Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Gian Khúc
Unknown
Chương 43 Có những người giống như hướng dương đều nhìn về phía mặt trời
Dường như trong một giây phút ngắn ngủi Tần Phong cảm nhận được có một sự thay đổi gì đó rất lạ thường ở trong cơ thể của mình, thế nhưng mối bận tâm của thiếu niên lại không đặt ở nơi này mà dừng ở một phương trời khác rất nhanh đã hoàn toàn thanh tĩnh trở lại như thường tiếp tục dõi theo những áng mây thơ thẩn đến lang thang
Chiếc cần câu ở bên cạnh chậm rãi rung lên từng hơi nhẹ nhàng thân cây trúc mỏng nhỏ nhưng đặc biệt vô cùng dẽo dai đương thẳng tắp bình thường lại bị uốn cong xuống thành hình giống như mặt trăng khuyết, Tần Phong thích thú lập tức bật người ngồi dậy chạy qua cầm lên xem xét thử. Một tay chụp vào đầu cần tay còn lại thì chụp lên trên hơi cao một chút từng đợt một phát lực kéo mạnh vô cùng bài bản, thế nhưng từ đầu đến cuối hồi đáp lại thiếu niên chỉ là cảm giác nặng nề kì lạ.
Sau một lúc căng sức ra chiến đấu cuối cùng kéo vào được đến bờ Tần Phong hứng khởi nâng cao dây câu vậy mà phát hiện thì ra là dây câu của mình mắc vào một khúc cây nhỏ đang trôi dọc theo dòng nước thế nên mới tạo ra cảm giác nặng nề như thế. Đầu tiên là cảm giác có chút thất vọng thế nhưng cũng rất nhanh công tử ca đã tươi cười xốc lại tinh thần ít nhất vẫn có thứ móc được vào cần câu kia là tốt rồi, liền kéo ra đàng hoàng ném lại mồi xuôi dòng tiếp tục chờ đợi.
Thiếu niên ngã lưng xuống nền cỏ xanh mướt lại một lần nữa gối đầu mình lên đùi trắng ngọc ngà lẩn khuất dưới lớp y áo trắng tựa thiên tiên của mỹ nhân. Hương nhè nhẹ mà thanh mát cõi lòng dường như nhắc cho hắn nhớ về những mẫu chuyện vô cùng xưa cũ mà thiếu niên trong những ngày mưa tầm tã ngồi trong phòng thắp đèn đọc truyện, ánh mắt hướng thẳng về nàng tiên tử mỉm cười là nói về một mẫu chuyện bông đùa chẳng
- Cho dù là loại cỏ cây nào trên đời cũng đều hướng về ánh dương quang kia đua nở. Cái câu này a ta từng đọc được ở trong một quyển sách cũ, nó còn có nhắc đến một loài hoa tên gọi là hướng dương nàng có từng nghe đến chưa ?
Tiên nữ đang từng ngón tay mình vào trong mái tóc của thiếu niên thích thú mân mê giống như đứa trẻ ba bốn tuổi vọc vạch một món đồ chơi mới được mẫu thân cho tiền mua, gương mặt nàng ửng từng làn sắc đỏ hồng nhuận yêu kiều dường như dưới ánh dương quang lấp lánh kia càng thêm phần tuyệt lệ kiêu sa, bị chàng hỏi đến nàng thuần túy là làm ra bộ dạng thiếu nữ si ngốc đáng yêu bàn tay hơi rụt rè run lên nhưng không có rút lại mềm mại như thế tiếp tục mân mê mái tóc nẫu sẫm dài.
- Ta không từng đi qua nhiều nơi, chàng nếu như biết a kể cho ta nghe được không ?
Thiếu niên mỉm cười cùng nàng, âm hưởng dịu nhẹ nhưng lại phiêu lãng theo làn xuân phong đắc ý tựa như chính là bởi vì nhân sinh chìm nổi mà cất lên, những lúc như thế thuần túy là đem niềm vui được chia sẻ những đạo lí hay trong lòng mình bày tỏ ra bên ngoài hoặc là chỉ được bày tỏ với riêng nàng, những lúc như thế đối với tiên tử thanh cao tựa như bông tuyết đầu mùa chính là cảnh sắc tuyệt lệ nhất của chốn nhân gian phồn hoa, nào đâu cần nàng phải đi đến chốn nào xa xôi nữa chứ.
- Trong quyển sách có viết cây hoa ấy mọc trên đất khô thân cao chừng nửa người bông hoa rất lớn tựa như một cái mặt trời thu nhỏ trong tầm tay, cho dù là nằm trên loại đất cằn cỗi đến thế nào chỉ cần một chút cải tạo nhỏ cũng đều có thể đơm hoa sinh sôi phát triển. Còn cái tên của nó là bởi vì loài hoa ấy cho dù là thời khắc nào trong cuộc đời của nó cũng đều luôn hướng nhìn về phía ánh mặt trời thế nên mới có cái tên hướng dương.
