Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 147: Dương Quang Minh Ngộ

Chương 147: Dương Quang Minh Ngộ


Trạng thái được bảo tồn vô cùng tốt, trong khi quần áo pháp bảo gần đó cũng đã phân hủy hết.

Thi thể kia có vấn đề! Là thi đạo sao?

Đối với thi đạo, Nguyễn Long Duy có biết sơ qua một ít. Đây là một loại hình thức tu luyện chủ yếu bằng cách luyện thi.

Ở Tây Vực cũng có nghe nói qua một nơi tu luyện thứ này, gọi là Bách Thi Tông.

Theo thông tin mà hắn đọc được, t·hi t·hể nếu như chỉ là 1 bộ phân thân, mỗi khi tăng lên tu vi sẽ phản hồi 1 bộ phận về cho chủ nhân.

Nhưng có nhiều người luyện loại công pháp quỷ dị lên chính cơ thể mình, g·iết c·hết bản thân để tiếp tục bước đi trên con đường tu hành.

Hắn nghi ngờ thứ trước mắt hắn hẳn là 1 trong 2 trường hợp trên. Đơn giản bởi vì quá quỷ dị. Vừa nhìn liền thấy không ổn.

Nguyễn Long Duy nhìn Tiểu Huyền ở bên cạnh, đang phân vân xem có nên để cho nàng xuống thử dò xét hay không.

Cảm giác được sống lưng chợt lạnh, Tiểu Huyền nhìn sang người bên cạnh, liền run rẩy nói:

"Tiên sinh, ngài muốn làm gì? Ánh mắt này, vừa nãy ngài cũng mới dùng nó để nhìn ta như chuột bạch rồi..."

"Ừm, thôi vậy. Ngươi quá yếu." Nguyễn Long Duy thở dài.

Hắn nhìn về phía Nguyên Châu, giơ tay chỉ hướng, thử hỏi:

"Bộ xương kia, ngươi biết hắn?"

Tiểu Huyền cùng Nguyên Châu một hồi, cuối cùng đưa ra đáp án "Không biết".

Nguyên Châu cũng không sở hữu toàn bộ ký ức, không biết cũng là điều hợp lý.

Tiểu Huyền hiểu được chuyện, liền biết vừa rồi thoát được một kiếp làm chuột bạch.

Người này tuy có vẻ ngoài hiền lành nhưng đôi lúc lại đưa ra mấy quyết định rất ác nghiệt.

Nguyễn Long Duy không biết nàng nghĩ gì, cũng không rảnh để ý. Hắn trầm tư suy nghĩ, chưa dám đi xuống hòn đảo.

Giống như nghĩ ra cái gì, Nguyễn Long Duy cúi người xuống hành lễ với bộ xương kia. Mặc dù xa, nhưng nếu người ở bên kia thật là cường giả hẳn sẽ cảm nhận được rõ ràng.

"Vãn bối Hoàng Thanh Tân, cháu đích tôn của gia tổ Hoàng Thái An, thái thượng trưởng lão của Vĩnh An Tông.

Hôm nay mạo phạm đến tiền bối, trước xin tiền bối tha thứ cho."

Trước khi động thủ, luôn cần phải báo ra thân phận. Ừm, là thân phận của kẻ có thù với mình.

Tiểu Huyền kinh ngạc: "???"

Ngón trỏ vung ra, năng lượng tụ lại.

Vèo.

Một đạo kiếm chỉ bắn thẳng về hướng bộ xương người kia.

Chỉ còn chưa chạm vào xương, liền tiêu biến.

Nguyễn Long Duy còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, đã cảm giác được Linh lực của mình bên trong Thừa Phong Chỉ mất đi.

Đúng vậy, tan biến, không phải bị hấp thu, cũng không phải b·ị đ·ánh nát.

Xương khô không có dị dạng, lẽ nào bởi vì có trận pháp?

Nghĩ một lúc, Nguyễn Long Duy từ bỏ, phi kiếm đưa Tiểu Huyền cùng rời xa hòn đảo.

"A. Tiên sinh cứ vậy mà bỏ cuộc?"

Nguyên Châu cũng phát sáng theo, biểu đạt ý đồng tình.

Nguyễn Long Duy thầm nghĩ, tự trấn định mình.

"Bọn này không s·ợ c·hết à? Bên trong kia, hư hư thực thực có một tên tu sĩ thi đạo. Không cẩn thận dò xét lại muốn đi vào bẫy? Cũng may mắn, đối phương không có dị động, tạm thời xem như an toàn. Chuẩn bị xong lại thử một lần cầu may xem sao."

Nếu có trận pháp ở đó thì không thể vào được, phải nghĩ cách khác.

"Không phải bỏ cuộc. Ta cần chút thời gian."

Hắn vung ra một đống dây leo, rải khắp xung quanh. Sau đó, lấy ra Trận pháp truyền thừa cổ xưa được Quy Huệ Vương tặng trước đó, bắt đầu ngồi xuống tĩnh tọa.

Trước khi nhắm mắt, không quên liếc nhìn Nguyên Châu trên tay Tiểu Huyền nói một câu.

"Nguyên Châu khó lấy, ngươi suy nghĩ xem lấy gì để cùng ta trao đổi Nguyên Châu. Châu này xem ra đem bán sẽ thu được không ít tiền." Lời này nói cho Tiểu Huyền nghe.

Nàng nghe xong câu này, liền ngơ ngẩn.

Tiền? Ta bỏ nhà, chạy trốn. Vô sản đó nhaaaaaaaaaaa

Còn có, tiên sinh ngài có nói qua sẽ trả lương cho ta. Ngươi cùng ta đều nghèo như nhau. Mấy tháng nay còn đang bị nợ lương, ta lấy gì trả ngài...

