Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 39 Thạch Trụ Vân Mông
Chỉ là so với thái độ si ngốc suy nghĩ của thiếu niên ngồi ở bên cạnh thì nàng tiên tử lại thảnh thơi hơn nhiều, bàn tay lại tiếp tục đưa tới bên trong túi bánh mà Tần Phong mang đến lấy ra một cái bỏ vào trong miệng nhấm nháp ngon lành, đợi cho thiếu niên thư sinh trở lại trạng thái bình thường của mình, hắn mới có thể tiếp lời với nàng cũng không có để ý xem nàng có đang lắng nghe hay không cứ thế mà nói thôi.
- Nói sao nhỉ, chuyện tình yêu giữa nam và nữ từ xưa đến nay đã luôn là một đề tài được mọi người bàn tán. Cũng không phải là bởi vì tình yêu giữa một đôi nam nữ có cái gì đặc biệt hơn những loại tình cảm khác, chủ yếu đến từ việc không một ai trên thế gian này có thể giải nghĩa nó theo cách thường tình được mà thôi, cho dù là thánh nhân học vấn cao thâm bậc nhất, hay là vị đạo sĩ thôi diễn được tất thảy quá khứ tương lai cũng không thể nào giải thích được. Cái biến số này là nguyên nhân người ta thường thích nói về những chuyện tình cảm. Nhưng mà mấy cái đó nàng cũng đừng quan tâm làm gì, chúng chỉ là nguồn gốc dây mơ rễ má không đáng nhắc đến mà thôi, cái chính mà chúng ta muốn nói đến ở đây tức điểm đến cuối cùng của tình yêu là sự hạnh phúc của cả hai con người. Này câu trả lời đã làm nàng hài lòng rồi chứ ?
Tần Phong đưa ánh mắt của thiếu niên tò mò hướng tới ánh mắt của nàng, muốn hỏi thử cảm nhận của vị tiên tử bạch y phiêu phất ngồi ở bên cạnh mình về câu trả lời vừa rồi của hắn, chỉ là từ đầu đến cuối nàng vẫn ngồi đó tựa như một đóa lan trắng tinh khiết tĩnh lặng giấu mình giữa rừng già bạt ngàn, cũng không vội ngắm nhìn từng chút một đổi khác của không gian, cho đến khi quay nhìn tới đôi mắt lấp lánh như vô vàn viên pha lê kia khẽ chớp lên, đôi môi hồng căng mọng vẫn còn ẩm ướt từng giọt hơi sương mai khẽ mấp máy
- Ta có một câu hỏi về tình yêu, vốn đã giấu ở trong lòng từ rất lâu rồi. Ta muốn hỏi chàng như thế này, khi yêu một người mà người ấy lại không yêu mình, hay trao tình cảm cho một người nhưng họ lại chẳng hề có ý muốn đáp lại tình cảm kia. Giả sử nhé, người đó là chàng, vậy thì chàng sẽ cảm thấy như thế nào ?
Tần Phong nghe xong câu hỏi thì hơi xụ mặt xuống có chút thất vọng, chắc là vì vẫn chưa nhận được câu trả lời mà mình mong muốn từ phía người con gái kia, chỉ là thiếu niên cho dù có trưởng thành sớm hơn người thì chung quy vẫn là thiếu niên tâm tình thay đổi kì thực rất nhanh chóng, chỉ chớp mắt một cái đã thay đổi thái độ của bản thân từ ủ rũ sang trầm mặt suy tư về câu hỏi thứ hai của bạch y tiên tử, có vẻ như nó còn là một câu hỏi khó trả lời hơn. Dù sao ở câu này muốn trả lời một cách chuẩn xác thì cần đặt bản thân mình vào vị trí của người ở trong tình huống, đối với thiếu niên phong quang tuấn mạo, tài hoa tuyệt đại như Tần Phong mà nói, cái loại cảm giác giống như yêu một người nhưng người đó lựa chọn không đáp lại tình cảm, có lẽ là thứ mà cả đời này hắn cũng không thể nào cảm nhận được. Cũng không biết nên gọi cái này là phúc đức, hay hoạ báo nữa.
