Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 47 Chuẩn bị

Chương 47 Chuẩn bị


Đêm vắng lặng không có gió chỉ còn nghe thấy tiếng đánh keng gõ mõ của canh phu đi tuần báo thời gian vẫn vang vọng ở ngoài mấy con đường lớn, phố Đào Hoa với những buổi sáng nhộn nhịp cũng đã bắt đầu loáng thoáng nhìn thấy một vài bóng người đi qua đi lại. Giờ này thì trời vẫn còn rất sớm thế cho nên không gian chung quanh con đường đa phần vẫn bị phủ trong một lớp sương mai hư thực. Người đi qua kẻ đi lại làm cho lớp không khí lạnh mỏng manh đang trôi lửng lờ kia di động quá lại giống như làn gió từ nơi rừng già bạt ngàn vẫn thường thổi qua thành khi đêm, sương dâng lên bất chợt cùng kết hợp tạo nên một loạt những khung cảnh mờ mờ ảo ảo nhìn qua thì vô cùng kì dị. Có hai bóng người chậm rãi xuyên qua màn sương sớm dày đặt trên tay cầm đồ nghề một người làm nhiệm vụ đánh keng người kia thì là gõ mõ, tuần tự theo đúng tiết tấu bắt đầu chia nhau cùng lặp đi lặp lại lời nhắc nhở.

- Giờ dần canh năm, ngủ sớm dậy sớm, giữ gìn sức khỏe.

Hai nam tử tráng niên tuổi tác độ chừng mới qua bốn mươi bước chậm bàn chân trên con đường lớn Đào Hoa của Thanh Sơn thành, từng tiếng gõ canh từ tốn đều đặn vang lên theo sau lại là tiếng nói trầm trầm vọng như xa như gần trong đêm tối để nhắc nhở người dân về thời gian. Gió đêm chậm rãi chạy đi xuyên qua từng hàng cây kẽ lá trên con đường vẫn còn thanh vắng bóng người qua lại, xuyên qua lớp áo khoát dày ở bên ngoài của đôi canh phu làm hai người nhất thời đều run lên làm lỡ mất một nhịp gõ, lập tức theo bản năng tự nhiên cùng quay đầu nhìn về phía sau, thế nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ có con đường lớn với lớp sương mai lãng đãng đáp lại tầm mắt của họ, bóng người gánh đồ lâu lâu lại lướt qua, tạm phá vỡ đi màn sương.

- Gió đêm dạo gần đây thật lạnh bất thường nhỉ ?

- Ngươi không nhớ gì sao, lúc trước Tần công tử từng đặc biệt nhắc nhở mọi người vào mùa xuân phải mặc quần áo dày thêm một chút, vì thường sẽ có những cơn gió lạnh bất thường như thế này thổi từ rừng già về thành, không cẩn thận ai cũng còn có thể trúng gió độc mà sinh bệnh.

- Tần công tử học vấn uyên thâm đúng là làm con người ta ngưỡng mộ, phải chi thằng con trai nhà ta học được một phần một trăm cái bản lĩnh của ngài ấy thì tốt quá rồi.

- Khà khà…câu này ta nói thật đấy nhé, đây không phải chỉ là ước mơ của mỗi một mình gia đình ngươi đâu.

Hai người canh phu cùng nhìn nhau rồi bật cười khanh khách, mấy lão ấu tuổi cao ở trong thành vào những lần trà chanh chém gió ở mấy góc đường vẫn thường hay truyền tai nhau mấy lời nói đùa. Đại khái cho rằng nhà nào mà sinh được một cậu quý tử có tâm tính bằng một phần một trăm cái vị công tử của Tần gia kia thôi, vậy thì khẳng định phước đức tổ tiên nhà đó để lại cho dù có ăn tiêu như phá cũng phải đến mấy đời mới hết nổi. Đôi canh phu cùng trò chuyện đôi câu rồi cười một trận xem như xốc lại tinh thần, bọn họ rất nhanh chóng tiếp tục lớn giọng vang sang sảng trong đêm, còn người kia cũng không có nhiều chuyện ánh mắt chuyển dời đến màn trời đêm đen kịt không một ánh trăng sao tay cầm gậy trúc ngắn đều đặn hạ xuống làm vang lên những tiếng lộc cộc.

- Giờ dần canh năm, ngủ sớm dậy sớm, giữ gìn sức khỏe.

