Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 36 Đạo nhân xem bói
Tần Phong quay lại tiếp tục đoạn hành trình đã bị ngắt quãng trên đường lớn, tiếp tục duy trì bộ thái bình thường, không nhanh cũng không chậm, thiếu niên vui vẻ bỏ những miếng bánh chiên có màu sắc bắt mắt vào bên trong miệng nhai ngon lành, vừa đúng lúc hắn lần nữa đi lướt qua sạp của thầy tướng số vừa mới dựng lên tạm thời vào sáng ngày hôm nay. Người ngồi ở trong sạp là một vị đạo nhân trẻ tuổi có dáng vẻ rất thiếu sức sống hoàn toàn trái ngược với cái náo nhiệt vui tươi của dòng người lướt qua lại trên đường, đạo nhân chán nản dựa người vào ghế gỗ mệt mỏi gật gà gật gựa, chỉ thiếu điều nằm dài hẳn luôn xuống bàn, mắt mũi thì lờ đờ bên nhắm bên mở ngửa đầu nhìn trời ngó mây. Tần Phong chỉ vô tình lướt mắt qua, đã thấy một bộ dáng chán nản tựa như người không còn chút sức sống nào.
Thế nhưng chỉ một khắc khi mà Tần Phong vừa lướt đi qua bàn tướng số của ông, đạo nhân đã giống như nhìn thấy quý nhân của cuộc đời mình, toàn bộ sự mệt mỏi đều không biết đã chạy hết đi chỗ nào cả người phấn chấn đứng phắt dậy, thái độ trên gương mặt thay đổi nhanh hơn cả lật bánh tráng lớn tiếng chào mời vị công tử vừa lướt qua quay lại một phen.
- Này người trẻ tuổi, người trẻ tuổi, nếu như đã nhìn thấy sạp tướng số của ta thì cũng đừng có bỏ qua mà đi luôn như vậy chứ, sao không thử dừng chân lại đây rút một quẻ thử xem, bần đạo sẽ thay ngươi giải quẻ, dựa vào quẻ ấy mà tính ra cát hung phúc họa. Bần đạo chỉ lấy một chút tiền, đảm bảo chỉ lấy một ít tiền, tuyệt đối không lừa người.
Tần Phong nghe thấy lời chào mời của đạo nhân từ đằng sau, thế nhưng bánh đã lại đưa lên miệng hắn cứ thế mà vui vẻ bỏ hẳn vào không chút nào để tâm đến vài mẻ chào mời kia nữa. Cũng không có quay đầu lại, một tay đưa lên phe phẩy mấy cái, ra hiệu rằng mình không cần xem mấy cái trò này. Đạo nhân nhìn thấy thì mặt ủ mày chau mất liền đi ba phần khí thế, nhưng cũng không lập tức từ bỏ đi ý định ban đầu của mình, lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi tiếp bước tiến gần hơn đến chỗ của Tần Phong cẩn thận giải thích.
- Người trẻ tuổi bước chân không cần phải gấp gáp như vậy đâu, ta là thầy tướng số hàng thật giá thật đó, đừng nhìn ta mới tới nơi này rồi nghĩ ta là loại tướng thuật không tinh lừa người gạt tiền bị đuổi đánh mới trốn đến đây lánh nạn. Ta chỉ đang vân du giang hồ, vô tình đi ngang qua nơi này, nhìn thấy phong thủy nơi đây là chốn đất lành chim đậu nên mới ở đây mở sạp xem bói mà thôi. Ta có thể đảm bảo năng lực tính toán cát hung phúc họa của mình rất chuẩn, không dám nói sẽ tính được lâu những đôi ba ngày thì tuyệt đối không có vấn đề.
- Ông cũng nhìn ra nơi đây là một chốn phong thủy đất địa rất tốt sao ?
- Mặc dù ta không phải một người chuyên về địa lý như các Địa Lý sư, có thể xem thể xem vị trí sông ngòi, địa thế đất núi phong thủy của một vùng, thế nhưng có thể dựa vào nhìn người để phán đoán. Không chỉ có mỗi thiếu niên cậu mà những người dân bình thường trong thành ta nhìn thấy đều có tinh thần khí, nhan sắc xinh đẹp cùng với sức khỏe vượt trội hơn so với bên ngoài. Nếu như nơi đây không phải một phương đất địa phong thủy trời ban, sao có thể dưỡng d·ụ·c ra những con người như vậy.