Chưa kể cả tuổi thơ của Tần công tử cũng có quỹ tích phát triển khác hẳn so với những thiếu niên, thiếu nữ bình thường khác. Nếu chiếu theo thứ tự phát triển được lấy từ trong học thuyết Tam Khai của vị đại quan lão gia áo cao mũ rộng đại diện cho Thanh Sơn thành truyền lại, thì bất cứ một người nào trên đời sau khi được sinh ra đều sẽ có quỹ tích phát triển đi qua ba cái khai này. Khởi đầu với khai thân, sau đó mới khai trí và cuối cùng là khai tâm. Trong khi mà những đứa trẻ khác trong thành không phân biệt giai cấp sang hèn cũng đều phát triển theo đúng với chiều hướng này, đầu tiên là lựa chọn hòa nhập vào cộng đồng, sau đó sẽ kết bạn cũng với những đứa trẻ đồng trang lứa theo bản năng tự nhiên.
Thì Tần công tử đã có một bước nhảy vọt hẳn qua, trực tiếp tiến luôn đến bước thứ hai khai trí và cho đến thời điểm hiện tại là người trẻ tuổi nhất có thể đi được đến cận kề với ngưỡng khai tâm, đã gần như hoàn toàn đạt được đến ngộ chân chính. Đây là ngưỡng tốc độ phát triển gần như không tưởng đối với bất cứ một người nào, bởi vì nếu như không có những tích lũy cơ bản từ thế giới quan được xây dựng trong quá trình khai thân thì quá trình khai trí sẽ phải đối mặt với những vấn đề xã hội không thể giải thích một cách trọn vẹn. Mà một người đi theo tuần tự từ khai thân cho đến khai trí sẽ là một quá trình cực kì dài, có thể vài năm vài chục năm đến cả trăm năm, không một ai có thể nói trước được.
Đây cũng là lí giải cho câu chuyện tại sao mà trong suốt mấy trăm năm qua ở Thanh Sơn thành, tam đại gia tộc mặc dù đã đổ không biết bao nhiêu tiền của vào việc đầu tư học vấn cho các thế hệ con cháu của mình, nhưng cũng không thể đào tạo ra được một vị thư sinh có tiền đồ thực thụ được người bên ngoài công nhận. Một tòa thành trãi qua mấy trăm năm tích lũy, đương nhiên sẽ không thiếu người đọc sách đến c·hết đi sống lại vẫn nguyện được tiếp tục đọc sách, cuối cùng chỉ thiếu người đọc sách nhưng không sống trong sách mà thôi.
Cũng giống như sự phát triển của bất kì một người nào, thường thường là tuần tự đi từ khai thân rồi đến khai trí. Sống ở thế giới bên ngoài, từng bước đi vào thế giới trong sách, nhưng cuối cùng vẫn phải quay đầu trở ra, tiếp tục làm một con người của thế giới đầy hỗn loạn, đương nhiên con người khi đã từng đi vào một quyển sách rồi bước ra khỏi nó sẽ không giống như con người chưa từng đi vào, nhưng chung quy cuối cùng vẫn phải là con người, không có bất cứ khác biệt nào với phần còn lại.
Thanh Sơn thành nhiều năm qua không được nhìn thấy ánh mặt trời chói chang, chẳng phải vì nơi này không có những buổi bình minh tuyệt lệ, chỉ đáng tiếc một điều bình minh dù có đẹp đến mấy cuối cùng vẫn chỉ là một buổi bình minh, kết thúc cuối cùng của nó là lại chìm vào màn đêm, một lần nữa làm người ta chờ đợi đến hụt hẫng mà quên mất những hi vọng.
Thế nhưng cho dù đã bao lần hụt hẫn, bao thế hệ người mở mắt rồi lại khép mi, Thanh Sơn thành vẫn chờ, vẫn luôn chờ một ngày ánh mặt trời chói chang của lão thiên gia lựa chọn nơi này làm điểm đến, cuối cùng qua mấy trăm năm vẫn là chờ được Tần công tử, đứa trẻ của tiếng chuông sấm truyền, thiên tài được người ta gọi là tiểu thư sinh có tiềm năng ở trong tương lai phát dương quang đại học vấn của mình nhất ra đời. Được đích thân vị tiên sinh học cao biết rộng của thư viện ra mặt tán dương, ở trước rất nhiều người gật đầu công nhận là một trong những tương lai tiếp theo của nho môn, thậm chí còn được không ít người ở trong bóng tối đồng ý là người trong thế hệ này có tiềm năng nhất bước được tới lập giáo xưng tổ, hoặc chí ít đứng ngang hàng cùng với ngũ danh chí thánh nho môn.
