Chương 4: Ước định với vị “thái giám” quốc sắc thiên hương
Sau một hồi đi dạo quanh kinh thành, cuối cùng Lý Thần Hy cũng trở lại Thiên Thư Đường.
Khi cậu chuẩn bị đi vào bên trong thì nhìn thấy bên ngoài có một vị xa phu khoảng chừng hai mươi tám tuổi, khuôn mặt góc cạnh mang theo nét cương nghị, trên người mặc một bộ y phục cũ màu xám đã sờn cũ đang cho hai con ngựa ăn. Phía đằng sau còn có một cái cổ xe ngựa lớn màu xanh lục.
Lý Thần Hy nhìn vào cổ xe ngựa, ánh mắt tràn đầy hoài niệm nói: "Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, nhớ lại năm đó ta và ngươi từng dùng cái xe này, một người đánh xe, một người đọc sách đi một mạch từ Đại Chu đến tận Đại Lương, đến giờ ngươi vẫn còn giữ nó a?"
Vị xa phu trẻ tuổi nở một nụ cười ôn hòa đáp:
"Chiếc xe ngựa này nhắc ta nhớ lại ký ức năm đó, lúc ấy ta sắp c·hết là công tử đã cứu mạng ta, còn cõng ta từ trên núi xuống dưới núi! Kể từ lúc đó ta đã quyết định sẽ trở thành xa phu cho công tử!"
Lý Thần Hy nghe vậy liền cười nói: "Được rồi vào trong ăn cơm đi, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ lại, chuyến này phải đi qua mấy tòa lục địa lận, có khi không có đường trở về đấy, chứ không có dễ dàng giống như năm đó đâu."
Vị xa phu trẻ tuổi kia liền vui vẻ đáp:
"Mấy tòa thì mấy tòa! Công tử muốn đi đâu thì ta sẽ đánh xe đưa người tới đó. Đúng rồi, ta từng cờ đọc được câu này trong sách của một vị tiên sinh họ Nguyễn. Nói cái gì mà, đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông."
Lý Thần Hy liền giơ ngón tay cái lên, đưa về phía vị xa phu, mặt đầy tán thưởng nói: "Câu này của ngươi không tệ, nói rất hay a!.. ha ha ha!"
Nói xong hai người liền cùng nhau cười vui vẻ đi vào bên trong tòa phủ đệ.
Vừa bước vào bên trong thì đã thấy ở giữa sân có một chiếc bàn đá tròn đã được bày biện thức ăn trông vô cùng thịnh soạn.
Ở phía bên trái cách đó không xa còn có một vị thiếu niên khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi. Toàn thân mặc toàn màu đen, trên khuôn mặt còn đeo một dải băng bịt mắt cùng màu đang miệt mài luyện kiếm.
Thấy vị công tử nhà mình trở về, vị tỳ nữ áo hồng liền nói với thiếu niên mắt mù áo đen bên cạnh: "Lục Si, công tử về rồi, đừng luyện kiếm nữa, ăn cơm thôi!"
Ngay lúc cả bốn người đều ngồi xuống bàn ăn thì Lý Thần Hy đột nhiên mở miệng hỏi: "Hai vị, nếu đã cất công đi theo ta đến tận đây rồi, tại sao lại không tiến vào gặp mặt a?"
Nghe vậy, trước cửa của Thiên Thư Đường, đột nhiên vang lên một giọng nói: "Ngươi ở lại chờ ở chỗ này, không được cho phép ai tiến vào trong."
Vừa dứt lời thì bên trong lại bất ngờ xuất hiện một vị mặc áo choàng đen, đầu đội đấu lạp cùng màu, trong tay trái còn cầm một thanh kiếm, ôm để ở trước ngực. Khí tức âm hàn, tỏa ra khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
"Ta đã che dấu khí tức của mình rất kĩ, sao ngươi có thể phát hiện là ta đi theo ngươi." Vị mặc áo choàng đen này lạnh lùng hỏi.
Lý Thần Hy nhẹ nhàng đáp: "Xung quanh tòa phủ đệ này ta đã đặt rất nhiều trận pháp, cho nên khi có người lạ có ý định tiến gần tới đây, ta đều biết hết cả."
Vị mặc áo choàng đen kia nghe vậy, lại tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có biết ta là ai không?"
