Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Chương 237: Không cần gọi ta là chi tử
Nón cối lá dừa tu sĩ có chính danh là Thương Cát Kình nhưng thân phận này của hắn rất đặc thù, số lượng người biết cực kỳ thưa thớt. Cho nên vừa rồi hắn dù bị thế nào cũng nhất quyết không nhận. Nhưng hiện giờ tình huống lại khác.
Việc Thương Cát Kình kinh sợ không phải vì dung nhan tuyệt mỹ của người này mà là vì thân phận của đối phương.
Đối diện tiếp tục truyền đến tiếng hỏi:
"Đã lâu không gặp Kình huynh. Lẽ nào ngươi quên mất ta rồi?"
Thương Cát Kình run rẩy toàn thân, vội vàng hạ người hành lễ:
"Thương Cát Kình biết tội. Xin chi tử trách phạt."
Nhưng đối phương không có để cho hắn khom lưng. Người đối diện thoáng lắc đầu cười trừ, cảm thấy vị bằng hữu này quá là rườm rà.
Vào cùng thời điểm người này lắc đầu, trong không gian đột nhiên ngưng tụ ra một luồng khí vận cực nhỏ xuất hiện ngay trước mặt của Thương Cát Kình đang khiêm nhường khom người.
Biến hóa này nhanh đến mức Thương Cát Kình không kịp phát giác. Ngay sau đó, luồng khí đã liền biến mất và thay vào đó là một thân ảnh áo trắng giơ tay về trước, khẽ chạm nhẹ vào vai đối phương, theo đó là lời bình thất vọng:
"Kình huynh có ý gì đây. Chúng ta là bằng hữu. Cớ gì phải dùng đại lễ?"
Cái chạm khẽ tưởng chừng rất nhẹ nhưng lại khiến Thương Cát Kình không có cách nào kháng cự. Thân thể mập mạp của hắn thuận theo lực đẩy này biến về dáng người thẳng tắp, bụng mỡ gặp phải di chuyển đột ngột nên đung đưa.
Lúc này, Thương Cát Kình âm thầm sợ hãi:
"Mới không gặp bao nhiêu năm thôi mà hắn đã phát triển đến mức độ này. Thật sự khó có thể tưởng tượng."
Đúng như lời nói vừa rồi, đối phương xem hắn như bằng hữu, sau khi hỗ trợ hắn điều chỉnh tư thế đứng thì liền buông tay.
Thương Cát Kình vội vàng chắp tay về trước, cung kính nói:
"Chi tử nói phải. Là do tại hạ lẩm cẩm nên mới hành xử như vậy."
"Lại nói, chi tử và ta xem nhau như bằng hữu. Lần này gặp mặt tại đây quả thật hữu duyên."
Vị được xưng là "chi tử" nghe được lời này thì vui vẻ đồng tình, sau đó nhìn về phía gốc cây đại thụ cảm khái:
"Kình huynh và ta quả thật hữu duyên, không ngờ lại có thể gặp mặt ở táng mộ của Từ Vân tiền bối."
"Từ Vân nguyên sư danh chấn tu tiên giới hơn hai vạn năm trước bỗng nhiên có một ngày chợt m·ất t·ích, không ngờ rằng khi có người phát hiện thì đã tọa hóa ở nơi này."
Thương Cát Kình nghe thái độ để trả lời:
"Chi tử nói không sai. Kình ta cũng rất ngưỡng mộ vị tiền bối này. Nghe đồn trước đây Từ Vân tiền bối xuất thân từ thân phận nô bộc, sau đó trăm năm đã có thể quật khởi một đường quét ngang tu tiên giới lúc bấy giờ. Đã như vậy tiền bối lại còn là tán tu, không hề gia nhập bất kỳ thế lực nào. Một thân một mình đánh ra danh tiếng. Kình ta thật sự hâm mộ, mong ước sẽ có ngày noi theo thành công."
-"Ồ. Kình huynh còn có đam mê này? Ta trước đây cứ tưởng rằng Kình huynh thích nhất là quản lý thương minh cơ chứ. Nếu như Thương Cát tiền bối biết được đam mê này thì sẽ cảm thấy thế nào bây giờ?"
Thương Cát Kình nghe vậy thì trầm mặc, sau lại nói:
"Vấn đề này minh chủ đã sớm biết, chỉ là vẫn không chịu từ bỏ ý đồ thuyết phục ta thôi. Việc này e là phải làm chi tử thất vọng."
"Sự tình là như vậy ư? Vậy thì thật đáng tiếc. Nhưng ta vẫn cảm thấy đam mê của Kình huynh vẫn đặt nặng ở hai chữ thương minh. Nhớ lại khi trước chúng ta cùng nhau gia nhập Tiêu Thủy thương minh, ấn tượng một thân chính trực, luôn dốc lòng hoàn thành công việc cấp trên đặt ra mà ngươi để lại trong đầu ta vẫn rất khó xóa nhòa. À đúng rồi Kình huynh. Ngươi ta là bằng hữu, đừng xưng hô xa lạ như thế. Cứ như trước kia gọi ta Hạo Khánh hiền đệ là được." Hạo Khánh ung dung nói.
