Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 40 C·h·ế·t một nhà sao lại không bằng c·h·ế·t một con c·h·ó vậy
Một đôi lão nhân cùng với tiểu cô nương có gương mặt phấn điêu ngọc mài cùng nhau ngồi trên ghế dài trò chuyện nho nhỏ đôi bàn tay của thiếu nữ nhỏ tuổi không ngừng vung qua vung lại giống như đang muốn diễn tả một cái gì đó rất sâu xa mà vô cùng thú vị, so với tâm tình khó chịu khi nãy của nàng thì hiện tại vị tiểu thư nhỏ của Ngọc Dương Sơn sau khi được gặp lại tiểu thư sinh ca ca đã vui vẻ và thoải mái hơn rất nhiều.
Ngay cả đôi phụ nhân cùng với tiểu hài đồng ngồi cùng nhau ở ghế gỗ gần bên ở gương mặt cũng thoải mái hiển lộ rõ ràng mười phần thư giản, vừa rồi vị tiểu thư sinh không quen không biết kia đã ra tay giúp cho con trai của nàng dựng lại trường sinh kiều khi đứng ở bờ vực của sự sụp đổ, cái này đối với một người vừa mới bước chân lên con đường tu hành học đạo như con trai nàng mà nói so với ân tái tạo xem chỉ có nặng hơn chứ không có nhẹ hơn.
Chưa kể bản thân người kia phải là học vấn cao thâm đến như thế nào, đạo ý trong cách giảng giải ra làm sao mới có thể tùy tiện nói ra hai câu liền làm cho người ta tỉnh ngộ xuất thần, cái này nàng bản sinh thiên tư không phải tốt thế nên nghe qua vài cái đạo lí nghĩa trên mặt chữ đương nhiên dễ hiểu nhưng để ngộ sâu thì nàng không làm được. Đương nhiên ở mặt vấn đề này nàng vẫn đánh giá rất cao ngộ tính của con trai mình thế nhưng người giỏi là thật giỏi cái này dùng lí do hay cách giải thích nào cũng không thể thay đổi.
Mỹ phụ nhân kiều diễm một bàn tay vô thức đưa lên che miệng khó nén lại một nụ cười yêu thích trong lòng, thiếu niên tiểu thư sinh vừa rồi ở nơi này kì thực là rất hợp với nhãn quang của nàng từ ngoại hình bên ngoài anh tuấn hơn người tính cách điềm tĩnh quả đoán cho đến một thân chính khí hạo nhiên không sợ hãi kia đều ra dáng của một quân tử nho gia hàng thật giá thật.
Nếu thực là có thể mời được thiếu niên ấy đến môn phái tu tiên trên núi của gia tộc nàng tu luyện tọa trấn, nàng đương nhiên có thể không ngại trả một cái giá cực lớn sẵn sàng đánh đổi toàn bộ cơ duyên trong chuyến đi lần này. Chỉ là thiếu niên tuổi trẻ một thân hùng tâm tráng khí như thế suy cho cùng cũng chỉ có trời cao đất rộng mới dung chứa nổi, một môn phái tu tiên trên núi làm sao dưỡng được một con thần long như vậy
Tiểu hài đồng ngồi trên đùi của mẫu thân dựa đầu vào bộ ngực có phần đồ sộ như hai tảng núi thiên của nàng buồn ngủ ngáp dài lên một cái dáng vẻ có chút uể oải nhìn về phía của mẫu thân mình.
- Mẫu thân chúng ta chờ đợi ở đây cũng đã khá lâu rồi, người giao dịch bên kia rốt cuộc là mấy cốt khí lớn đến mức nào lại để chúng ta phải chờ lâu như thế ?
Mỹ miều phụ nhân đánh ánh nhìn thoải mái về phía con trai mình sau khi thằng bé vừa dứt câu hỏi ánh mắt kiều mị mơ hồ ấy đã nhanh chóng lướt đi dừng lại ở nơi thân thể thiếu niên Bạch đại công tử của Bạch gia Bạch Thuần Lô, chỉ là khi mà thiếu niên bị một ánh mắt này nhìn đến tuy là đong đầy ý tứ cao xa dáng điệu yêu kiều ở bên trong lại có một làn hương sắc mềm mỏng mê hoặc lòng người.
Nếu như là tình huống bình thường hắn ở trong thành bị một mỹ phụ nhân nào đó nhìn đến mình với ánh mắt đong đầy ý tứ như thế khẳng định thiếu niên sẽ hưng phấn tăng cao quay sang đẫy đà giễu cợt ngược lại, còn có thể động tay động chân sờ mó không chừng, thế nhưng vào cái lúc này cũng là một loại ánh nhìn như thế đổ tới, từ đầu đến cuối một mực khiến cho hắn cái lưng lạnh đến phát run chẳng dám nhìn tới dù chỉ là lướt mắt, cố gắng hết sức cúi thấp đầu mắt hướng thẳng nơi đất trấn định bản thân phải thật bình tĩnh trả lời.