- Nếu có thể nhìn ra điểm ấy, chứng tỏ tướng thuật của đạo nhân cũng rất tinh tường.
Tần Phong nhẹ thở ra một hơi, không nhanh cũng không chậm quay người lại, lúc nãy không biết người thì hắn sẽ không để tâm đến mấy lời chào mời kia, bây giờ đã biết đạo nhân này cũng có chút bản lĩnh lặn lưng quần, thế nên cũng muốn xem thử một chút rốt cuộc là tướng thuật của người bên ngoài có cái gì đặc biệt. Càng là tò mò muốn biết rốt cuộc đạo nhân này sẽ giải quẻ như thế nào, dù sao nhiều nhất cũng chỉ mất có mấy mươi đồng tiền mà thôi biết được thêm được chút chuyện của tương lai cũng tính là không tệ. Chưa kể nếu là chuyện tốt vậy hôm nay hắn có thể vui chồng thêm vui, còn nếu biết được chuyện xấu cũng không sao, hắn có thể nhân cơ hội còn ở trong thành lại chạy đến chỗ của đại nương đầu ngõ mua thêm một túi bánh bao chiên nữa ăn giải sầu.
Dừng chân lại sạp ánh mắt lướt tới đánh giá trước đạo nhân từ trên xuống dưới một lượt. Là một nam tử dáng cao, tư thái bình hòa vẫn còn khá trẻ, tuổi tác cũng chỉ chừng ba mươi đổ lại. Gương mặt của người này cũng xem như khôi ngô tuấn tú, nếu như đem so với hảo huynh đệ Tần An dáng vẻ bình thường và cái thiếu niên giày rơm kia thì dễ nhìn hơn nhiều, điểm đặc biệt làm thu hút ánh nhìn nhất trên gương mặt của người này là ở ngay trên trán ngay tại mi tâm vậy mà có một nốt rùi son đỏ tựa giống như chấm chu sa. Chỉ có một điểm nhấn nhỏ này đã khiến cho khuôn mặt tự nhiên vốn chỉ tạm tính là anh tuấn kia có thêm mấy phần phong độ khí khái hơn người.
Tần Phong lúc đầu chỉ là có ý nhìn qua loa, thế nhưng sau khi phát hiện được chấm chu sa đỏ ở ngay giữa trán của đạo nhân thì chăm chú lên hẳn. Soi xét cẩn thận từ trên tới dưới qua một lần liền rất vừa mắt, dựa vào một phần khí phách không tệ này có thể nhận định đạo nhân trước mắt đây tuyệt không phải là dạng đạo sĩ lừa người, hoặc ít nhất nếu như hắn có lừa vậy thì kiểu gì cũng sẽ có vài loại môn đạo phòng thân, tựa như một cái thân thủ chạy nhanh như sóc, hoặc là thuật pháp gì đó liên quan đến độn thổ chẳng hạn.
Sau khi quan sát kĩ càng mới nhận ra nam tử này trên đầu còn đội theo một cái cao quan nở rộ ra như một đóa sen vô cùng đặc biệt, trên người cũng không có gì quá lạ chỉ là một bộ đạo bào thường thấy của các đạo nhân tướng số khi hành tẩu giang hồ, đương nhiên ngay sau lưng sẽ có hình đồ âm dương bát quái trận. Tần Phong xét qua một lần người thiếu niên này, nhìn đến khắp chỗ của thân thể cuối cùng vẫn là dừng lại ở cao quan nở rộ như hoa sen của đạo nhân, trong lòng thầm khâm phục vị nghệ nhân nào nghĩ ra loại thiết kế này, thực sự là vượt trên cả những tưởng tượng của hắn về các kiểu dáng mũ đội đầu trên đời.
Nhìn thấy thiếu niên đã quay chân đi về nơi sạp của mình, đạo nhân trong lòng a ui mừng rỡ biết rằng thời cơ đã tới trong lòng quyết tâm rèn sắt khi còn đỏ lập tức nhanh miệng hơn chút nói trước. Dù sao từ sáng giờ vẫn chưa có người nào mở hàng, trời thì càng về trưa trong người lại không có đồng nào mua đồ ăn bỏ bụng, bây giờ con cá đã cắn câu hắn tuyệt đối cũng không muốn để duột đi mối làm ăn này chút nào.
