Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 49 Kéo phôi nung gốm

Chương 49 Kéo phôi nung gốm


Vừa rồi phải dùng quá nhiều sức để kiểm soát tờ giấy vàng kim kia để không bị tám chữ đạo ngôn xé rách, Tần Phong thân thể vốn đã không được khỏe mạnh, tuổi thọ hiện tại lại chẳng đủ chèo chống được mấy năm hơi, lúc này khó tránh ho khụ khụ mấy cái, một tay đỡ lấy ngực một tay kia nắm chặc vào thanh sào chống mấy cây hoa, đầu óc nhất thời bị mất hết cảm giác, cả người lùi về sau mấy cái loạng choạng sắp ngã. Tính toán từ hiện tại cho đến lúc cạn kiệt thọ mệnh, trong tình huống khả thi nhất Tần Phong có thể ra sức thêm ba lần, đương nhiên nếu như phải đánh một trận lớn chỉ sợ số vốn liếng áp đáy hòm này hoàn toàn không bổ béo đi đâu được, nhiều nhất chắc cũng chỉ giúp hắn duy trì được đôi ba hơi thở mà thôi.\

Hắn thở dài lắc đầu tạm thời thì đúng là không còn cách nào khác, bởi vì bị quá nhiều người trong bóng tối nhìn chằm chằm bản thân chỉ có thể tận dụng một chút thủ đoạn được vị kia cho phép để giữ mệnh. Tần Phong cố nhịn nhưng vẫn không có cách nào nuốt được một ngụm máu từ trong miệng, hắn kiếm một chỗ tương đối khuất tầm mắt gục khom người nhổ hết ra, cả gương mặt sáng sủa hồng hào chợt thiếu liền mấy phần sức sống trở nên nhợt nhạt rũ rượi, giống như một bức tranh vừa mới vẽ xong bị nước mưa làm nhòe mất đi cơ số những đường nét quan trọng.

Tần Phong lấy từ trong áo ra một túi nước rót liền vào miệng uống ực ực nuốt luôn phần máu còn đọng lại trong miệng vào người, nước trong túi tinh khiết chảy đến chỗ nào lập tức rửa trôi hết số máu, công tử ca uống mấy ngụm lớn thần sắc vốn uể oải liền khá hơn rất nhiều da dẻ cũng lập tức trở nên hồng hào. Một túi nước mà công tử vừa mới uống là linh tuyền được chưng cất trong núi sâu đã trăm năm, trị giá gần trăm lượng vàng một túi. Đúng là đắt sắc ra miếng biểu hiện một lần đã làm cho người ta cảm thấy vô cùng rất đáng đồng tiền, vừa uống một cái thì đã phát huy diệu dụng của mình mạnh mẽ và nhanh chóng.

Công tử đứng lên điều chỉnh lại thân người của mình cho đàng hoàng cũng phủi bớt đi lớp bụi đất còn dính trên quần áo, bỏ lại túi nước vào trong áo chen chút giữa mười mấy túi khác nhau trong đó. Thông thường sẽ không có phát bệnh đột ngột, mà cho dù là có cũng không cần phải một lúc uống nhiều đến như vậy, nhưng mà Tần gia lại xem chuyện này cực kì hệ trọng nên bọn họ chẳng hề thấy tiếc tiền của một chút nào, dù sao an toàn của công tử nhà mình vẫn phải đặt lên hàng đầu, tiền thì làm sao mà so sánh được, nhất là với một đại gia tộc như Tần gia thì số tiền phải bỏ ra kia trong mắt họ chỉ là vài đồng lẻ mà thôi, không đáng nhắc tới.

