Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Chương 236: Nón cối lá dừa tu sĩ
Tây Kiếm không giống như Bắc Kiếm, nơi này nằm ở trong đất liền không giáp với biển. Ở gần kề nó không xa còn có hai gia tộc Ngưng Đan là Nhu gia và Văn Đài gia. Chính vì thế nên ở bên trong thành Tây Kiếm này có thể dễ dàng tìm được một vài tu sĩ họ Văn Đài.
Nhưng Nguyễn Long Duy hiện tại còn chưa vội tiếp xúc, vẫn chỉ hành động thận trọng. Hơn nữa, từ sau khi vào thành này thì trực giác của hắn lại mơ hồ cảm thấy khó chịu, giống như đang bị kẻ nào đó nhìn chằm chằm vào vậy song lại không hề có chút nào địch ý.
"Kỳ quái. Quá là kỳ quái." Hắn nghĩ đi nghĩ lại không tìm được đầu mối, bèn gia tăng thêm mấy tầng phòng ngự trên thân, đồng thời cố gắng hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ rời đi, tránh dây dưa thêm phiền phức.
Thanh Bình Giới, Bắc Bộ, một nơi nào đó trong lòng đất.
Một người đang ngồi xổm vuốt cằm, hai mắt đăm chiêu suy nghĩ nhìn dòng chảy uốn lượn trước mặt, thỉnh thoảng lại có bong bóng khí nở to nổi lên, tạo thành những t·iếng n·ổ nhỏ.
Hắn có thân hình to béo, khoác áo màu đen, đội lên chiếc nón cối lá dừa nhỏ hơn rất nhiều so với cỡ đầu, nhìn qua rất không hợp.
"Rõ ràng là ở nơi này, giấc mơ rõ ràng đến vậy cơ mà. Nhưng vì sao lại không có tìm được chứ?"
"Không được, phải mau chóng lặn xuống tìm lại lần nữa, nơi này không thể ở lại lâu dài. Không tìm được thì thôi đi, xui xẻo lại q·uấy n·hiễu nham vực, kinh động đến phía trung tâm."
Quyết định xong xuôi, người này mở ra lòng bàn tay phải. Theo đó, lực lượng trên thân hắn dần dần tăng vọt một cách chóng mặt. Chớp mắt từ một kẻ nhìn như phàm nhân đã biến đến tu vi Nguyên Anh kỳ.
A lê hấp. "Nón cối lá dừa tu sĩ" bước ra một bước, gieo mình nhảy xuống dòng chảy trước mặt. Thân thể hắn được một loại lực lượng mạnh mẽ bao trùm, thoải mái vận chuyển bên trong dòng dung nham nóng chảy.
Không sai, nơi mà người kia vừa nhảy xuống là một dòng dung nham nóng chảy.
"Nón cối lá dừa tu sĩ" tung tăng bơi lội trong dòng nước, liên tục đảo khắp các nơi như muốn tìm kiếm một vật gì đó.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng trôi qua, rốt cuộc hắn đã được.
"Nón cối lá dừa tu sĩ" sử dụng pháp quyết đặc thù, theo đó mở ra được một càn khôn khác ở bên trong dung nham. Hắn cẩn thận dùng thần thức dạo quanh nhằm tra dò không gian này một phen, sau khi chắc chắn không có cạm bẫy thì bình thản đưa thân tiến vào.
Bên trong không gian này hoàn toàn khác với bên ngoài, đây là một mảnh rừng cây bạt ngàn, linh khí chất chứa ngập tràn, linh dược mọc như cỏ dại, linh quáng trồi đầy đất.
"Nón cối lá dừa tu sĩ" nhìn thấy cảnh này thì khuôn mặt liền trở nên vô cùng vui vẻ, khóe miệng không nhịn được cười mà lộ ra hai cái răng chuột nhô to.
"Ha ha ha, tìm được rồi. Lần này bản kình ngư trúng mánh lớn. Ha ha ha."
Hắn vừa nói vừa bắt đầu hành động, thao tác lại còn vô cùng thuần thục. Tay phải giơ ra, lực lượng trên thân lại gia tăng thêm một lần nữa, sau đó tách ra rất nhiều hư ảnh khác nhau, phân tán ra từng nơi, bắt đầu cấp tốc thu hoạch những linh dược, linh quáng này.
Riêng bản thể của hắn thì lại hóa thành độn quang, bay đến một khu vực khác nằm ở sâu bên trong không gian này. Nơi đây có một gốc cổ thụ khổng lồ, cao sừng sững như một ngọn núi lớn, trên thân cây lại còn được khắc chữ.
[Từ Vân Táng Mộ]
Sau khi bay đến gần đây, "Nón cối lá dừa tu sĩ" dừng phi độn, hạ mình xuống đất, bắt đầu chậm rãi đi đến dưới gốc cây.
"Vãn bối Thượng Quan Bắc Hải, xin viếng tiền bối."
"Trước đây không lâu, ta đạt được truyền thừa của tiền bối, từ đó tìm được nơi này. Bây giờ đến đây trước là để viếng mộ tiền bối, hai là..."
Vị tu sĩ tự xưng là Thượng Quan Bắc Hải này nói đến chỗ này, vội vàng đặt chân quỳ xuống, chắp tay kính cẩn nói:
"Mong muốn được tiền bối tán thành, để ta có thể mang Dưỡng Hồn Mộc rời đi."
