Nhân Gian Khúc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34 Chuyện cũ
Rồi chỉ có một khắc ngắn ngủi Tần Phong gồng cứng cánh tay của mình, mang theo cái đầu và cả thân hình của thiếu niên mười bốn tuổi cùng lúc nện thẳng xuống lớp nền đất khô cứng dưới chân. Chỉ nghe thấy một tiếng rắc vang giòn đến rợn tóc gáy, toàn bộ thân hình của Bạch đại công tử đã nằm gọn gàng dưới mặt đất, thậm chí nơi phần đầu bị Tần Phong nắm vào nện xuống còn để lại một cái vết lõm lớn vô cùng dọa người.
Tuyệt đối không có ai dám nói điều gì mà ngay cả người b·ị đ·ánh cũng không dám hé răng xem như b·ị đ·ánh một trận cùng lắm là mất chút máu bầm chút thịt suy cho cùng cũng không c·hết được, nhưng đắc tội với những nhà giàu quyền thế ngút trời kia mà nói cuộc sống vốn đã không dễ dàng đương nhiên nay lại càng không dễ dàng hơn.
- Còn không mang hắn đi ?
Nếu như gia cảnh của hắn bình thường thì sẽ chẳng có cái gì để nói, đằng đây gia cảnh của hắn lại quá tốt, bản thân đại thiếu gia của một trong tam tộc quyền lực nhất thành nhỏ tự nhiên tiếng nói của thằng nhóc mới bảy tám tuổi đã có cân lượng nặng như thế, muốn nó không đi sai đường thật sự khó. Lại nói bình thường ông nội Bạch Thuần Lô cho dù thương yêu đứa cháu của mình cách mấy so với mẫu thân lúc nào cũng ở bên cạnh nhắc nhở so với phụ thân lúc nào cũng cầm đuốc dắt tay soi đường thì không thể nào bằng được. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chính tà rõ ràng, thiện ác phân minh là tốt nhưng cũng không phải là tốt. Bởi vì sẽ có một ngày nhìn thấy thế giới này không phải chỉ có trắng và đen rạch ròi đến như thế.
Thiếu niên mới lên bảy tám tuổi đã trở thành một cái tiểu ma vương hỗn đãn đánh người thành thói, nhẹ thì đánh người trầy da nặng thì sứt đầu bể trán thậm chí gãy tay gãy chân đều có ngay cả đối với nữ nhân cũng chưa từng có loại nương tay lưu tình. Chỉ là bởi vì nhà giàu quyền thế ngất trời, Bạch Thuần Lô đánh người một trận đã tay xong liền có người trong gia tộc vứt tiền ra giải quyết xem như bồi thường là hết chuyện.
Luận giải một chút ở chỗ này cũng là nên có một đoạn câu chuyện nhỏ, Bạch Thuần Lô từ khi được sinh ra đã là Đại công tử Bạch gia vốn sống trong gia cảnh cao sang quyền quý, so với đám công tử quần là áo lụa bình thường trong gia tộc của hắn đương nhiên uy quyền đều cao hơn mười phần ngay cả những vị trưởng lão có tiếng nói nhất đối với thiếu niên này cũng có mấy điểm cố kị. Bản thân từ nhỏ đã xem như có một tầng khí thế không tệ đi, nếu như được giáo dưỡng cẩn thận đương nhiên có thể làm nên chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Thuần Lô mỗi ngày đều tới trường học, đối với Tần Phong mà nói bắt nạt đủ đường từ chặn đường lấy tiền cho đến chặn đánh không có chuyện nào không dám làm. Chỉ là Tần Phong đối với thiếu niên kia suốt ngày gây chuyện càn quấy căn bản cũng không cần động tay xử trí rất thoải mái phân phó vài vị hộ vệ đi cùng bảo vệ là được chưa từng thật sự chú tâm đến ý đồ của hắn là gì. Dù sao nhiều nhất chỉ là người qua đường mà thôi, đối với thiếu niên mà nói không có gì đặc biệt để phải quan tâm đến.
