Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 42 Chuyện kéo phôi nung gốm đều là như thế
Trần Trường An lang thang với từng bước ngắn bước dài trở về nhà lòng mang theo không biết bao nhiêu tâm sự còn đang ngổn ngan, thiếu niên lần nữa đẩy nhẹ cánh cửa gỗ ngoài sân vườn vô tình làm cho nó vang lên tiếng kẽo kẹt vui tai đánh thức không gian vốn đang chìm vào trong một màn âm u tĩnh lặng.
Thiếu niên Lưu Tập Tân nhà bên cùng với tì nữ của hắn vẫn như thường lệ mỗi ngày đã sớm ra khỏi nhà đi dạo ở đường phố lớn bên ngoài, vách tường nhà bên kia của thiếu niên lại là một ngôi nhà khác đã bỏ hoang, ngõ nhỏ tối tăm lại đầy lông gà vỏ tỏi hiển nhiên là không thường phải đón tiếp khách nhân từ bên ngoài đi đến tham quan thế nên khung cảnh lúc này liền là yên lặng mang đến một cảm giác tiêu điều hoang vắng.
Trường An đẩy cửa lớn đi vào bên trong sân viện nhà mình, một đợt gió chiều chậm rãi thổi đến trong sân mang theo làn hơi man mát phủ khắp thân hình của thiếu niên ngõ nhỏ gầy ốm làm cho cây hòe lớn trong sân nhà chậm rãi đung đưa, tán lá cây cọ vào nhau vang lên từng âm điệu vô cùng vui tai. Trường An hôm nay hết việc sớm bây giờ đã không có gì để làm lại không muốn để thời gian trôi qua lãng phí, thiếu niên lại lần nữa quay về bậc thềm cửa quen thuộc ngồi xuống nhắm mắt lặp lại động tác kéo phôi nung gốm vốn đã quen thuộc.
Ba năm một môn đạo Trần Trường An sớm đã luyện cho thành thục đối với từng bước kéo phôi nung gốm phải làm lần lượt như thế nào diễn ra làm sao đều vô cùng trôi chảy không có chút khác lạ. Rất nhanh bản thân đã nhắm mắt vô thức tiến vào trạng thái vong ngã. Thiếu niên nghèo khổ này cần cù là một mặt dễ dàng nhìn thấy, ngoài ra còn ở phương diện khác mà nói khi tập trung kéo phôi như thế này hắn có thể tạm thời quên mất đi cơn đói trong thân thể, cái này thực sự đối với thiếu niên mỗi ngày không được ba bữa cơm đầy đủ mà nói thật sự rất quan trọng.
Thế nên không cần ai nhắc nhở hay là dạy bảo gì, bản thân hắn cũng học được môn đạo mỗi lần trong lòng có tâm sự đều sẽ đi kéo phối nung gốm. Trần Trường An ở trong khi kéo phôi thường sẽ mặc niệm lại những lời dạy của Tiệt lão sư phụ ở trong lòng, chuyện kéo phôi nung gốm sứ mà nói rất coi trọng ở ý trời, bởi vì người nghệ nhân chỉ có thể tạo hình cơ bản của món đồ sứ vô cùng dễ bị thay đổi.
Mà ai cũng đều biết một khi bỏ vào bên trong lò lửa đóng kín để nung, trước khi mở lò ra tuyệt đối không thể biết trước được rốt cuộc là màu men cùng với hình dạng cuối cùng của món đồ sứ kia sẽ như thế nào, có thể phù hợp với tâm ý ban đầu của người nung gốm sứ hay không cái này đều là phải tùy theo ý trời quyết định.
Thế nhưng cũng không thể là bởi vì kết quả thuận theo ý trời kia mà các bước làm ban đầu đều qua loa sơ sài cho có. Mỗi một bước chân đều vô cùng quan trọng, giả như trước khi bỏ vào trong lò nung mà nói công đoạn kéo phôi tạo hình không cần nghi ngờ nhiều chính là công đoạn quan trọng nhất. Tiệt lão sư phụ luôn nhắc nhở những học đồ của mình ở công đoạn này chú tâm phải lớn nhất tuyệt đối không được có chút nào lơ là, bởi vì nếu như đã sai từ đầu vậy thì chẳng cần tính đến bước thứ hai.
Thế nhưng đối với Trường An đứa trẻ chăm chỉ mỗi ngày đều làm việc đến mười mấy giờ này có cái đạo lý muốn truyền tải rất khác, là một lần hai sư đồ cùng nhau thức đêm nung gốm sứ, món đồ sứ đầu tiên thiếu niên dốc hết tâm sức mà làm đối với từng bước chân đều kĩ lưỡng hạ xuống vô cùng cẩn thận thế nhưng sau khi lấy món đồ sứ ra khỏi lò nung đỏ lửa lại chỉ là một cái bình sứ màu sắc nhạt nhẽo hình dáng xấu xí, thiếu niên lang vốn ánh mắt vui cười thời khắc ấy cảm thấy tràn ngập thất vọng.
