Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 73 : giấc mơ

Chương 73 : giấc mơ


Ánh nắng từ trên trời chiếu xuyên qua cánh cửa hiện lên một thằng nhóc đang ngồi thiền .

Hắn đã ngồi vận chuyển công pháp cả ngày nhưng nó không đem lại kết quả . Cho dù 1 tia tăng lên cũng không có nếu người khác khó cấp độ 1 thì hắn ít nhất cũng phải từ cấp độ 100 đổ lên .

Trong cơ thể con người có tổng cộng chín mạch tuần hoàn chạy dọc khắp cơ thể nhưng chín mạch của mỗi người liền khác nhau không ai giống ai cả . Muốn bước vào tông sư cần phải khai phá từng mạch một .

Nhưng khổ lỗi bất cứ công pháp nào nhất là công pháp luyện thể kinh mạch sẽ rắn hơn bình thường . Thậm chí còn những công pháp cho dù khai phá chỉ mất vài canh giờ nó cũng liền lại như lúc ban đầu .

Đương nhiên có hại tất sẽ có lợi nếu bước vào cảnh giới tông sư những kẻ như vậy sẽ cách biệt hoàn toàn với người khác một quyền đấm c·hết cùng cảnh giới không phải nói chơi .

Hắn cần tìm là một viên đan dược để đột phá nhưng chỗ này vô cùng nghèo nàn không ai đủ khả năng luyện đan cho hắn cho dù có thì hắn cũng không mua nổi .

Con mắt hắn hướng về phía một bức tường hắn híp mắt lại tiến gần đến nó . Hắn giơ tay lên ấn nhẹ trên vách tường một thông đạo được mở ra Trần Long bình tĩnh bước xuống dưới .

Đi trên bậc cầu thang chỉ rộng vỏn vẹn có 2 mét được thắp sáng bằng những cây đuốc lửa một số góc được phủi bụi cùng với mạng nhện nơi này đã có từ rất lâu rồi Trần Long cứ vậy đi xuống dưới .

Bước đến cuối căn mặt thất xung quanh được lát bằng đá khả năng cách âm vô cùng tốt cộng thêm nơi đây nằm ở độ sâu gần 10 mét cho dù hét thì ở phía trên cũng không nghe thấy . Chính giữa là một tấm vải đỏ được phủ kín hoàn toàn Trần Long cầm tấm vải hất ra liền hiện lên một bàn cờ .

Trần Long nhìn bàn cờ bắt đầu suy tính bàn cờ này vô cùng lạ chỉ có 1 phía sắp xếp một cách lung tung thậm chí đến con cờ cũng chỉ được hắn khắc một số kí tự nhận biết .

Hắn lấy một ngón tay chạm vào bức tường bình tĩnh xoá đi một con cờ xong lại vẽ thêm một con cờ khác vào bên trong bàn cờ .

“ Kế hoạch có chút thay đổi mấy t·ên s·át n·hân e cũng không phải hạng xoàng “ .

Trần Long tự lẩm nhẩm một mình trong căn mật thất tối tăm con mắt hắn hướng lên trên suy nghĩ đột nhiên hắn lại tiếp tục vẽ một con cờ khác lên xong xuôi hắn liền kéo rèm lại đi lên phía trên .

“ Căn mật thất này chỉ dùng được cho hôm nay thôi ngươi lập tức đổi cho ta một căn tiểu viện mới đi “.

Trần Long giọng nói lạnh băng giống như đang truyền lệnh cho một ai đó .

Nguyễn Minh ở bên kia cũng không hỏi gì chỉ lặng lẽ đáp ứng yêu cầu này Trần Long đã nói trước đó rồi coi như hắn cũng có thời gian chuẩn bị một căn tiểu viện mới .

Trần Long nhìn căn mật thất phía dưới đập một hình âm dương đỏ lòm vào bên trong toàn bộ căn mật thất cứ thế sụp đổ vang lên một tiếng “ Ầm “ nhưng đã bị Trần Long bày trận pháp từ trước ngăn tiếng ồn truyền ra .

