Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122: Liều mạng bỏ chạy
Nhưng như vậy vẫn không đủ để bảo vệ nàng.
Mà Nguyễn Long Duy vừa mới ngang qua thì đã bị cầu máu cảm ứng, lập tức điều khiển kiến nổ tung.
Nơi này có một lối thoát hiểm khẩn cấp, do nàng chuẩn bị trước đó vì bản thân.
Mà Tinh Hậu từ nơi xa thì đã áp sát đến gần.
Hẹn không gặp lại."
Kiến đỏ đều mang trên người cầu máu.
Huyết Ngư vồ về phía của Tinh Hậu, hả ra miệng rộng để đớp lấy nàng.
Chương 122: Liều mạng bỏ chạy
Vì sao chúng ta lại lựa chọn tổ kiến này của ngươi, nơi có nhiều Nô tộc mà không phải là những tổ kiến của Tinh Hậu khác?"
Nếu như không phải bởi vì hiện tại nàng đang suy yếu thì nàng đã g·i·ế·t c·h·ế·t cá chép cùng lúc với Ưng Nhị rồi.
Sợ bị Hoàng Hậu phát hiện ra ngươi có biện pháp hóa giải uy h·i·ế·p của Mộc Linh Nhĩ rồi sao?"
Nhân lúc Tinh Hậu không để ý, Ngư Nhị đã kịp hành động.
Nói xong, nó lại hít sâu một hơi, hút toàn bộ máu trở về thân thể.
Khi mà nàng vừa chui vào được bên trong, lại bị Huyết Ngư cắn sượt qua chân.
Nó đưa lưỡi liếm môi của mình, lại gian ác nói:
Nhưng vì sao? Tộc Linh Nhĩ Kiến các nàng từ trước đến giờ chưa hề sợ tộc khác, nhất là sẽ không sợ cái tộc cá chép nổi tiếng yếu đuối này.
Quan trọng hơn, kiến nổ tạo nên âm thanh to lớn, lan truyền đến xung quanh
"Phản tộc cá chép, mau cút. Bản hậu còn phải phá hủy nơi này.
"Bụp"
Làm xong, nó vênh váo trả lời:
Tinh Hậu thấy cảnh này, trong lòng cảm thấy buồn nôn.
Gặp phải tình huống này, Ngư Nhị không hề hoảng sợ. Nó chép miệng nói:
Cho dù lần này không có được tên Nô tộc kia giúp đỡ thì chúng ta cũng có thể đến đây tìm ngươi.
Ngư Nhị nhìn kiến rời đi, than thầm câu đáng tiếc.
Tinh Hậu không biết vì sao lại có một cảm giác sợ hãi xông tới.
Tinh Hậu nhận ra không ổn.
Hai mắt nó chảy ra nước mắt, sau đó chìm vào bóng đêm.
Chỉ cần một chạm mà hai lớp phòng thủ chắc chắn nhất của nàng đã bị hóa giải.
Hắn vốn dĩ đang yên lặng rời đi, chẳng biết từ đâu lại xuất hiện mấy con kiến màu đỏ mai phục.
Máu này không chỉ đến từ trong cơ thể của Ngư Nhị, mà còn từ thi thể cỡ nhỏ của Nô tộc khắp xung quanh.
"Đại ca, đại ca..."
Nàng vốn dĩ xem nhẹ đám cá rác rưởi này, không ngờ cuối cùng lại phải dùng đến.
Tinh Hậu không dám giữ lại sức, dùng toàn bộ dịch độc trong cơ thể mình hóa giáp thành áo giáp, tạo ra một lớp giáp độc bao phủ toàn thân.
Nàng từng là thân phận gì? Có thể chấp nhận loại lời nói này hướng về phía mình sao?
Hắn cố gắng truy tìm tung tích của Ngư Nhất nhưng vẫn chưa tìm được. Ngay cả ở lối ra phía trên cũng không có.
Đây là một lỗ thoát nhỏ chứa một loại chất lỏng màu vàng. Chính là hỗn hợp dịch độc của Linh Nhĩ Kiến. Bởi vì nồng độ độc cực kỳ cao này nên cũng chỉ có Linh Nhĩ Kiến mới có thể di chuyển bên trong.
Chỉ để cầu may mắn mà thôi. Không có gì khác.
Nàng biết mình đã rơi vào bẫy liền lui về sau, bay về hướng trên cùng đường hầm.
"Muốn chạy? Hậu cao cao tại thượng lại phải bỏ chạy trước cá chép rác rưởi hay sao?
Cầu máu xuất hiện lần này không giống trước đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ưng Nhị chôn chân tại chỗ, không kịp phản ứng. Nó bối rối nhìn đại ca mình chậm rãi c·hết đi, trong đầu vẫn còn chưa hiểu rõ.
Tinh Hậu sợ hãi, luống cuống đấm ra mấy quyền về phía sau, va đụng vào Huyết Ngư.
Nhưng chỉ một khoảng thời gian cũng đã đủ. Tinh Hậu đã bay đến được nơi thoát hiểm.
Tinh Hậu liều mạng chui vào đường hầm, không để ý đến việc dịch độc trong thân thể đã gần cạn đi.
Đừng quên kẻ nào bỏ lại Nô tộc ở vùng đất này."
Ngư Nhị dùng huyết dịch của mình bao bọc lại Ưng Nhất, tiến hành thôn phệ.
Hắn vừa bay vừa mặc niệm: "Nam mô a di đà. Cầu mong cá nhỏ Ngư Nhất buông tha cho con."