- Bẩm phu nhân tiểu nhân đã cho người đánh tiếng từ sớm nói thiếu niên bên kia đến nơi này bàn chuyện làm ăn, đã căn dặn hắn phải đến sớm chỉ là không tại sao bây giờ vẫn chưa tới ?
Thiếu niên đã cố gắng hết sức bình ổn tâm tư để trả lời thế nhưng cũng là không thể nào giấu nổi được sự sợ hãi cùng cực ở trong tận đáy lòng của mình, tựa như bản thân hắn trượt chân rơi vào hầm băng không có lối thoát, từ đầu đến cuối đều là một tràn lạnh lẽo từ tận trong xương tủy. Mới trước đó buổi sáng ngày hôm nay thôi hắn đã nhìn thấy bốn vị khách quý ở trong đại trạch của Bạch gia, họ ngồi bàn lớn chuyên bàn chính sự của gia tộc uống trà vô cùng thoải mái lại để cho mấy mươi vị trưởng lão quyền cao chức trọng đảm đương sự vụ trong gia tộc bình thường đều là loại người mắt cao hơn đầu phải đứng ở một bên để hầu trà.
Hắn cùng với một vài thiếu niên trẻ tuổi khác trong tộc được tộc trưởng cùng các vị trưởng lão cho gọi đến nơi này để cùng hỗ trợ gia tộc bàn bạc chính sự lớn. Ngoài bản thân hắn lấy danh nghĩa của Bạch đại công tử mà đến ra thì mấy thiếu niên còn lại đều là người tuổi trẻ khí thịnh, lại đều ở trong bạch gia danh khí không tệ mới được cất nhắc đưa đến nơi này tham gia.
Trong số mấy người ấy lại có một thiếu niên đối với Bạch đại công tử hắn vô cùng thân thiết có thể nói hai bên thân mật tình thâm giống như huynh đệ ruột thịt với nhau. Mà là cũng bởi vì cùng thân thiết với một đại thiếu ăn chơi trác tán như Bạch Thuần Lô thế nên cái thiếu niên ấy đối với nữ nhân bình thường mà nói cũng có lòng say mê ngút trời, lúc ấy ở trong bàn nghị sự bàn luận của mọi người thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh lại định lực không đủ nhất thời đã quên mất đi lời căn dặn của trưởng bối trong nhà, trộm mắt một cái liếc nhìn đến khuôn ngực đầy đặn tựa như hai ngọn núi cùng với dưới rốn ba tất nhô ra quyến rũ mê người của vị mỹ miều phụ nhân kia.
Mấy vị trưởng lão trong gia tộc cùng lão nhân gia chủ nhìn thấy tình cảnh thì liền giận đến sôi máu đỏ mặt lập tức ra lệnh bắt ngay hắn xuống bên dưới kéo ra ngoài đình viện Bạch gia dùng trọng hình gậy lớn đ·ánh c·hết không cần xét tội, ngay cả một gia đình ba người cha mẹ và em trai của hắn cũng ngay lập tức bị trục xuất khỏi gia tộc không cần biết quản lí do, ba người hai lớn một nhỏ xíu đã bị trói hết tay chân rồi vứt lên xe ngựa lớn cùng với cái xác đẫm máu đầm đìa của con trai họ mang đi.
Có lẽ là trong lúc hành hình của thiếu niên kia trong miệng đã nhét đầy vải bông, thế nên Bạch Thuần Lô hắn tiếp tục ở trong chính đường bàn chuyện với gia gia và các vị trưởng lão cũng không có biết được chuyện gì đã diễn ra ở bên ngoài, đương nhiên nhiều nhất chắc là tiếng cầu cứu đến rách họng của thiếu niên ấy với Bạch đại công tử xưng huynh gọi đệ của mình, hoặc là cảnh tượng da thịt trên thân thể bị gậy lớn đánh tới be bét hòa trộn hẳn vào nhau lồi lõm từng khúc xương trắng phiếu.
Mãi cho đến khi mấy người họ đều bàn luận xong xuôi hết cả Bạch đại công tử mới liền đi kiếm người huynh đệ của mình nói chuyện phiếm lúc ra đến bên ngoài mới nhìn thấy một đám hạ nhân đang thay phiên nhau lau chùi v·ết m·áu sớm đã không còn lại bao nhiêu. Bốn vị thượng khách ở trong lời nói của gia tộc mình cứ như thế mà bước đi qua đến một cái liếc mắt nhìn tới cũng không thèm, tựa như loại chuyện kia chính là thiên kinh địa nghĩa trên đời.
