Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Chương 252: Thiêu rụi Văn Bình Sơn
Không chỉ riêng tại Văn Bình Sơn, trên khắp Văn Đài Sơn Mạch đều đang liên tục xảy ra các tình huống tương tự. Dù vậy, điều này không hề nằm ngoài dự đoán.
Cố Thanh bước đến đỡ dậy Văn Đài Trường Nhạc đứng dậy, đưa tay phủi bụi đất đọng lại áo của đối phương. Sau đó, mặc cho đối phương vẫn còn đang ngây ngốc chưa hiểu hết sự tình thì hắn chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi:
"Tạm thời đừng ra khỏi đây, bên ngoài vẫn còn chưa đánh xong."
Sau khi ngước nhìn bóng lưng Cố Thanh đã bay đi xa, ánh mắt của Văn Đài Trường Nhạc bỗng biến từ ngây ngốc thành sắc sảo. Hắn híp mắt đánh giá xung quanh, đặc biệt là những t·hi t·hể tu sĩ Trúc Cơ vừa bị xử gọn khi nãy, trong lòng âm thầm suy tính.
Hắn phát hiện được xung quanh linh điền đều đã bị bày trí trận pháp, là loại trận pháp ngăn ngừa người ra kẻ vào. Tu vi không đến Trúc Cơ hậu kỳ thì khó lòng mà phá vỡ được trong một thời nửa khắc.
Vào lúc này, một tên tộc nhân lén lút đi đến bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi:
"Tiền bối, tiếp đến dự định thế nào đây? Những kẻ này đều đ·ã c·hết, kế hoạch tương kế tựu kế trước đó mà ngài đề ra khó mà tiến hành được. Không biết là những kẻ như chúng ta tiếp theo nên làm gì, xin tiền bối chỉ dạy."
Văn Đài Trường Nhạc nghe vậy thì không trả lời, ánh mắt lại lia nhanh như thể đã đưa ra lựa chọn, ngón tay âm thầm động đậy trong ống tay áo vận chuyển linh lực.
Ầm.
Một t·iếng n·ổ vang rền. Chỉ trong nháy mắt, ngàn mẫu linh điền cùng với từng tên tu sĩ đang ở trên đó đều bị một mồi lửa khổng lồ nuốt trọn, bao gồm cả Văn Đài Trường Nhạc và cái kẻ lén lút kia đều bị nhiệt lượng khủng kh·iếp lập tức thiêu thành từng mảnh thịt vụn cháy đen.
Văn Bình Sơn là một trong sáu đại linh sơn của Văn Đài gia, kích thước khổng lồ vô cùng. Chỉ một mình nó đã có thể so hơn diện tích của thành Bắc Kiếm. Số lượng tu sĩ sinh sống và làm việc trên đó vì vậy cũng không ít, đó là chưa kể đến dược thảo trên ngàn mẫu linh điền còn chưa được thu hoạch. Chỉ vỏn vẹn một mồi lửa liền trong khoảnh khắc tiêu hủy hết thảy, chỉ riêng số lượng tu tiên giả thường xuyên sinh hoạt ở núi này đã lên tới số lượng bốn chữ số, phàm nhân thì càng nhiều không kể xiết.
Đương nhiên, việc này không phải muốn làm là được. Dù cho là tu sĩ Ngưng Đan ở đây muốn tiêu hủy một mảnh linh sơn này cũng cần phải công phá qua lớp trận pháp phòng ngự và cấm chế bảo hộ linh điền trước tiên. Từ đó có thể đại khái đoán ra mồi lửa này đã được chuẩn bị sẵn từ lâu, chỉ chờ thời cơ thích hợp để dùng mà thôi.
Cố Thanh ngự liềm mà đứng tại nơi xa, ở gần mép rìa Văn Thường Sơn. Thanh bào mặc trên người hắn bay phấp phới theo gió chạm vào từng mảnh tro tàn, sắc mặt bình thản lạ thường, trong con ngươi đen bóng phản chiếu rõ một cái thân ảnh ở nơi phương xa đang lẩn trốn bên trong một tòa động phủ giấu kín dưới Văn Thường Sơn.
"Đáng c·hết. Thời khắc mấu chốt vậy mà còn có phiền phức tìm tới."
"Hừ. Nếu như Ngoan gia chúng ta không đoạt được thì cũng đừng hòng để cho các ngươi sử dụng."
"Mà lại, sao nội ứng Văn Đài mãi còn chưa được thả ra? Chẳng lẽ bọn gia chủ Văn Đài đó thật sự muốn cược một trận?"
"Không được, không được. Hiện tại cần tùy cơ ứng biến kế hoạch. Trước hết phải rời khỏi phạm vi thế lực Văn Đài đi đã."