"Nghe nói trong hoàng cung Đại Chu, có một thế lực thần bí, do một vị lão thái giám quyền khuynh triều dã lập ra, tên là Thần Đô Thập Nhị Giám. Mười hai vị thái giám trong thế lực này, đều là những cao thủ tuyệt đỉnh, mỗi người một vẻ, mỗi người một tài.. Mà trong Thập Nhị Giám, lại có một vị là nữ tử, sở hữu dung nhan tuyệt thế, trong tay lại cầm danh kiếm Mặc Ảnh. Ta nói không sai chứ, Chưởng Binh Giám, Vân Nguyệt công công!" Lý Thần Hy sâu kín nói.
Vị được gọi Vân Nguyệt công công này, khuôn mặt có hơi bất ngờ vì Lý Thần Hy lại có thể đoán được thân phận của mình, trong lòng đột nhiên nhớ lại một câu được ghi trong cuốn sách mà cô nhận được từ vị đông gia kia: "Không phải người trong giang hồ nhưng lại biết hết được mọi đại sự trong thiên hạ.. đúng như vị đông gia kia nói tâm tư khó đoán a."
Sở dĩ vị "thái giám" này có cảm nghĩ như vậy là bởi vì "Thần Đô Thập Nhị Giám" là thế lực mới được Đại Chu lập ra trong những năm gần đây thôi, vậy mà vị thiếu niên ở tận Đại Lương, có tiếng là lúc nào cũng nhốt mình trong phòng đọc sách này lại có thể biết được thân phận thật sự của mình.
Thấy việc ngụy trang để che dấu thân phận đã không còn ý nghĩa nào nữa, vị công công này liền tháo xuống đấu lạp, để lộ ra một gương mặt thanh tú, sắc sảo, kết hợp cùng với ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao và đôi môi đỏ mọng hơi mím lại càng làm cô toát lên thêm khí chất kiêu ngạo, lạnh lùng.
Cô liền nhìn về phía Lý Thần Hy, chấp tay nói, giọng điệu vẫn lạnh như băng: "Nếu công tử đã biết ta là ai rồi thì ta cũng không cần thiết phải giấu giếm. Ta tên là Thượng Quan Vân Nguyệt, phụng lệnh của Cửu Thiên Tuế đại nhân tới đây đón công tử trở về Đại Chu."
Khi thấy được khuôn mặt thật của vị "công công" này, ngoài trừ vị thiếu niên mắt mù không nhìn thấy, vị tỳ nữ áo hồng và vị xa phu trẻ tuổi đều kinh ngạc không thôi.
"Thiếu gia tên Cửu Thiên Tuế này rốt cuộc là ai vậy? Mắt hắn mù hay sao lại đi chọn một vị nữ tử xinh đẹp thế này làm thái giám a." Vị xa phu trẻ tuổi quay qua nhỏ giọng hỏi Lý Thần Hy, khuôn mặt đầy khó hiểu.
Lý Thần Hy liền cười nói: "Tên mắt mù mà ngươi nói tên là Chu Hồng Thiên, tốt nhất là đến Đại Chu ngươi đừng để ông ta nghe được, nếu không thì cho dù là ta cũng không hộ được ngươi a."
Vị xa phu nghe vậy, sắc mặt trở nên kinh hãi, lắp bắp nói: "Thiên.. thiên hạ tứ đại ma đầu, bài danh đệ nhị Chu.. Hồng.. Thiên!"
Thấy bộ dáng sợ sệt của tên xa phu nhà mình Lý Thần Hy lắc đầu không thôi, sau đó lại nhìn về phía Thượng Quan Vân Nguyệt nói:
"Vậy theo như lời của công công nói thì ta có thể hiểu đây là chủ ý riêng của vị Cửu Thiên Tuế kia chứ không phải là ý của phụ thân ta và bệ hạ."
Thượng Quan Vân Nguyệt chỉ lạnh nhạt trả lời lại: "Nói đúng hơn thì đây chủ ý riêng của ta chứ không liên quan gì đến sư phụ ta. Ban đầu người được chọn làm trưởng đoàn sứ giả là một người khác. Nhưng là ta xin ông ấy nói với bệ hạ, cho phép ta là người đi."
