhất có thể.
Ai cũng đã nghe qua về một màn thị uy sức mạnh trả thù cho huynh đệ của Tần An, hắn chỉ lấy sức của một người mà đánh cả một lớp học, đây là loại chiến lực kinh người đến như thế nào, không cần phải nói chỉ cần nghĩ cũng đủ làm cho người ta kinh hãi. Chưa kể bọn họ còn nghe nói bạn học Bạch gia kia mỗi người đều bị tẩn cho rất thảm, người đánh xong còn ngang nhiên lột hết tiền trên người, trai gái đều không có ngoại lệ. Tuy đánh một trận không đến mức độ c·hết người, nhưng hôm nay thân thể mấy người bạn học kia vẫn còn đau đớn vô lực không thể tiếp tục đến trường. Nghĩ đến là làm cho người ta phát run, Tần An mới có mười bốn tuổi mà đã côn đồ độc ác, ra tay không nhượng bộ như vậy, đợi cho hắn trưởng thành sẽ còn như thế nào nữa. Đắc tội với loại người này còn không phải là tự thấy mình sống quá dễ dàng nên muốn hưởng thụ chút gập ghềnh hay sao.
Mỗi người đều không nguyện ý trở thành n·ạn n·hân tiếp theo thế nên trong vô thức đều tránh né sự tiếp xúc đối với Tần Phong. Chỉ là cho dù trong đầu giữ đinh ninh một loại suy nghĩ như thế, những thiếu nữ như từng đóa hoa đào mới chớm nở vẫn còn phơi phới sắc xuân, khi lướt qua người của thiếu niên thư sinh đều không thể ngăn được một ánh mắt ngoái lại, trộm nhìn về phía người thiếu niên mặc trên người tấm thanh sam y bào đơn bạc, giống như một vị thư sinh dạy học trong thư viện này, hoặc chính là giống như vị tiên sinh dạy học của chính các nàng. Có cô nàng tiểu thư vừa nhìn đến, liền say đắm xuất thần đến nổi vấp chân té ngã, còn có cô nàng lại va vào người của bạn học đi phía trước kéo theo mọi người cùng lăn đùng ra đất làm nên một trận r·ối l·oạn nho nhỏ ở ngay phía trước cổng trường.
Chỉ là cho dù không gian bên ngoài có xảy ra những nhốn nháo như thế nào, Tần Phong từ đầu đến cuối vẫn không có chút nào động đậy ánh mắt. Toàn bộ sự tập trung vào thời khắc đó của hắn đều đã rơi ở bên trên tấm bảng gỗ giấy trắng viết bốn chữ Thiên Địa Nghênh Xuân, dưới nền trời xanh thẳm từng tia ban mai rọi xuống thế gian làm người ta chói mắt nóng ran người, vậy mà nó đối với công tử Tần Phong lại dịu dàng đến lạ, xuyên qua áng mây trắng chậm rãi hạ thân trên gương mặt tĩnh lặng ấy dịu dàng như bàn tay của người con gái lúc xoa lên đôi gò má, chạm vào hàng mi dài mỏng có chút cong, thậm chí còn hôn lên đôi môi đắm chìm trong ánh mắt. Tựa như một vị tiên sinh tuyệt tài tuấn mỹ đang dạy học, tựa như hòn ngọc quý giá nhất của nhân gian đang ngự trị ở nơi này.
Có người trong lòng thảng thốt không biết vì sao, có thiếu nữ trái tim rung động mãnh liệt không thể giấu được từng cơn xúc cảm trong lòng gương mặt chậm rãi đỏ lên tựa như đoá phù dung gặp nắng mà bung nở. Có nàng trong lòng thẩm than thở, thật sự nếu như chàng nhìn đến ta chỉ cần một nụ cười vô tình của chàng, ta sợ tim mình sẽ hoàn toàn ngừng đập mất.
- Đừng đứng ngáng đường nữa, vào học thôi.
Tần An từ đằng sau đi tới nhìn thấy một màn các thiếu nữ đỏ mặt ngây người nhìn ngắm Tần Phong còn thiếu niên kia thì cứ vô tri vô giác như một khúc cây cục đá ngắm nhìn mãi tấm biển giấy trắng ở bên hồng cửa vào, trong lòng tự nhiên nhớ lại một số chuyện cũ nhất thời có một loại cảm giác khâm phục vi diệu cực kì khó miêu tả thành lời.