Lúc thiếu niên đi tìm hỏi gia gia mới biết được không chỉ có thiếu niên kia mà một gia đình ba người còn lại của hắ cũng đều đã được gia tộc ra tay dọn dẹp sạch sẽ để tránh làm liên lụy đến tiền đồ tương lai của bản thân hắn cùng với toàn gia. Bạch Thuần Lô từ đầu đến cuối nghe ông nội một hơi bất đắc dĩ kể lại đều là dáng vẻ thơ thẩn như người mất hồn, tuy bản thân hắn nổi tiếng là thiếu niên ác bá thích đánh người, thế nhưng bản thân Bạch Thuần Lô cũng có giới hạn nhất định chỉ đánh vài cái là đã tay nhiều nhất cũng chỉ làm cho người ta gãy một hay cây răng chảy chút máu mũi chưa từng một lần có ý định g·iết người.
Một khắc ấy hắn vậy mà tường tận một hơi nhớ lại trận đòn vẫn luôn ám ảnh tâm trí của mình hằng đêm do Tần Phong gây nên, thiếu niên mà người ta gọi là tiểu thư sinh hòa ái dễ gần kia cũng như thế từ đầu đến cuối đều hoàn toàn không có lấy một chút nét biểu cảm nào một tay bóp vào gương mặt đem đầu của mình nện thẳng vào mặt đá cứng bên dưới.
khoảnh khắc ấy thật chậm rãi…thật kh·iếp đãm…bản thân hắn một ác bá thiếu gia bị nắm dở hổng lên không đã sợ đến đại tiện và tiểu tiện ra quần. Một khoảnh khắc khi mà đầu vừa mới chạm vào mặt nền đá cứng thô ráp, Bạch Thuần Lô hắn chỉ còn nghe thấy tiếng boong boong nổ lên giòn tan như có cái gì đó vỡ nát, rồi tiếp theo là một chuỗi dài mờ mịt đau đớn không thể diễn tả nổi.
Hắn thấy cả thế giới chao đảo như sắp sụp đổ, hai bên tai chỉ còn nghe thấy những tiếng ù ù không ngừng giống như có con ong đã lọt vào bên trong, hắn thấy bầu trời xanh trên đầu dần chuyển sắc sáng một màu đỏ giống như màu máu, cả cổ họng đang khô khốc lại cảm thấy có chất dịch mơ hồ không ngừng tuông ra. Nhưng sau tất cả khoảng khắc mà thế gian tối xầm xuống hắn lại chỉ nhìn thấy một sự mờ mịt của thế giới, nhìn thấy ánh mắt của Tần Phong nhìn mình không có đến một chút gợn sóng nào tựa như so với nhìn cỏ rác còn thảm hại hơn giống như vừa rồi tùy tiện ra tay chỉ đơn giản là đã vô tình bóp c·hết một con kiến hôi không đáng nhắc tới mà thôi.
C·hết người rồi…C·hết bốn mạng người rồi vậy mà sao lại không bằng c·hết một con c·h·ó vậy ?
Huống chi người kia còn là họ Bạch, còn là một cái thiếu niên thiên phú không tệ tiền đồ tươi sáng rực rỡ. Huống chi người kia đêm ngày hôm qua còn cùng với hắn uống rượu trong kĩ phường đến tận khuya nói rất nhiều chuyện trên đời, còn nhảy nhót thích thú cùng hắn làm ra loại chuyện rất trẻ con móc nghéo ngón tay hứa cùng nhau cố gắng hết sức, hai người nhất định một đường lao thẳng như phi long thăng thiên, tuyệt đối không thể mãi làm ếch ngồi đáy giếng cùng nhau xông ra bên ngoài khuấy đảo một mảnh thiên địa này.
Mà cả gia đình của thiếu niên kia mới đêm qua còn sum hợp với nhau rất vui vẻ, phụ thân và mẫu thân của thiếu niên ấy còn mời hắn ăn mâm cơm tối để lấy tinh thần thật tốt cho ngày hôm nay. Vậy mà bây giờ một nhà bốn người như thế đều c·hết hết rồi, c·hết tức tưởi không phải bởi vì đắc tội tày đình gì cả, một nhà bốn người cứ như thế mà c·hết…không nói cho đúng thì giống như một nhà bốn người ấy chưa bao giờ tồn tại trên thế gian này. Trước kia không phải…bây giờ thì phải…sau này cũng đều phải.