Lý Thần Hy trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó mới lên tiếng nói:
"Theo ta được biết trong Thần Đô Thập Nhị Giám có một quy tắc đó là mỗi người có thể chọn một vị hoàng tử để phò tá, nếu như vị hoàng tử đó lên ngôi thì chức vị Cửu Thiên Tuế cũng sẽ được truyền lại cho vị thái giám đó. Ngoài ra những người không có hứng thú với vị trí đó, có thể chọn hậu nhân của một nhân vật quyền cao chức trọng nào đó trong triều làm người hộ đạo. Vậy ý của công công ta có thể hiểu là ngươi không định phò trợ vị hoàng tử nào hết mà muốn chọn ta sao?"
Nghe Lý Thần Hy nói vậy Thượng Quan Vân Nguyệt liền mỉm cười nói: "Trò chuyện với người thông minh đúng là đỡ tốn công, nhưng mà có một chỗ công tử đoán sai rồi, ta vẫn chưa đưa ra quyết định chọn công tử mà chỉ tới đây để đánh giá xem công tử có xứng đáng để ta lựa chọn hay không thôi."
Lúc này, Lý Thần Hy khuôn mặt đầy hứng thú hỏi: "Vậy công công có thể cho ta biết lý do tại sao ngươi lại có ý định chọn ta không? Nếu như ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên gặp mặt, trước đây cũng chẳng có giao tình gì."
Dường như đã hết hứng thú trò truyện với Lý Thần Hy, Thượng Quan Vân Nguyệt liền quay người lại, chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, còn quay đầu lại, khẽ nói:
"Hôm nay ta chỉ tới đây gặp mặt để xem công tử có giống như trong lời đồn không thôi, ngày mai ta sẽ đợi ngài ở ngoài cổng thành. Từ chỗ này đi tới cổng thành cần đi qua chín con phố, hai mươi dặm lộ. Nếu ngày mai ngài có thể đi tới được cổng thành thì ta sẽ nói cho ngài biết lý do tại sao."
"Đây là thư Lý Ty chủ nhờ ta gửi cho ngài, ngoài ra ta còn nhắc nhở ngài một việc, lấy nhất cảnh nho sĩ đó của ngài cùng với tu vi của những người ở đây thì đi không quá được năm đầu phố đâu, nên tốt nhất là ngài nên chuẩn bị cho kĩ." Thượng Quan Vân Nguyệt vung tay ném phong thư tới chỗ Lý Thần Hy, còn người thì lại biến mất không thấy đâu.
Lý Thần Hy tiếp nhận phong thư rồi lắc đầu thở dài nói: "Các ngươi nói xem.. Ta chỉ muốn làm cái nhàn tản người đọc sách, tiêu dao tự tại.. Mà sao hết người này đến người khác, cứ thích đến làm phiền thời gian đọc sách của ta vậy."
Vị tỳ nữ áo hồng ngồi bên cạnh lên tiếng, tò mò hỏi: "Công tử, vị tỷ tỷ kia lại nói vậy là có ý gì a?"
Lục Si - vị thiếu niên mắt mù im lặng từ nảy đến giờ đột nhiên lên tiếng:
"Khi nãy vị công công đó nói từ chỗ này tới cổng thành phải đi qua chín con phố, ngụ ý là nhắc nhở chúng ta Đại Lương sẽ phái người á·m s·át chúng ta ở các con phố này. Còn về việc chờ ở ngoài cổng thành chắc là muốn thử xem bản lĩnh của chúng ta, có thể bình an vô sự đi tới được cổng thành hay không?"
"Chính là ý này, nhưng mà người thật sự muốn thử xem bản lĩnh của chúng ta Không phải là vị công công kia mà rất có thể là phụ thân ta và bệ hạ." Lý Thần Hy ngẩng đầu nhìn lên trời rồi thở dài.
Sau khi dùng bữa xong, Lý Thần Hy liền nói với mọi người: "Yên tâm đi chuyện á·m s·át ta sẽ lo liệu, bây giờ ta có việc cần đi tới vài chỗ trong thành, các ngươi cứ ở lại đây lo thu xếp đồ đạc, chuẩn bị cho ngày mai lên đường."
Nói xong Lý Thần Hy liền đứng dậy đi ra ngoài, trong miệng khẽ lẩm bẩm: "Xem ra mấy nước cờ hạ lúc trước đến lúc thu quan rồi."