Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 231: Tiệc trà (1)
Lúc mà những lời này phát ra, ở một bên còn lại của bàn trà có một tu sĩ ngồi đó. Hắn đưa tay sờ cằm, không có để tâm đến ồn ào mà là chậm rãi đánh giá tòa sân thượng này.
Người vừa hỏi là Văn Đài An Cát, nghe được lời này thì cảm thấy rất đúng, nhẹ gật đầu.
"Trận pháp trên thế gian này vô số, biến thể lại nhiều làm sao."
...
"Tại hạ sở tu chính là trận đạo chi pháp, dưỡng dược chi đạo."
Dược lực bỗng chốc xuất hiện, tiến hành gia tăng chất lượng nước trà. Tốc độ không nhanh, mắt thường cũng có thể thấy rõ.
"Chưa cần so với trà nhà ta, chỉ bằng vào trà tại lầu này đã ăn đứt." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ví dụ: thông thường ta có thể sử dụng dược lực để bổ sung chất lượng cho nước trà."
"Nhất giai thượng phẩm Linh Tùng, Nhị giai hạ phẩm Thạch Liễu, Nhị giai trung phẩm Huyền Ngọc Lan..."
Sau khi minh họa xong, Nguyễn Long Duy tiếp tục nói:
-"Hừ. Như đã nói trước đó, lần này ta đến không đại biểu cho Quan gia lẫn Minh Thuận Môn, cũng sẽ không có ý định giúp đỡ các ngươi."
"Nguyễn đạo hữu cảm thấy ta nói như vậy đúng chứ?"
"Lợi bất cấp hại."
"Chỉ là để ví dụ cho chư vị hiểu rõ nguyên lý của trận pháp mà thôi."
"Nhưng mà trận pháp này có chút không bình thường. Dùng nước làm vật dẫn cho linh lực bố trận."
Trước mắt hắn, nơi từng là chiến trường tàn nát ngày hôm qua đã biến trở lại thành một tiểu lâm viên đẹp đẽ.
"Cái mà ta làm là mượn nước trà làm vật dẫn cho linh lực di chuyển."
"Một trận mà không có pháp thì chỉ là thứ vô dụng, ngược lại, nếu chỉ có pháp mà không có trận thì được gọi là thuật pháp, mà không phải là trận pháp."
"Cái gì cũng cần có khởi đầu. Trận pháp cũng thế."
"Tu sĩ sử dụng linh lực để bày trận. Nhưng dù cho thành công thì hiệu suất vẫn không được tốt. Tiêu hao so với khi không dùng trận thì chênh lệch rất nhiều, lại còn phải một mực sử dụng linh lực để duy trì."
"Mời đạo hữu giảng."
"Đợi lần sau Quan công tử có dịp ghé thăm Văn Đài gia, ta nhất định sẽ đem lá trà thượng hạng mời công tử dùng."
"Ta lúc nhỏ không giỏi cái này nên cũng không có để tâm. Bây giờ lại không hiểu rõ."
"Như vậy muốn nắm rõ trận pháp thì trước tiên cần phải hiểu rõ cả trận và pháp. Từ đó tiến hành bố trí."
Lúc này, ngón tay Duy khẽ động, linh lực truyền vào tách trà, lần lượt cách không nâng lên hơn trăm giọt nước, chuyển động về từng vị trí khác nhau trên bàn trà. Mà theo đó, hắn bắt đầu giảng:
Nghe đến đây, trong lòng Văn Đài An Cát chợt chững lại, ngoài miệng tạm thời không có lời ra.
Nghe vậy, Nguyễn Long Duy vội nhấc lên tách trà, thổi một hơi như thói quen rồi đưa vào miệng hớp một ngụm nhỏ rồi bắt đầu nhận xét:
Bắc Kiếm Thành, Đan Phường, Trà Lâu, sân thượng, bàn trà ghế gỗ.
Hơn trăm giọt nước chất chứa linh lực bắt đầu kéo dài, nối lại cùng nhau thành tầng tầng trận pháp.