Cái này có liên quan đến một số chuyện của tiền kiếp mà không có ai ngoài hắn biết đến, là cách nhìn nhận của phụ thân mình đối với vị tuyệt đại công tử Tần gia. Thư sinh này là trường hợp đặc biệt, hoặc cũng có thể là đặc biệt nhất trong số tất cả. Là một lần thiếu niên cùng với người huynh đệ của mình đi chơi về, hai cha con đã cùng nhau ngồi uống trà trò chuyện, chính ông đã từng nhận định thế này.
- Thanh Sơn thành ở nơi heo hút cách xa gót chân thiên tử, là chốn sơn dã bị núi rừng bao quanh thế nên người dân vẫn luôn bị người bên ngoài xem là man di hủ lậu. Đương nhiên người đọc sách trong thành của chúng ta cũng có, thậm chí bọn họ đều có xuất thân từ tam đại gia tộc. Thế nhưng trãi qua nhiều năm như vậy, ngoài một vị quan cao mũ rộng từng được thiên tử ban thưởng cho đúc thành bức tượng đặt ở bên trong Học Sĩ phường ra thì những người còn lại đều tầm thường không đáng nhắc đến. Thậm chí những người đọc sách tầm thường bước ra từ Thanh Sơn thành so về chất lượng cũng không thể nào cạnh tranh với những tòa thành khác bên ngoài, cái cách gọi man di hủ lậu trãi qua nhiều năm như vậy mà vẫn có thể được lưu truyền cho đến tận ngày hôm nay cũng là vì loại nguyên nhân này.
Ấy vậy mà lão thiên gia trên cao còn không thương xót cho nơi này, mấy trăm năm vật đổi sao dời hoàn toàn không xuất hiện thêm được một người trẻ tuổi đọc sách nào đủ tiêu chuẩn bước chân ra bên ngoài cạnh tranh, điều này vẫn luôn là nỗi lòng canh cánh của thành chủ đại nhân và gia chủ của tam đại thế gia. Nhưng mà vào mười mấy năm trước trong thành lại xuất hiện một tiểu thư sinh thiên tài, một điều còn chẳng ngờ hơn, chính là phần phúc vận to bằng trời ấy vậy mà lại rơi đúng vào Tần gia của chúng ta, làm cho gia tộc một bước lên mây, củng cố lại toàn bộ quyền lực vượt qua Bạch gia đang như hổ đói rình mồi. Có thể nói Tần gia đạt được vị thế và có được tiếng nói kinh khủng như ngày hôm nay, nếu tính mười phần công lao thì đã có ba phần công là của vị công tử thư sinh ấy.
Chỉ là ông trời tính toán đến như thế nào, tuyệt đối sẽ không toại nguyện cho bất cứ một ai, Tần Phong từ sinh ra đã không được hưởng cái gọi là tình cảm gia đình. Lớn lên trong thiếu thốn tình cảm của cả cha lẫn mẹ do mất sớm, phải sống cùng với lão gia gia tuổi đã độ xế chiều. Đứa trẻ này đã bắt đầu đọc sách từ lúc còn chưa biết nói, thế nên ở trong đám người trẻ tuổi các con, Tần Phong trở nên đặc biệt nhất, cũng có được thành tựu xuất sắc nhất từ rất sớm, được gọi là tiểu thư sinh có học vấn cao thâm nhất, khí độ và tấm lòng người đọc sách cũng là rộng lớn nhất, mà ta đoán cũng là vì lí do này mà ta chưa từng nhìn thấy thằng bé muộn phiền vì thiếu đi hơi ấm gia đình bao giờ, có thể là bởi vì đọc qua nhiều sách thánh hiền mà thế giới ở trong mắt đứa trẻ ấy rộng lớn và khác biệt hơn bình thường không chừng.