Tuy trận này không cách âm bằng trận pháp của Nhật Nguyệt tông nhưng nó cũng giảm được tiếng ồn đi phần nào .

Hắn cứ như vậy đóng cửa căn mật thất lại rồi bình tĩnh mở cửa bước ra bên ngoài đón nhận ánh nắng của một ngày mới yên bình .

Nguyễn Xuân đang nằm co rúm trên giường nàng túm chặt chăn lại mồ hôi nàng đổ ra ròng rã .

Hai mắt nhắm tịt lại khuôn mặt nhăn nheo hoảng sợ đến tột độ nàng đang rơi vào cơn ác mộng h·ành h·ạ nàng hàng ngày .

Một toà thành tan hoang đổ nát những làn khói đen bốc lên trên trời xung quanh n·gười c·hết la liệt máu nhuộm màu thiên khung .

Mùi của t·ử v·ong cùng với mùi của máu xen lẫn phản phất khắp ngõ ngách của toà thành nó luồn lách qua những khe hở nhỏ nhất một đàn quạ từ khắp nơi bay đến ăn ngấu nghiến xác c·hết .

Một con quạ hướng ra phía trước mồm của nó vẫn còn một miếng thịt của tử thi . Trong mắt của nó hiện lên Nguyễn Xuân với cơ thể tàn tạ nói cách quỷ môn quan còn một bước chân cũng không sai .

Cánh tay trái của nàng đã bị đứt lìa ra quần áo rách nát từ những phần rách lộ những v·ết t·hương xen kẽ thậm chí còn một chém ngang giữa người nàng thở dốc dựa lưng vào bức tường đằng sau .

Con mắt nàng mỏi mệt nhìn ra phía trước tràn đầy hận thù không có cách nào xoá khuôn mặt hung dữ như một con ác quỷ từ địa ngục lao lên xé xác trên trước mắt .

Một đứa nhóc tuấn tú dị thường mặc trên người một chiếc áo trắng tinh nhuốm một ít máu trên cơ thể hắn hiện lên các hoa văn đen quỷ dị con mắt đỏ lòm của màu máu .

Cánh tay của đứa nhóc đâm xuyên qua cơ thể của 1 tên nhóc không ai khác chính là Nguyễn Anh . Trần Long nhìn Nguyễn Anh ở trước mắt khuôn mặt vẫn lạnh lùng giống như một mặt hồ tĩnh lặng .

Nguyễn Anh chảy dài một hàng nước mắt hắn thực sự sai rồi hoàn toàn sai rồi . Đáng nhẽ ra hắn không lên tin lời con ác quỷ trước mắt một bước chính là vực thẳm không thấy đáy .

Nguyễn Anh ho ra một ngụm máu rồi cố quay ra đằng sau nhìn Nguyễn Xuân con mắt hắn tràn đầy tội lỗi cùng với hối hận bao trùm . Hắn chỉ kịp nói vài tiếng hổn hển .

" Ta thật sự xin lỗi ngươi xin lỗi tất cả mọi người ".

Nguyễn Xuân nhìn đứa nhóc đang bước tới giọng của nàng chở lên lạnh băng .

“ Nếu có cơ hội ta sẽ lấy mạng c·h·ó của nhà ngươi “.

Từ chân Trần Long bóng tối bắt tràn ra nó nuốt chửng mọi thứ xuống không gian đan kịt của nó khuôn mặt của Nguyễn Xuân tràn ngập sợ hãi hung dữ cùng với không cam lòng những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má .

Trong bóng tối đen kịt kia thần trí của nàng dần dần chở lên mơ hồ toàn bộ cảm xúc đều thu liễm vào bên trong . Xung quanh vô cùng nhẹ nhàng ấm áp khiến cho nàng buông bỏ hết phòng bị .

Nàng đã thôi vùng vẫy hơi thở của nàng trở nên đều dần cuối cùng chìm vào giấc ngủ .