- Người trẻ tuổi, người trẻ tuổi đừng vội vàng. Trước giờ bần đạo thay người ta xem bói giải xăm đoán quẻ, xem trọng nhất chính là ở hai chữ nhân duyên, khi sáng nhìn thấy cậu đi trên đường, trong lòng ta đã cảm thấy cậu cùng ta nhất định có duyên nên mới gặp nhau. Bình thường xem bói giải xăm ta sẽ lấy giá hai mươi đồng, hôm nay chỉ lấy cậu mười đồng!! Đương nhiên nếu như rút được quẻ xăm tốt, thiếu gia cậu không ngại có thể cho ta thêm mấy đồng tiền mừng, cho dù là vận may đại phát, hồng phúc rơi trúng đầu rút được quẻ thượng thượng cũng nhất định chỉ lấy có mười đồng. Đây là phần tâm ý lớn nhất của ta, bởi chỗ người có duyên gặp nhau nên mới lấy cậu giá này đấy nhé, cậu cũng thấy quần áo của ta đồ rồi đó, người lang bạt khắp nơi lấy việc xem bói đoán quẻ để sống qua ngày như ta kiếm tiền không dễ chút nào đâu, có thể thoải mái như vậy…ừm…ừm đã là rất có lòng rồi. Cậu thấy như thế nào ?
Tần Phong vẫn không đáp lời ngay, ánh mắt trầm ngâm quan sát từng nhất cử nhất động của đạo nhân này. Mà đạo nhân trãi qua từng phút từng giây như thế, phải cố gắng lắm mới có thể duy trì được gương mặt vui vẻ, dáng vẻ hiện tại hình như còn căng thẳng hơn cả lần đầu nắm tay nữ nhân. Cuối cùng không thể nhịn được nữa hắn quay trở về bàn của mình, rút ra một tấm giấy bùa màu vàng đặt xuống dõng dạc tiếp lời, lần này giọng nói chắc nịch có vẻ như đã quyết tâm chơi đến cùng với Tần Phong.
- Buổi sáng trời đẹp, cậu là vị khách đầu tiên có duyên với ta, vậy thì ta dứt khoát cầu thiện ngộ đến cùng vậy, không dám giấu giếm công tử, bản tọa từng bái sư một vị chân nhân đạo gia trên núi, được ông truyền dạy cho chút ít pháp môn vẽ lục, hôm nay đem ra biểu diễn một lần, tấm phù giấy vàng này không chỉ có thể đề thăng sức khỏe, chữa trị một vài loại bệnh vặt mà còn bảo vệ thân thể khỏi những loại tà ma bóng uế dơ bẩn. Lấy năng lực và một chút đạo hạnh cỏn con của bần đạo không dám nói sẽ hoàn toàn bảo vệ cậu khỏi tất cả yêu ma chướng quỷ trên đời, nhưng mà một vài con tiểu yêu vân du nơi phường thị vào ban đêm thì chắc là không có vấn đề, chung quy vẫn là đồ tốt nên thử một lần.
Tần Phong đứng trước quầy xem tướng số của đạo nhân, mặc dù từ đầu đến cuối đều nghe rõ ràng từng loại đề nghị cực kì hời của hắn, thế nhưng tuyệt nhiên không có một lời nào đáp lại, trong lòng chỉ thầm a ui thích thú vô cùng tò mò với từng món đồ được bày biện ở trên bàn lớn thô sơ, nào là mai rùa với đồng tiền cổ hình dáng đặc biệt, lại có chén dĩa sứ với những đồng tiền kiểu dáng cổ, các que xăm bằng thẻ tre vuốt mỏng đặt ở bên trong một cái ống trúc dài, thậm chí có cả thể loại rút giấy đoán quẻ vô cùng cổ xưa chỉ có thể tìm thấy những bản ghi chép trong các quyển sách cổ.
Sau một lúc vui thích với những món đồ trên bàn, cầm lên đặt xuống thiếu niên lại nhìn lên chỗ của đạo nhân lần này hắn bày ra bộ mặt vô cùng hách dịch có chút chỗ giống với cái thái độ của Bạch đại công tử khi đi bắt nạt người khác, thật sự là một gương mặt rất thiếu đòn. Nếu như để Tần An nhìn thấy nét mặt này cá chắc chắn rằng thiếu niên ấy sẽ không ngại tặng cho tiểu thư sinh điển trai Tần Phong một vài cái nựng má yêu thương đâu.
- Đạo nhân trẻ tuổi ngài là lần đầu vân du đến nơi này sao ?
