Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Chiêu binh mãi mã, nhất chiến sấm Ngọc Kinh (1)

Chương 6: Chiêu binh mãi mã, nhất chiến sấm Ngọc Kinh (1)


Rời khỏi Đế Lâm Lầu, Lý Thần Hy không vội vàng trở về phủ, mà rẽ vào một con hẻm nhỏ gần đó, đi về phía con đường dẫn đến Phố Tàng Binh. Một con phố nằm khuất sau những tòa phủ đệ cao lớn, ít người qua lại, nhưng lại là nơi tập trung của những lò rèn nổi tiếng nhất trong Ngọc Kinh thành.

Phố Tàng Binh, cái tên nói lên tất cả. Hầu hết sáu phần binh khí của võ phu và luyện khí sĩ ở Ngọc Kinh thành, đều được đúc ra từ một trong những lò rèn nơi đây.

Ở phía gần cuối con phố này có một cái ngõ nhỏ, đi hết cái ngõ nhỏ này sẽ thấy một tiệm rèn tồi tàn nằm ẩn mình sau những bức tường loang lổ, có tên là "Chú Kiếm Lâu". Cửa tiệm này tuy nhìn trông có vẻ cũ kỹ, đơn sơ, nhưng bên trong lại ẩn chứa những bí mật mà rất ít người biết được.

Lý Thần Hy mở cửa, bước chân vào trong Chú Kiếm Lâu, làm đụng phải chiếc chuông gió treo phía trên cửa, khiến nó vang lên leng keng.. leng keng như báo hiệu cho chủ tiệm có khách đến.

Bên trong tiệm, có một vị hán tử lực lưỡng, thân hình vạm vỡ như một con gấu, đang miệt mài rèn đúc bên lò lửa. Trên đầu ông ta quấn lấy một dải băng màu nâu, đã thấm đẫm đầy mồ hôi nhưng tay phải cầm búa vẫn tràn đầy sức mạnh, hăng hái rèn giũa phôi kiếm sắc bén vừa được lấy ra khỏi lò nung, theo những nhát búa trời giáng của ông ta, những tia lửa bắn lên tung tóe, phảng phất cứ như là pháo hoa rực rỡ đang nở rộ trên bầu trời.

Nhìn thấy vị hán tử, Lý Thần Hy liền đi đến chỗ hắn, mỉm cười hỏi: "Mạnh thúc thúc, mấy thanh binh khí mà ta đặt từ mấy tháng trước đã rèn xong chưa a?"

Nghe thấy Lý Thần Hy nói vậy, vị hán tử này mới ngừng việc rèn đúc lại, sau đó lạnh giọng nói: "Tất cả đều đã rèn xong hết rồi, ngươi đi theo ta ra phía đằng sau kiểm tra đi."

Lý Thần Hy gật đầu rồi nối bước đi theo vị hán tử ra phía sau căn nhà, lúc vén tầm rèm che lên thì thấy trên bức tường lớn ở trước mặt treo ngay ngắn mười thanh binh khí sáng loáng.

Vị hán tử thợ rèn họ Mạnh này mới chỉ vào từng thanh binh khí và giới thiệu cho Lý Thần Hy.

Thể theo yêu cầu của ngươi, ta đã luyện thành mười thanh binh khí, trong đó gồm năm thanh thần binh và một bộ tổ hợp năm thanh hảo kiếm. Từ trái qua phải lần lượt là:

"Thanh trọng kiếm này tên là Thiên Cang. Kiếm thân dày nặng, uy lực vô song, thích hợp cho những người có sức lực phi thường."

"Thanh khoái kiếm này tên là Tất Sát. Kiếm thân mỏng nhẹ, tốc độ cực nhanh, thích hợp cho những người có thân pháp linh hoạt sử dụng."

"Thanh chủ công chi kiếm này tên là Tuyệt Sinh lưỡi kiếm sắc bén, có thể dễ dàng phá tan lớp phòng ngự của địch, từ đó nhất kiếm đoạt mạng."

"Còn đây là một cặp hai thanh song kiếm, kiếm thứ nhất tên Đường Lang, kiếm thứ hai tên Hoàng Tước. Đường Lang kiếm t·ấn c·ông mãnh liệt, Hoàng Tước kiếm phòng thủ kín kẽ, thích hợp cho những người có khả năng phối hợp ăn ý sử dụng."