Bạch đại công tử đối với cái cố sự này vốn là nửa tin nửa ngờ ngay cả gia gia hắn cũng chưa từng thật sự chú tâm giải thích cho thiếu niên hiểu chuyện tỏ tường chỉ căn dặn vạn nhất đừng nên trêu chọc vào con người. Trong thành nhỏ lại không có nhiều người thực sự am hiểu chơi cờ, cho dù là biết cũng chỉ là chút da lông bên ngoài. Đứng xem hai vị kì thủ một bên hạ cờ thoăn thoắt như bay, thế cục trên bàn cờ khai hợp đều đủ, một bên lại cẩn thận điềm tĩnh từng bước từng bước một mấy người họ ù ù cạc cạc cái gì cũng đều không hiểu liền cho rằng đây là trận hay hai bên cùng lắm là ngang tài ngang sức nhau mà thôi, nào đâu biết được tử cục vốn đã được rãi ở khắp nơi trên bàn cờ mà lão nhân ngồi phía đối diện lại giống như nai con rơi vào bẫy chông của thợ săn, mỗi nước cờ đều chỉ là giãy c·hết trong vô vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái này cũng không thể trách thiếu niên xuống tay không phân nặng nhẹ, phàm là tranh đấu trên đời cho dù là vì bất kì mục đích nào đương nhiên đều phải toàn lực mà chiến, huống chi lão nhân kia tới nơi này vốn cũng không phải ý tứ tốt lành gì cũng chỉ là thăm dò nông sâu mà thôi, bị một đòn nặng như thế xem như gậy ông đập lưng ông kì nghệ không bằng n·gười c·hết cũng không thể oán. Chỉ là trong lòng đối với thiếu niên mới mười hai tuổi đã có loại tâm cơ sát phạt quả đoán như thế sinh ra chút cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Bạch đại công tử trong lòng hoảng kinh thất sắc, sợ đến đại tiện và tiểu tiện cùng lúc trong quần xú uế chảy ra thấm vàng cả lớp y áo trắng xóa bên ngoài bốc lên mùi h·ôi t·hối kinh tởm. Miệng bị siết lại bởi bàn tay không thể la hét cầu cứu chỉ có thể trợn tròn mắt đau đớn trong bất lực.
Từ trong góc trường học nơi những bụi cây mọc lên um tùm, bảy tám người hộ vệ nghe thấy lời nhắc nhở mới thẫn thờ đến mềm nhũn cả chân tay bước ra. Không một ai dám tin Tần công tử bình thường tính tình hòa ái như thế khi thực sự trút giận sẽ đáng sợ đến mức như vậy. Ra tay mà không có một điểm lưu tình nào thậm chí ngay cả một cái nhăn mặt một cái biểu cảm nhỏ cũng không thể nhìn ra được, nguyên vẹn là bảo trì một đôi mắt hơi nâu sậm hướng nhìn về phía trời.
Năm đó Tần Phong mười hai tuổi xem như tiểu thư sinh đọc sách nổi tiếng nhất trong thành nhỏ, tuyệt đối là không có ai là không biết đến danh khí của Tần Phong. Lại có tiểu truyện nhỏ kể về việc Tần Phong đánh cờ với vị kì thủ tự xưng cao nhất của Sơn Linh Quốc, thiếu niên lang mới mười hai tuổi chỉ tròn chín mươi chín nước cờ đã đem lão kì thủ vốn dương dương tự đắc kia lần lượt xoay vòng thất điên bát đảo, mỗi lần thả ra một điểm sáng hi vọng rồi nước cờ tiếp theo lại nhẹ nhàng dập tắt kéo dài như thế cho đến khi đạo tâm một lòng đối với đánh cờ của lão nhân bị đập cho nát vụn mới ngưng tay.
Chỉ là hắn vẫn là thiếu niên kiêu ngạo bất tuân luôn phải chịu sự dèm pha cùng ánh mắt khinh bỉ của người xung quanh, đối với Tần Phong được trào phúng lên tận trời luôn một lòng muốn đem thiếu niên đánh thành con c·h·ó lăn lóc trên đường Đào Hoa, muốn đem thiếu niên lột sạch quần áo treo lên cây đào thụ lớn ở trên đường để mọi người cười nhạo một phen thỏa chí. Suy cho cùng vẫn là để chứng mình trên đời chỉ nắm đấm cứng mới là chân lí, trí thức đánh cờ cái gì cũng đều chỉ là rắm c·h·ó làm màu.