Thương Cát Kình than khổ trong lòng, vẫn như trước đó biểu lộ thái độ cung kính trả lời:
"Yêu cầu này của chi tử khiến tại hạ khó lòng đáp ứng."
Hạo Khánh chặc lưỡi khẽ lắc đầu, cảm thấy mất đi sự thú vị:
"Thôi vậy, tùy ý Kình huynh."
Nói xong, hắn đưa tay cầm thanh gỗ trước đó lên rồi nói:
"Đây là vật mà ngươi muốn tìm. Chất lượng rất tốt, được Từ Vân tiền bối bày trí trận pháp ôn dưỡng suốt thời gian qua. Ta đoán là sau khi Đỗ tiên tử nhìn thấy nó thì nàng sẽ vô cùng hài lòng. Biết đâu Kình huynh thật sự có thể được cho phép tiếp xúc với Ngũ Hành Dung Linh Đan pháp."
Ban đầu vốn là muốn nhận lấy nhưng Thương Cát Kình chợt ngưng tay lại, hỏi:
"Xin hỏi chi tử, để đổi lấy vật này thì ta cần làm gì đây? Vật này là của ngài tìm được, ta không thể nhận không được."
Hạo Khánh lắc đầu:
"Kình huynh nói vậy là sai rồi. Vật này và ngươi hữu duyên, vốn không phải là đồ vật mà ta tìm được."
"Chẳng qua trước đó ta có việc phải đi vào Vạn Hỏa Nham Vực, vô tình lại phát giác được không gian bí cảnh này của Từ Vân tiền bối nên mới đi vào thôi."
"Bởi vì bản tính tò mò nên mới tiện tay lấy nó ra khỏi đại thụ nhìn thử, không ngờ rằng sau khi dùng nó lại thật sự rất thoải mái. Bao mệt nhọc tích tụ trên lưng ta thời gian gần đây đều được nó thanh tẩy."
Thương Cát Kình nghe vậy thì cảm thấy đau lòng, âm thầm thở dài:
"Đây là một trong Thập Đại Thần Mộc, Dưỡng Hồn Mộc. Vậy mà ngài lại dùng nó sai cách để gãi lưng. Nếu như Đỗ tiên tử biết được, e là nàng ta sẽ không còn cần nữa."
Lúc này, Hạo Khánh như mới vừa nghĩ đến chuyện gì rất thú vị, lại nói:
"À này Kình huynh. Đoạn thời gian này ngươi có dư dả không? Hay là tham gia cùng ta đi vào sâu trung tâm nham vực này."
Nghe lời này, Thương Cát Kình bị dọa đến mức rợn khắp sóng lưng. Hắn cười khổ hỏi:
"Chẳng lẽ chi tử có việc muốn gặp Vạn Hỏa tiền bối?"
Hạo Khánh chỉ sợ đối phương không hỏi, bây giờ hỏi rồi thì quá tốt. Hắn vội vàng ngưng tụ ra một luồng khí vận khác, bên trong còn có hào quang hoàng kim dày đặc.
Thương Cát Kình cảm thấy điểm dị thường, vội hỏi:
"Bên trong thuật pháp của ngài đang phong ấn vật gì đây chi tử?"
Nghe đến câu này, hai mắt Hạo Khánh sáng rực. Hắn lập tức vỗ vai Thương Cát Kình, kéo đối phương về phía gò đá gần đó rồi bắt đầu kể chuyện:
"Kình huynh quả thật có cặp mắt sáng như sao trời. Vừa nhìn liền hiểu vấn đề."
"Đây là một cái vấn đề thú vị vô cùng."
"Đây đây đây, để ta kể cho ngươi nghe từ đầu nhé. Chuyện này muốn nói rõ ràng phải nói từ lúc ta được phân công đến Tây Vực. Nơi đó quả thật rất là đặc biệt, ta còn kết bạn được với một vị đạo huynh vô cùng thú vị."
Sau khi được hỏi đúng chủ đề, Hạo Khánh như loa phát thanh đài vào dịp đặc biệt, được vận dụng hết công suất để truyền tin.
Thương Cát Kình trước đó vốn luôn giữ mình khép nép nhưng bây giờ khi ngồi nghe Hạo Khánh kể chuyện thì đã buông lỏng hơn nhiều, trên miệng thỉnh thoảng còn thường xuyên cười theo lời đối phương. Trong đầu hắn bây giờ đang âm thầm ghi nhớ tên vị bằng hữu mới này của Hạo Khánh, đồng thời tiến hành phân tích vấn đề mà Hạo Khánh đang phải đối diện.
Không nghĩ thì thôi, nghĩ xong thì liền sợ.
Một hồi lâu sau khi nghe xong, nụ cười đã tắt lịm, gương mặt của Thương Cát Kình chứa đầy nỗi ám ảnh. Hắn thật sự hối hận vì đã nghe Hạo Khánh kể chuyện.