Nguyễn Long Duy tiến nhập trạng thái vong ngã, quên đi hết thảy mọi việc xảy ra ở ngoại giới, bắt đầu lĩnh ngộ truyền thừa trận pháp một lần nữa.

Lần trước đọc không hiểu, hi vọng lần này tập trung hơn sẽ có thể hiểu được.

Ống trúc trôi lơ lửng trên đầu, bắt đầu tiếp xúc thần thức.

Từng văn tự cổ xưa bắt đầu hiển hiện trên đầu hắn. Vì không rõ loại ngôn ngữ này, chỉ có thể dựa trên ngôn ngữ hiện đại suy diễn ra.

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Hắn tiến nhập trạng thái vong ngã để tham khảo truyền thừa cũng đã hơn hai tuần. Linh khí tuần hoàn, công pháp tự động vận chuyển khi hô hấp, trạng thái cơ thể đã dần dần khôi phục lại đầy đủ.

Chân khí cũng đạt trạng thái toàn thịnh. Nhờ đã đột phá Luyện Cơ kỳ viên mãn, tiến vào Luyện Huyết kỳ nên từng cấu trúc bên trong cơ thể luôn tự động vận chuyển. Không cần thiết luyện từng đòn quyền võ để nâng cao sức mạnh, cơ thể hiện tại liền đã tự động làm điều đó, phối hợp cùng chân khí.

Nguyên Châu nhìn thấy Nguyễn Long Duy đọc sách vẫn chưa xong, xong lại cùng giao tiếp với Tiểu Huyền.

Nàng bất ngờ, chỉ chỉ cuộn tre, hỏi: "Ngươi nói có thể giúp hắn hiểu rõ khúc gỗ mục kia hơn?"

Nguyễn Long Duy vốn đang chuẩn bị bỏ cuộc, hắn đọc không hiểu nhiều văn tự cổ, chưa nói đến việc hắn còn không biết nhiều kiến thức của trận pháp. Vốn đã sớm đã thoát khỏi vong ngã, hắn nghe được câu nói của Tiểu Huyền, mở mắt liền hỏi:

"Ngươi có thể giúp?"

Cả bán yêu lẫn châu đều bị câu trả lời này làm cho giật mình. Nguyên Châu sớm trấn định hơn, lấp lánh ánh sáng đáp lại.

Tiểu Huyền chuyển lời hộ:

"Nó nói có thể giúp. Minh Hồ tộc có một loại thiên phú thần thông tên là Dương Quang Minh Ngộ, có thể hỗ trợ người được thi triển lên tăng cao khả năng lĩnh ngộ khi tu luyện."

Gương mặt của Nguyễn Long Duy nghe đến đây, chợt hứng thú đứng dậy.

"Có thần thông tốt như vậy? Mau, ngươi nói rõ một chút."

Theo Nguyên Châu giải thích. Nó có thể sử dụng thần thông lẫn thuật pháp của chủ nhân trước khi c·hết, thế nhưng uy lực không lớn. Riêng có loại Dương Quang Minh Ngộ này là ngoại lệ, chỉ cần ngộ tính của đối phương càng cao, hiệu quả càng lớn, không phụ thuộc vào tu vi của người thi triển.

Mà theo Nguyễn Long Duy đánh giá, tu vi của Nguyên Châu hiện tại cũng chỉ ở mức của Yêu Binh hậu kỳ.

Vì hiểu rõ cơ chế hoạt động của thần thông, cũng như tin tưởng vào Hạo Nhiên chính khí của bản thân nên Nguyễn Long Duy tự tin khôn sợ bị Nguyên Châu động tay chân khi sử dụng thần thông.

Hơn nữa, nếu như nó thật sự muốn giúp cho đôi đạo lữ này đoàn tụ, Nguyễn Long Duy xem như là lựa chọn duy nhất của nó trong mấy vạn năm qua. Phải đợi bao lâu mới lại xuất hiện một vị đây? Tu vi của nó cũng quá yếu rồi, đợi lâu như vậy vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu.

Nguyên Châu bắt đầu tỏa sáng, hoa văn trên nó cũng bắt đầu chuyển động. Tựa như một đầu hồ ly 4 đuôi đang vung vẫy đuôi cáo. Nương theo đó, ánh sáng bắt đầu tỏa ra từ viên châu.

Ánh sáng ấm áp tựa như ánh mặt trời chiếu rọi đến thân thể của Nguyễn Long Duy. Hắn lại tiến vào Vong ngã, tiếp tục lĩnh ngộ trận pháp.

Giờ phút này, Nguyễn Long Duy cảm nhận được bản thân sắp đến được ý nghĩa các văn tự kia.

Từng loại ngôn ngữ ký tự mà hắn từng học qua, lần lượt xuất hiện trong đầu hắn. Chúng bắt đầu tan rã ra, cùng nhau xếp thành hàng, phân ra từng đạo văn tự có cùng chung ý nghĩa.

Nguyễn Long Duy dựa vào hệ thống mới đó, áp đặt vào trong những văn tự cổ trong truyền thừa từ đó phân tích ý nghĩa của chúng.

Hắn cảm giác được Dương Quang Minh Ngộ không hề tầm thường. Không đúng, phải nói là phi thường.

Nó hỗ trợ cho Nguyễn Long Duy tăng cao nhận thức, cũng tăng cao khả năng xử lý thông tin, giúp hắn lĩnh ngộ được truyền thừa.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy muốn chiếm Nguyên Châu làm của riêng.

Chương 147: Dương Quang Minh Ngộ