"Trong khi đó, pháp lại là hồn cốt, nguyên lý vận hành của trận."
"Mà trận pháp ta vừa làm khi nãy có lẽ cũng có phần tương tự với một trong số những cách đầu tiên đó."
"Đúng là đang tăng cường dược lực cho nước trà. Mà tốc độ này còn nhanh hơn so với Nguyễn đạo hữu tự làm."
Văn Đài An Cát thì không có quá chú tâm, chỉ nói:
Vì nghĩ không ra nên hắn bắt đầu truyền âm hỏi chủ trà lâu, tiếc là chủ trà lâu đam mê trà đạo, không biết đến nửa chữ trận pháp.
"Mọi người đến đây đối ẩm, cũng không thể chỉ uống không. Như vậy đi, chúng ta giao lưu tâm đắc tu luyện một chút."
"Các vị có biết như thế nào là trận? Như thế nào là pháp? Lại bắt nguồn từ đâu?"
"Cái này để tại hạ mở đầu."
Duy búng ngón tay, linh lực theo đó bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay, biến thành một khối lập phương, mơ hồ có từng sợi dây vô hình đang liên kết đến nhiều nơi trên trận pháp do nước trà mới tạo thành.
"Trận pháp chân chính thật ra lại chính là do linh lực vẽ ra, mà không phải nước trà."
Đang vào lúc hắn đang suy tư thì lại có người đánh nhiễu:
"Trận nhãn tập trung năng lượng chủ yếu để duy trì hoạt động của trận pháp."
"Nhưng... không biết là khi nào thì Quan công tử sẽ đến? Để Văn Đài gia chúng ta sớm chuẩn bị." (đọc tại Qidian-VP.com)
Văn Đài An Cát nghe vậy thì chau mày:
"Dù vậy, khả năng xoay sở vật tư này vẫn rất khá. Logistics không tồi. Xem ra Quan gia này không hổ danh nhà giàu."
"Thơm dịu, không quá nồng. Vị hậu đến chậm, ngọt nhẹ nhưng đem lại cảm giác tự nhiên."
"Đương nhiên, đây chỉ là lý giải của ta đối với trận pháp mà thôi."
Quan Thượng Bảo nghe vậy, hứng thú nói:
"Trước nói về trận pháp, ta học theo cổ nhân bày trận, cũng từ đó phát triển theo hướng phù hợp với bản thân."
"Văn Đài huynh quá lời."
"Công tử thứ lỗi. Là sơ suất của tại hạ, đây ta lại pha một ấm mới. Ngài chờ một chốc."
Hắn đưa mắt nhìn sang phía Nguyễn Long Duy, nháy nháy tín hiệu cầu cứu.
"Đây xem như không là gì. Dù cho là tốc độ gia tăng nhưng lại tiêu hao rất nhiều linh lực để duy trì trận pháp."
"Không hổ tên của nó, Văn Nhã Trà."
Nguyễn Long Duy gật đầu:
"Xem ra đạo hữu thật là không tầm thường."
Nguyễn Long Duy không có làm ngơ, thuận theo yêu cầu phá tan bầu không khí ngột ngạt:
Quan Thượng Bảo im lặng không nói. Hắn mù tịt về trận pháp nên không rõ trận này tốt đến đâu. Nhưng mà hắn âm thầm đối chiếu cùng với các trận pháp sư từng gặp trước đó, dù cho là các tiền bối lâu năm trong Môn cũng chưa có gặp trận này.
"Vấn đề gia tộc khoan hãy nói."
"Hừ. So với cái trước đó thì còn tạm được. Nhưng cũng chỉ là lời khách sáo mà thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 231: Tiệc trà (1)
"Theo ta thì khi mà tu sĩ còn chưa nghĩ ra cách bày trận thì họ đã phải mày mò suy nghĩ rất lâu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Văn Đài An Cát nghe vậy không giận, lái sang chủ đề khác:
-"Phì... Hạ phẩm trà. Đắng như vậy cũng dám đem ra."
