Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Chương 238: Thay ta đi nằm vùng
Thương Cát Kình chắp hai tay lại, khấn cầu với vẻ mặt bất đắc dĩ vô cùng, nói như muốn khóc:
"Tiểu thiên tổ ơi cho ta, tha cho ta. Xin đừng nói nữa. Chuyện này không phải là thứ mà Ngưng Đan cảnh tu sĩ có thể tò mò tọc mạch. Đừng nói nữa, đừng nói nữa."
Lần này, Hạo Khánh không có cản lại mấy cái lạy của Thương Cát Kình. Theo suy nghĩ của hắn, mấy lạy này còn rất thú vị. Hắn tiếp tục vỗ vai Thương Cát Kình, hào hứng hỏi:
"Kình huynh, thế nào, thế nào? Nghe xong thì bị kích thích đến thế rồi?"
"Diễn xuất rất tốt, suýt nữa ta còn tưởng ngươi thật sự hoảng. Không hổ danh truyền nhân thiên hạ đệ nhất huyền cơ. Nét diễn càng ngày càng hoàn thiện, lần sau gặp lại e là ta sẽ phải lau mắt mà nhìn."
Đúng lúc này, động tác của Hạo Khánh chợt ngừng lại, trên mặt hắn thoáng hiện nét ngạc nhiên, sau đó vài giây liền chuyển thành hào hứng. Hạo Khánh không nén nổi vui mừng, vỗ tay cười to:
"Lý thú, lý thú."
"Nhưng mà, hiện tại ta lại không thể đến đó. Có chút đáng tiếc..."
Thương Cát Kình không biết là có chuyện gì nhưng linh cảm cho hắn biết đây là một cái cơ hội tốt để trốn đi. Hắn âm thầm kích hoạt một cái linh phù truyền tin, sau đó giả vờ như có người đang liên lạc với hắn, vội cầm lên linh phù nói chuyện:
"Tuyên đạo hữu, có chuyện gì không? Vì sao lại phải liên lạc ta gấp như vậy?"
"Cái gì? Bên chi nhánh của ngươi xảy ra nội loạn, cần ta trở về để hỗ trợ xử lý gấp ư?"
Thương Cát Kình nói đến đây, khẽ đảo mắt nhìn Hạo Khánh, sau đó ra vẻ khó xử tiếp tục trả lời linh phù:
"Việc này thật sự không đúng lúc. Nhưng mà các ngươi cố gắng ứng đối, đợi ta hoàn thành xong công việc ở đây sẽ lập tức trở về."
Hạo Khánh nghe thấy được mấy lời kia thì có chút ngạc nhiên, vội hỏi:
"Kình huynh không có vấn đề gì chứ?"
Thương Cát Kình ấp úng trả lời:
"Thưa chi tử, đúng thật là có chút chuyện. Người bên kia vừa mới truyền tin, bên trong nội bộ xảy ra hỗn loạn, cần ta trở về hỗ trợ xử lý. Nhưng mà trước đó chi tử đã mời ta cùng đi vào trung tâm nham vực. Bây giờ rời đi thật có lỗi với ngài."
Hạo Khánh nghe lời chân thành này mà sinh ra tiếc nuối, gật đầu đồng tình:
"Đúng thật là có chút luyến tiếc. Chuyện sắp tới hẳn là sẽ càng thú vị. Nếu như Kình huynh bây giờ rời đi sẽ phải hối hận thật lâu. Dù sao rất lâu rồi mới lại có thêm chút manh mối của những kẻ kia. Nhưng mà nếu ngươi đã có việc thì ta không thể ỷ thế h·iếp người."
Thương Cát Kình hổ thẹn đáp lời:
"Đúng thật là tiếc nuối. Tại hạ lần này lỡ hẹn với chi tử, lần sau gặp lại sẽ bồi tội."
Vừa nói, hắn vừa chầm chầm lùi về sau, chuẩn bị tùy thời tùy khắc đều sẽ rời đi. Đồng thời, các phân thân của hắn trước đó được phân tán đi khắp mảnh không gian này đều đang trở về lại cùng bản thể.
Nhưng mà Hạo Khánh không có để cho Thương Cát Kình rời đi dễ dàng như vậy. Lúc này, hắn nảy ra một ý nghĩ, nhìn về phía Thương Cát Kình với vẻ mặt đắc ý, nói:
"Kình huynh đợi chút. Việc mà ngươi ra ngoài làm tốn không đến một tháng chứ nhỉ? Như vậy sau đó có thể rảnh tay hỗ trợ Hạo mỗ chút chuyện được không?"
"Tất nhiên, sẽ có hậu tạ."
Vốn là Thương Cát Kình đang thầm than trong lòng nhưng từ sau khi nghe được hai từ "hậu tạ" về sau thì ý cười lại lấp đầy khuôn mặt. Hắn mỉm cười lộ ra răng chuột, đưa tay lên tay gỡ xuống mũ cối, trịnh trọng trả lời:
"Chi tử có lệnh, tại hạ tuyệt đối tuân theo. Đừng nói chi hai từ hậu tạ mà l·àm t·ình nghĩa xa cách, dù cho là lên núi đao xuống lửa Kinh ta tuyệt đối không nề. Thương minh xung đột là chuyện thường ngày, vài ba cái nội loạn mà thôi, không cần đến tay Kình ta thì các vị tiền bối khác đã xử lý."