Nếu như cẩn thận quan sát một chút sẽ liền nhận ra, trong số đám trẻ các con, nếu như đang ở thư phòng đọc sách khi nhìn thấy một dàn xe ngựa đi qua mấy đứa đều sẽ vui thích đến mức quên mất chuyện đọc của mình mà ngửa đầu chạy đi hóng chuyện, chỉ có thằng bé Tần Phong ấy từ đầu đến cuối chưa từng rời đầu khỏi quyển sách, chăm chú theo dõi từng dòng chữ từng trang sách, nơi nó mang theo những câu chuyện, những triết lí của thánh nhân, của các bậc tiền bối, hiền triết đi trước…là đứa trẻ khác biệt nhất có lẽ cũng là đứa trẻ cô đơn nhất, sống ở nơi thế giới của riêng mình nó.
Vậy nên khi mà con bắt đầu kết bạn với đứa trẻ ấy ta đã rất vui, đây không phải bởi vì ta cho rằng có thể thông qua đứa trẻ ấy để tiến gần hơn với vinh hoa phú quý ngàn vạn từ gia tộc ban xuống. Tần An chúng ta đều chỉ là những người bình thường, không phải thần tiên có thể bất diệt sống mãi cùng với thiên địa, ta chỉ là những con người vô cùng nhỏ bé sống trong cái quãng dài vô định của thiên địa rộng lớn, có thể nó dài đến thiên trường cũng có thể là một quãng địa cửu không thấy điểm kết thúc. So với sinh mệnh của thế giới này, con có thể sống vài mươi năm, vài trăm năm, thậm chí là vài nghìn năm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
- Phụ thân ý của người là sao ?
- Tiểu An, con là người có thiên phú tu hành, con đường của con sẽ rất dài so với những người phàm mắt thịt như chúng ta, tu vi càng cao sinh mệnh cũng sẽ càng lớn, có thể là trăm năm cũng có thể là nghìn là vạn năm. Nhưng chắc chắn sẽ có một lúc nào đó, con phải nhìn thấy ta cũng với mẫu thân và tất cả mọi người mọi người trong tộc, thậm chí là những người trong thành. Nhìn thấy những người con yêu thương nhất, cũng có những người con căm ghét nhất trải qua một quá trình nhân sinh biến đổi theo cái lẽ vốn có của tự nhiên, cuối cùng tận mắt nhìn thấy bọn họ từ tóc đen hóa thành bạc phơ, từ một thiếu niên, thiếu nữ phơi phới sắc màu tuổi trẻ, hoặc một trung niên nam tử một mỹ phu nhân yêu đời, từ từ hóa thành một bà lão, một ông lão lụ khụ với thân thể héo mòn vì thời gian. Cuối cùng nhìn thấy sợi dây sinh mệnh kia từng hồi đứt đoạn rồi kết thúc, nhìn thấy từng người bọn họ trở về với lòng đất, nằm một mình ở trong chiếc hộp gỗ.
- Phụ thân, người cùng mẫu thân và tiểu muội đều sẽ như thế hay sao ?
- Rất có thể đều là như thế. Vậy con nghĩ thế nào ?
- Dạ rất buồn ạ. Mọi người đều phải bị bỏ vào hộp, xong lại bị chôn về với lòng đất âm u chắc là bọn họ cũng buồn và cô đơn lắm.
- Phải, nhất định bọn họ đều rất cô đơn. Vậy nên ta muốn nói với con rằng, thời gian của trời dài đến vô tận, nó đã ở đó chứng kiến qua không biết bao nhiêu sự đổi dời, bao nhiêu nhịp thăng nốt trầm của nhân gian mà vẫn phải cần có người bạn là đất để chia sẻ những niềm vui của riêng nó, con người như chúng ta lại không có bao nhiêu thời gian để sống, để nhìn ngắm thế gian. Nên sau này con hãy kết bạn với thật nhiều người, hãy đi đến thật nhiều nơi. Quan trọng nhất chính là mỗi khi con nhìn thấy ai đó cô đơn hãy đến và dang rộng bàn tay với họ, ta tin rằng trên thế gian này không một ai đáng bị bỏ lại, không một ai đáng phải chịu cảm giác cô đơn.