Đạo nhân nghe thấy câu hỏi, lại nhìn tới sắc mặt hách dịch như muốn đánh người tới nơi của thiếu niên trước mắt kia, chỉ thấy bao nhiêu tính toán chào mời của mình đi tong, trong lòng đã bắt đầu a ui than khổ không kể xiết, thật sự muốn khóc với loại tình huống này cũng khóc không ra nước mắt nữa rồi, bản thân lao tâm khổ tứ như vậy cũng chỉ là muốn kiếm miếng cơm bỏ bụng mà thôi, thế nhưng ở trong cái thế đạo này thật sự muốn sống cũng không có dễ dàng. Ông chậm rãi nhìn lên, cẩn thận gật đầu mấy cái chứ không dám lớn giọng đáp lời như khi nãy nữa, linh cảm cho ông biết cái thằng nhóc trước mặt này tuyệt đối có xuất thân không tầm thường
- Không biết cũng không sao, để ta giới thiệu một chút cho đạo nhân nhé, ta là công tử của Tần gia tên là Tần Phong, đạo nhân đã ở trong thành được một thời gian chắc là cũng đã nghe qua về tiếng tăm của ta và Tần gia rồi nên ta sẽ không giới thiệu thêm đâu nhé. Giờ mới tới chuyện chính đây, không biết đạo nhân ngài có biết nguyên khoảng con đường này, à không là nguyên khoảng con đường dài từ đầu kia đến đầu kia, bao gồm cả chỗ mà ngài đang đặt bàn làm ăn đây, tất cả đều là địa bàn của Tần gia ta không. Ngài cảm thấy ở trên địa bàn của gia tộc ta làm ăn không xin phép, cũng không đóng tiền chỗ ngồi, ngược lại còn đi lấy tiền của chủ nhà, ngài cảm thấy trên đời có loại đạo lí như thế này không ?
Đạo nhân trẻ tuổi gương mặt nghe đến đây thì hoảng đến tái xanh, bị mấy câu này dọa một trận không nhẹ, nhanh như sóc đưa cả người vào thủ thế chuẩn bị chuồn, duy chỉ có dáng vẻ bên ngoài vẫn cố gắng hết sức bảo trì một thân bình thường hết mức có thể, bởi vì nhìn quanh một phen nhận ra đống đồ nghề đều là chén cơm làm ăn còn để ở đây, chưa kể bây giờ thân còn đứng ở địa bàn nhà người ta, có muốn chạy đi chăng nữa cũng có thể chạy đi đâu được. Nếu mà mất hết đồ nghề làm ăn vậy thì bản thân đói rồi, nhất định là khổ tới nơi rồi…trong lòng nam tử sớm đã khóc cả một dòng sông nhất mực đối với thiếu niên đứng phía trước mắt không dành tặng đến một lời dễ nghe nào. Thanh giọng thiêu thiểu mất hết sức sống đã chuẩn bị vào thế khóc lóc ôm giò cầu xin, mặt mũi mặt dù rất quan trọng nhưng mà đói tới nơi thì sao mà chịu được chứ, thà mất mặt một chút chứ nhất quyết không chịu c·hết đói.
- Vậy thì…
Tần Phong đối với một màn biến sắc này trong bụng cười đến muốn mở cờ, bây giờ hắn mới phần nào hiểu được tâm trạng khi bắt nạt người khác của Bạch Thuần Lô, thì ra cũng có chỗ đặc biệt thú vị và mang tính giải trí cao đến như thế. Bàn tay đưa đến hướng đầu vai của nam tử đội cao quan nở rộ như đóa sen kia vỗ vỗ mấy cái, ra chiều như muốn động viên khích lệ tinh thần chiến đấu đến hơi thở cuối cùng của đạo nhân.
- Chậc chậc…đừng căng thẳng, hãy thư giản nào ta chỉ đùa chút thôi mà, đạo nhân ngài cũng không cần phải sợ đến nỗi vào sẵn thế nhảy luôn khỏi thành như vậy chứ, dù sao ta cũng được mọi người xem là người đọc sách có tiếng ở trong Thanh Sơn thành này, nào sẽ có đạo lí ép người quá đáng như vậy, đạo nhân ngài thấy có đúng không? Tuy nhiên chuyện nơi này là địa phận của Tần gia ta thì là thật, nhưng mà đạo nhân ngài cũng đừng quá lo lắng nếu như ngài xem tốt cho ta khiến cho ta cảm thấy hài lòng, vậy chẳng những ta sẽ trả tiền hơn nữa còn cho đạo nhân ở chỗ này làm ăn kiếm miếng cơm, đảm bảo không có người nào dám gây sự phiền hà với ngài. Nhưng mà nếu xem không tốt…chậc chậc, hậu quả của việc l·ừa t·iền người trong tam đại gia tộc…mấy cái loại h·ình p·hạt này…chậc chậc, khẳng định là với cỗ thân thể chỉ tầm mấy lạng của đạo nhân ngài không muốn thử qua đâu.