Tất cả khởi đầu đều là từ chỗ đọc sách, nhưng mà kết thúc lại không phải ở chỗ đọc sách, các bậc thánh hiền xưa nay đều răn dạy chúng ta làm người thì nên đọc sách, chứ không dạy rằng đọc sách mới là làm người. Đọc sách có thể miêu tả giống như cầm đèn đi trong đêm tối, không chỉ nhìn thấy đường mà còn rất nhiều thứ khác mà không ai muốn thấy, tham ngộ chân chính nằm việc một người ở có thể thoát khỏi đó để tiếp tục đi đường hay không.
Tần Phong suy nghĩ thật kĩ câu hỏi của bạch y tiên tử, cuối cùng hắn lại nghĩ đến một điểm mà bản thân cảm thấy vô cùng thấu suốt, không có vội vàng đáp lời mà bàn tay vô tư bứt một cọng cỏ đuôi c·h·ó ở gần chỗ ngồi của mình, phe phẩy yêu thích rồi mới ngậm trong miệng, từ từ giảng giải lối suy nghĩ của mình với nàng
- Nếu như nói đến chuyện người trong lòng có người trong lòng là loại cảm giác như thế nào, vậy thì phạm vi ẩn dụ của nó không thể chỉ áp dụng đối với mỗi mình ta đâu. Thiết nghĩ cho dù có là ai đi chăng nữa, nếu như có một ngày biết được chuyện người mà mình thầm thương trộm nhớ, dành trọn toàn bộ tình cảm chân thành nhất ở trong lòng lại cũng lưu giữ một bóng hình khác không phải chính bản thân, vậy thì chắc chắn cảm giác đầu tiên của họ sẽ là vô cùng thương tâm, vô cùng khó chấp nhận sự thật, thậm chí còn có thể ở ngay tại khoảng khắc ấy trãi qua một trận đả kích khiến cho những quan điểm về giá trị của tình yêu hoàn toàn sụp đổ. Nói chung thì khẳng định là sẽ rất đau lòng, nhất định sẽ cực kì thương tâm.
Giả sử giống như lúc ta đi đến thư viện của gia tộc để tìm sách, vừa hay lại tìm được một quyển sách mà vừa nhìn liền đem lòng yêu thích, nhưng mà không may lại có người khác tới trước cầm đi mất rồi, thậm chí còn có thể là cầm đi ở ngay trước mắt của ta. Mà ta thì lại không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn họ mang nó đi, không thể tranh giành, cũng không được cưỡng đoạt, trong lòng nhất định sẽ rất buồn, hừm…chắc chắn là cực kì buồn, thậm chí còn có thể làm cho ta bỏ ăn bánh bao chiên mấy ngày liền luôn ấy chứ.
Thế nhưng nàng nghĩ kĩ lại một chút xem, chuyện mà ta không thể đọc được quyển sách yêu thích, đâu thể nào trở thành lí do để ta từ bỏ đi việc đọc sách của chính mình, nên đọc sách vẫn là nên tiếp tục đọc sách không thể từ bỏ. Thế nhưng nếu như một người chỉ vì không đọc được một quyển sách yêu thích nào đó, mà lựa chọn từ bỏ đi việc đọc sách của chính mình, vậy thì người đó đâu thể được coi là đọc sách nữa, bọn họ chỉ đơn thuần là những kẻ muốn chiếm hữu những quyển sách mà thôi, hoặc tệ hơn chỉ là một người sưu tập qua đường không hơn không kém, thứ làm bọn họ hứng thú là cảm giác được sở hữu quyển sách chứ không phải là những gì bên trong quyển sách.
Cũng giống như bản thân khi đem lòng yêu một vị cô nương nào đó, nhưng mà nàng lại cũng đem lòng yêu thương một người nam nhân khác không phải ta, vậy cảm giác đầu tiên nhất định là vô cùng đau lòng, thế nhưng cuộc sống của chính ta vẫn còn đó, nên sống thế nào vẫn là nên tiếp tục sống như thế ấy. Hơn nữa khi ta đem lòng yêu thương một người điều mong mỏi nhất trong lòng ta là đem lại hạnh phúc cho người mà ta yêu. Mà thứ hạnh phúc đó, có thể là những khoảng khắc có ta ở bên cạnh hoặc là không.