Quỳ xuống thật lâu mà vẫn không có người đáp lại, Thượng Quan Bắc Hải tiếp tục nói:
"Xin tiền bối minh giám cho. Vãn bối sớm đã mất cha từ lâu, bây giờ ở nhà chỉ còn lại mỗi mẹ già. Bây giờ mẹ ta lại bị tà tu ám hại khiến cho thần hồn hỗn loạn, cần phải có Dưỡng Hồn Mộc chữa trị lập tức."
"Vãn bối mang phận làm con, không thể có mắt như mù nhìn mẹ già chịu đựng thống khổ. Nên là dù cho tiền bối có chịu cho ta Dưỡng Hồn Mộc hay không..."
"Thì ta... Thượng Quan Bắc Hải, con cháu Thượng Quan gia bá chủ Nam Bộ cũng phải quyết lấy."
"Tiền bối, xin đắc tội."
Khi mà lời nói còn chưa dứt thì tay phải hắn đã giơ lên, kích hoạt toàn bộ lực lượng.
Đồng thời, lúc này ở bên ngoài, sao trời cũng bắt đầu rục rịch chuyển động, vô số ánh sao ào ào tuôn xuống, hướng về cùng địa điểm cửa vào không gian này, sau đó tề tụ về trên thân.
Hiện tại, "Nón cối lá dừa tu sĩ" không khác gì một vị thần linh hạ phàm, trên thân tỏa ra ánh sáng lóa mắt khó có thể tả, đặc biệt là trên tay phải ánh trước đó vốn mơ hồ khó thấy được họa tiết thì bây giờ lại đã vô cùng rõ ràng, đó là hình ảnh trời sao hiển hiện trên tay, cũng chính là thần thông của hắn, [Tinh Hà Ảnh Đảo Huyền].
"Nón cối lá dừa tu sĩ" vung tay phải lên, tung ra một đấm về hướng gốc cây.
Gốc đại thụ này cảm nhận được nguy hiểm khủng bố, toàn thân rung rẩy báo động, nhưng lại bất lực phản kháng.
Vào ngay lúc này, khi mà nắm tay chỉ còn cách thân cây khoảng cách đúng bằng một lóng tay thì chợt lại bị ngăn cản. Một bức tường sáng vô hình hiện ra, hào quang hoàng kim vạn trượng, uy thế càng cao hơn "Nón cối lá dừa tu sĩ" một bậc.
Kình lực khi v·a c·hạm ào ào xuất hiện, đổ xô ra xung quanh, khí thế mạnh mẽ muốn phá hủy tất cả. Nhưng mà lại thêm mấy luồng ánh sáng khác xuất hiện, dễ dàng tiêu trừ những kình lực này.
Tiếp đó, một giọng nói mang theo ngữ điệu hòa nhã như tiếng suối chảy bên tai truyền đến:
"Kình huynh, thư hùng cần gì khi dễ kẻ yếu."
Nón cối lá dừa tu sĩ nghe đến lời này thì liền hoảng, trên mặt không giấu được nỗi sợ. Hắn như là k·ẻ t·rộm b·ị b·ắt gặp tại trận, quay đầu nhìn khắp xung quanh, cố gắng hô to:
"Là đạo hữu nơi nào? Vì sao lại ngăn cản Thượng Quan Bắc Hải ta?"
Âm thanh bí ẩn tiếp tục phát ra câu trả lời, trong giọng tràn ngập sắc thái vui đùa:
"Thượng Quan sao? Không đúng lắm."
"Kình huynh có nhầm hay không?"
"Sao ta lại nhớ là Thương Cát chứ?"
"Ừm, họ Thương Cát, tên Kình, nhũ danh Cá Thối. Chính là cái tên này đây."
"Kình huynh xem có đúng hay không?"
Nón cối lá dừa tu sĩ nghe vậy thì nén lại nỗi sợ, trấn định suy nghĩ, cố gắng xác minh đối phương là ai.
Nhưng đối phương cũng không có để cho hắn thời gian suy nghĩ:
"Kình huynh không cần lo lắng. Ta đây không có ý xấu. Đơn thuần là muốn ngươi dừng tay lại, đồ vật ngươi muốn không còn ở trong thân cây kia đâu."
Vốn có tính đa nghi nên nón cối lá dừa tu sĩ không vội thu tay lại mà chỉ hỏi:
"Tạm gác chuyện đạo hữu nhận sai người sang một bên. Còn chuyện đồ vật trong cây này thì sao, bằng chứng đâu?"
Lúc này, bên trái không xa nón cối lá dừa tu sĩ truyền đến tiếng nói:
"Bằng chứng sao? Ta đang cầm trên tay đây. Kình huynh nhìn xem."
Từng luồng hào quang hoàng kim biến mắt, không gian xung quanh dần dần hiện ra trở lại. Nón cối lá dừa tu sĩ nhìn sang xong liền cảm thấy đầu óc tê dại, nắm đấm theo đó buông lỏng ra.
Đập vào mắt của hắn là một tảng đá to, bên trên có một người mặc áo bào trắng đang ngồi, một gối chống lên đỡ lấy tay nâng cằm, tay còn lại thì đang cầm một vật gì như thanh gậy, vươn ra sau lưng chuyển động lên xuống. Động tác nhìn qua rất giống như đang gãi lưng vậy.
Điều đặc biệt là gương mặt của người này vô cùng đẹp, đẹp đến mức đàn ông hay đàn bà đều phải thấy ghen tị, da dẻ lại là trắng nõn không tì vết. Trên khóe miệng lại đang mỉm cười thân thiện, hòa ái nhìn sang nón cối lá dừa tu sĩ.