Vân Tuyết ta không biết nàng liệu có tin tưởng vào những điều ta muốn nói hay không, thế nhưng ta luôn cho rằng trên đời có những người tâm hồn của họ cũng tựa như loài hoa hướng dương kia luôn hướng về ánh mặt trời mà sinh sôi. Cho dù có phải chìm đắm bên trong đêm trường tối tăm thăm thẳm không một lối thoát cũng đều có thể vì được nhìn thấy một tia dương quang nhỏ nhoi tiếp theo mà vượt qua. Ta cảm thấy mình không phải họ, liền có thể là hơi kém hơn một chút bởi vì với ta nhân gian thú vị mới là đáng sống không phải một ánh dương quang kia liền có thể níu giữ được bước chân.
Thiếu niên dịu dàng hơn một chút nữa dúi đầu vào trong lòng nàng tựa như đứa trẻ ở bên ngoài b·ị b·ắt nạt quay về nhà sà vào lòng mẹ mà làm nũng. Tiên tử nàng một thân bạch ý phiêu phất dưới gió xuân chỉ tĩnh lặng mỉm cười, trong lòng mình đối với nhân sinh quan của Tần Phong cũng không có cảm thấy cái gì sai trái.
Bởi vì Tần Phong chính là Tần Phong cho dù có như thế nào cũng mãi mãi là Tần công tử chói lóa hơn vô vàn ánh dương quang, cũng là Tần công tử học vấn thâm hậu nhất nhân gian tâm ý tiêu sái tự do nhất, càng là bởi vì Tần công tử ấy là người ở trong lòng của nàng, thế nên cho dù có là thế nào đi chăng nữa nàng cũng một mực tin tưởng vào người mà nàng yêu.
Thiếu nữ hướng nhìn về ánh trời chiều đang dần buông ở nơi phương xa lẩm nhẩm lại những gì mà chàng đã nói, dường như giây lát trôi qua càng cho mình hiểu được thêm một chút gì đó về con người của chàng chăng, điều này làm nàng mỉm cười. Có lẽ chàng nói đúng, có những người trong thiên hạ rộng lớn này tâm hồn giống như rừng hoa hướng dương mà chàng nói cho dù thế nào cũng đều có thể hướng về thái dương mà sinh sôi
Trời chập chờn từng ánh nắng chiều mang theo những cơn gió xuân thơ mộng thổi khắp bốn bề, có thiếu niên giày rơm đang thong thả dạo bước trên con đường lát đá xanh bóng loáng tựa mặt gương chăm chú ngắm nhìn từng chút một sự thay đổi của con phố tấp nập nhất trong thành lúc lên đèn.
Đối với điều này cũng xem như là một trong những điều mà thiếu niên ngõ nhỏ nghèo khổ Trần Trường An mong muốn được làm nhất thế nhưng trước giờ vẫn là chưa từng dám thử, ngày hôm qua đi được một lần cảm giác lúc đầu khác lạ dị thường thế nhưng bây giờ thì quen rồi cũng không còn cảm thấy nó là vấn đề gì nữa.
Chân bước vững vàng lướt ngang lướt dọc qua từng hàng quán đã sớm lên đèn tấp nập người ra vào, lúc thiếu niên muốn quay đầu đi về nhà lại từ xa có một giọng nói quen thuộc phá không mà tới làm cho hắn sớm đã muốn đi hai bàn chân đều dừng khựng lại không nhấc bước nữa, vừa mới quay đầu đã nhìn thấy từ đằng sau thiếu niên hớt hải chạy tới thân hình cao lớn đặc biệt vạm vỡ hơn những thiếu niên cùng tuổi tương đối nhiều thậm chí khi hắn đã dừng chân lại bên cạnh của Trần Trường An liền nhận ra thiếu niên mới đến này cao hơn cái thiếu niên đeo giày rơm đã hơi vết rách kia cũng phải đến tận một cái đầu.
Mặt mũi càng so với thiếu niên nghèo khổ Trần Trường An mà nói thì dễ nhìn hơn rất nhiều, ít nhất cũng không có đen đúa giống như một cục củi đen bị đốt trong lò đi, lúc dừng lại ở bên cạnh của thiếu niên ánh mắt liền đảo nhìn chăm chú rồi quét hết từ trên xuống dưới thân hình hắn một lượt xem có cái gì kì lạ hay không được một khắc nhỏ liền thay đổi giọng điệu gấp gáp của mình thành có chút châm chọc giống như bắt nạt hướng thẳng thiếu niên giày rơm mà dõng dạc.