Đôi hàng mi của Tần Phong đang nhắm khẽ hơi thiêu thiêu muốn chìm vào giấc ngủ thì bất chợt lại nghe thấy những âm thanh trầm đục vọng đều đặn trong không gian, thiếu niên mệt mỏi lắc người sang một bên dùng tay kia của mình kéo tấm áo khoát mỏng đắp trên người về giữa, cố lắng tai nghe ngóng xem thử đã là canh giờ thứ mấy trong đêm. Tiếng gõ cuối đem theo tiếng n·gười đ·ã k·huất xa dần trên con đường dài nhắc nhở công tử vừa rồi đã là tiếng canh phu cuối cùng của đêm nay, hơi hờ hững mở mắt nhưng không ngồi dậy mà lại tiếp tục mệt mỏi lười nhác nằm dài ra trên chiếc ghế dài hơi xiêu vẹo đóng thô sơ bằng tre. Đêm qua lúc về đến nhà leo lên giường nhắm mắt, đại khái là tâm trạng của công tử không được tốt cho lắm thế nên tuy đã cố gắng đánh một giấc nhưng cả buổi đều chập chờn không cách nào tận hưởng được trọn vẹn.

Thế nên Tần Phong đã sớm từ lần đánh canh thứ ba khi trời vẫn còn hơi se lạnh ra bên ngoài sân vườn nằm trên cái ghế dài của ông nội mình, mắt nửa nhắm nửa mở hờ hửng nhìn ngắm một ngày hiếm hoi khi mà trời đêm âm u đến độ không có cả trăng và sao. Thiếu niên lang vẫn cứ như mọi ngày tiếp tục khoát lên mình một bộ thanh sam y bào tựa tựa như quần áo của tiên sinh dạy học, chỉ là dáng vẻ bên ngoài nhìn đến vô cùng cũ kĩ còn có chút phai sờn ở hai bên vai áo, đoán bừa cũng biết nó đã phải chịu đựng sự bạt màu bởi thời gian đến mức độ nào, so với cái bộ quần áo mà ngày hôm qua Tần công tử đã mặc, thì kiểu dáng cùng với màu sắc của bộ y phục này thật ra không có bất kì một điểm khác biệt nào.

Tần Phong công tử từ khi còn bé xíu đã bắt đầu theo đuổi một cuộc sống bình đạm và giản lược hóa mọi thứ giống như các vị thánh nhân của nho gia, vậy cho nên ở trong tủ quần áo của thiếu niên từ những ngày xưa đã chưa bao giờ có hơn được mười bộ y phục bình thường, chứ đừng nói đến các loại quần áo với kiểu dáng và màu sắc chạy theo xu hướng thời trang phố thị. Thói quen này cho dù đã trãi qua bao nhiêu năm tháng vẫn luôn được duy trì cùng thực hiện một cách nghiêm túc và quy củ, thường thường thì ở bên trong tủ đồ sẽ có chừng bảy hay là tám bộ quần áo gì đó với kiểu dáng đồng nhất, đều là phong cách phối đồ với thanh sam y áo thường thấy nhất của các vị tiên sinh dạy học.

Chỉ là cho dù chất vải cùng với kiểu dáng trên phần lớn những bộ y phục hiện tại của công tử ca đã không còn được tính là tốt và phù hợp với thời đại nữa, thế nhưng tuyệt nhiên khi chúng được thiếu niên khoát lên người, sự cổ hủ của nó lại vừa vặn trở thành cái lớp nền hoàn hảo khi có thể lột tả được toàn vẹn cái cỗ khí chất trầm tĩnh cùng với đạm bạc rất khó để miêu tả thành lời của bậc thư sinh nho gia lúc nào cũng lẩn khuất mờ ảo quanh thân thể đứa trẻ đọc sách Tần Phong.

Những người bán vải hay gấm vóc sớm đã quen với lụa là kiểu cách rực rỡ đến lóa mắt, luôn truyền tai nhau cái câu người đẹp là nhờ lụa, nếu như đã là một kiểu phong cách quá mức cổ hủ lỗi thời thì cho dù có được khoát lên trên người của ai đi chăng nữa cũng đều vô cùng kì cục không hợp mắt nhìn, thậm chí còn có thể bị nói là quê mùa không hiểu thời đại. Thế nhưng những bộ y phục được công tử Tần Phong mặc lên người cho dù kiểu dáng có bị gọi là cổ hủ cô lậu cũng phải khiến cho một đám người bọn họ giơ lên ngón tay cái, hoàn toàn tâm phục khẩu phục công nhận lụa đẹp cũng có thể là vì người mặc nó.