"Từ đó, tu sĩ mới tìm ra cách phương án thay thế cho trận pháp, dần dần phát triển đến mức độ của chúng ta bây giờ."
"Ban đầu, không phải là từ cái vật liệu bày trận, mà có khi chỉ là ý tưởng từ các loại thuật pháp thông thường."
Trận pháp thành hình, bắt đầu hoạt động. Dược lực lần lượt tiến về hai tách trà của Văn Đài An Cát và Quan Thượng Bảo.
"À, bụi cây đọng đầy sương kia, từ mùi vị phát ra để phán đoán thì là Nhu Tịnh Thủy Trà, phẩm giai còn không thấp, đã là Nhị giai thượng phẩm. Dù cho là ở Nhu gia cũng khó mà dư ra."
"Chỉ dùng chưa đến một ngày đã có thể khôi phục khuôn viên đến trình độ này. Nếu như là người không biết thì thật còn tưởng nhầm nơi đây vốn dĩ luôn như vậy."
"Đây cũng không phải cái gì đó [Hư Không Tạo Trận]. Mà là trận pháp nguyên sơ."
"Tại hạ học nông, chỉ mới nhìn đến được một góc nhỏ, hôm nay thử nói ra cùng chư vị."
"Hôm nay Nguyễn đạo hữu mời ta đến đây uống trà có phần đột xuất nên còn chưa kịp chuẩn bị. Đã để chư vị ở đây chê cười."
Quan Thượng Bảo thì ngược lại hoàn toàn. Hắn vốn dĩ đã có được thông tin Nguyễn Long Duy là Dược đạo Trúc Cơ nhưng vẫn còn hoài nghi. Dù sao, Dược đạo Trúc Cơ vẫn luôn yếu đến khó tin. Mà người ở trước mặt này thì cùng nửa chữ yếu cũng không có liên hệ.
Văn Đài An Cát thấy vậy cũng bất ngờ vô cùng. Hắn mới gặp vị này không lâu, còn chưa hiểu rõ cho lắm. Bây giờ xem ra vị trận sư này lại là Dược đạo Trúc Cơ khiến cho trong lòng không khỏi hạ thấp đánh giá người này xuống một bậc.
"Dù không phải nhưng lại có hơi giống với [Hư Không Tạo Trận] trong truyền thuyết." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Quan công tử, ngài rốt cuộc đã đến. Mời ngồi, mời ngồi."
Tu sĩ này không phải ai khác, chính là Nguyễn trận sư của Trận Pháp Đường.
Văn Đài An Cát kinh ngạc:
"Mà nếu như ta đổi sang dùng trận pháp thay vì thuật pháp, tiến hành nâng cấp lên một bậc thì lại thế nào?"
"Quan công tử đừng vội. Ngài ngồi xuống, uống tách trà."
"Trận là hình thức, sử dụng cấu trúc vật chất để tiến hành diễn sinh, tối ưu hóa thuật thức."
"Nếu chỉ dùng tầm mắt hạn hẹp của ta để so sánh... Ừm, hẳn là đứng đầu."
"Trận pháp nguyên sơ?"
"Đúng vậy, là trận pháp nguyên sơ, cũng có thể gọi là sơ khai."
Quan Thượng Bảo nghe vậy thì hai mắt hơi giật, xua tay nói:
Nguyễn Long Duy không có để cho mọi người thắc mắc lâu đã thu hồi lại trận pháp, bắt đầu giải thích. Hơn trăm giọt nước cũng theo đó trở về lại tách trà của hắn.
Ghế còn lại là Quan Thượng Bảo thì truyền ra một tiếng hừ nhẹ. Bên cạnh hắn có một vị tu sĩ trung niên đứng đó im lặng, chính là chủ trà lâu.
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Không cần, không cần. Ta cũng không có ý định ghé thăm."
"Bất quá... cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.