Một ngọn lửa yếu ớt xuất hiện giữa trung tâm của vùng bóng tối nó vừa xuất hiện liền khiến cho Nguyễn Xuân bừng tỉnh nàng nhìn ngọn lửa trước mắt vô cùng quen thuộc cũng vô cùng xa lạ .

Bản năng của nàng mách bảo mình hãy chạy ra đó và nắm nó lại vào trong lòng khuôn mặt nàng trở nên ngơ ngác chân cũng không tự chủ bản thân mà đi từng bước chậm chạp đến ngọn lửa kia .

Trong bóng tôi hàng ngàn cánh tay vươn ra bám dính lên trên cơ thể nàng hàng ngàn khuôn mặt phía sau xuất hiện không ngừng khuyên nhủ nàng đừng đến đó nữa .

" Nào mau về nhà thôi con mẹ nấu canh gà con thích nhất đây này ".

" Con chính là niềm tự hào của cha nhưng cha lại không muốn con cực khổ hay ngủ một giấc đi ".

....

Nguyễn Xuân nghe từng giọng nói nàng biết được chủ nhân của mỗi giọng nói đó là ai nhưng nàng một tiếng cũng không đáp lại cứ vậy trực tiếp bước lên phía trước .

Khác với ấm áp trong bóng tối ngọn lửa chỉ đem lại cơn đau đớn đến tột cùng nó đốt cháy đi hết tất thảy khuôn mặt nhăn nhó rồi lại gào thét vì quá đau .

Nàng từng bị bỏng nhưng nó cũng không đau như này nó giống như muốn đốt cháy linh hồn nàng thành cặn bã . Nàng cắn chặt hàm răng đến bật máu tuy không biết chuyện gì nhưng nàng biết mình phải liều c·hết vượt qua .

Một bóng hình xuất hiện trước mặt nàng Trần Long đứng trong bóng tối nhìn Nguyễn Xuân đã thành hoả nhân đang từ từ bước lên phía trước . Hắn cứ đứng đấy không nói chỉ lặng im quan sát quá trình của nàng .

Khi nàng bước đến ngọn lửa ngọn lửa cứ vậy lan đến tay của nàng nàng không sợ hãi ngược khuôn mặt bình tĩnh đến lạ kì nó giống như cho nàng một đáp án để biết được nàng là ai .

Thần hồn của nàng bắt đầu chở nên đau nhức kịch liệt cơn đau vẫn đang từ từ tăng lên theo ngọn lửa ngọn lửa lan càng nhiều cơn đau càng dữ dội .

Trong đầu nàng bắt đầu hiện lên một chữ c·hết nó to đùng chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của nàng so sánh với một c·ái c·hết nhanh chóng thì đây chính là một cực hình .

Ngọn lửa đã bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cảm giác đốt cháy len lời khắp mọi nơi Nguyễn Xuân không chịu được chỉ còn cách lăn trên bóng tối đen xì không ngừng ngào thét .

Trần Long vẫn đứng đấy hắn một bước bước lên cả cơ thể hoá thành một người thanh niên hắn bước thêm một bước nữa cơ thể vẫn vậy nhưng trong mắt lại có gì khác lạ .

Hắn định cố bước thêm một bước nữa một tia sét phá tan bóng đêm mà đánh thẳng xuống chân hắn hắn ngẩng đầu bình tĩnh nhìn bầu trời lại nhìn Nguyễn Xuân trước mắt .

" Coi như ta giúp ngươi đi ".

Một cơn bão lôi phá tan màn đêm u ám cả bầu trời như hàng ngàn con lôi long chỉ chờ buông xuống mỗi một con đều mang pháp tắc hủy thiên diệt địa mà Trần Long vẫn ung dung tay cầm kiếm nhìn thẳng lên bầu trời không kiêu ngạo chỉ có ung dung bình tĩnh .

Cả cơ thể hắn phóng ra tà khí kinh khủng đến nỗi như muốn nuốt cả thiên địa vào bên trong mà hắn thì lại hoá thành một vị tà thần bễ nghễ thế gian . Trước mắt hắn hàng ngàn con lôi long không khác nào mấy con giun đất .

Chương 73 : giấc mơ