Công tử sau khi uống xong mới thấy cơ thể mình đỡ hơn một chút lập tức quay về chỗ cũ nằm dài ra trên ghế thả lỏng người, chắc cũng có thể là do đêm hôm qua ngủ không được ngon giấc nên cơ thể mới có biểu hiện thiếu máu đột ngột như thế. Trong người có bệnh nền cho nên mới phải chịu khổ như vậy, chứ nếu như thân thể mà khỏe mạnh lại ở vào cái độ tráng niên như Tần Phong, có thức trắng đôi ba đêm cũng nào có vấn đề gì cơ chứ. Thiếu niên nghĩ đoạn lại bắt đầu liên tưởng về quá khứ chợt đầu truyền đến một trận đau nhức kì lạ, mấy năm gần đây bệnh cũ trong người chẳng biết vì sao trở nặng trí nhớ của hắn cũng vì thế mà suy giảm nghiêm trọng, nhìn đến hiện tại đã có đặc biệt nhiều chuyện hắn không thể nhớ được nữa. Không khỏi thở một hơi thật dài, mắt hắn lại đảo nhìn quanh khắp khu vườn một lần nữa học lại vị trí của từng thứ một.

Bên cạnh là thiếu niên Trần Trường An vẫn cứ như thế thủy chung chỉ làm mỗi công việc của mình, không chút nào để ý đến những biến đổi của không gian chung quanh thậm chí ngay cả một cái ngẩng đầu nhìn lên từ đầu đến cuối cũng không có. Đây cũng xem như là một trong những điều mà Tần Phong yêu thích nhất trong tâm tính của cái thiếu niên này, chỉ cần không ai nói động gì đến hắn thằng nhóc này có thể ngồi đó cả ngày loanh quanh với mấy phần công việc yêu thích của mình, không gây ồn ào phiền não cũng không đi lung tung loạn động.

Thậm chí cái thằng nhỏ mà từ bé đã biết đi theo cha mẹ cùng lam lũ chịu khổ, cái đứa nhỏ mà đến nửa chữ cái bẻ đôi cũng không biết lại đặc biệt hiểu chuyện, thậm chí là còn hiểu chuyện và biết nhìn sắc mặt hơn rất nhiều người. Bình thường nếu như không thể nói ra được mấy lời tốt đẹp, thì nó tuyệt đối sẽ không mở miệng hoặc ít nhất à không nói thêm mấy lời châm dầu vào lửa. Ở điểm này thì Tần An cái tên huynh đệ tốt kia kì thực còn kém rất xa, đoán chừng có thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp.

Nghĩ tới đây Tần Phong lập tức phì cười một hơi cực kì thoải mái, nói đâu cho xa mới đêm hôm qua thôi hắn còn không phải là người ở bên ngoài thúc giống trống khua chiêng, làm cho tình thế trở nên loạn xà ngầu hết luôn hay sao. Vậy mà còn kéo theo cả cái vị cô nương tên là Bạch Ngưng Băng gì đó cùng quậy chung nữa chứ, đúng thật là…chỉ có điều ngày hôm qua hắn thật sự đã giúp cho Tần gia làm được một việc lớn, cũng đã gián tiếp giúp cho chính bản thân bớt đi mấy phần mệt mỏi. Đoán chừng cao tầng của Tần gia sau lần này đã triệt để có được một cách nhìn nhận mới về cái thiếu niên võ đạo trời sinh kia, nói hắn sau vụ này một bước lên đến mây cũng không phải là lời nói quá.

Tần Phong thôi không nghĩ đến nữa, chẳng biết tại sao cứ mỗi lần nghĩ tới cái dáng vẻ khoa trương khoác lác của cái tên đó lại chỉ thấy mắc cười muốn trẹo cả quai hàm. Đảo mắt nhìn tới động tác tay của Trần Trường An, mặc dù bản thân không phải là người có kinh nghiệm trong việc nung gốm, thế nhưng chỉ cần là người từng làm qua mấy công việc mang tính thủ công mỹ nghệ, vậy thì liền sẽ nhận thấy điểm đặc biệt của thiếu niên này. Từ đầu chí cuối thao tác vô cùng điêu luyện, tốc độ cũng xem như khá nhanh và cực kì nhuần nhuyễn, thực hiện từng bước một cách dứt khoát rõ ràng. Trong lòng không thôi cảm thán, phải thế này mới được gọi là có tay nghề nung gốm hàng thật giá thật chứ, đâu phải cứ múa may quay cuồng loạn xạ hết cả lên là hay đâu, kết quả không ra sao còn tự làm mình mất mặt.