Xem như cuối cùng hết thuốc chữa rồi lão nhân đành chấp nhận sự thật mình trong tay có thể quản được cả một gia tộc vậy mà thằng cháu đích tôn trong nhà lại như thế mà không cách nào quản thúc. Đương nhiên thiếu niên thích bắt nạt người dùng loại thành tích này để khoe khoang trước các mỹ nữ kĩ viện sẽ có ngày tìm đến người có danh khí nhất để gây chuyện, cái này so với lẽ thường tình còn thường tình hơn.
Đương nhiên mà nói một trận đánh cờ không phải chỉ là trận đấu ở mặt bàn thông thường mà nó còn là một trận thư hùng trong nội tâm của mỗi người, nếu chiếu theo góc độ bình thường mà nói cùng nhau luận cờ chỉ là để phân thắng bại đánh đến điểm là dừng không cần ép người vào tuyệt lộ, dù sao luận cờ với người chỉ là bề nổi bên ngoài mà dùng cờ để luận chính mình mới là đạo lí ở bên trong. Mỗi con người khi ngồi vào bàn cờ từ lần đầu tiên hạ quân vốn chỉ chấp nhất ở hai chữ thắng bại mà hai chữ này không dành cho người mà là dành cho chính mình. Một lần luận cờ một lần luận tâm.
Chương 34 Chuyện cũ
Thiếu niên đi bước chân nhanh hơn về phía khác bàn tay đưa tới đỡ lấy một đóa hoa trắng đã bị giẫm đạp tan nát dưới gót giày tàn nhẫn kia, thiếu niên trên gương mặt để lộ ra nỗi ưu sầu chỉ là lúc này đã quay đi người muốn nhìn thấy cũng đã bận bịu lo việc khác nên không thể nào tập trung thêm được. Có vị tiên sinh thanh sam đạo bào cũ kĩ lúc này thân hình của ông phiêu du bất định ở trên tận bầu không xa thẳm bên trên, từng cơn gió thổi qua làm cho lớp y áo phấp phơi bay bổng tựa như những con du long. Lúc này tiên sinh đang phóng ánh mắt mình nhìn xuống đại sự bên dưới, trong lòng thoáng một nét vui mừng rồi lại một nét thở dài (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu niên trợn tròn đôi mắt tuyệt vọng tròng trọc nhìn tới, thất khiếu lập tức tuôn máu trong miệng chất dịch đỏ thẫm hòa cùng từng dòng nước bọt sủi đặc trào ra bên ngoài. Cả cơ thể không ngừng co giật, mà Tần Phong sau khi làm xong mọi chuyện trên gương mặt của thiếu niên ngay cả một chút biến sắc cũng không có, giống như vừa rồi tùy tay g·iết đi một con côn trùng không đáng nhắc đến mà thôi. Quay đầu nói lớn
Đương nhiên nếu chỉ là như thế đã không còn gì để kể tiếp phần sau của câu chuyện nhỏ này mới là điều đáng để lưu tâm và cũng chỉ có cao tầng nhất của Tam đại gia tộc là thực sự được nghe tới trọn vẹn. Lão nhân sau khi quay về kinh thành đạo tâm đối với cờ đã vỡ nát, ngay cả lòng đối với đánh cờ cũng nguội lạnh, ông cố gắng sống lay lấc thêm vài tháng nữa rồi cuối cùng lựa chọn đem toàn tộ tích góp kì phổ vất cả cả đời cùng với bản thân hóa thành một mồi lửa thắp sáng kinh thành trong đêm.
Thế nhưng với Tần Phong thiên phú nghịch thiên, tài hoa hơn người mà nói hai chữ thắng bại này ở bề mặt đối với thiếu niên tuyệt nhiên chẳng có chút ý nghĩa nào. Khi quân cờ đầu tiên hạ xuống chấp nhất lớn nhất trong lòng của hắn đã không phải luận ta luận người hoặc tranh giành một phen thắng bại mà là một chữ g·iết, tròn vành rõ chữ vô cùng đơn giản. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người trẻ tuổi thân hình bị dở hổng lên cao, tay chân không ngừng quơ quào vào trong không trung cố gắng thoát khỏi bàn tay đang bấu vào mặt mình của Tần Phong. Chỉ là không biết một cái thiếu niên thư sinh mới mười hai tuổi kia, rốt cuộc là phần khí lực được lấy từ nơi nào mà một tay dở hổng cả người của thiếu niên mười bốn tuổi nặng xấp xỉ năm mươi cân không có chút khó khăn nào.