Người xưa nói tình yêu là sự gợi mở từ sâu trong cõi lòng đến từ cả hai phía chứ không phải đơn thuần chỉ là gượng ép ở lại bên cạnh nhau, nếu ta yêu một người mà luôn muốn chiếm hữu cả thể xác lẫn linh hồn của người ấy, bắt người ấy luôn ở bên cạnh ta, vậy thứ tình yêu đó có khác gì việc những người sưu tập sách chỉ để trang trí cho một căn phòng. Đơn thuần chỉ là thỏa mãn cảm giác muốn chiếm hữu nhưng lại ngụy biện nó bằng tình yêu mà thôi. Đối với ta nhé, tình yêu chính là mong mỏi đối phương được hạnh phúc, dù cho trong khoảng khắc hạnh phúc ấy có hình bóng của ta hay không cũng đâu phải chuyện đáng để quan tâm đến chứ.
Thạch Trụ Vân Mông, chính là cột đá giữa biển mây cho dù biển mây thay đổi đến tận cùng như thế nào cột đá vẫn sẽ yên lặng đứng ở đó. Giống như đạo lộ của mỗi con người, cho dù có biến động như thế nào nó vẫn đứng yên đó có tiếp tục đi hay không đều phải xem vào bản tâm của mỗi người. Nàng có biết không có mấy lần đánh cờ cùng với Tề tiên sinh, tiên sinh đã nói với ta thế này
Nhân duyên giữa người với người ở trên thế gian này thực ra nói phức tạp cũng không phải phức tạp, nhưng nếu như nói đơn giản thì cũng không phải chuyện đơn giản. Có thể hai người yêu nhau kết cục của bọn họ là ở bên cạnh nhau, đây là câu chuyện có thể lí giải tương đối đơn giản, cũng đương nhiên là câu chuyện tốt nhất trên thế gian này. Nhưng nếu như có một ngày hai người đó vô tình bỏ lỡ nhau, vậy thì phần nhiều là bởi vì tình đã cạn mà lướt qua, hoặc cũng có thể là bởi vì duyên phận quá mỏng tựa cánh bướm không chống chọi được một ngày giông bão. Đây lại là câu chuyện phức tạp của thế gian, chỉ dựa vào thời gian sống của một người, cơ bản là không đủ để có thể lí giải nó một cách tường tận. Chuyện đời có rất nhiều cái đều là những sự phức tạp như thế này.
Ta đối với mấy đạo lí này của Tề tiên sinh mà nói kì thực cảm thụ không được sâu sắc cho lắm thế nên không thể dùng chúng để giải thích cho nàng được. Nhưng mà cũng có một câu ta cảm thấy tiên sinh nói rất có đạo lí. Nói là
Hướng lai duyên thiển, nại hà tình thâm.
Thật sự ta cũng chẳng biết nên giải thích cái câu thơ này như thế nào để cho nàng hiểu nữa, bởi vì ta cũng thật sự không hiểu nổi đại ý của nó là gì. Vốn mối quan hệ của cả hai bên nếu tình thâm nghĩa trọng đến như vậy còn là nại hà tình thâm luôn ấy chứ, chuyện ấy đã có thể xem là một mối nhân duyên tốt vô cùng rồi, tại sao cuối cùng lại vẫn phải rời xa nhau. Liệu chỉ vì hai chữ duyên cạn, liền có thể cắt đứt hết tất cả những sợi dây liên kết tâm hồn của nhau vốn đã được kết tinh bằng bao nhiêu năm tháng hay sao, vậy ban đầu mối gắn kết giữa bọn họ là tình cảm giữa hai bên cùng nhau đồng hành mà đi tới, hay rốt cuộc là nhân duyên trời định mà đi tới.
Chuyện này được xếp vào bậc phức tạp, ta đã hỏi tiên sinh mấy lần rồi, nhưng mà ngài ấy nói mình chưa có tức phụ, mấy chuyện tình cảm lằng nhằng như thế đều chưa từng được trải nghiệm qua bao giờ, vậy nên chỉ có thể đọc hiểu trên mặt chữ mà thôi, không tường tận được toàn bộ quá trình. Nàng là nữ nhân, chắc là sẽ dễ cảm thụ hơn nhiều nhỉ, vậy nàng cảm thấy phần đạo lí này nên nói như thế nào mới là đúng ?