Tần Phong từng mấy lần đi qua lò gốm trong nhà để nhìn thử cách mà mọi người làm việc, mặc dù tốc độ hiện tại của Trần Trường An đúng là rất nhanh rất chuẩn xác thế nhưng so ra cũng chỉ được gọi là đạt chuẩn theo yêu cầu của Tiệt lão sư phụ mà thôi, muốn nhìn thấy tay nhanh mà chuẩn thật sự thì phải xem cách mà lão nhân làm việc, chỉ có điều đáng tiếc là giờ ông đã đi chầu trời rồi, phần chân truyền tốc độ kéo phôi này chắc phải chờ thêm bốn mươi hay năm mươi năm gì đó nữa mới có người kế thừa chân chính.

Tần Phong khựng lại một chút bỗng nhiên hơi chăm chú đến đôi bàn tay gầy đét như hai que củi khô của Trần Trường An, hắn không hẳn là có hứng thú với kĩ thuật làm gốm này, chỉ là thấy có mấy phần đáng tiếc cùng là có mấy phần trông chờ về tương lai sắp tới. Chợt nghĩ đến mình lại thở dài một hơi trong lòng không khỏi cảm khái, cái lão nhân già tính tình hằn học, oái oăm kia vậy mà cũng đã tìm thấy sự nối tiếp trên hành trình của chính mình, nói không chừng chính đứa trẻ này lại là sự an ủi nhỏ nhoi cho những di sản mà lão muốn lưu giữ lại. Chợt nhớ về ván cờ cuối cùng giữa hai người, hắn chỉ còn biết lắc đầu cười khổ nói thầm trong miệng.

- Vẫn là Tiệt lão cao tay, Tần Phong ta trận này thua tâm phục khẩu phục, ngay cả cơ hội gỡ cũng không có.

Gió xuân thổi qua làm tà áo thiếu niên hơi muốn tung bay run lên liên hồi, xua đi những loại cảm giác muộn phiền ở trong lòng của người ta. Gió lướt đi nhanh cũng giống như thao tác tay của một người thợ gốm sứ cơ bản, bởi vì chất liệu làm nên một món đồ gốm sứ là đất sét vốn có tính mềm dẻo cao ở trong quá trình tạo khuôn cho chúng mọi bước làm cần phải thực nhanh và cực kì chuẩn xác.

Tốc độ quá chậm và không đều tay ngược lại sẽ làm cho phôi gốm kéo ra hình thù bị méo mó không được đẹp mắt, chưa kể khi kéo phôi gốm lên cao để tạo hình ra các loại lọ hoặc bình có cổ, nếu như không nhanh tay và chuẩn xác vậy thì ở trong quá trình bàn gốm xoay tròn lực xoáy dạt vật liệu từ tâm đĩa xoay ra bên ngoài ra sẽ tác động không đồng đều làm cho phôi gốm bị gãy ngang ở cổ, công sức kéo phôi từ đầu đến cuối xem như đổ sông đổ biển hết thảy.

Tần Phong vốn là người ngoại đạo cũng chưa từng động tay đến nên cũng không thực sự hiểu rõ ràng những chuyện này…tuy nhiên phàm là người có mắt nhìn và đầu óc đủ tốt mười phần kĩ nghệ xem qua một lần cũng có thể cảm thụ được ba bốn, đương nhiên nếu là thiên phú tốt vậy thì cảm thụ được năm sáu phần cũng là chuyện bình thường. Công tử hơi nheo mắt lại, dựa theo động tác tay cũng như phương pháp nặn đất tạo khuôn và kéo phôi của thiếu niên giày rơm mà suy đoán thì thành phẩm hẳn phải là một cái bình cổ cao. Kích thước tương đối có vẻ phù hợp với kích cỡ của những chiếc bình cắm hoa thường thấy đặt trong các thư phòng của Tần gia…

