Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 207: Dược đạo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 207: Dược đạo


"Thổ linh thảo. Thượng phẩm Thổ linh thảo ngàn năm!"

Tần Trinh Nhi khẽ lắc đầu, nói:

"Ừm, tiền bối. Ta có việc muốn cùng ngài nói riêng. Bảo Nhi ở đây có chút không tiện."

"Đa tạ tiền bối quan tâm. Vãn bối đã ghi nhớ hết thảy tám bước gieo trồng linh dược cơ bản. Cũng như cách xử lý linh dược sau khi hái."

"Tiền bối biết đạo lý [mang ngọc có tội] sao?"

"Nguyễn đạo hữu, ngươi có ý đồ gì khi lấy ra vật này? Không sợ ta nổi lên tham niệm, s·át n·hân đoạt bảo?"

Linh dược chi đạo, cũng được gọi là Dược Đạo, là một phương thức tu luyện nhờ vào việc sử dụng linh dược để gia tăng tu vi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa nãy, Nguyễn Long Duy muốn nhờ Tần Trinh Nhi hướng dẫn cách cấy ghép linh dược. Không ngờ cô nàng này lại còn vô cùng nhiệt tình, chỉ dạy hắn một lượt đầy đủ kiến thức cơ bản về linh dược chi đạo.

"Cũng đừng nói những lời như vì nhan sắc của ta hoặc là ta đem lại cho ngươi cảm giác đáng tin cậy."

Tu sĩ tu luyện Dược Đạo sẽ chọn một loại linh dược phù hợp với bản thân để làm bản mệnh linh dược của chính mình, đem nó bồi dưỡng. Đồng thời, linh dược có phẩm cấp càng cao thì hiệu quả càng tốt, tốc độ tu luyện cũng sẽ càng nhanh.

Tần Trinh Nhi chưa vội tiếp nhận linh dược, vẫn truy hỏi:

Nguyễn Long Duy nhìn Tần Trinh Nhi, biểu lộ ra chút khó xử, đồng thời dùng truyền âm thuật để nói với Tần Trinh Nhi:

Tần Trinh Nhi nhìn hắn, trong giọng nói tăng thêm mấy phần tôn trọng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Long Duy vung tay dùng linh lực tẩy trừ đi vết bẩn trên người, sau đó cúi đầu xin lỗi:

"Nguyễn trận sư, ngươi bị sao thế?"

Nguyễn Long Duy còn chưa kịp bịa lí do, đã bị đối diện chặn ngang.

"Nếu như bàn về việc g·iết người thì vãn bối có lẽ chiếm ưu thế." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Bởi vì tiền bối không thể g·iết ta."

Sau đó, nàng lập tức vung tay kích hoạt trận pháp ở trong nhà gỗ, đem không gian xung quanh phong bế lại, tuyệt đối không thể để cho khí tức của thứ này lộ ra ngoài.

Mà linh dược của Nguyễn Long Duy lấy ra lại vô cùng hợp với người ở trước mắt này.

"Tiền bối không cần thử lòng vãn bối. Ta lấy ra thứ này cũng phải trải qua cân nhắc nhiều lần. Bởi vì biết được đức tính của ngài nên mới dám lấy ra nó."

"Ắt xì!" Nguyễn Long Duy cầm tách trà trên tay, còn đang chuẩn bị đưa vào miệng lại đột nhiên hắt xì, sau lưng cũng cảm giác thấy hơi lạnh.

Cảm giác đến sát khí trên người đối phương, trong lòng của Tần Trinh Nhi lần đầu tiên cảm thấy được sợ hãi.

Nguyễn Long Duy không vội trả lời, chỉ chậm rãi giải khai phong ấn.

"Vậy nên đạo hữu thật sự chỉ muốn nhờ ta chỉ dạy cách trồng dược?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Muội cứ đi ra ngoài trước là được."

"Dù vậy, việc ta lần lượt xuất ra trăm năm linh dược, rồi đến ngàn năm linh dược. Trong đầu tiền bối hẳn sẽ nghĩ ta còn có nhiều hơn nữa đúng hay không?"

Cơ thể nàng không tự chủ, lập tức muốn lấy ra pháp khí phòng thân nhưng còn chưa làm thì lại bị hành động tiếp theo của hắn ngăn lại.

- "Ừm, biết."

Nếu như đây là vật phẩm bình thường khác, nàng có lẽ đã từ chối đề nghị của Nguyễn Long Duy. Thế nhưng vật này lại vô cùng thích hợp với công pháp nàng tu luyện nên không thể không đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyễn Long Duy chỉ vào đầu, vui vẻ nói:

Tần Trinh Nhi cùng Tần Bảo Nhi đều bị bất ngờ. Cô bé nhỏ hơn vội hỏi thăm trước tiên:

Tần Trinh Nhi không hiểu ý của hắn:

"Vì thế ta chọn đem nó hiến tặng tiền bối, mong muốn đổi nó lấy chỉ điểm của tiền bối."

"Nhưng ta và ngươi quen biết chỉ mới 1 tháng có thừa. Vì sao ngươi lại lựa chọn tin tưởng ta?"