Nàng bạch y tiên tử không nói điều gì mà lặng người đi như vô tình nàng rơi vào một khoảng lặng bất tận, dường như không hề có ý sẽ trả lời lại câu hỏi của Tần Phong, có vẻ như vừa rồi khi nghe thấy câu thơ tám chữ mà hắn đọc ra, nàng đã hoàn toàn chìm đắm vào bên trong nó, có thể là nàng đang suy tưởng, cảm nhận hoặc không chừng còn đang phân tích nó ở góc độ nhìn nhận của nàng. Thẫn thờ một khắc dường như quên mất bản thân mình, nàng hơi nghiêng nhẹ người chậm rãi ngã vào bên kia vai của hắn, cái chạm nhẹ vào đầu vai của cả hai người bất chợt làm cho người con gái xinh đẹp tuyệt trần ấy thổn thức, như một nàng công chúa được đánh thức sau một giấc ngủ dài, khóe mắt nàng hơi rưng rưng đọng thành những hạt nước nhỏ như các viên lam ngọc tột đỉnh, đôi hàng mi mắt cong nhẹ lên trên, mấp mấy đôi môi hồng đỏ làm cho gò má trắng tựa tuyết sương đượm một ánh hồng dịu nhẹ, chẳng biết vì thế nào mà nàng lại vô thức nắm chặc lấy bàn tay của hắn hơn, kéo Tần Phong càng gần hơn về phía của mình. Giống như sợ rằng chỉ cần hơi buông lỏng ra có thể nàng sẽ để vụt mất hắn vĩnh viễn, cũng giống như nỗi u buồn hiển hiện ở từng chữ của câu thơ ấy.
Hướng lai…duyên thiển,
Nại hà…tình thâm.
Dường như cảm nhận được sự lo lắng vì một điều gì còn chưa biết của nàng, Tần Phong cũng xem như tinh ý hơi siết nhẹ vào một chút, vẫn không nói gì, từ sau câu hỏi cuối cùng kia đều không nói bất cứ một lời nào. Chỉ hơi nghiêng nhẹ dựa lấy nhau, gió xuân giữa trời buổi trưa thổi qua cánh đồng, qua khu rừng già rậm rạp những tán lá xanh, qua con sông lớn xanh biếc một màu mang theo những hơi thở của thiên nhiên hùng vĩ tràn qua thân thể, gió lùa nhẹ làm lung lay tán lá, làm xiêm áo của cả hai người hơi khẽ phấp phới, tóc mai bị xuân phong cuốn loạn chậm rãi đan vào nhau như đôi bàn tay đã nắm không muốn chia lìa.
Tần Phong mỉm cười, một tay kia đỡ lấy cọng cỏ đuôi c·h·ó dùng cái đầu bù xù của nó chọc nhẹ vào bờ má rán hồng đào của bạch y tiên tử ngồi bên cạnh làm nàng giật thót đôi má phúng phính hờn dỗi quay sang, nhất thời đôi mắt pha lê vô ngần chăm chú của nàng vậy mà vô tình bắt gặp nụ cười thoải mái không có chút suy tư nào của hắn làm cho trái tim người con gái biết yêu đánh như trống xuân lệch đi một nhịp, đỏ mặt nóng ran khắp người.
- Đương nhiên đây đều là đạo lí của Tề tiên sinh dạy, ta không quá hiểu nhưng ta cũng có một chút tâm đắc học được từ lời của ông ấy. Theo ta nghĩ nhé trên đời mỗi một hảo hảo nữ tử các nàng đều nên được một hảo hảo nam tử yêu thích. Nàng trọn vẹn thích hắn mà hắn cũng trọn vẹn yêu nàng như thế mới đúng đạo lí, hơn nữa như thế lại càng đúng với phong cách đơn giản chân chính, không cần nhức đầu lí giải chuyện nhân sinh thường tình. Được rồi hai chúng ta cùng đi câu cá đi…
Tần Phong dứt lời thì vui vẻ đứng lên một bàn tay đưa tới ra hiệu cho nàng cũng phải đến lúc tiếp tục chuyến đi của mình, tiên tử cả người nóng ran tựa lò lửa nhỏ thế nhưng nàng đối với cái với tay này của hắn cũng không có ngần ngại trọn vẹn trao bàn tay ngọc trắng muốt như một món đồ gốm sứ tuyệt trần vào bàn tay của thiếu niên.