Thiếu niên đầu đội cao quan trong lòng c·hết lặng đi một khắc, muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, trong bụng đã chuẩn bị nguyên một bài sớ dài thầm chửi rủa lão tổ tông mười tám đời của thiếu niên. Nói con mẹ nó ngươi giỏi thì một đao đ·âm c·hết lão tử đi đùa ác như vậy thật sự làm ta chuẩn bị luôn tâm thế quỳ xuống ôm chân khóc lóc cầu xin một trận rồi.
Thư sinh cái con mẹ nó chứ thư sinh…nào có tên thư sinh rắm c·h·ó gì đùa kiểu ác như thế chứ, ta còn chẳng phải người đọc sách nào tranh hơn thua khí phách người đọc sách với tên c·hết dẫm ngươi. Con mẹ nó đem tên này so với mấy lão hủ nho kia bây giờ mới cảm thấy nói chuyện với mấy lão già đó thật sự là sung sướng.
Thế nhưng trong lòng nghĩ là thế ngoài mặt vẫn cố duy trì dáng vẻ bình thản nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, bây giờ mình đang ở trong địa bàn nhà người ta cho dù đánh một con c·h·ó cũng phải ngó thử mặt chủ đằng này đây lại là con của chủ nhà đánh bừa một cái xem như hôm sau ngủ không cần mở mắt nữa rồi.
- Ừm..ừm công tử ngài cứ yên tâm, chắc chắn…chắc chắn sẽ cố gắng hết sức. Vậy không biết đại công tử muốn thử loại hình nào ?
- Cái này không vội, có một chuyện ta muốn hỏi đạo nhân trước, mong đạo nhân ngài giải đáp cho ta. Đầu tiền là chuyện ông nói ta với ông có duyên cái này là thật sao. Chuyện thứ hai ta biết ông sáng giờ vẫn chưa mở hàng được ai không có gì bỏ bụng, nhưng vì sao ông nghĩ ta lại là người có tiền, còn thẳng thắn nói ra khoảng tiền trước và sau khi giảm giá. Từ đầu đến cuối cứ đinh ninh rằng trong túi của ta nhất định có nhiều hơn số mà ông đã nói ?
Tần Phong không ngồi xuống ghế, thẳng thắn nói ra những gì thắc mắc ở trong suy nghĩ của mình, vừa hỏi xong một tràng thì đã im lặng đứng chờ câu trả lời. Đạo nhân đầu đội cao quan nở rộ như một đóa sen thì đứng sau sạp, đại gia ở trước mắt đã không ngồi hắn cũng không dám đặt mông xuống ghế, bao nhiêu bực dọc trong người đều tích tụ lại chỉ thiếu điều chửi ầm đuổi khách luôn cho rồi, thế nhưng nghĩ kĩ thì vẫn phải nuốt xuống lại. Muốn kiếm tiền trong cái thế đạo này đã không dễ dàng…bây giờ càng cực kì không dễ dàng, chỉ có thể có duy trì hòa khí mỉm cười ôn hòa cẩn thận giải thích.
- Hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi. Bất tiếu, bất túc dĩ vi đạo. Đây là câu trả lời của ta dành cho ý đầu tiên của công tử.