Giá cả của từng món đồ sứ được quyết định bởi vật liệu cũng như là kiểu dáng của chúng, thường thì mấy cái bình cắm hoa như thế này là bán được giá nhất, dù sao cũng chỉ có mỗi người giàu mới dư tiền đến nổi mua mấy cái bình gốm sứ về để cắm hoa. Tần Phong trước đây cũng từng có thời điểm nghiên cứu về loại nghề nghiệp này, thế nhưng công tử ca sớm đã từ bỏ không còn hứng thú bởi vì quá trình nung gốm sứ gần như hoàn toàn đều là phụ thuộc vào ý trời. Từ màu men cho đến hình dạng cuối cùng của món đồ sứ kia thậm chí ngay cả chất lượng của nó người nghệ nhân nung gốm đều không quyết định được, đối với Tần Phong không thích đi theo lẽ thường mà nói loại môn đạo này rất không có ý tứ.

Chỉ là bình thường những loại ý kiến nhận xét như thế này tiểu thư sinh nổi tiếng của Thanh Sơn thành vốn không có nhiều bạn bè lại có lối sống kiệm lời nên cũng không có dài tay rộng miệng mà nói với người ngoài, đương nhiên một phần nguyên nhân ở trong đó cũng là bởi về cái nghề nung gốm kéo phôi tưởng rằng vô cùng tầm thường ở thế giới bên ngoài kia khi mà nằm ở bên trong địa phương này lại cực kì vi diệu khó mà miêu tả thành lời.

Mà bản thân Tần Phong từ đâu biết được những chuyện này cũng là một cái rất khó để miêu tả, đại khái là có chút thủ pháp nhỏ không tiện đem khoe khoang với bên ngoài. Thế nhưng tóm chung lại một câu có thể giải thích chính là nằm ở bên trong thủ pháp nung đồ gốm sứ của thành nhỏ này mà nói đặc biệt liên quan mật thiết đến rất nhiều loại phương diện huyền diệu không thể giải thích trên đời. Ngoại trừ có một số nhân vật cao tầng của các thế lực ở trong thành biết đến chúng…phần đa người dân còn lại đều là ù ù cạc cạc không nhìn ra được chút môn đạo nào ẩn giấu bên trong.

Mặc cho việc Tần Phong không xem trọng môn đạo này, thế nhưng thiếu niên cũng thực phải công nhận một điều người đã tính toán ra nó tạo nghệ cùng với đầu óc thâm sâu không lường được. Có thể đem khí vận của cả một tòa phúc địa vốn trôi nổi dày mỏng suốt mấy vạn năm đặt hết lên bàn cân rồi tính toán phân chia cắt xẻ cho từng người, trình độ này ngay cả những vị thánh nhân hàng đầu của mấy tòa thiên hạ cũng chưa chắc đủ bản lĩnh thực hiện.

Tần Phong nghĩ đến đây thốt nhiên nhớ lại một chút chuyện vốn đã cũ kĩ không còn được mấy người nhắc đến nữa, nhớ về hình ảnh một người mà cái thiếu niên Trần Trường An kia vẫn thường gọi là sư phụ, Tiệt lão sư phụ nổi tiếng của long diêu. Có thể tóm gọn mối quen biết của hai con người tưởng chừng chẳng có chút liên quan nào như thế này, ở trong thành nhỏ khi mà những nhân vật ở bên trên vẫn còn cho phép nung đồ gốm sứ thì liền có mấy chục tòa long diêu hình như rồng quấn quanh Thanh Sơn thành. Quanh năm suốt tháng luôn nhìn thấy các hầm lò này lửa cháy nghi ngút chưa từng ngơi nghỉ, mà các tòa long diêu này lại thuộc về quyền sở hữu của các đại thế lực ở trong Thanh Sơn thành.