Hoặc bọn họ chưa từng bất ngờ vì dáng vẻ bên ngoài của công tử khi mặc những bộ y phục đó, mà có lẽ bất ngờ bởi chính cái khí chất đạm bạc không hợp với xuất thân kia. Thứ làm cho những con người bình thường đến nỗi tầm thường không thể nào tưởng tượng ra được, một người giống như Tần công tử bước ra từ đại danh gia thế tộc đứng hàng nhất đẳng thiên hạ như Tần gia, một thiếu niên được sinh ra trong nhung lụa trong vòng tay chào đón và sự tự hào tột đỉnh của tất cả mọi người, sớm chiều được bao bọc bởi cái xa hoa khôn kể của nhân gian, lại giữ cho mình được tâm hồn thanh tịnh không nhiễm vào cái hoa lệ tục tằn của thế giới tầm thường. Đơn giản và tự nhiên giống như núi non nằm ở giữa trời đất. Có chăng thứ mà bọn họ thật sự ngưỡng mộ không thôi lại chính là tư thái của vị thiếu niên ấy khi nhìn đến mọi người, đôi mắt sâu thẳm mang nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng qua tóc lúc trưa hè… làm người ta tự hỏi…cho dù mình có diễn lại vậy thì mình liệu có thể làm được đến mấy phần của vị ấy.

Gió xuân buổi đêm lướt qua khu vườn nhỏ làm lung lay từng khóm lá xanh biếc, vừa hay lại mang theo hương thơm nhẹ nhàng của những đóa hoa rừng chưa biết hết tên được trồng trong vườn, bọn chúng hoà quyện vào nhau không phải nồng nặc đến độ làm người ta nghẹt mũi, cũng chẳng hề nhạt nhòa tới nỗi không thể cảm nhận được, vừa vặn nằm ở chính giữa đủ để người nằm ngay cạnh khu vườn cảm nhận được mùa xuân đang đi qua. Hương hoa như sương mai đọng lại trên cánh mũi, đã biết rõ nơi phải đến càng hiểu rõ lúc cần đi, nhưng cứ nằm yên nơi đó lưu luyến mãi chẳng thể buông.

Thiếu niên lang chậm rãi hít vào một hơi thật sâu để cho hương xuân cùng với gió lạnh tràn vào trong lồng ngực, chỉ là lần này hình như chơi hơi quá đà ngay lập tức bị sặc một ngụm hơi lạnh làm cho hắn tím tái cả gương mặt vừa nhỏm người cái lưng đã liền cong giống như con tôm rơi vào nồi nước sôi theo đúng với phản xạ tự nhiên của thân thể búng thẳng người bay khỏi ghế dài ngã cái rầm ra đất.

Một tiếng bịch khô khốc vang lên làm gián đoạn khoảng không gian yên ắng, chỉ có mặt đất là lạnh lùng chứng kiến cái cảnh thiếu niên đập thẳng người xuống mình. Bị ngã một cú đau điếng người khiến cho Tần công tử vốn tâm tình đương hồi thư giản cả gương mặt nhăn tít hết lại chỉ thiếu mỗi cái chửi ầm lên một trận nữa thôi. Chỉ là khi thiếu niên nhìn hết cả quãng sân vườn xung quanh nhà một lần, mới nhận ra trời đêm vắng lặng làm gì có thứ nào ở quanh đây để cho hắn trút giận lên chứ, cuối cùng chỉ có thể khó khăn nuốt nguyên cục tức vào trong bụng, bàn tay chống đất chậm rãi từng chút một nhấc thân người của mình đứng lên, phủi tạm cho hết bụi cát dính trên lưng áo, một tay kia thì đỡ ghế lảo đảo ngồi lại thoải mái như ban đầu. Cũng không biết có phải là do cú té vừa rồi đã khơi gợi lại một mảng kí ức nào đó ở trong quá khứ hay không mà ngẫu nhiên trong bụng lại có cảm hứng miệng liền yêu thích ngâm nga một bài thơ cổ.

Ngẫu lai tùng thụ hạ

Cao trẩm thạch đầu miên

Sơn trung vô lịch nhật

Hàn tận bất tri niên

Thiên không treo cao lại thêm một lần nữa chậm rãi chuyển mình, ở nơi đằng đông xa xôi cũng bắt đầu ửng lên những lớp nền đỏ pha cam đầu tiên của ngày mới. Bình minh chưa kịp ló dạng thế nhưng những tia sáng yếu ớt đầu tiên đã đủ để xua tan màn đêm tĩnh mịch. Trên con đường phố Đào Hoa, ánh đèn lồng lờ mờ vẫn còn sáng chỉ là giờ đây cái dáng vẻ yên tĩnh vốn có của con đường đang dần qua đi, nhường chỗ cho sự tấp nập của một ngày mới đang dần đến. Những dòng người qua qua lại lại trên đường tiếng giày dép nện vào nền đá xanh lát đường vang lên từng hồi lốp ca lốp cốp, đa phần những người đi ra đường vào giờ này đều các là thương lữ buôn bán các loại đồ ăn thức uống hoặc vật dụng thường dùng trong thành. Họ bắt đầu ra vào, chuẩn bị đồ mang ra chợ để kịp chuẩn bị cho buổi chợ sáng.