Mãi cho đến bây giờ trong đầu của Bạch đại thiếu gia vẫn còn ong ong từng hồi cảm giác mơ hồ, mờ mịt rồi trống rỗng đến c·hết lặng. Cũng chẳng biết từ lúc nào Bạch Thuần Lô sâu trong lòng đối với bốn vị quý nhân trước mắt kia đã sinh ra loại sợ hãi thấu tận xương tủy giống như khi đối mặt với Tần Phong cũng sẽ sợ hãi như thế, khi cùng mấy người gọi một cái quý nhân này nói chuyện hắn sẽ run run lấp vấp như trẻ mới lên ba tập nói, khi đi đứng từng bước chân cũng sẽ mơ hồ, lưng khom còng xuống giống như người già hoặc miêu tả chân thực hơn thì là lưng tôm.
Bản thân Bạch Thuần Lô tự nhiên rõ ràng chuyện bộ dáng này của mình sẽ làm cho gia gia cùng các vị trưởng lão thất vọng, trở thành trò cười cho các vị quý nhân trước mắt kia thế nhưng hắn không phải là Tần công tử Tần Phong bản lĩnh có thể đ·ánh c·hết người cũng không đổi sắc mặt. Hắn chỉ là một thiếu niên chừng mười sáu tuổi, một thiếu niên ăn chơi trác táng nào có thể khống chế được sự sợ hãi trong lòng của mình.
Gia gia vào khoảng thời gian năm ngoái có lần dẫn hắn đi vào một gian mật thất ẩn trong phòng của ông căn dặn kĩ càng hắn thằng cháu đích tôn duy nhất của mình. Bạch gia sẽ sớm vì một vài vị quý thân thân phận tôn quý vạn phần mà làm việc đây là phúc phận lớn bằng trời rơi vào đầu của gia tộc.
Nhất định bằng mọi cách phải làm cho thật tốt phần công việc này, nếu như thành công gia gia hắn sẽ dùng phần lợi ích kia mưu cầu một cái suy tính tương lai cho thiếu niên sau khi bản thân nhắm mắt, nếu như quý nhân chấp thận vậy thì phần đời còn lại của hắn sau này sẽ không cần phải thêm nhiều lo lắng nữa, dưới chân liền có đường dương quan rộng rãi chính là một bước lên trời. Ít nhất cũng nắm chặc trong tay cái ghế gia chủ Bạch gia một đời an hưởng của cải không phải lo nghĩ nhiều, mà cũng là vì điều này mà gia gia hắn ở trong tộc gánh một cái áp lực rất lớn từ các vị trưởng lão trong nhà.
Tiểu hài đồng khoát trên người áo bông đỏ nhìn tới biểu hiện khúm núm hèn nhát của người trước mắt càng thêm phần chướng mắt hơn, nếu như không phải cần lưu lại chút mặt mũi cho một cái Bạch gia từng dương quan đại đạo tiểu hài đồng đã giẫm cái đầu của hắn dưới chân tùy tiện hạ xuống một bãi nước tiểu rồi. So với vị ca ca khi nãy khí chất điềm đạm thật sự là khoảng cách xa đến không tưởng tượng nổi, rốt cuộc đều là cùng một cái tam đại thế gia giữa hai vị công tử của hai nhà sao lại là khoảng cách lớn đến như thế chứ.
Mỹ miều phụ nhân nhìn cái dáng vẻ này cũng thành chán nản, nếu như được vậy bây giờ đổi thành vị tiểu thư sinh kia để ngắm cho dù là nhìn bao lâu cũng đều là cảm thấy không đủ là càng nhìn thì càng yêu thích. Bà thở một hơi ngắn đứng lên phân phó rõ ràng.
- Ngươi một chút hỏi hắn rốt cuộc muốn cái gì mới nguyện ý giao ra thanh bảo kiếm cùng với quyển sách kia.
Bạch Thuần Lô lập tức gật đầu như gà mổ thóc cảm giác cái lưng của hắn đã cong lại, cong đến muốn gãy ra làm đôi, dùng loại phương ngữ mà khi nãy Tần Phong ở trên đường không nghe được đáp lời.
- Vâng, phu nhân.
- Nhớ kĩ khi nói chuyện cùng hắn, giữ kĩ thái độ của ngươi phải ôn hòa nhã nhặn đặc biệt chú ý chừng mực. Nếu như ngươi làm hỏng việc đại sự…trước tiên đem ngươi rút gân lột da, lại đến đem hồn phách ngươi ném vào lò địa hỏa mỗi giây mỗi phút đều chịu đựng cảm giác cháy xé da thịt, mười năm trăm năm lúc nào cũng sống không bằng c·hết!!!
Bạch Thuần Lô nghe mà ghê tai gai người sợ đến không còn chút huyết sắc nào trên gương mặt, khom lưng uốn người so với khi nãy còn thuần thục hơn cố gắng duy trì giọng nói mà đáp.
- Tiểu nhân xin thề tuyệt đối không dám làm hỏng đại sự…