Tần An nghĩ đến đây thì bàn tay nâng lên cao bắt chước bộ dáng suy nghĩ nghiêm túc của Tần Phong, sắp xếp lại tuần tự các ý mà ngẫm nghĩ, rõ ràng những quan điểm về nhân sinh quan lẫn thế giới quan của phụ thân hắn là kết quả từ quá trình đúc kết những kinh nghiệm lẫn trãi nghiệm ở trong chính cuộc sống của bản thân ông, đạo lí mà ông nói nghe có vẻ rất thuyết phục và êm tai, thế nhưng đấy suy cho cùng vẫn chỉ là những góc nhìn phiến diện. Nó có thể đúng với một người thậm chí là đúng với rất nhiều người, nhưng sẽ không bởi vì một kiến thức phiến diện đúng với nhiều người mà quy chụp những kiến thức ấy là điều đúng đắn, cái này hoàn toàn đi ngược lại với những lối tư duy mà con người đã tự mình sáng tạo ra.
Đương nhiên cũng không phải không có căn cứ cho những đạo lí ở bên trên kia, chỉ đơn giản là thế giới họ từng nhìn thấy khác nhau nên sự mở rộng về tư tưởng cùng với suy nghĩ cũng sẽ khác nhau. Phụ thân hắn cả đời chưa từng được đi ra khỏi thành, ông ấy cơ bản không thể lí giải được thế đạo bên ngoài như thế nào, chỉ có thể miễn cưỡng dùng mô hình xã hội mà ông hiểu là Thanh Sơn thành mà quy chụp lên tất cả. Điều này là sai vậy nên Tần An mới nói những nhận định trên kia là phiến diện. Những điều này cũng là bởi vì hắn ở kiếp trước từng đi qua nhiều nơi, tham gia vào rất nhiều sự kiện, đối mặt với rất nhiều khoảng khắc lịch sử, gọi là hùng tráng cũng có, tính là bi thương cũng có.
Dĩ nhiên hình thành một kiểu suy nghĩ khác với phụ thân mình, bản thân Tần An cho rằng mỗi người đều sẽ có mỗi duyên pháp khác nhau, vạn sự cứ xem tự nhiên mà không cưỡng cầu. Là người ta nên gặp thì sẽ nên gặp, là người ta nên quen thì sẽ quen, cuộc đời của mỗi con người giống như một chiếc thuyền xuôi theo dòng sông, ở đó ta có thể gặp một người hoặc hai hay là ba người, có thể là huynh đệ, là anh em vào sinh ra tử, là phu thê kết tóc se tơ, thế nhưng suy cho cùng đường đi của ta vẫn phải đi một mình ta.
Đương nhiên cho dù tư tưởng của cả hai khác nhau, Tần An vẫn có thể mở rộng suy nghĩ của mình, thoải mái tiếp nhận hết chúng để chắt lọc ra cái mà bản thân tự cho là phù hợp với mình nhất. Có thể làm được như hiện tại thực ra là bởi vì một câu nói của Tần Phong lúc hay đứa đang đi thả diều trên đồng lớn sau mùa vụ. Hai thiếu niên nằm dài ra bãi cỏ nhìn ngắm con diều lớn được làm bằng những mảnh vải đầy các màu sắc sặc sỡ đang uốn lượn thân mình trên không.
- Đọc qua bao nhiêu sách mới hiểu ra biển học là vô bờ, gặp được bao nhiêu người mới ngộ được sự biến hóa của lòng người là vô biên, đi qua được bao nhiêu con đường mới hiểu được thế gian chỉ cần là nơi có thể đặt chân đều tính là đường.
- Là sao ta không hiểu, đang muốn nói đến vấn đề số lượng à ?
- Tự mà hiểu đi, ta đâu thừa thời gian mà giải thích cho ngươi chứ.
- Ngươi muốn ăn đấm đến vậy sao ?
Tần An từ từ ngưng trệ lại suy nghĩ của mình, trước đây hắn không hiểu những gì Tần Phong muốn nói, nhưng bản thân đã từng c·hết đi sống lại một lần, hắn của hiện tại xem như hiểu thêm được nhiều điều. Quay về với những hiện thực trước mắt, nhìn thấy cái tên xưng huynh gọi đệ còn đang say sưa đọc chữ, hắn không có chút thắc mắc nào. Dù sao cái này cũng không phải chuyện lạ lẫm cho cam, Tần Phong đã đọc sách từ khi chưa biết nói khẳng định hắn thuộc loại người thích đọc chữ điều này tuyệt đối là không ai có thể phản bác được, thiếu niên bình thường nhìn thấy chữ gì đó đặc biệt có thể hứng thú đứng nơi ấy đến quên cả ăn uống, thậm chí có thể đứng liền một hơi mấy canh giờ từ sáng đến tối chỉ để nghiền ngẫm ra được ý nghĩa.