Trong số đó tự nhiên là Tần gia nắm nhiều cái lò nung gốm sứ nhất mà Tiệt lão sư phụ đang nhắc đến kia cũng lại vừa vặn chính là một trong số những vị sư phụ quản lí sự vụ của các tòa long diêu thuộc quyền Tần gia. Thanh Sơn thành vốn có lịch sử nung đồ gốm sứ cũng xem như cố cụ ít nhất cũng đã kéo dài đến mấy trăm năm thế nên trong thành cũng xem như có nhiều vị sư phụ tay nghề môn đạo không hề tầm thường mỗi người bọn họ thường sẽ nhận nhiệm vụ phụ trách quản lí hai ba cái lò nung gì đó, cũng kiêm luôn phần lão sư thu nhận và đào tạo một đám học đồ nung sứ khác để đời sau tiếp tục tiếp quản phần truyền thống này.

Còn nếu như nói về trình độ làm việc thì hầu hết mọi vị sư phụ ở trong thành đều có kĩ năng xêm xêm lẫn nhau không khác biệt hay cao thấp quá nhiều, chỉ có mỗi Tiệt lão nhân là đặc biệt nhất kĩ thuật nung gốm của ông tuy không tính là độc quái bí truyền gì nhưng mỗi lần thành phẩm ra được một món đồ sứ tuyệt nhiên đều sẽ khiến cho các vị sư phụ khác giơ lên một ngón tay cái công nhận. Mà lão nhân gia cũng xem là vị sư phụ lớn tuổi nhất trong thành tính cho đến lúc mất đã thọ hơn trăm. Trên mặt bằng chung thì tuổi tác bình thường của thợ làm gốm đều không quá tốt, dù sao công việc thường ngày của bọn họ vất vả cật lực lại quanh năm suốt tháng làm việc nơi hầm lò nóng bức tối tăm, có thể sống đến chừng sáu bảy mươi tuổi đã xem là rất không tệ.

Lại nói đến mỗi vị sư phụ quản lí mấy tòa long diêu nung đồ gốm sứ như thế này thường thường sẽ thu trên dưới mấy mươi đứa nhỏ làm học đồ. Trong số đám trẻ tới nơi này học môn tay nghề mong muốn kiếm được miếng cơm thì sẽ lại có mấy đứa khiến cho các lão sư phụ tâm đắc, lại ở bên trong những đứa trẻ đó thường có một đứa nhỏ vô cùng đặc biệt được lão sư phụ chú tâm bồi dưỡng. Tư chất của nó ở trong đám nhóc có thể từ tốt cho đến tàm tạm…cái này chỉ là yếu tố bên ngoài mặc dù bắt buộc phải có những cũng không quá thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là thằng nhóc ấy phải chịu thương chịu khó, không được ngại gian khổ mới có thể thành tài.

Đứa nhỏ này từ khi mới bước chân vào học nghề đã được lão sư phụ quan tâm đặc biệt, nó sẽ phải trải qua hết tất thảy những công việc của một người nung gốm từ dễ dàng cho đến khó khăn nhất, thậm chí còn có thể phải bỏ mạng giữa đường…đương nhiên từ những ngày xưa cho đến tận hôm nay một đường cầu học để thay đổi vận mệnh chưa bao giờ chỉ là một con đường đầy ánh dương quang chói lọi. Mà sự thật đối với đa số người có thể coi là một đường cầu độc mộc, người đã bước chân lên con đường này không ai có thể nói trước được điều gì, chuyện chim non mệnh không đủ cứng c·hết ở dọc đường đã là chuyện rất đỗi thường tình.