Tiệt lão nhân gia đứng ở bên cạnh đứa học trò nhỏ quan sát mọi chuyện hiếm khi để lộ ra b·iểu t·ình gì lúc ấy cũng xoa đầu thằng nhóc con xem như người kế thừa y bát một cái chân truyền đệ tử của mình mỉm cười.
- Vạn sự trên đời này đều giống như chuyện nung gốm kia mà bàn luận, không phải ngươi cứ cố gắng hết sức, bỏ ra hết tâm tư cùng nổ lực liền sẽ nhận lại được thứ tương ứng với công sức mà ngươi bỏ ra.
Hữu tâm làm thiện tuy thiện không thưởng
Vô tâm làm ác tuy ác không phạt.
Hiểu không ?
Lão nhân nhìn về phía thằng học đồ nhỏ nhất của mình lúc này nhìn tới lão nhân sư phụ đôi con ngươi trong vắt tựa bầu trời kia ngơ ngác không hề biết được cái gì, chính là bởi vì tuổi nhỏ không đọc được quyển sách nào ngay cả mặt chữ còn không biết nói vài câu văn nho với hắn liền giống như đem nước đi đổ lên lá khoai. Lão sư giận đến bật cười, bàn tay nắm lại cốc thẳng vào đầu thằng nhóc một cái làm cho nó ôm đầu kêu đau
- Chính là ý nghĩ phàm là chuyện trên đời nếu như đã sức cùng lực kiệt hết lòng hết sức mà làm, vậy thì dù kết quả là tốt hay xấu đều không cần phải áy náy buồn lòng. Bởi vì thời điểm ấy ngươi cố hết sức rồi, cho dù được làm lại kết quả cũng không thể thay đổi. Có hiểu chưa ?
Thằng nhóc ánh mắt vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn ông làm cho người sư phụ hiếm khi để lộ ra một mặt b·iểu t·ình này tâm trạng trực tiếp trượt thẳng xuống dưới đáy thật muốn một cái nữa cốc đầu thật mạnh, đem cái đầu thiếu niên tuổi nhỏ cứng rắn kia đánh cho khôn ra. Thế nhưng rất nhanh thằng bé giống như nghĩ ra cái gì đó cười rất vui vẻ cùng với lão nhân sư phụ bàn tay vỗ vỗ mấy cái vào má mình giống như hành động thiếu niên lang lấy lại tinh thần mở lời
- Sư phụ con không hiểu nhưng đã ghi nhớ hết rồi, nhất định không quên.
Lão nhân gương mặt bất đắc dĩ nhìn về phía của thằng nhóc đồ đệ nhỏ nhất trong nhà, sau một chút hơi thở mới mỉm cười giọng nói ôn hòa hơn nhiều không còn dáng vẻ gắt gỏng nóng tính nữa. Ông xoa đầu thằng bé
- Chậc…ngươi vẫn còn nhỏ mà đúng là không yêu cầu nhiều được. Thế nào muốn cùng lão sư phụ đi dạo một vòng bên ngoài ngắm cảnh đêm không ?
Thiếu niên nhớ lại đến điều này trong dạ thanh thản mở mắt ra nhìn ngắm ánh trời chiều chậm rãi buông xuống trong lòng đối với chuyện nhân sinh thế sự tự nhiên là không đủ nhận thức cùng với hiểu biết để tùy tâm mà nhận định, thế nhưng thiếu niên ấy rất nhanh đã mỉm cười mặc cho trong lòng của hắn đối với thế sự nhân gian sớm chiều dời đổi không có cảm nhận rõ ràng.
Thế nhưng lão nhân gia sư phụ đã dạy thiếu niên một câu chính là cho dù thế gian này có xấu xí hay là h·ôi t·hối như hầm cầu hố phân đi chăng nữa, cũng chưa bao giờ là lí do để ngươi chọn ăn cứt, chính là ý nghĩa thế giới xấu xí tuyệt vọng đến mấy cũng không phải lí do để ngươi tự cho mình tuyệt vọng. Tự mình tuyệt vọng là vì ngươi tự tuyệt vọng tuyệt đối không chút nào liên quan đến thế giới này.
Tần Phong thảnh thơi chọn một chỗ đất đai xem như bằng phẳng lại còn rất gần với bờ của con sông lớn để ngồi câu cá, khi sáng thì nước sông chảy xiết cuồn cuộn khiến cho con sông này nhìn giống như một con thủy long đang làm mình làm mẩy giận dữ thét gào, thế nhưng lúc này lại tựa như một nàng thiếu nữ đắm mình trong giấc ngủ êm dịu làm người ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, dòng nước nhẹ trôi chịu những cơn gió của mùa xuân làm cho bề mặt là là bên trên chậm rãi lay động.