Tần Phong nghe rồi trầm ngâm ra mặt, gần như không thể nào ngay lập tức đưa ra biểu hiện của mình đối với câu nói vừa rồi. Rơi vào một loại cảm tưởng cảnh giới vô cùng đặc biệt, cũng không có lập luận hay giải thích hoặc phân tích nào, chỉ thuần túy là thưởng thức từng chữ sâu sắc đã được dùng trong câu. Cái gọi là hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi, thực sự là một cách nói hay dành cho câu hỏi của Tần Phong, nhất thời nảy nở lên trong lòng một loại cảm giác người thiếu niên đã đọc qua chẳng biết bao nhiêu sách như Tần Phong lại giống với những thiếu niên chưa từng đọc qua bất kì quyển sách nào. Hắn ngẫm nghĩ rất lâu, dùng đủ thứ loại lập luận bản thân có thể lí giải được để phân tích, cuối cùng không giấu được sự thích thú ở trong lòng của mình bật cười thoải mái cũng giống như cách nói, bất tiếu, bất túc dĩ vi đạo. Lời này có thể nói ra khỏi miệng, đã khẳng định năng lực nhìn tướng mệnh của đạo nhân này cũng thật sự rắn, nhất định có chỗ bất phàm. Mà Tần Phong bị mắng hai chữ hạ sĩ chẳng những không tức giận ngược lại còn vô cùng vui vẻ, cung kính ôm quyền mà cúi đầu
- Đạo nhân tiên sinh dạy chí phải, tiểu sinh Tần Phong xin được thụ giáo. Vậy không biết ý thứ hai thì ngài muốn giải thích với ta như thế nào ?
Đạo nhân nhìn thấy Tần Phong tự xuống nước nhận lỗi đã lập tức lấy lại khí sắc trên gương mặt, lưng đang hơi khòm lập tức thẳng đứng trở lại vô cùng khẳng khái nhìn thẳng về phía của thiếu niên, một tay lập tức đưa qua vạt áo làm một điệu bộ phất tà áo rất có vẻ tiên phong đạo cốt, một tay kia đưa lên cao giả bộ xoa xoa cằm, ôn tồn giảng giải.
- Bần đạo đã nói ra năng lực của mình, bần đạo hành nghề đã không dưới mười năm từng vân du qua rất nhiều nơi trong thiên hạ, cái tự tin nhất không phải là năng lực nhìn tướng đoán quẻ được tiên sinh truyền thụ, mà chính là một đạo tâm đánh không đi đuổi không dời của mình. Bần đạo gặp người trẻ không dụ hoặc, gặp người già cũng sẽ không lừa gạt người. À…hừm quay lại vấn đề chính cái đã, bần đạo xưa giờ tinh thông nhất chính là thuật nhìn tướng đoán mệnh, đại khái cũng xem như có chút bản lĩnh có thể nhìn ra được phúc khí dày mỏng, hay là tài vận nhiều ít của từng người. Dựa vào thần thái lúc nãy đi trên đường của cậu, khí sắc trong người toát ra đã khẳng định rằng cậu tuyệt đối không thể có xuất thân bình thường, về phần tài lộc thì chính là nhìn vào màu sắc của làn da lúc cậu đi dưới nắng mà phán đoán.
- Tiên sinh cao tay.
- Không dám nhận hai chữ cao tay của công tử, hiểu biết của ta cũng chỉ là chút chút mà thôi. Vậy chúng ta có thể bắt đầu chưa ?
- Được có thể bắt đầu rồi, còn chuyện xem bằng loại hình nào cứ dựa theo duyên phân của ta cùng với tiên sinh mà chọn ra một cái ngài thấy hợp lí nhất là được. Nếu đã là chuyện tốt vậy thì không thể xấu, nếu đã xấu vậy cũng không thể xấu hơn.
Đạo nhân gật đầu mỉm cười, có vẻ như ông cũng rất đồng tình với ý kiến này của Tần Phong. Rất nhanh đã trở về với dáng vẻ bình hòa vốn có của mình, còn thiếu niên quần áo tham sam đơn bạc trước mắt sau câu trêu đùa vừa rồi cũng nhanh chóng quay lại dáng vẻ an tường thoải mái, gương mặt chậm rãi giãn ra lưu lại một nét cười hoà nhã làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiện lại giống như tỏa ra một loại ánh sáng ấm áp kì lạ, nếu như so cùng với dáng vẻ hách dịch khi nãy tuyệt đối không ai nghĩ đó là cùng một người.
Tay đưa cẩn thận vào trong áo lấy ra một túi vải nâu nhỏ, túi đồ bị cầm ra làm cho những vật ở bên trong v·a c·hạm vào nhau vang nhẹ nhàng từng tiếng leng keng vui tai, thiếu niên đặt hẳn một túi tiền đồng xuống bàn trước mặt của đạo nhân, chẳng hề kiểm đếm là thiếu hay đủ. Bàn tay khác liền dang tới cầm lấy ống trúc thẻ tre mà đạo nhân vừa mới đem đặt trước mặt của mình, thiếu niên vốn định cầm nó để rung lên lấy quẻ nhưng rồi không biết vì sao hắn lại chậm rãi đặt nó xuống ánh mắt không nhìn rõ bất kì loại cảm xúc nào lướt tới đạo nhân lên tiếng hỏi.