Từ xưa đã có tục thư sinh muốn tìm kiếm một đường công danh phú quý thay đổi cuộc sống hiện tại, đều phải lặn lội mấy trăm dặm đường băng rừng vượt núi để lên kinh ứng thí…trên đường đi còn phải đối mặt cùng đủ loại thử thách gian truân khảo nghiệm bản thân, từ quyền mưu dụ hoặc…cho đến yêu ma chước quỷ, từ sơn thú đạo tặc, rồi đến hồ yêu thành tinh quyến rũ nhân tâm, có thể còn là bạn đồng hành lòng lang dạ sói,…muốn tìm một đường dương quang có lúc nào không phải là đi vào chỗ c·hết để lần mò. Tần Phong nghĩ đến đây đánh mắt về phía của thiếu niên Trần Trường An vẫn yên lặng trên chiếc ghế đẩu bằng trúc, tập trung tinh thần để kéo phôi mỗi hành động đều vô cùng tỉ mỉ…cho dù không muốn nhưng mà vẫn phải thầm gật đầu công nhận Tiệt lão sư phụ cả đời nổi tiếng khó ở bất kham, không nói được mấy câu tốt đẹp dễ nghe, ấy nhưng mà ở trong phương diện nhìn người lại rất có tầm mắt.

Sở dĩ biết được những chuyện này vốn cũng vì Tần Phong từ khi còn nhỏ ngoài thời gian ở trong thư phòng tại tổ trạch đọc sách thánh hiền hay cầm bút luyện chữ thì vẫn thường lang thang đi chơi ở khắp nơi, vừa vặn thế nào mà chỗ của Tiệt lão sư phụ này lại là nơi mà công tử ca qua lại nhiều nhất. Cũng không phải vì muốn học trộm chút tay nghề của lão nhân, chỉ đơn thuần là thích đứng ở một bên quan sát cách ông làm việc mà thôi. Mỗi lúc rảnh tay cái là hai người liền lôi nhau đi so cờ, vừa đánh vừa trò chuyện về đủ thứ trên đời thậm chí lúc cao hứng còn có thể ra tay các cược đủ loại.

Nghĩ đoạn công tử đứng lên dũi cái lưng mỏi của mình mấy cái kêu lên thành từng tiếng lắc rắc, lúc này Trần Trường An ở một bên dường như là vì nghe thấy tiếng động mà hồi thần. Thiếu niên ngượng ngùng đứng thẳng người khỏi ghế cẩn thận run cổ tay kết hợp cùng với đi mấy vòng ở xung quanh phạm vi cái bàn, không dám lung tung càn quấy. Đợi cho công tử khởi động xong đã nhìn thấy thiếu niên giày rơm đứng yên lặng ở phía sau lưng chờ đợi, lần này lưng không cúi nữa người thẳng tắp như cây tre có vẻ hắn cũng hiểu được phần nào ý tứ của công tử, dáng vẻ kính cẩn chờ đợi người phía trước mình ra lệnh liền sẽ tuân mệnh mà làm.

Tần công tử đứng dưới chừng nắng sớm đã lan tỏa khắp bốn phương, từng giọt dương quang trượt khỏi trời mà hạ thân xuống khắp người vô tình lại khiến cho bộ y áo thanh sam vốn đạm bạc cũ kĩ toát lên một loại khí vị cực thì huyền ảo vô cùng khó nói…Thiếu niên nhất thời đờ đẫn, lại nhớ đến người hàng xóm bên cạnh nhà của mình, không phải thiếu niên ấy vẫn thường hay nói cái gì mà người xứ khác đến thành chúng ta tuy không phải là dạng tầm thường nhưng mà cũng không một ai có được cốt cách của tiên nhân, còn nói cái gì mà tiên phong đạo cốt…đối với Trần Trường An nửa con chữ bẻ đôi cũng không biết thì mấy cái từ ngữ cao sang này hắn hiểu thế nào được…nhưng khi nhìn thấy tình cảnh ấy hắn không biết vì sao mà trong bụng thầm đưa ra một cái khẳng định chắc nịch…bốn chữ này nhất định là để miêu tả cảnh tượng trước mắt kia.

Chương 49 Kéo phôi nung gốm