Đây cũng xem như là các hoạt động bình thường diễn ra hằng ngày không có cái gì đặc biệt, chỉ là hôm nay trên con đường đá xanh ấy lại có thêm một thiếu niên lang chân hắn mang theo giầy rơm đơn sơ trên lưng lại gánh một bó củi cực lớn so với ngày hôm qua cũng không có khác nhau là mấy, lúc hắn đi trên đường tất nhiên làm cho những người đi qua lại một phen tròn mắt kinh ngạc, chỉ trỏ thì thầm. Từng bước của thiếu niên vững vàng, thế người so với ngày hôm qua phải chật vật bước từng bước một thì lúc này đã thong dong cùng thoải mái hơn nhiều, bàn chân thiếu niên lang đi nhanh hơn lại đến con đường cũ dẫn vào bên trong tổ trạch của Tần gia.

Đương nhiên hôm nay mọi công việc vẫn được diễn ra đúng như thường lệ. Đầu tiên thì những người hộ vệ giữ cổng sẽ chặn thiếu niên ở bên ngoài, sau đó cẩn trọng kiểm tra từng chữ viết tay trên giấy của công tử nhà mình, so sánh từng nét bút trong đó với trí nhớ ngày rồi mới tiến hành kiểm tra đến màu mực xem chúng có còn phải mới hay không. Hôm nay mấy người nhận nhiệm vụ canh cổng phải kiểm tra mọi thứ kĩ càng hơn một phần, nguyên nhân ở trong đó cũng là bởi vì đêm qua đã xảy ra chút xích mích có thể gọi là tương đối nghiêm trọng, mặc dù Tần gia xưa nay là danh gia thế tộc tiếng tăm gần xa đứng đầu cả một tòa thành đương nhiên sẽ không lo có người dám ngang nhiên ra tay trả thù, thế nhưng không sợ vạn nhất chỉ lo nhất vạn chuyện an nguy của công tử nhà mình mới là quan trọng nhất không cho phép có một chút sai sót nào cho dù có là nhỏ nhất.

Sau khi đã kiểm tra kĩ càng mọi thứ đều đâu vào đấy ổn thỏa, mấy hộ vệ mới phân phó ra một người trong nhóm đi cùng Trần Trường An đến Tổ Trạch của Tần công tử để giao củi. Tiếng động lại vang lên lần thứ hai, tiếp tục phá tan sự tĩnh lặng và ngắt mạch dòng suy tư của vị công tử đang thong dong nằm dài trên ghế, thưởng lãm sao trời và ngâm thơ họa nhạc. Nghe tiếng gõ cửa cùng giọng nói quen thuộc chậm rãi truyền vào khu vườn Tần Phong mới đứng dậy vươn vai mấy cái làm cho các khớp xương trên cơ thể kêu liên hồi mấy tiếng lốp rốp. Công tử tiến đến bên ngoài mở cổng đón người, đương nhiên lần này đập vào trong mắt vẫn là cái cảnh tượng gánh củi khiến cho người ta không khỏi lóa mắt.

- Tần công tử…tiểu nhân lại đến giao củi.

- Được rồi đến sớm là tốt, trước tiên cứ mang hết chúng vào bên trong đã.

Tần Phong vừa nói liền chủ động nghiêng người qua một bên để cho thiếu niên lang gánh củi có đủ khoảng trống bước vào bên trong sân vườn. Người hộ vệ dẫn đường từ đầu đến cuối vẫn đứng nguyên dạng ở bên ngoài cổng đợi cho Trần Trường An gánh củi vào bên trong, nhìn thấy mọi chuyện đều đã hoàn thành mới liền cúi chào công tử ca quay người tiếp tục đi về phía bên ngoài tiếp tục làm nhiệm vụ của mình. Trời đêm lạnh lẽo gió thổi heo hút qua con đường rít lên thành tiếng, Tần Phong không lập tức đi vào trong mà kiên nhẫn đứng ở ngoài cổng gỗ dõi mắt nhìn theo bóng lưng của người hộ vệ kia, cho đến khi bóng lưng ấy đã hơi khuất dần vào đêm tối chỉ còn nhìn thấy lờ mờ một khoảng đen di động qua lại, vị thư sinh nho môn nổi tiếng khắp thành này mới lớn tiếng nói vọng ra.

- Này ta thấy gương mặt của ngươi hơi đỏ khá bất thường đấy, sáng sớm không cần làm nhiệm vụ nữa cứ đến chỗ mấy vị trưởng lão lấy tiền rồi đi hiệu thuốc Phan lão đầu mà khám thử đi, nếu có người hỏi thì cứ nói Tần Phong ta ra lệnh là được.