Sau trận cờ năm đó danh tiếng của Tần Phong đại thịnh nổi danh khắp thành không ai không biết đến. Đại công tử Bạch gia Bạch Thuần Lô cũng chính là bị sự chói sáng này làm cho ghen tị đến phát điên, mỗi lần đến thanh lâu chơi đùa cùng kĩ nữ đều sẽ nghe thấy các nàng nhắc về Tần Phong uy vũ như thế nào, xuất sắc ra làm sao. Mưa dầm thì thấm đất, Bạch Thuần Lô đối với Tần Phong sớm ngày được réo tên trong lòng sinh ra đố kị thù hận, thiếu niên tuổi trẻ bốc đồng xốc nổi ghen tức khi thấy người khác giỏi hơn mình cái điều này vốn có thể thông cảm được.
Tề Long hay Tề tiên sinh thân làm người dạy cho tiểu thiếu niên chơi cờ lúc ấy đứng ở giữa làm chủ cuộc của trận đấu, nhìn thấy một màn chém g·iết không chút lưu tình kia cũng không thể giấu được một tiếng thở dài trong lòng, đối với kì nghệ tiến bộ thần tốc của Tần Phong vừa có thưởng thức lại cũng có trầm mặt thở dài, cuối cùng lưu lại dáng vẻ bất đắc dĩ khi nhìn thấy thiếu niên hạ xuống nước cờ thứ một trăm triệt để đem đạo tâm của lão nhân kì thủ đánh nát như tương đậu.
Tần Phong đã đi xa dần khuất bóng dáng vào trong hàng người qua lại tấp nập trên con đường lớn, giữa hai thiếu niên có loại cố sự khó nói nào cái này cũng không nhiều người thực sự biết tới, mà cho dù là biết tới cũng sẽ không có ai nguyện ý nói ra. Dù sao cũng là đại công tử của Bạch gia có thể đối với một số người thì dáng vẻ hèn mọn như thế nhưng đối với người bình thường yếu đuối không có tiếng nói gì lại uy phong mười phần nhấc tay hạ chân đều sẽ làm cho người ta kinh hãi. Cái này cũng không trách được đều là bản tính tự nhiên của con người, dù sao không phải ai cũng giống với Tần Phong có thể quang minh chính đại kiêu ngạo mà không sợ trời đánh.
Chỉ là thế sự thường trên đời đều là cái đạo lí không được như con người ta an bài, cha mẹ hắn rời khỏi gia tộc lên đường tha hương cầu thực để lại đứa con trai sống với ông nội từ khi mới lọt lòng, cũng xem như cuộc sống của hắn có đầy đủ đi chăng nữa, cho dù bên cạnh vẫn còn ông nội chăm lo thì chung quy vẫn là thiếu đi một chút cái gọi là ấm áp của gia đình.
Thiếu niên lưu manh lớn lên từ những lần đánh người như thế, thêm chút nữa đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt bỏ học ở thư viện để cắm rể nơi thanh lâu kĩ phường, gia gia hắn xem như muốn quản cũng rất khó khăn dù sao cũng không thể một tay đ·ánh c·hết thằng cháu trời đánh của mình, còn bắt trói ở nhà thì hắn hoặc là phá cửa hoặc trèo tường còn trói chân lại thì thiếu niên gào khóc lăn lộn, đập đầu đòi t·ự v·ẫn.
Thiếu niên lúc ra về buổi chiều muộn nhìn thấy cảnh tượng khu vườn yêu thích bị xới nát, lại nhìn thấy Bạch Thuần Lô ở một bên đang giẫm đạp lên từng gốc cây yêu thích do bản thân cùng với ông nội vất vả nuôi trồng chăm sóc chẳng nói dù chỉ một lời, thân hình như điện xẹt biến mất giữa không gian xuất hiện trước mắt một tay nắm trọn lấy gương mặt của thiếu niên mười bốn tuổi nhấc bổng người hắn lên không trung.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.