"Ta là người của Trận Pháp Đường, ta mà c·hết ở đây thì tiền bối sẽ là người đầu tiên bị nghi ngờ. Dù sao nơi này là thành Bắc Kiếm. Không phải là Tần gia."

- "Đúng vậy."

Nguyễn Long Duy lắc đầu, bình tĩnh đối diện với mỹ nhân trước mặt, trong đôi mắt rõ ràng bình thản:

- "Vì sao á?"

Nguyễn Long Duy giải thích:

"Nhưng việc này không đáng để tiền bối động thủ. Một cây Thổ Linh Thảo kia cũng đã quá dư dả rồi."

Sau đó, hai bên đạt được hiệp nghị, Tần Trinh Nhi đồng ý hướng dẫn Nguyễn Long Duy về linh dược, bù lại hắn trả cho nàng phí tổn là Thổ Linh Thảo. Đồng thời, cả hai cũng hướng tâm ma lập thệ, không nói ra chuyện ngày hôm nay cùng bất kỳ ai.

Giọng nói của nàng thu lại vẻ thất thố trước đó, trở về bình tĩnh như trước, điềm nhiên hỏi:

"Bảo Nhi, muội ra ngoài linh điền đi."

Ban đầu, Tần Trinh Nhi còn chưa hiểu lắm nhưng nhìn thấy biểu lộ nghiêm túc của hắn thì đành đồng ý:

"Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu nữa."

"Tần tiền bối, ta xin lỗi. Trong người chợt cảm thấy không khỏe nên mới có hành động mạo phạm như vậy. Thật là uổng phí linh trà mà ngài mời ta."

"Đây là?"

"Lại nói, những phương pháp gieo trồng linh dược ta đã nói qua từ nãy giờ, đạo hữu đã ghi nhớ hết chưa?"

"Đây cũng không tính là gì. Dù sao trà để lâu cũng đã nguội, khi khác ta lại mời đạo hữu dùng trà là được."

"Vãn bối biết rõ giá trị của nó, thậm chí còn cao hơn Trúc Cơ Đan. Cỏ này là linh dược cấp hai, đã hơn ngàn năm tuổi. Thích hợp nhất cho tu sĩ có Thổ linh căn dùng đến để gia tăng tu vi hoặc luyện làm bản mệnh linh dược."

Đợi Tần Bảo Nhi đã rời đi xa, hắn mới lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc hộp gỗ. Bề ngoài vô cùng sơ sài, thô sơ, được vẽ lên một trận văn đơn giản để phong tồn lại.

Nguyễn Long Duy đẩy nó về trước, nói:

"Như vậy tiền bối cũng biết đối với tu sĩ có tu vi thấp như ta thì việc sở hữu thứ này không khác gì tự rước họa. Mà đợi đến khi có đủ thực lực để bán đi cũng đã là không cần thiết."

"Nhưng vì sao lại muốn cho ta nhìn thấy nó? Ta có thể đem đến lợi ích gì cho ngươi hay sao? Nếu như ngươi mong muốn có được Trúc Cơ Đan từ ta thì cũng không thể nào."

Hộp gỗ được mở ra, bên trong tràn ra Thổ linh khí dồi dào, để lộ một sợi cỏ dài màu nâu. Điều này lập tức làm cho Tần Trinh Nhi thất thố:

Tần Trinh Nhi nhìn bóng lưng của Nguyễn Long Duy rời đi, lại cúi đầu nhìn hộp gỗ trên tay mình, thở dài một hơi:

Duy thu hồi sát khí, chân thành nói ra: "Liệu đáp án này đã đủ để cho tiền bối hài lòng?"

Tần Trinh Nhi nhìn chiếc hộp, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút khó hiểu:

"Chỉ như vậy? Ngươi có biết giá trị của vật này không?"

Tần Trinh Nhi kinh ngạc, hỏi lại:

"Ừm... Cũng thật tiếc công Bảo Nhi pha trà."

"Mà lại, như tiền bối đã nói trước đó. Ta và ngài chỉ cách nhau một cảnh giới mà thôi. Mà thân phận của ngài là tu sĩ gia tộc, từ nhỏ đã được gia tộc che chở khi tu luyện. Nếu như so sánh khả năng chiến đấu của ngài cùng một cái tán tu suốt ngày bôn ba khắp nơi như ta thì liệu sẽ có được bao nhiêu lợi thế?"

Nói đến đây, trên người của Nguyễn Long Duy toát lên không ít sát khí. Đều là do g·iết c·hết không ít tu sĩ áo đen trước đó tạo thành.

Trong tu tiên giới, thứ vô giá trị nhất chính là lời nói. Tần Trinh Nhi là một tu sĩ Trúc cơ, cũng không phải thật sự là một thiếu nữ như vẻ bề ngoài của nàng, đương nhiên sẽ không ngây thơ.

Nguyễn Long Duy rời khỏi Dược Phường, trở về lại nhà ở, bắt đầu thực hành phương thức cấy ghép linh dược mà Tần Trinh Nhi đã giảng qua.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 207: Dược đạo