Người vốn từ đầu không có ý chậm chân vậy nên đã đi thật xa, lúc Tần Phong nói xong chữ cuối cùng hắn đã rơi hoàn toàn vào đêm đen cũng không biết là có nghe được lời căn dặn vừa rồi hay là không. Thiếu niên quay đầu thở dài một hơi cũng không dài tay xen vào chuyện không nên thêm nữa, dù sao mỗi con người từ khi sinh ra đều đã được thiên mệnh sắp xếp cho những định số và phúc báu của riêng bản thân, người ở bên ngoài nếu như xen vào cho dù là ý tốt hay xấu chung quy đều rất không phù hợp với quy củ. Nghĩ đến đây công tử tự mình gật đầu công nhận khép lại cửa lớn cẩn thận, sau khi xong hết phần việc bên ngoài mới thảnh thơi cất bước đi dần vào trong căn phòng bếp xem xét thử công việc bên trong có diễn ra suôn sẻ hay không.

Trần Trường An gánh bó củi lớn đi vào bên trong nhà bếp lớn đã được mở cửa sẵn, thiếu niên cẩn thận đặt bó củi lớn trên lưng vào một góc nằm ngay kế bên với bó củi đã chặt ngày hôm qua. Hai bó to tướng nằm cạnh nhau chưa gì đã chiếm diện tích gần bằng cả cái bếp lò vậy cho nên mỗi lần muốn sắp xếp di chuyển thì thật sự vất vả vô cùng, thiếu niên giày rơm sau khi dọn dẹp chúng cho gọn gàng vào trong góc tường thì mới đứng ra ở một bên thở dốc khắp người mồ hôi mồ kê nhể nhại chảy xuống đầm đìa như tắm thấm ướt hết cái áo vải rách ở bên ngoài, thế nhưng mặc cho cơ thể ướt đẫm bởi mồ hôi thiếu niên lại không hề cảm thấy có chút mệt mỏi nào, đương nhiên càng không cảm thấy loại công việc này thì tính là vất vả gì, nếu như đem so với việc khi nãy cầm rìu lên rừng đốn củi, hay là cõng nó từ ngoài núi trở về thành đều không có khó khăn bằng.

Nhớ lại khoảng thời gian đầu, khi mà Trần Trường An hắn vẫn còn là một thiếu niên nhỏ tuổi mới bắt đầu tập tễnh những bước chân đầu tiên học cái nghề nung gốm tạo phôi sứ với Tiệt lão sư phụ. Các công việc vất vả mà thiếu niên phải làm qua đều không có ít. Ở trong số đó nhẹ nhàng nhất đối với bản thân một thằng nhóc chừng năm sáu tuổi gì đó chắc có lẽ là những lần cùng với lão sư phụ dạo quanh khắp các núi non, sông hồ mấy mươi dặm xung quanh Thanh Sơn thành để ăn đất, là thuần túy đem đất bỏ vào trong miệng nhai giống như nhai cơm.

Cũng không biết có phải là lừa hay không nhưng mà Tiệt lão sư phụ nói với Trần Trường An rằng đây là cách nhanh nhất để nếm được các loại tư vị của các phương thổ nhưỡng khác nhau, kiểm tra độ dẻo dai và mùi vị đất núi từng nơi. Sau đó thiếu niên mới cùng với lão nhân chia nhau mỗi người gánh một sọt đất nặng chừng mười mấy hai mươi cân quay về hầm lò ngoài thành để thử nghiệm nung đồ gốm sứ. Cũng không biết là bởi vì phương pháp này thật sự có hiệu quả hay là do trẻ nhỏ thì dễ học mà chỉ chừng có mấy tháng gần một năm Trần Trường An đã có thể nếm ra được đủ mọi loại tư vị thổ nhưỡng, thậm chí còn đạt đến trình độ mà chỉ cần liếm đất qua một cái liền biết được vị trí của cục đất nằm ở nơi nào trong số mấy trăm ngọn núi quanh thành, biết được trong loại đất này có những gì, còn thiếu các tính chất gì và dùng để nung món đồ nào là thích hợp nhất.

Dĩ nhiên những việc giống như leo núi gánh đất ấy đối với một thằng nhóc mà từ nhỏ đã quật cường và giỏi chịu khổ như Trần Trường An thì chỉ xem là phần công việc nặng nhọc ở mức trung bình, dù sao trước khi hắn năm tuổi đã từng cùng mẹ đi kéo xe bán nước cho mọi người, lúc rảnh rỗi còn đi leo núi gánh củi cho nhà, hái thảo dược bán cho các tiệm thuốc trong thành.