Hắn kéo nàng đứng lên rồi hai người cứ tiếp tục như thế lang thang trên con đường đất rộng dưới những tán cây xanh mướt bung nở mùa xuân, hoa thơm cỏ lạ vào xuân không chỗ nào không có tỏa ngát hương thơm kéo dài cả một con đường, có thiếu niên tay cầm cỏ đuôi c·h·ó phe phẩy xung quanh niềm yêu thích đặt trọn trên chuyến hành trình của bản thân hắn, lại có nàng thơ đôi bàn tay đan lại vào nhau đặt tại sau lưng mỉm cười thích thú mỗi bước đi cơ hồ đều muốn cùng với hắn chung một nhịp. Có thiếu niên thưởng cảnh mây trắng trời xanh lửng lờ thơ thẫn, ngắm nhìn núi cao rừng rậm lại có nàng thiếu nữ ngắm nhìn đến thơ thẩn một bóng hình.
Trong thành lớn sầm uất người qua kẻ lại nói cười rôm rả, vậy lại lại lọt thỏm ra một thiếu niên thiêu thiểu lê từng bước ngắn bước dài trên đường dáng vẻ chán chường thiếu sức sống, không còn điệu bộ hoạt bát nhanh nhẹn như mọi khi. Thiếu niên ấy chân mang giày rơm đã hơi rách mũi bên ngoài mặc một cái áo màu nâu sẫm cũ kĩ tạm bợ với không biết bao nhiêu chỗ khâu vá chằng chịt, từng mảng vải lớn với màu sắc ảm đạm cứ thế mỗi nơi một chút đắp lên.
Lúc này thiếu niên lẩm nhẩm giơ đôi bàn tay đã sớm chai sạn ra phía trước mắt chăm chú ngắm nhìn, một lúc sau mới chậm rãi thở dài một hơi chất chứa nổi buồn khó tả. Thiếu niên tên tục là Trần Trường An nhớ lại chút chuyện, hơn một tháng trước trong một lần đi đưa thư hắn vô tình nghe ngóng được tin tức ở khu vực của những tòa long diêu nung gốm sứ xung quanh thành sớm đã bị quan phủ cưỡng chế đóng cửa tắt lửa kia có một vị trung niên họ Nguyễn cũng là người xứ khác mới tới nơi này thường xuyên qua lại nghe ngóng hay xem xét cái gì đó.
Thiếu niên lúc đầu cũng không quá để ý đến tin tức này, chỉ tự suy đoán chắc là người ngoại hương họ Nguyễn kia tò mò về thủ nghệ nung gốm làm sứ của Thanh Sơn thành nên mới tới chỗ đây tham quan, trong lòng tự nhiên thấy tiếc cho ông ấy, nếu như đến sớm vài năm thì có thể nhìn thấy không ít các tác phẩm đồ gốm đỉnh cao của người dân trong thành rồi. Ấy vậy mà chỉ mấy ngày sau, thiếu niên lại nghe thấy chuyện người trung niên họ Nguyễn kia không chỉ thường xuyên qua lại mấy khu vực lò gốm, mà lần này còn cùng với mấy vị quan mũ đảm nhận trọng trách quản lí diêu vụ lò gốm kia, bàn bạc tính toán cái gì đó.
Trường An cũng có chút tò mò, thế là nhân cơ hội nhận tiền sau khi giao thư xong, hắn liền mua một chút bánh trái cùng ngồi nói chuyện với mấy người quan binh giữ thành. Sau một hồi chém gió đủ thứ tin tức trên đời, thiếu niên mới vừa vặn biết được thì ra cái vị trung niên họ Nguyễn kia, là một vị sư phụ dạy nghề rèn sắt cực kì nổi tiếng ở kinh thành, lần này ông đến Thanh Sơn thành chính là dự định thương lượng cùng tam đại gia tộc chịu trách nhiệm quản lí diêu vụ nơi đây để lại cho ông một vài tòa long diêu để mở lò rèn kiếm luyện sắt.