- Đạo nhân tiên sinh, hai quẻ thượng thượng và hạ hạ có tiềm năng kiếm món hời lớn nhất ngài cũng không định bỏ nốt vào sao, đều là xăm tre dù cho ăn được cũng không ngon bằng ăn cơm đâu.
Đạo nhân nghe thấy trọn vẹn câu hỏi từng câu từng chữ đều giống như sấm động bên tai, nhất thời trong bụng đánh trống hỗn loạn thế nhưng từ đầu đến giờ đã gặp đủ thứ loại đả kích bởi tên tiểu quái này rồi, thêm một cái nữa cũng không khiến ông nhảy dựng đổi sắc, vẫn tiếp tục bảo trì điệu bộ bình hòa nhất có thể. Còn đối với chuyện bản thân làm sao mà bị thiếu niên này phát giác ra mánh khóe kiếm món hời lớn thì trong lòng nghi thần nghi quỷ nhưng suy cho cùng cũng không đoán ra được hắn làm cách nào lại phát hiện ra nó. Cười trừ một vài cái với thiếu niên rồi mới đưa tay vào bên trong ống tay áo rộng thùng thình của mình đem ra hai quẻ còn lại trong một trăm lẻ tám quẻ bói của ống trúc kia, là hai quẻ thượng thượng và hạ hạ bỏ hết vào lại bên trong ống trúc rồi mới chuyền sang cho hắn.
- Cái này không tính là lừa người gạt tiền đấy nhé, chỉ là chút bí quyết kiếm tiền của ta mà thôi. Thế bây giờ đã đủ chưa ?
Tần Phong chỉ mỉm cười để biểu thị ý kiến của mình chứ không đáp lời, tay cầm lấy ống thẻ tre lắc lên một cái nữa nhưng cũng không để cho que thẻ nào bị rơi ra bên ngoài, thiếu niên nhắm mắt lại nhẩm đếm vui vẻ gật đầu.
- Ừm..ở bên trong đây một trăm lẻ tám thẻ đều đã đủ, chỉ là có một thẻ tru·ng t·hượng số sáu mươi tư bị thiếu mất một góc nhỏ, chút tiểu tiết ấy chắc là không có ảnh hưởng gì đến vấn đề xem xăm bốc quẻ của tiên sinh phải không ?
- Ồ không sao…không sao, chỉ là một chút vết tích của thời gian mà thôi, khẳng định không có ảnh hưởng gì đến quá trình xem quẻ.
Đạo nhân ngoài mặt thì vô cùng thản nhiên cất lời thế nhưng trong bụng lại tiếp tục có những trận r·úng đ·ộng mạnh đến nỗi không thể diễn tả thành lời đổ dồn tới, rốt cuộc thì thiếu niên này là loại quái vật gì mà chỉ bằng một cái lắc tay nhẹ nhàng liền đếm được ở bên trong hộp thẻ tre kia đang bị thiếu mất hai thẻ thượng thượng và hạ hạ, lại lắc thêm một cái liền nói thẳng ra số thẻ tru·ng t·hượng ở bên trong bị thiếu mất một góc.
Nếu chỉ một lần thì còn có thể giải thích là trước đây đã từng có đạo sĩ đến nơi này dùng cái loại chiêu bài kia bị phát hiện, nên thiếu niên này đã âm thầm ghi nhớ loại mánh khóe này, mỗi lần gặp đạo sĩ tướng số đều đem ra sử dụng, mấy lần đánh đông đánh tây ngày hôm nay lại dọa trúng mình vừa hay cũng là người có tật. Nhưng mà chỉ bằng một cái lắc tay thứ hai, đã đọc đúng ra số thẻ của que xăm bị thiếu mất một góc, chỉ dựa vào một màn này đủ để hoàn toàn đánh sụp những lập luận bảo vệ sau cùng của đạo nhân, triệt để làm cho ông cứng miệng thậm chí đến nghĩ cũng không thể nghĩ thông nổi rốt cuộc là chuyện quái gì.