Công việc thực sự được gọi là nặng nhọc và khó khăn nhất mà thiếu niên chân mang giày rơm hơi vết rách từng trải qua chính là những lần vào tận nơi rừng sâu núi thẳm cực kì hiểm trở để chặt củi đem về đốt than tại các hầm mỏ. Cần phải biết rằng mỗi tháng chỉ là một lò gốm có kích thước tầm tầm cũng đã cần phải sử dụng tới mấy chục, thậm chí tháng cao điểm còn phải dùng đến là cả trăm cân than củi để duy trì lửa lò. Mà lò gốm thì đâu có tính theo kiểu từng cái như bình thường, một dãy là có tầm bảy tám cái nằm san sát nhau, cái lớn nhất thì bằng ba bốn cái tầm tầm như vừa mới tính cộng lại. Thế nên nếu như người nào mà nhận nhiệm vụ vào rừng đốt than thì cứ tuần tự mỗi tuần một lần là đã phải vào núi làm việc.

Mà cũng bởi vì môi trường làm việc là ở sâu tận trong núi thế cho nên từ những công đoạn đầu tiên là di chuyển từ lò gốm cho đến hầm than đã không dễ dàng, mỗi lần đi thành một nhóm chừng bảy tám người nam tử khỏe mạnh thường thông thuộc leo rừng lội suối, vậy mà bọn họ nhanh nhất cũng phải đi đến gần cả ngày liền mới có thể tới nơi, đấy là tính khi bọn họ đi liên tục còn thông thường tuyệt đối không dưới hai ngày.

Đường sâu vào trong núi lại có muôn vàn các loại nguy hiểm khác nhau rình rập ở khắp nơi, cứ mỗi lần đi như thế đều sẽ có người b·ị t·hương quay về chỉ có phân biệt là v·ết t·hương nặng hay nhẹ, còn có thể cứu chữa hay phải loại bỏ luôn mà thôi. Thậm chí có người mệnh không được tốt, tiền kiếm được chỉ có thể gửi cho người nhà dùng, ai mà đen đủi quá độ thì ngay cả xác cũng không thể tìm được để mà mang về nhà an táng, vĩnh viễn chôn thân nơi rừng sâu núi thẳm.

Nguyên nhân gây nên sự nguy hiểm của núi rừng thì có rất nhiều, nhưng mà phổ biến được người ta nói đến nhiều vẫn là bị những con thú dữ nơi rừng sâu hiếm người qua lại t·ấn c·ông, cũng có thể là các loại t·ai n·ạn trong lúc đang làm việc hay bị khi ngủ bị những con côn trùng có độc chích phải. Tuy nhiên đấy đều là các yếu tố quen thuộc của núi rừng và nơi làm việc, cách phòng chống thì có rất nhiều nó chỉ thực sự đáng sợ với những người mới vào nghề mà thôi.

Giống như thống kê hằng năm của Tần gia về những vụ việc n·gười c·hết do đi rừng, thì các yếu tố bên trên cùng lắm chỉ chiếm ba phần trong số đó mà thôi, cái chiếm chủ yếu nhất vẫn là những cơn bệnh bất chợt không hề có một chút dấu hiệu nào do thay đổi thời tiết đột ngột của rừng già, người thường xuyên làm công việc này không sợ thú rừng, cũng không sợ côn trùng có độc, thứ bọn họ sợ phải đối mặt nhất chính là những cơn sốt rét rừng, những căn bệnh không có nguyên nhân chỉ bộc phát khi bọn họ đắm mình vào nơi rừng sâu núi thẳm.

Đương nhiên những khó khăn đấy cũng chỉ là mới kể đến phần đi vào rừng để đốn củi đốt than mà thôi, cái câu chuyện rốt cuộc phải vận chuyển cái đống than đá củi đã được khai thác kia xuống núi như thế nào mà vẫn có thể đảm bảo được chất lượng tốt nhất khi về đến hầm lò thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Đường núi thì lúc nào cũng gập gềnh chông chênh cho dù đã trãi qua không biết bao nhiêu năm bị người đi lên kẻ đi xuống giẫm bằng cũng không hề giảm bớt. Nhất là vào những mùa mưa thì thôi việc kéo than đá từ trên núi xuống chẳng khác gì đày ải trần gian khổ đến độ một hai lời không thể nào nói cho ra hết được, toàn bộ con đường đều là sình bùn lầy lội chiếc xe đẩy gỗ cùng với than đá nặng trịt không cách nào có thể lăn bánh một cách bình thường, chỉ có thể chia ra hai bên trước sau cùng nhau dùng sức người vừa đẩy vừa kéo.