Khoảng thời gian gần một tháng qua đều dùng để thương lượng giá cả, mấy hộ vệ giữ cổng thành nói rằng bên vị Nguyễn sư phụ kia rất có lòng muốn mua, nhưng mà tam đại gia tộc từ trước đến nay chỉ có thu gom gia sản từ khắp nơi để bành trướng thế lực, chứ chưa có chuyện bán ngược tiền vàng nhà mình ra cho người ngoài. Nói chung là hai bên thương lượng rất căng thẳng, cuối cùng độ chừng hơn hai tuần trước thiếu niên trong một lần nói chuyện phiếm, nghe ngóng được bọn họ đã giao dịch sang tay hoàn tất bốn năm tòa long diêu kích thước không tệ thuộc quyền sở hữu của Tần Gia, hiện tại cũng đang trong giai đoạn chuẩn bị cải tạo lại dùng cho công việc của mình.
Trường An lúc ấy nghe thấy thì trong lòng vô cùng vui vẻ, tự cảm thấy khí lực của bản thân không tệ lại nghĩ đến chuyện muốn cải tạo lò nung gốm sứ thành chỗ để rèn sắt, vậy thì nhất định không có dễ dàng cần rất nhiều người cùng nhau làm việc thế nên thiếu niên vẫn luôn thường xuyên chạy qua chạy lại ngoài thành, nghe ngóng xem thử bên kia có truyền ra tin tức muốn mướn người hay không, hắn liền sẽ đến ứng tuyển vào một chân c·hạy v·iệc nặng nhọc thử vận khí kiếm tiền.
Thế nhưng thời gian qua đi cũng tương đối lâu mà chẳng có chút tin tức gì truyền tới thiếu niên ban đầu sốt ruột dần chờ đợi, cũng cảm thấy không phải là chuyện tốt thế nên đã tiếp tục công việc giao thư thường ngày của mình để kiếm tiền cơm bỏ bụng. Thế nhưng hắn không phải là bởi vì chút chuyện này mà cảm thấy chán đời như thế, nguyên nhân chân chính là mới ngày hôm qua lúc thiếu niên chạy giao thư ở con ngõ Thiết Long, có nghe được tin tức vị thợ rèn họ Nguyễn ở bên kia tuyên bố với bên ngoài muốn thu khoảng mười học đồ rèn sắt, yêu cầu chăm chỉ làm việc và khí lực cũng tuyệt đối không được tệ. Mỗi ngày quản cơm ba buổi mỗi tháng có thể nghỉ được bốn ngày, nếu như làm việc đủ tốt vậy thì còn có thể thưởng thêm.
Trần Trường An nghe ngóng được tin tức này trong lòng liền trộm vui, bản thân thiếu niên cảm thấy mình đối với hai cái tiêu chí ở trên vừa hay không kém hay thiếu một cái nào. Hắn càng xem công việc rèn sắt kia là món hời lớn, mỗi ngày cơm ăn đủ ba bữa lại còn học được cái nghề rèn sắt sau này làm việc kiếm sống, phần tiền có thể kiếm được từ việc vất vả giao thư đã có thể tích góp lên dùng để làm một cái tết đàng hoàng vào cuối năm.
Thiếu niên cực kì hào hứng sáng sớm hôm nay sau khi chạy xong cái công việc đưa thư của mình, lập tức vội vội vàng vàng đến nơi ấy thử vận khí một phen. Nhưng mà chưa từng nghĩ tới chuyện, hán tử trung niên với cánh tay nổi cuộm lên những khối cơ bắp đồ sộ và từng đường gân guốc kia thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn tới hắn một cái đã đem thiếu niên giày rơm nghèo khổ này vứt lại ngoài cửa, hoàn toàn không kiểm tra môn đạo lực tay lẫn với tư duy công việc của hắn. Trường An nghĩ đến chuyện này lại buồn thở dài ra một hơi
- Nhìn mình bề ngoài mặt dù có chút ốm yếu, thế nhưng cũng không phải dáng vẻ khí lực không đủ đến nổi ngay cả một cái liếc mắt cũng không được chứ. Chẳng lẽ cái môn đạo rèn sắt này không đơn thuần chỉ xem lực cánh tay mạnh yếu mà còn phải xem cả tướng mạo tốt xấu nữa sao, hầy da…vẫn là nên nghe theo Tần công tử lên núi chặt thêm củi để bán thôi ?