Mặc dù nói ở trong thành cũng có rất nhiều người tu hành có thực lực chân chính, một chút thủ đoạn nhỏ nhặt như thế này cũng không phải không có ai làm được. Nhưng mà bọn họ đều chỉ là những tu sĩ bình thường tuyệt đối không dám tùy ý sử dụng thần thông của mình để làm bậy, hoặc là khoe khoang năng lực ở đây. Trước nhất thì là bởi vì quy tắc của mấy vị thánh nhân đã áp đặt xuống nơi này vô cùng cứng nhắc, cấm đoán tất cả những người ngoại hương đến đây tìm kiếm cơ duyên thi triển bất kì một loại thuật pháp cho dù là với bất kì một loại lí do. Nếu như dám cưỡng ép sử dụng sẽ bị các cấm chế của các thánh nhân lưu ở nơi này phản phệ ngược lại, nguyên khí xông ngược trong thân thể, càng điên cuồng muốn sử dụng sẽ càng tự g·iết chính mình.
Nguyên nhân thứ hai chính là bởi vì nơi này được một vị thánh nhân nho gia đích thân tọa trấn quan sát, xưa nay thiên hạ đều biết nho sĩ thánh hiền xem trọng nhất chính là thể diện, nếu như dám tùy tiện sử dụng thuật pháp, bất tuân quy tắc ở trong nơi này, chẳng khác nào dùng tay tát thẳng vào mặt vị thánh nhân lão gia. Không đặt mặt mũi của một vị thánh nhân hàng thật giá thật vào trong mắt, kết quả cuối cùng của hành động ngu xuẩn này chính là triệt để đắc tội với một vị thánh nhân, đương nhiên nho gia thánh hiền cũng sẽ không hẹp hòi đến mức sẽ trực tiếp ra tay, thế nhưng đem theo cái mác đắc tội với một vị thánh nhân chẳng khác nào tự đeo dây vào cổ mình, cho dù kết quả cuối cùng có thể nào cũng không thể xem là tốt đẹp.
Cho dù sau lưng kẻ không biết thức thời đó có cả một danh môn đại phái chống lưng đi chăng nữa, thì cứ thử so sánh một chút giữa mặt mũi của một vị thánh nhân nho gia được coi là mặt mũi của nho giáo với mạng sống cỏn con của tu sĩ mới nhập đạo vài cảnh không biết trời cao đất dày, phân lượng bên nào nặng bên nào nhẹ cái này chắc chắn ở trong lòng mỗi người đều đã sớm có được câu trả lời cho riêng mình.
Chưa kể còn một chuyện chính là thiếu niên kia còn không được tính là người nhập đạo hàng thật giá thật, làm sao mà có thể thi triển được thuật pháp quan sát hay là cái gì chứ. Rõ ràng từ đầu cho đến cuối hắn thuần túy chỉ là dựa vào nhãn lực phi thường của đôi mắt và khả năng cảm nhận sự khác biệt trong cân nặng để nhìn ra, cái loại năng lực tưởng chừng như chỉ tồn tại ở trong trí tưởng tượng phong phú của ai đó, lúc đem ra thực tế còn biến thái hơn gấp bội, thực sự làm cho người từng hành tẩu giang hồ như ông đau đầu.
Đạo nhân a ui trong lòng, bản thân ông lang bạt giang hồ đã nhiều năm, cũng từng đi qua không ít vùng đất thiên linh địa tú, gặp được rất nhiều loại thiên tài kinh tài diễm thế hàng thật giá thật, nhưng mà cái loại thiếu niên bình thường chỉ có khí chất bứt người là khác biệt với phàm nhân giống như thằng nhóc trước mắt này mới thực sự làm cho ông kiến thức được cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Đương nhiên chuyện cầm tay rồi cảm nhận sự khác biệt ở trong trọng lượng của món đồ giống như kia nếu cho thêm một chút manh mối thì ông cũng có thể làm được, nhưng mà chẳng dựa vào manh mối nào vẫn có thể suy đoán ra như thằng nhóc này thì rõ ràng điều bất khả thi. Thật sự thắc mắc cái này làm sao làm được vậy ?
Thiếu niên nhìn về phía của đạo nhân vẫn cố gắng bảo trì dáng vẻ bình thản, chỉ cần một ánh mắt lướt ngang hắn cũng đoán được phần nào những gì mà nam tử đội cao quan như đóa hoa sen đang nghĩ trong đầu. Không phải khoe khoang, chỉ đơn thuần muốn đưa tâm trạng đang trên mây của đạo nhân quay về thực tế mà thôi.
- Người hành tẩu giang hồ xưa nay ai chẳng có chút môn đạo mánh khóe để phòng thân, đạo nhân vẫn là đừng để tâm nhiều. Rắn có đường rắn, chuột cũng có đường chuột mà.