Đương nhiên nếu như là tình huống may mắn thì không có gì để nói, còn những lúc xui xẻo nhẹ thì dây cột bên trên chiếc xe bị đứt gỗ cùng với than rơi hết xuống đất phải vất vả nhặt lên đem về phơi lại, còn nặng thì đừng kể đến có muôn hình vạn trạng những tình huống có thể xảy ra. Ví dụ như cả nhóm đang đổ dốc núi thì chiếc xe thồ gỗ cùng với than bị đứt dây kéo ở phía sau mất đi đà giữ lao xuống đ·âm c·hết những người kéo xe ở phía trước, hoặc là chiếc xe thồ hàng này bị trượt bánh khỏi con đường, trôi theo đường nước mưa kéo tất cả mọi người trước sau cùng rơi xuống vực thẳm bỏ mạng. Thế nên mặc cho nó là công việc được trả tiền công cao nhất nhì trong thành nhưng lúc nào cũng rơi vào tình trạng thiếu người làm việc trầm trọng.

Trần Trường An trước đây sau khi cha mẹ mất, thiếu niên chừng bảy tám tuổi đã lân la tìm đến học nghề ở lò gốm của Tần gia theo sự giới thiệu của một người hàng xóm, thử thách đầu tiên của Tiệt lão nhân đặt ra với các học đồ của mình chính là phải sống sót khi làm cái loại công việc này, vừa là để kiếm cái ăn qua ngày vừa lại học được cách trân quý một món đồ gốm sứ từ một phôi đất thô sơ cho đến lúc thành hình đẹp đẽ, thiếu niên cũng giống với mọi người đều không dưới chục lần thoát c·hết trong gang tất khi đang làm việc. Thế nhưng đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma, lần mà Trần Trường An cận kề nhất giáp mặt với tử thần chính là khi hắn đang một mình khai thác than đá trong núi thì hầm mỏ bất ngờ bị sập từ phía cửa ra. Một mình thằng nhóc mới chừng bảy tám tuổi bị nhốt trong đống đất đá dày và nặng đến mấy chục vạn cân, tranh giành từng hồi hơi thở giữa làn ranh của sự sống và c·ái c·hết trong suốt mấy ngày liền.

Cuối cùng sau rất nhiều sự cố gắng nhóm cứu hộ chuyên nghiệp nhất của Tần gia dưới sự chỉ dẫn của công tử ca mới có thể đưa hắn an toàn ra được bên ngoài, lúc ấy chỉ nhớ thằng nhóc đã bị đất đá ép cho đen đúa hết người còn mỗi da dính xương, gương mặt phờ phạt cực độ với bờ môi tái nhợt khô khốc, đôi con ngươi trắng toát chỉ còn mỗi tròng trắng, nếu không phải Tần gia đại ân đại ức âm thầm vung ra một khoảng tiền cực lớn cho bên y quán hết lòng chữa trị, cùng với ham muốn được sống sót mãnh liệt thì cá chắc rằng thiếu niên đã không thể chạy được khỏi bàn tay của diêm vương gia.

Trường An vừa nhớ lại tình cảnh khi đó của mình mồ hôi lạnh trong người thiếu niên đã chảy ra như suối…gần như không thể nào tin được mình vậy mà vẫn còn có thể sống sót, mà đó cũng là lần đầu tiên cái thằng nhóc chân mang giày rơm này cảm thấy mình đến gần với c·ái c·hết tới như vậy, gần như chỉ thiếu đúng một hơi thở nữa mà thôi nó đã bước tọt qua bên kia của quỷ môn quan rồi. Thiếu niên nén lại nổi sợ của mình hít vào một hơi thật sâu.

Cảm nhận được có người đang nhìn về phía mình, Trần Trường An mới quay người đảo mắt nhìn tới bên ngoài cửa ra vào. Tần công tử chẳng biết từ khi nào mà đã đứng dựa lưng vào đó trên bàn tay lại cầm một cành đào hãy vẫn còn mới nguyên giống như vừa tiện tay bẻ được ở một chỗ nào đó, bên trên thân màu nâu sẫm với những đường gân chạy dọc từ đầu đến chân có những cánh hoa đào hồng thắm len lỏi cùn cùng vài nụ hoa xanh xanh nằm mới hơi hé mắt nằm xa xa nhau. Ánh đèn lồng mập mờ chiếu rọi cả thân hình của công tử, nhìn thấy nhành hoa cho dù đã bị bẻ xuống cầm ở trên tay thế nhưng lại không hề mất đi sức sống, giống y như vẫn còn đang nằm trên thân như ban đầu vậy. Tần công tử dùng cành đào vỗ vỗ vào bàn tay, mắt hướng nhìn vào trong bếp có vẻ nãy giờ đã chăm chú quan sát cách mà Trường An làm việc.