"Ngoài bộ tổ hợp năm thanh kiếm kia ra, còn có hai cặp thần binh khác, được rèn từ những vật liệu quý hiếm, phẩm chất bỏ xa năm thanh kiếm kia, phân biệt vì một cặp song đao và một cặp song kiếm."

"Thanh kiếm chí âm này tên là Nguyệt Dạ. Kiếm thân lạnh lẽo, mang theo khí tức u ám, có thể chịu được nhiệt độ cao."

"Thanh kiếm chí dương này tên là Nhật Quang. Được rèn từ Thiết Huyền Lôi Cương, có thể hấp thu lôi điện, tích trữ vào bên trong lưỡi kiếm."

"Thanh trường đao màu đỏ này tên là Phệ Hồn. Lưỡi đao sắc bén, có thể dễ dàng chém đứt mọi thứ."

"Thanh trường đao màu xanh này tên là Tuyết Nguyệt. Lưỡi đao quỷ dị có thể g·iết người trong chớp mắt."

"Cuối cùng là một thanh thần kiếm phẩm trật không tầm thường. Kiếm danh Phá Quân, được đúc lại từ phôi kiếm của một vị tuyệt thế kiếm khách."

Lý Thần Hy tiến đến gần hơn, cẩn thận kiểm tra từng thanh binh khí, vuốt ve lưỡi kiếm, cảm nhận khí tức của chúng.

Sau một hồi kiểm tra và đánh giá chất lượng của từng thanh binh khí, Lý Thần Hy mới lên tiếng: "Tất cả đều không có vấn đề gì a, ta đều rất hài lòng. Mạnh thúc quả nhiên là một bậc thầy rèn kiếm đại tài."

"Hiện tại ta đang bận chút việc cần phải đi đến nơi khác, làm phiền Mạnh thúc thúc chuyển hết đóng binh khí này tới phủ của ta nhé." Nói xong Lý Thần Hy liền lấy một túi tiền đặt lên trên bàn sau đó từ biệt vị hán tử thợ rèn kia.

Một canh giờ sau, Lý Thần Hy lại xuất hiện trước cửa một tòa phủ đệ nguy nga, tráng lệ, bên người còn đem theo hai cái hồ lô rượu. Phía trên của tòa phủ đệ này có treo một tấm bảng viết ba chữ khí thế bằng màu vàng rực "Bạch Vương Phủ".

Vừa bước chân vào bên trong, Lý Thần Hy đã cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ, áp bức xông tới. Luồng khí tức này phát ra từ một vị trung niên nhân đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong một tòa đình viện. Ông ta mặc một bộ trường bào màu đen, khuôn mặt nghiêm nghị, mang theo vẻ lạnh lùng, xa cách.

Ở giữa sân còn có một vị thiếu nữ tuổi khoảng tầm hai mươi, nước da trắng như tuyết. Hai bên lỗ tai còn đeo một đôi bông tai bằng vàng, được thiết kế nhìn rất cầu kỳ, tinh xảo, đang không ngừng miệt mài luyện đao. Lưỡi đao của cô sắc bén như băng, mỗi đường đao đều mang theo sức mạnh kinh người, có thể chém đứt mọi thứ.

Nếu như có một vị võ phu đã tễ thân vào trong cảnh giới cuối cùng của võ đạo ở đây, chắc chắn sẽ cảm khái không thôi bởi vì trong đường đao sắc bén của thiếu nữ trẻ tuổi mới chỉ đôi mươi này đã có bát cảnh xu thế.

Lý Thần Hy liền đi về phía đình viện chấp tay cung kính bái kiến vị trung niên kia trước sau đó mới đi tới chỗ của vị thiếu nữ.

"Bạch Tuyết Vi, nghỉ tay một chút đi đừng luyện đao nữa, ngày mai ta phải về Đại Chu rồi, hôm nay tới đây để tạm biệt cô lần cuối, ta còn mang theo rượu ngon đến nữa đấy."

Dứt lời, Lý Thần Hy liền tháo xuống bầu rượu, ném về phía thiếu nữ kia rồi nhảy lên một cây bàng cổ thụ rất cao được trồng phía bên ngoài Bạch phủ.

Khi còn nhỏ Lý Thần Hy rất thích ngồi trên cái cây này vì ở đây vừa có thể yên tĩnh đọc sách, vừa có thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Một lúc sau Bạch Tuyết Vi liền nhảy lên mái nhà gần chỗ cái cây Lý Thần Hy đang ngồi. Vị thiếu nữ tên là Bạch Tuyết Vi này không phải ai khác xa lạ mà chính là vị thiếu nữ hơn mười năm trước kia, người đã cầm đao truy đuổi Lý Thần Hy khắp cả thành.