Nhưng bây giờ nàng không nhịn nổi, nàng liền muốn g·i·ế·t c·h·ế·t thứ cá chép rác rưởi này.
"Chép chép chép. Ngươi nghĩ rằng tộc ta ngu dốt giống như bọn ba ba, chim sẻ, mèo con kia sao?
"Thu hoạch cũng không tệ. Ta không có được ngươi nhưng cũng phải để ngươi sống không bằng c·h·ế·t. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quyền đấm của nàng không phải chỉ dùng lực, còn có thêm dịch độc trong cơ thể tuôn ra, tạo thành một lớp giáp bọc lại tay.
Tinh Hậu vung tay đấm xuyên thủng người của Ưng Nhị mà không gặp phải phản kháng nào.
Tinh Hậu nghe thấy lời này, trong mắt hiện lên một vẻ tàn độc.
Lúc này, Tinh Hậu chợt có suy nghĩ trong đầu, nàng dừng lại thế công, đặt ra câu hỏi:
Nhưng lại chỉ một lần chạm này, lại lấy đi phần lớn Nguyên khí và tinh huyết trong người của Tinh Hậu.
Tiếp theo, phần giáp cứng mà nàng vẫn tự hào lại tự động bị phân rã khi chạm vào Huyết Ngư. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là cảm giác bị khắc chế, gặp phải thiên địch.
Không thể đánh trả bởi vì quá đông, cũng bởi vì không còn sức.
Nguyễn Long Duy thường niệm kinh vì gia đình theo đạo Phật.
Hoàng Hậu giao dịch cùng tộc chúng ta, muốn chúng ta phá vỡ tổ kiến này của ngươi. Có nghĩa là ngươi cũng phải c·h·ế·t, bây giờ sao lại muốn chạy rồi?
Ngư Nhị cười gian ác, nói ra lời chế giễu sau lưng nàng:
Giao dịch đã xong, các ngươi đã hủy Mộc Linh Nhĩ thành công. Ta thoát khỏi trói buộc.
Cầu máu biến đổi theo lời nói của Ngư Nhị thành hình một con cá khổng lồ.
Mặc dù vết cắn không thể xem là thành công vì chỉ có thể tiêu trừ dịch độc, qua đó chạm nhẹ vào chân.
"Ngươi trả lời thử xem.
Giáp độc vừa tạo ta liền bị huyết dịch trung hòa, nhưng thời gian để trung hòa lại vừa đủ để nàng tạo ra lại một lớp giáp độc mới.
Dù cho kiến chỉ có cấp bậc Yêu Binh, không thể làm Nguyễn Long Duy c·h·ế·t ngay nhưng với sức lực yếu ớt hiện tại của hắn, kiến tự nổ cũng có thể gây nên chút tổn thương, lại đánh dấu mùi vào cơ thể hắn.
Ngay cả trời đất cũng có nguyên khí.
Tinh Hậu xòe ra cánh trên lưng mình, bay về phía Ngư Nhị.
Ngươi chẳng qua là một món đồ bị vứt đi. Còn dám lớn lối với bản ngư.
Nguyễn Long Duy đang tiếp tục bỏ chạy.
Đầu tiên, lớp dịch độc bị một phần Huyết dịch trung hòa, khiến nó biến mất đi.
Bản ngư chống mắt đợi xem ngươi có thể chịu được bao lâu.
Chép chép chép... Còn không mau quay trở lại làm đồ ăn cho bản ngư."
Nàng rút tay ra khỏi xác của Ưng Nhị, dùng tay chùi vào lông vũ để lau đi vết máu.
Đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, không thể giữ vững mãi được.
Lời của tác giả:
Nguyễn Long Duy không còn cách nào ngoài bỏ chạy.
Chép chép chép."
Ngư Nhị gian ác nói ra:
Một khoảng thời gian sau đó, ở một nơi gần với mặt đất.
Điều này dẫn đến kiến cấp độ Yêu Tinh hiện tại đang truy đuổi hắn không ngừng, số lượng đã lên đến vài chục.
Ngư Nhị không vội trả lời. Hắn hít sâu một hơi, thu vào cơ thể toàn bộ huyết dịch đã hấp thu Ưng Nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi mà cá chép hiện ra, vô về phía nàng, nàng liền cảm thấy lạnh khắp người.
Nó nói xong, lại tạo ra quả cầu máu bao phủ toàn thân.
Ngươi nghĩ ta không nhận ra lí do vì sao chỉ có nơi này của ngươi có nhiều Nô tộc đến vậy sao?
Hắn từ nhỏ đã có thói quen khấn Phật.
"Sao thế? Vẫn tưởng mình còn là Hậu cao cao tại thượng hay sao?
"Chẳng lẽ, lí do các ngươi bỏ Nô tộc lại đây không phải vì gấp gáp bỏ chạy, mà là cố tình?"
Tinh Hậu không hiểu vì sao mình lại bị mất đi nguyên khí, nhưng nàng không dám nghĩ nhiều, chỉ tập trung hết sức bơi theo lối thoát để ra bên ngoài.
Làm xong, nàng mới nói tiếp, giọng điệu mang vẻ khinh miệt, trịch thượng:
"Ngươi phải c·h·ế·t." (đọc tại Qidian-VP.com)
Không phải chỉ riêng con người có Nguyên Khí mà vạn vật đều có.
Ưng Nhất nằm gục trên đất, nhìn thấy toàn cảnh em trai mình c·h·ế·t nhưng không thể cử động, cũng không thể nói chuyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.