Thiếu niên lang chọn được chỗ ưng ý cho buổi đi câu ngày hôm nay lập tức nhanh chóng hơn đi tới một cái miếu thờ giang thần vô cùng lớn được đặt gần bên bờ đem bộ dụng cụ câu cá thường nhật của mình ra ngoài cắm câu kiếm ăn. Cái này a xem như là trò vui giải trí của thiếu niên mỗi ngày không có đi học, thả cần câu lại trên bờ miệng ngậm cỏ đuôi c·h·ó lâu lâu sẽ phe phẩy qua lại hoặc là đem nó chọc vào cái gò má rám ánh trắng hồng của nàng tiên tử bạch y ngồi ở bên cạnh mình. Nàng cũng có phải ai xa lạ chính là cái vị có bức tượng được điêu khắc vô cùng tinh xảo ở bên trong cái đền thờ lớn kia, là nàng Giang Thần uy nghiêm cai quản sông ngòi của cả một vùng đất.
Chỉ là hôm nay thiếu niên lang a không có ngồi chăm chú chờ con cá nào xúi quẩy cắn câu nữa mà nằm dài ra một cái bãi cỏ xanh mướt ngắm nhìn từng gợn mây với đủ loại hình dạng đang lửng lửng lơ lơ trôi đi. Đằng sau thiếu niên là vị tiên tử một thân bạch y, nàng ngồi ở bên cạnh để hắn gối đầu lên đùi mình cùng nhau ngắm nhìn từng gợn mây phiêu đãng. Bãi cỏ xanh mướt một màu chạm rãi đón những cơn xuân phong dịu nhẹ lướt trên nó làm lay động, tiếng lao xao xào xạc của lá cây nghiêng ngả vào nhau.
Thậm chí ở trong từng cơn gió xuân man mát dịu dàng ấy Tần Phong dường như còn cảm giác được một mùi hương lành lạnh thanh mát bao quanh khắp thân thể chợt lại cảm giác giống như hương rừng sau cơn mưa đầu mùa mang đến một loại mùi hương vô cùng đặc biệt. Có đôi bàn tay mát lạnh tựa như món đồ sứ tuyệt mĩ chậm rãi chạm vào mái tóc chỉ là bản thân hắn đối với những chuyện này cơ bản không có để tâm quá nhiều thế nên xuân hương trăm hoa đua nở bên người thiếu niên lang thờ ơ vẫn là không cách nào nhìn ra được.
Tần Phong hơi nheo mắt muốn theo đuổi đến tận cùng của những gợn mây kia rốt cuộc là trôi đến nơi nào vậy mà trong khoảng khắc lại vô tình bắt gặp tới gương mặt hồng nhuận yêu kiều của nàng tiên nữ mang danh giang thần phụ trách cai quản một phương, bất giác làm cho hắn ngây người không hiểu, nhân gian thiên hạ truyền tai nhau hai câu thơ ngắn
Nữ tử si tình thời, đắc ý nhân gian cảnh,
Thiếu niên hữu nhân mộng, đắc ý nhân gian tình.
Đại ý ở bên trong có thể hiểu đơn giản nữ tử si tình chính là cảnh sắc đẹp đẽ nhất của nhân gian, còn thiếu niên có người trong mộng lại là mối tình đẹp nhất của nhân gian. Tần Phong đối với hai câu thơ ngẫu hứng mà biết được này cũng không có suy nghĩ sâu xa giờ phút này nhìn lại tự nhiên cảm thấy hình như câu nói nữ tử si tình thời, đắc ý nhân gian cảnh là có môn đạo không tầm thường ở bên trong.
Dường như cũng cảm nhận được hơi thở chậm rãi có chút bất ổn của hắn ánh mắt tựa vô vàn viên pha lê cùng kết tinh lại của nàng nhìn xuống, gương mặt tuyệt mĩ tựa như từ trong tranh vẽ cũng không có loại họa nhân tuyệt đỉnh nào họa nổi kia từ tốn cất lên một nụ cười. Đôi làn môi mọng đỏ hồng như mứt quả của nàng khẽ mấp máp ngọt ngào có loại phong tình vạn chủng lay động, giống như đối với người trong lòng nàng có rất nhiều chuyện, rất nhiều điều muốn nói đều là không nói được, không có cách nào bảy tỏ được.
Giống như tình yêu thầm lặng trong tim, chỉ nàng biết trời biết đất biết còn người mà nàng yêu chàng lại hờ hững như thế cứ mãi đuổi theo một áng mây trời nào đâu hay biết trái tim nàng sớm đã cùng với trái tim hờ hững kia ở chung một nhịp đập, ở chung một làn hơi thở một ánh mắt một nụ cười.