Bạch Tuyết Vi liền mở nắp bầu rượu ra, uống một ngụm rồi nhìn về phía Lý Thần Hy nói:

"Chuyện hoàng đế Đại Ly muốn á·m s·át ngươi, ta đã nghe phụ thân ta nói rồi, ta đã bàn bạc trước với sư phụ, ngày mai ta và ông ấy sẽ ra tay giúp ngươi, nhưng mà ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện trước đã."

Lý Thần Hy nghe vậy, liền lắc đầu thở dài nói: "Nếu suy xét kĩ thì nha đầu tiểu Ly nhà ta cũng miễn cưỡng xem như là nửa cái sư muội của ngươi! Mà lúc này gặp chuyện phiền phức chỉ muốn nhờ ngươi giúp có một chút, còn phải kèm điều kiện nữa sao!"

Thác Nguyệt Quân ngồi trong đình viện nghe cuộc trò chuyện giữa hai người liền hừ lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi hảo tính toán a, ngay từ đầu ngươi đem nha đầu Tiêu Nguyệt Ly kia đưa tới chỗ của ta luyện đao là để chuẩn bị cho ngày hôm nay đúng không?"

"Chuyện này muốn trách thì phải trách hảo đồ đệ của tiền bối, kiếm ai lại không kiếm, cứ thích tìm một cái bình thường người đọc sách như ta so đao để làm gì. Bởi vậy ta cũng chỉ còn cách là dạy nha đầu Tiêu Nguyệt Ly kia đao pháp, để Tiểu Ly đánh với đồ đệ của ngài, nếu không ngày nào cô ta cũng tới tìm ta luyện đao, ta còn có thời gian đọc sách cái rắm a." Lý Thần Hy cười nói với khuôn mặt đầy vẻ mặt vô sỉ.

Thác Nguyệt Quân chỉ hừ lạnh mốt tiếng, liền trầm mặc không nói gì thêm.

Thấy vậy hắn liền không để ý đến vị được người người thiên hạ gọi là "Đao Tiên" này nữa, quay sang hỏi Bạch Tuyết Vi: "À điều kiện mà cô nói lúc nãy là gì a?"

Bạch Tuyết Vi lạnh giọng trả lời: "Sau này khi ngươi tễ thân trong thập cảnh, ta muốn cùng ngươi luận bàn một trận, lúc đó ngươi buộc phải đánh với ta, không được phép từ chối, không được chạy trốn, quan trọng nhất là không được nương tay."

Lý Thần Hy uống một ngụm rượu, nhìn lên trời suy nghĩ một lúc rồi mới đáp: "Được thôi, ta đồng ý với cô. Nhưng mà nói ra sợ làm cô thất vọng. Chuyến đi này nguy hiểm vạn phần, ta có thể an toàn về được đến Đại Chu hay không còn chưa biết? Hơn nữa cô cũng không phải không biết pháp môn nho gia mà ta tu luyện, đời này còn có cơ hội phá cảnh được hay không, cũng chỉ có trời mới biết."

Bạch Tuyết Vi nghe vậy liền khẽ mỉm cười nói: "Yên tâm đi, những người giống như ngươi và ta, từ khi sinh ra đã được định sẵn là không thể sống một cuộc đời như người bình thường được. Ngày mai ngươi đi, ta dự định cũng sẽ rời khỏi Đại Lương đi ngao du khắp nhân giới cửu châu, rèn luyện võ đạo. Ngày mà ta và ngươi gặp lại cũng là lúc chúng ta có một trận chiến."

Vừa dứt lời, thiếu nữ này liền trở lại trong sân tiếp tục luyện đao, mặc kệ Lý Thần Hy ngồi một mình uống rượu trên cây.

Lý Thần Hy chỉ còn lại một mình, liền một bên thưởng rượu ngắm cảnh, một bên trong lòng đang suy tính những dự định tiếp theo.

Khoảng nửa canh giờ sau thì cậu liền nhảy từ trên cây cổ thụ xuống: "Ta còn có chuyện phải giải quyết, đi trước đây." Dứt lời, bước chân liền chậm rãi rời xa khỏi Bạch Vương phủ.

Chương 6: Chiêu binh mãi mã, nhất chiến sấm Ngọc Kinh (1)