Đơn cử là cái hồi hắn tám tuổi, có thể vì nhìn thấy mấy chữ lớn được các vị nho sĩ trong thư viện viết ra mà đứng ở trước cổng trường cả tuần liền không ăn không uống để ngẫm nghĩ. Phải cho đến khi thân thể thiếu niên mới tám tuổi thật sự không thể chịu đựng được nữa ngất liệm đi mới được toàn bộ mấy vị tiền bối trong gia tộc đưa về nhà tẩm bổ lại sức khỏe, cũng chẳng bao lâu là người ta lại thấy có nha hoàn trong nhà đẩy chiếc xe lăn gỗ chở theo công tử ca quay lại nơi bức tường ấy để tiếp tục nghiền ngẫm, tròn một tháng để hiểu được ý nghĩ thiếu niên mới thỏa mãn rời đi.
Có thể tưởng tượng lúc ấy thế giới đối với hắn dường như tan biến trước mắt chỉ có chữ, trong lòng cũng như thế chỉ có chữ sự toàn tâm toàn ý đến người ta phải nể phục, tựa như khi ấy hắn sống ở một thế giới khác biệt hoàn toàn so với phần còn lại của mọi người, thế nên cũng không quá khó hiểu khi mà Tần Phong thuộc về nhóm người chủ động cô lập mình khỏi thế giới bên ngoài.
Đương nhiên những lúc Tần Phong tập trung cao độ như thế cũng là lúc mà hắn thực sự toát lên thần thái tiên sinh nghiền ngẫm học vấn nhất, cũng là khi mà cái nhan sắc trời ban kia được cơ hội thể hiện nhất. Nữ nhân nhìn thấy có thể c·hết mê bên trong đôi mắt sáng ánh thái dương kia, đem lòng say đắm gương mặt tĩnh lặng ấy đến quên cả thế giới chuyện này tuyệt đối không phải là lời nói đùa, theo như trí nhớ của Tần An thì kiếp trước Tần Phong còn có hẳn cả một đội ngũ theo đuổi thần tượng cực lớn ở kinh đô. Nơi nào hắn xuất hiện nữ tử ở đó đều sẽ phát cuồng, nào là la hét vẫy tay, nói lời trêu ghẹo. Nếu như chỉ nghe qua lời đồn mà chưa từng nhìn thấy cảnh tượng ấy, khẳng định không bao giờ tin.
Thiếu niên bước nhanh chân về phía trước, bàn tay vươn tới vỗ nhẹ vào bả vai của Tần Phong một cái khiến cho thiếu niên kia còn đương trong cơn xuất thần, linh hồn lập tức bị hút về với thể xác. Mắt đảo nhìn xung quanh rồi mới dừng lại trên người bạn học khẽ gật đầu rồi tiếp bước chân đi vào bên trong.
- Ca ca ơi, Tần Phong ca khi nãy thực sự đẹp trai quá đi, muội còn nhìn thấy có không ít vị tỷ tỷ nhìn về huynh ấy đến phát ngốc luôn cơ. Khì khì Tần Phong ca ca xuất chúng như thế, có thể được làm huynh đệ chí cốt cùng với huynh ấy, chắc chắn là có nhiều người ghen tị với huynh lắm luôn đó.
- Vậy tiểu Ngân của chúng ta có thích huynh ấy không ?
- Tiểu Ngân có thích huynh ấy chứ, Tần Phong ca ca tuy là có hơi nghiêm khắt một chút, nhưng mà khi huynh ấy nói chuyện với muội thì lại rất là nhẹ nhàng, hơn nữa huynh ấy cũng thường hay mua quà và đồ ăn cho muội nữa…nhưng mà so với huynh ấy thì muội vẫn yêu ca ca nhiều hơn.
Tiểu cô nương nói rồi yêu thích nhảy cẩn lên ôm lấy người của ca ca mình để thiếu niên bồng nàng đến lớp học, ngày hôm nay đã biết đường lên lớp thế nên cũng không cần bắt ép Tần Phong phải lặn lội đi theo mình nữa, hai huynh muội cứ thong thả vừa đi vừa chuyện trò. Tần An kể một chút những chuyện vặt vãnh mà bản thân biết về Tần Phong lúc còn nhỏ cho tiểu Ngân nghe, cô bé chăm chú lắng tai không để lọt một chữ nào ra bên ngoài.