Thiếu niên hơi ngượng ngùng xoay qua một bên cẩn thận chỉnh sửa lại y phục và phủi bớt đi lớp bụi gỗ dính trên quần áo, lúc nhìn tới một lần nữa mới nhận thấy thì ra từ đầu công tử cũng không phải để ý đến chỗ mình, mà đang chăm chú quan sát cái đống củi đã được chất gọn vào trong góc tường, dáng vẻ cực kì chuyên chú mà dường như trong sâu thẳm còn có một lớp ánh sáng mỏng manh xuyên qua màn đêm hôn ám mà tới hạ thân dịu dàng ở trên gương mặt vẫn tĩnh lặng như mặt hồ, cảnh tượng lần này thật kà không sai biệt lắm so với hình mẫu mà cá nhân Trần Trường An tưởng tượng, thậm chí còn càng thêm phần chân thực. Đây chính là công tử ca mà thiếu niên họ Trần này đem lòng ngưỡng mộ, làm cho người ta nhìn thấy đều cảm giác rất có mắt nhìn.

- Xong rồi sao ?

Thiếu niên Trường An đang một hồi chăm chú phủi phủi quần áo ngay lập tức bị lời nói kia đánh thức tâm tư nhất thời liền hơi luốn cuốn không biết nên đáp lời như thế nào cho đúng mực, nhưng cũng rất nhanh thiếu niên đã bình thường trở lại đôi mắt tập trung hướng về trước hơi cúi đầu thể hiện ý tứ của mình. Chỉ là khi hắn ngẩng đầu lên đã không còn nhìn thấy ai đứng ở phía đó nữa. Trường An tâm tư linh động nhìn hết khắp chỗ một lượt liền hiểu, một phần này cũng là nhờ hồi bé lăn lộn nhiều nên cũng coi như thấu hiểu một góc của thế sự nhân tình, thế nên rất nhanh đã liền nhận ra được một phần ý tứ từ hành động kia quay người nhanh chân bước ra bên ngoài sau khi đóng lại cánh cửa phòng bếp thì đi sát ngay sau lưng chờ đợi Tần công tử phân phó công việc. Tần Phong tùy thời bước đi cuối cùng dừng lại ở chỗ cái ghế dài kia của gia gia mình hay nằm, hắn đặt cái mông ngồi xuống hướng bàn tay chỉ thiếu niên lang ngồi vào một cái ghế đẩu đặt gần đó chờ đợi.

- Hôm nay còn phải thuê ngươi cả ngày để làm chút việc, bây giờ thì trời vẫn còn sớm làm việc cũng không nên vội vàng không cần ngại cứ ngồi chờ nghỉ ngơi, bánh với trà nước đều để trên bàn. Chút nữa mặt trời lên thì chúng ta hãy lên đường.

Thiếu niên họ Trần tuyệt nhiên không làm trái lệnh lập tức dừng lại chỗ chiếc ghế đẩu nhỏ mà Tần công tử đã chỉ cầm lên đi qua một bên chọn vào một chỗ ngay ở bên cạnh bàn tre đơn sơ mà ngồi xuống. Chỉ là thiếu niên từ đầu đến cuối mỗi hành động đều vô cùng cẩn thận quan sát từng chút một cử chỉ trên khuôn mặt của Tần công tử thế thành ra làm cho người ta cảm thấy mỗi hành động của hắn đều vô cùng cứng nhắc càng lại có chút gượng ép, mà rơi vào bên trong mắt của tiểu thư sinh lại càng thiếu mất đi dáng vẻ tự nhiên nên có, thế nhưng ít ra cái thằng nhóc này so với Bạch đại công tử vừa khi trưa hắn gặp, cái bộ dáng lúc đứng cùng với mấy người tiên nhân cao cao tại thượng kia thì phong thái này vẫn tốt hơn rất nhiều, ít nhất vẫn giữ được chút bản lĩnh cùng với khí phách nam nhi của mình không thể một lúc quá cúi đầu.

Tần Phong di bàn tay sang rót liền từ trong bình sứ ra hai chén trà đầy, mình cầm một chén lại hướng bàn tay đẩy một chén kia về hướng của Trần Trường An ra hiệu cho hắn cứ uống thoải mái không cần phải ngại, thiếu niên lang chỉ lập tức gật đầu thoải mái nét mặt căng thẳng ban đầu cũng phần nào giãn ra cầm lên uống một hớp đầy thoải mái duỗi thẳng cái lưng mỏi của mình ngửa đầu nhìn trời đêm hôm nay vắng sao.

Chương 47 Chuẩn bị