Thiếu niên buông thỏng bàn tay đang giở cao trước mắt của mình, ngửa đầu nhìn ngắm nền trời trong xanh, có những lớp mây trắng gom góp thành từng đàn trôi nổi giống như những hòn đảo thu nhỏ. Trong lòng của thiếu niên có nhiều suy nghĩ đến cuối cùng lại nhớ tới lời của vị tiên sinh ở trường học tư từng nói qua với vị học trò của mình mà thiếu niên lang này đã học lỏm được khi đưa thư cho ngài ấy. Vạn chuyện trên đời đều có thể thay đổi duy chỉ có một tấm lòng son mãi không đổi thay, nhớ là dù thế gian này có tồi tệ thế nào đi chăng nữa thì trời vẫn sẽ xanh, việc nên làm thì cứ tiếp tục làm.
Trường An trong lòng sầu muộn vì những chuyện của cuộc đời nghĩ đến đây lại cảm thấy bản thân như được trút đi được một phần gánh nặng lớn, không có thêm suy nghĩ nào nữa thanh thanh thản thản tiếp tục bước đi trên con đường rộng của mình. Thất bại một lần thì có sao chứ, bị từ chối một lần thì có sao chứ trời không phải vẫn còn xanh như thế kia sao, cũng không thể chỉ vì chút tuyệt vọng của ta mà sập xuống. Thiếu niên xốc lại tinh thần tiếp tục hướng đi trên con đường của mình, lúc này vô tình lướt ngang qua cây đào lớn của con đường Đào Hoa vẫn là không nén lại được sự tò mò của mình dừng chân mà ngắm nhìn một chút.
Trường An đứng ở phía bên kia đường há hốc miệng nhìn tới thân hình to lớn đến mức không thể nào tưởng tượng được của cây đào lớn nhất, nằm bệ vệ ở con phố Đào Hoa. Thiếu niên hàng xóm Lưu Tập Tân lâu lâu trong những cuộc nói chuyện phiếm buổi sáng với Trường An cũng là có nhắc đến ở ngoài con đường lát đá xanh lớn kia có một cây đào thụ vô cùng cổ xưa to đến phải mấy mươi người vòng tay ôm mới xuể, đừng nói là nó đã sống nghìn năm, cho dù có nói nó đã sống đến vạn năm cũng khẳng định sẽ có người tin.
Trường An đối với chuyện này vốn chỉ xem là câu nói đùa giữa những người bạn hàng xóm với nhau không hơn không kém, dù sao thiếu niên bên cạnh kia là thiếu gia có học thức cũng thuộc vào hàng tốt trong thành nhỏ này, bình thường đối với đứa trẻ nghèo khổ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết như Trần Trường An mà nói sẽ phun ra những lời nửa thật nửa giả.
Nghe nhiều nên quen rồi cũng biết luận chuyện để tin hay không tin, nhất là ở trong chuyện này Trần Trường An hắn xem như có một chút kinh nghiệm cùng với trải nghiệm đương nhiên là càng khó tin hơn vạn phần. Trường An thiếu niên bản thân tuổi nhỏ đã biết lên rừng đốn củi về bán kiếm tiền, chưa kể ở đoạn thời gian hắn theo Tiệt lão sư phụ học tập môn tạo nghệ nung đồ gốm sứ cũng từng cùng với lão nhân đi khắp các vùng sơn sơn thủy thủy mấy mươi dặm xung quanh, thường thường là đi để nếm thử tư vị của các loại thổ nhưỡng đặc biệt xung quanh thành.
Đường đi đa phần đều là băng rừng vượt núi vô cùng vất vả, hơn nữa những nơi hai người họ thường đặt chân tới đa phần cũng đều là những vùng rừng sâu núi thẳm thế nên cây lớn cổ thụ vài trăm thậm chí là vài nghìn năm tuổi thiếu niên mới mười bốn tuổi này đều đã từng kiến thức qua ít nhất một lần. Lớn thì đúng là rất lớn, nhưng mà lớn đến cái mức độ khoa trương như lời của thiếu niên hàng xóm Lưu Tập Tân kia thì đúng là hơi quá.
Chỉ là bây giờ thì tin rồi, cây lớn đến độ không thể tưởng tượng nổi chỉ là phần tán lá của nó mà nói có thể bung xõa phủ rộng khắp cả một vùng so với khoảng chiếm cứ đất của nó có thể còn to gấp đôi gấp ba lần diện tích của cả ngôi miếu Học Sĩ Phường kia. Trường An chấn kinh âm thầm lẩm nhẩm, cái này là…rốt cuộc là đã sống bao nhiêu năm mới có thể to lớn đến như vậy chứ, thật sứ quá là khoa trương luôn a.