Thật sự là huynh muội một nhà, thế nên tính cách của cả hai cơ bản đều là rất giống nhau, nói về độ hóng chuyện kì thực là không ai bằng. Nói xuyên suốt một đoạn chuyện dài cuối cùng tiểu cô nương nhỏ ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc cùng thích thú, lém lỉnh nhìn khắp chung quanh xong mới áp gần đôi môi chúm chím đến tai ca ca khẽ hỏi.
- Ca ca ơi, Tần Phong ca tính tình nghiêm khắc và kiệm lời, lại còn thích đọc sách đến như vậy, huynh ấy có từng thích qua ai chưa ?
Tần Phong đối với bất kì câu chuyện nào của người huynh đệ mình, chỉ cần nói một đoạn nhỏ hắn đều có thể đọc vanh vách đoạn ở phía sau, còn có thêm mắm dặm muối gì vào hay không thì chỉ có trời mới biết. Thế mà khi gặp phải câu hỏi này thiếu niên nhất thời nín lặng không thể thốt nên lời nào, thực sự cũng mang một thắc mắc, trong lòng không biết Tần Phong hắn tính cách như thế sẽ thực sự đem lòng yêu thích một vị cô nương có tính cách như thế nào, liệu so với hắn có phải còn lập dị và kì lạ hơn hay không. Mải mê với những suy nghĩ cuối cùng nhớ đến một mẫu truyện nhỏ trong quá khứ hình như cũng có một lần Tần Phong nhắc đến chuyện hắn đã chọn được tức phụ cho mình, hơn nữa cũng đã cùng với vị cô nương kia kết thành phu thê chưa qua cửa, nhẫn cưới hay cái gì cũng đã chuẩn bị sẵn hết. Chỉ là người phu nhân mà huynh đệ hắn chọn lại có chút đặc biệt, là có hơi khó để giải thích một cách tỉ mỉ.
- Đương nhiên là có, tính cách còn phù hợp một cách kì lạ với cái tên đó luôn cơ, chỉ là vị cô nương đó không phải là con người như chúng ta mà thôi.
Tiểu cô nương nghe tới chỗ này thì giật mình, trong vòng tay ca ca thật sự hoảng hốt đến xém nữa ngã luôn xuống nền đất ánh mắt vô cùng chăm chú còn lại pha chút mờ mịt tò mò, nhỏ giọng hết sức có thể xác nhận lại một lần nữa.
- Ca nói…tỷ ấy thực không phải người…chẳng lẽ là ma quỷ sao, nhưng mà cái này…mà cũng không phải, mẹ từng kể cho muội nghe không ít chuyện cũng có yêu ma quỷ quái đem lòng yêu con người…nhưng mà cái này…cái này… có phải rất là không phù hợp môn đạo hay không ?
- Tiểu Ngân ngốc, muội thực sự nghĩ rằng Tần Phong hắn sẽ yêu ma quỷ hay sao ?
- Không phải hay sao ca ?
Tiểu cô nương bị một câu này của ca ca nàng làm cho cứng đơ lưỡi, nhưng mà nghĩ kĩ thì Tần Phong ca anh tuấn tiêu sái hàng đầu như vậy, làm sao có chuyện đem lòng yêu một vong hồn ma quỷ cơ chứ. Chuyện này mà đem so với chuyện ca ca nàng chính là người đọc sách thích giảng đạo lí nghe còn khó tin hơn nhiều. Dù sao nàng cũng từng được dạy rằng người đọc kinh thư của thánh hiền thì trong lòng sẽ sản sinh ra hạo nhiên chính khí, đối với tà ma quỷ vật mà nói thì đó là tử địch đại kị trên đời hai loại này làm sao có thể đi chung một con đường, vậy thì lời kia rốt cuộc là có ý nghĩa gì.