- Trần Trường An trước giờ chưa từng nhìn thấy ngươi đi ở con đường này bao giờ, sao hôm nay lại lang thang ở chỗ này rồi, à…hay là ngươi nhìn thuận mắt vị cô nương tiểu thư nhà nào rồi liền muốn đi theo nàng để tìm hiểu tường tận nơi ở nhân cơ hội không ai để ý liền nổi lên dã tâm bắt nàng về làm áp trại phu nhân.
Trường An đối với lời nói chanh chua mang đầy hàm ý mỉa mai chê cười như thế trong lòng kì thực cũng không có chút nào suy nghĩ nhiều đến, tính tình của thiếu niên bạn tốt này xem là không tệ đi chỉ có cái miệng mỗi lần thốt lên thì so với thiếu niên cách vách Lưu Tập Tân thật là còn muốn chanh chua hơn không chấp nhặt với hắn cái này mới là điều đúng đắn nên làm.
- Ta muốn mở mang tầm mắt một chút, cũng không thể mãi chỉ biết mấy cái cua hẽm trong những con ngõ nhỏ. Tống Dương nhìn ngươi vui vẻ thế chắc là có chuyện gì đặc biệt lắm sao, là được vị Nguyễn sư phụ của lò rèn bên kia nhận làm học đồ rồi ?
- Ồ hôm nay có chút chuyện vui mới đem đến khoe với ngươi đây. Vẫn còn nhớ thanh kiếm rách lần trước ta với ngươi đào được trong rừng đúng không, hôm nay có người đến hỏi mua nó nguyện đưa ra một cái giá rất trên trời ta cảm thấy rất được liền đem nó bán đi rồi. Vài ngày nữa họ mới tới lấy hàng, mà mấy người ngoại hương này cũng thật hào phóng cọc trước cho ta một lần tới tận nửa tiền mới liền đem qua mời ngươi cùng đi ăn một bữa cho biết mùi đời.
Còn chuyện được nhận làm học đồ a…cái này phải nói đúng là rất duyên phận ta với mới đi đến cửa đã thấy Nguyễn sư phụ chờ đợi ở bên ngoài vừa nhìn không cần kiểm tra tay nghề liền nhận luôn ta làm học đồ, thấy thế nào có phải lão tử có phải rất lợi hại hay không, tay nghề làm gốm đúng là có thể thua ngươi nhưng mà cái môn đạo rèn sắt này a, khẳng định ta tốt.
Trường An nheo mắt nhìn tới thiếu niên cao lớn trước mắt của mình, trên gương mặt bình phàm ánh lên cái nhìn đầy tươi mới về một tương lai xán lạn. Tống Dương cảm thấy ánh mắt của Trường An nhìn tới mình mờ mịt khó hiểu trong miệng lập tức bật cười hào sảng liền một tay vòng qua kẹp lấy cổ của thiếu niên lang một đường kéo đi không có để thời gian cho hai bên được giải thích gì nhiều, thuần túy chính là muốn thì làm không có ai cản được mà một cái thiếu niên lang ấy nhìn thấy đồng bạn mình thoải mái như thế cũng liền rất vui vẻ cung kính không bằng tuân mệnh đều theo ý sự của hắn mà làm.
Đường lớn về đêm ngày một thêm tấp nập đèn lồng cũng chậm rãi thắp sáng ở mọi ngóc ngách mang từng đốm ánh sáng nhỏ lan man mọi nơi tụ tập nhau dần đẩy lùi cái đêm đen âm u trong thành Tần công tử giờ này mới lang thang đi về nhà trên tay cầm theo sọt trúc trống rỗng hôm nay có vẻ như không phải là ngày may mắn của công tử ca thế nên cắm câu từ giờ trưa đến tối cũng không trúng được con cá nào đành lủi thủi ôm bụng đói về nhà ăn cơm.
Lúc thiếu niên lang vừa mới lướt bàn chân của mình trên con đường Đào Hoa rộng rãi lát bởi đá xanh mỗi viên đều phải to bằng cái ván giường, những đốm sáng dịu nhẹ từ vô số những chiếc đèn lồng đã vụt lên giống như khí khái chào mừng người quay trở về nhất thời làm cho người trẻ tuổi vốn trong lòng đang chán nản vì vận may của mình có thêm mấy phần vui thích trong lòng mỉm cười giòn giã.
- Đi câu thì cũng ngày được ngày không được, ấy mới đúng với đạo lí của trời chứ nếu như ngày nào cũng đều câu được cá. Vậy thì sông lớn như thế mình chẳng bao nhiêu năm liền có thể câu được bằng sạch rồi.