Hạo Khánh vỗ tay tán dương, sau đó vươn tay đưa về trước. Theo thế tay di chuyển, trong không gian sinh ra một cuộn ngọc giản bay về phía Thương Cát Kình.
"Tấm lòng của Kình huynh ta xin ghi nhận. Nhưng mà việc này không phải việc gì nguy hiểm, chẳng qua vừa vặn lại thích hợp nhất với ngươi mà thôi."
"Hạo mỗ còn có việc ở Bắc bộ không thể rời đi, mà đạo thân thì lại bị chuyện nhà quấn lấy. Hết cách nên đành phiền đến Kình huynh."
"Ngươi giúp ta hoàn thành cái nhiệm vụ này của thương minh, rồi tiện thể ở lại Nam Bộ vui chơi một thời gian, cập nhật cho ta một chút tình hình ở nơi đó."
Thương Cát Kình tiếp nhận ngọc giản đọc sơ qua, ánh mắt theo đó lộ vẻ nghi ngờ, miệng hỏi:
"Cái nhiệm vụ này quá đơn giản, dù cho quậy tung một cái châu mà thôi với ta không tính khó. À đúng rồi, vừa nãy chi tử nhắc đến vui chơi một đoạn thời gian ở Nam Bộ, ý ngài là nằm vùng Thánh Cung hay sao?"
Hạo Khánh nghe thấy từ khóa quan trọng được gọi tên thì nheo mắt lại, giơ ngón cái lên, nói:
"Đúng là Kình huynh hiểu ý ta. Quả thật là nằm vùng, nhưng mục tiêu tiếp cận lần này không phải Thánh Cung, mà là bằng hữu của ta."
Thương Cát Kình nghe vậy thì hỏi:
"Là cái người mà chi tử nhắc đến lúc nãy?"
Hạo Khánh gật gù:
"Chính hắn. Kình huynh thấy thế nào?"
Nhìn thấy Thương Cát Kình đang âm thầm cân nhắc được mất, Hạo Khánh lại bồi thêm một câu:
"Yên tâm. Mấy thứ huyết nhân thối đó sẽ không xuất hiện. Từ sau lần trước thì bọn chúng đã phải tổn thất lớn, hiện tại còn chưa phải lúc."
Nghe vậy, Thương Cát Kình hiện rõ hào khí, nói:
"Việc này chi tử cứ giao cho ta. Tuyệt đối sẽ truyền lại cho ngài không sót một tin tức."
Sau khi nói, trên tay phải hắn bắt đầu hội tụ lực lượng, bắt đầu cô đọng thành một đồ vật màu đen có hình vuông.
"Đây là một mảnh tinh phách ngưng kết từ bản mệnh tinh hà của ta. Chi tử về sau chỉ cần giữ nó bên người, bất cứ khi nào có tin tức ta đều sẽ dùng tinh hà chi lực truyền vào nó. Sau đó ngài chỉ cần dùng thần thức là có thể đọc được nội dung."
Hạo Khánh cầm lên tinh phách xem xét rồi tấm tắc khen:
"Viên tinh phách này của Kình huynh thật kỳ ảo. Ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu nó hoàn toàn. Thật không biết sau này nó đạt đến chín cạnh thì sẽ mạnh đến bậc nào."
Thương Cát Kình cười khổ:
"Chi tử nói đùa rồi. Thế gian bây giờ làm gì còn có cơ hội cho ta luyện đến chín cạnh. Dù cho là phúc duyên thâm hậu đến đâu thì sáu cạnh có lẽ đã là cực hạn."
Hạo Khánh tiếc nuối đồng tình:
"Kình huynh nói không sai. Muốn luyện đến chín cạnh khó làm sao khó. Dù cho là đại thế trong truyền thuyết cũng khó có hi vọng."
Nói đến đây, Hạo Khánh hào hứng trở lại:
"Nhưng mà thời gian vẫn còn chưa đến, chờ đến khi nó xảy ra thì thế sự biết đâu đã khác rồi. Chúng ta tốt nhất vẫn nên cố gắng hết sức, không thể chỉ trông cậy vào thiên mệnh."
Sau đó, cả hai lại hàn huyên thêm vài câu, chủ yếu là Hạo Khánh thanh toán trước tiền công.
"Kình huynh thật sự không muốn tham gia cùng ta sao? Nếu như gấp thì ta cũng có thể gia tăng tốc độ, không mất bao nhiêu thời gian. Tạ lễ ta cũng đã đưa trước, ngươi còn lấn cấn ở chỗ nào?"
Thương Cát Kình vội vàng từ chối, trên tay đã bắt đầu vận chuyển công pháp:
"Sự tình của thương minh còn đó, Kình ta bây giờ phải mau chóng về thu xếp rồi lại lên đường xuống Nam Bộ. Xin cáo từ chi tử."
Trên thân hắn được ánh sáng sao trời bao trùm, càng lúc càng giống như chính hắn là một ngôi sao sáng. Nón cối lá dừa trên đầu theo đó đang tỏa ra một loại lực lượng cộng minh.
Đúng vào lúc này, trên bầu trời Thanh Bình giới có một ngôi sao đột nhiên tắt đi trong giây lát. Ngay khi nó chiếu sáng trở lại, vị trí mà nó chiếu rọi đã thay đổi, tình cờ lại là nơi mà Thương Cát Kình đang đặt chân, là trụ sở chính của Tiêu Thủy Thương Minh nằm ở trung tâm đại lục.