Tiểu cô nương lần nữa hướng mắt nhìn về phía ca ca nàng để tìm câu trả lời chỉ thấy thiếu niên đã dừng chân lại trước lớp học đang chậm rãi thả nàng đứng xuống bên dưới. Trước khi nàng quay đi chạy vào trong lớp vẫn đứng bên ngoài nói vọng rất nhỏ vào
- Ca ca cũng không biết cô nương ấy là cái gì, chỉ chắc chắn rằng so với ma quỷ thì vị tỷ tỷ đó xinh đẹp hơn rất nhiều. Nếu như muội muốn gặp tỷ ấy thì xin phép Tần Phong ca ca đi, huynh ấy thương muội như vậy nhất định sẽ không từ chối đâu.
Tiểu cô nương sớm đã chạy vào trong lớp học không còn nghe thấy những lời nói ở phía sau của ca ca mình nữa thế nhưng thiếu nữ vẫn quay đầu nhìn tới mỉm cười với ca ca rất đáng yêu. Tần An tựa như theo bản năng vốn có mỉm cười vui vẻ đáp lời rồi mới nhanh chóng cất bước chân của mình hướng thẳng về phía lớp học mà đi. Thời gian còn sớm tuy thiếu niên không vội vàng nhưng cũng không la cà thoải mái trên hành lang lớp học, chậm rãi từng bước chân lướt đi.
- Tiên sinh hôm nay sẽ phát bài kiểm tra, ta lo quá không biết điểm số của mình ra sao nữa ?
- Ta cũng không biết, nhưng lần trước mọi người làm bài như thế nào ?
- Chỉ có câu ba hơi khó mà thôi, hai câu trên nếu học bài kĩ thì làm ổn,…
Lớp học chưa có tiên sinh thế nên tạo thành một nơi nhốn nháo với không biết bao nhiêu tiếng bàn tán đan xen lẫn nhau, có nhóm hai ba thiếu niên tụ tập ngồi trên bàn trên ghế kể đủ chuyện trên đời, có chỗ tụ tập mấy thiếu nữ hỏi nhau say sưa về bài kiểm tra ngày hôm qua chỉ là đồng dạng khi mọi người nhìn thấy Tần An bước chân vào lớp đều đồng loạt yên lặng, biến bầu không khí đang hơi ồn ào thốt nhiên trở thành tĩnh lặng dị thường. Thiếu niên quét mắt đi một vòng quanh lớp vậy mà khiến cho không ít người một phen chột dạ thật sự sợ đến xém nữa nhảy cẩn lên, có bạn học nấp nấp có người cúi đầu quay mặt đi lãng tránh khỏi ánh mắt kia.
Tiếng tốt thì chưa chắc có người biết chứ mà tiếng xấu thì đảm bảo là đồn đi rất nhanh a. Chỉ bao nhiêu lâu đâu mà ai cũng biết chuyện của mình rồi. Thiếu niên hơi cười khẩy trong lòng gạt phăng đi sự quan tâm của mình đối với những bạn học này chú ý nhiều hơn đến chỗ của Tần Phong đáng ngồi suy nghĩ thơ thẩn đến mất hồn. Xung quanh cũng chẳng có ai ngồi bầu bạn, hình như loại cảnh tượng như thế này từ khi bắt đầu đến trường đã diễn ra như thế xuyên suốt rất nhiều năm tháng.
- Hôm nay ngươi lạ lắm nha, có chuyện gì mà suy nghĩ dữ thế ?
- Một chút chuyện vặt mà thôi.
Đôi thiếu niên ngồi cùng nhau, đều lần nữa rơi vào trong trầm mặc kì lạ không ai nó với ai câu nào. Chỉ có những bạn học khác tiếp tục túm tụm với nhau, lần này chủ đề bàn luận đã xoay chiều, lời nói nhỏ nhỏ trong miệng đều là tin tức về việc Tần An đánh người ngày hôm qua uy phong như thế nào.
Có thiếu niên trong miệng không khỏi chậc chậc đắc ý, tưởng tượng đến cảnh bản thân có năng lực uy vũ như thế liền đem ra thể hiện trước mắt tất cả các bạn nữ Tần gia một tay đánh một đám người còn sợ không khiến các nàng đổ đứ đừ sao, có thiếu niên lại nói rằng vì chuyện này mà ngày hôm qua gia gia của hắn đã vui đến cười không khép được miệng, lại có người kể hôm qua gia gia của hắn cười đến rụng cả răng. Thật tình đều là mấy thằng cháu tốt có hiếu.