Bên trong động phủ, một tên nam tử đầu tóc rối xù, trên đuôi tóc còn xuất hiện lấm tấm vệt cháy xém. Gương mặt của hắn bị tro đen che khuất nhưng vẫn có thể nhìn ra vài nét tương tự như Văn Đài Trường Nhạc. Thân phận của hắn đến từ Ngoan gia, tên là Ngoan Thái Nhạc, đã âm thầm nằm vùng bên trong Văn Đài gia suốt bao năm, chờ đợi cơ hội tiếp ứng. Nhiệm vụ thì là vậy nhưng hắn lại không hề liên lạc cùng với những tên nằm vùng mới tới khác. Mỗi bên mỗi nhiệm vụ, không cần thiết để lộ thân phận.
Thật tình là hắn và Tân Nhân Hỗ Trợ Hội không có liên quan gì đến nhau, hắn chẳng qua chỉ muốn nhân cơ hội Văn Đài gia xảy ra nội loạn để đục nước béo cò, kiếm một vố lớn dược thảo đem về cho Ngoan gia mà thôi.
Bởi vì theo suy nghĩ của hắn, Văn Đài gia hiện tại nằm ở tình thế hỗn loạn, là thời điểm thích hợp nhất để đánh c·ướp!
Nếu như Hỗ Trợ Hội bị diệt trừ, Văn Đài gia sẽ ở vào lợi thế, những dược thảo, linh điền này sẽ góp phần không nhỏ cho việc phục hồi. Đây chính là việc bất lợi cho Ngoan gia. Thái Nhạc hắn từ nhỏ đã là con em của Ngoan gia, sao có thể để mặc cho việc này thực hiện?
Vì vậy nên Ngoan Thái Nhạc quyết định dẫn động mồi lửa đã được thiết kế từ lâu, diệt gọn Văn Bình Sơn rồi lại bỏ trốn khỏi Văn Đài Sơn Mạch.
Ngoan Thái Nhạc không lo đến đầu tóc bù xù, vội vàng ngồi dậy hướng về phía thông đạo để mau mau trốn thoát.
Nhưng mà, hắn tuyệt vọng phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng. Cửa vào thông đạo đã bị bịt kín!
"Không... Không thể nào."
Đúng lúc này, bên tai hắn lại có một tiếng nói truyền đến, khiến hắn giật mình xoay người, mười điểm thận trọng đề phòng:
"Sao lại nói là không thể nào? Ngươi có thể tính toán Văn Đài gia ngay dưới mí mắt bọn hắn. Đương nhiên cũng sẽ có kẻ có khả năng xâm nhập động phủ của ngươi ngay dưới mí mắt của ngươi."
-"Kẻ nào?"
Bên trong động phủ tối tăm dưới lòng núi, không có một tia ánh sáng nào chiếu rọi, không gian chỉ là một mảnh tối đen. Ngoan Thái Nhạc vốn là có thể sử dụng thần thức để quan sát nhưng hắn lại theo bản năng triệu hồi một đoàn linh hỏa trên tay, dùng nó chiếu rọi phương hướng giọng nói vừa truyền tới.
Ánh lửa phấp phới để lộ ra thân hình kẻ đến. Người này mặc một bộ thanh bào, tay trái cầm một cuốn sổ, tay phải thì đang kéo lê lưỡi liềm chạm đất.
Rít. Ken két. Rít. Ken két.
Đối mặt với kẻ đến, Ngoan Thái Nhạc trước đó đã cảm thấy đối phương có chút quen thuộc, dù cho tư thái và diện mạo khá khác với trí nhớ nhưng vẫn không thể ngăn lại câu hỏi của hắn:
"Thái Kiến đường huynh?"
Đối phương không có trả lời câu hỏi của hắn, bắt đầu đọc:
"Ngoan Thái Nhạc sinh ra ở Hắc thôn, Tần Hỏa quốc. Tên thuở nhỏ là Hắc Cẩu, vào năm lên tám tuổi được kiểm tra linh căn, là tứ hành thiếu mộc. Về sau được đưa về tổ địa Ngoan gia, đổi tên thành Thái Nhạc, bối phận xếp thứ tám mươi bảy trong thế hệ chữ lót Thái. Sau khi thể hiện ra thiên phú trận pháp đã được gia tộc bồi dưỡng. Nhưng dù vậy, mười năm trôi qua mà tu vi vẫn chậm chạp không tiến, liền dần dần bị xa lánh. Năm hai mươi mốt tuổi, ngươi cảm thấy tự ti với bản thân, lựa chọn rời khỏi Ngoan gia, chấp nhận nhiệm vụ nằm vùng tại Văn Đài gia với mong muốn góp một phần sức vì gia tộc."
"Năm 68 tuổi, ngươi thành công leo đến vị trí quản lý linh điền, đạt được tín nhiệm của cao tầng Văn Đài gia. Năm 72 tuổi, ngươi bắt đầu lén lút bày bố trận pháp khắp Văn Bình Sơn, mượn cớ hỗ trợ người khác để liên tục thay đổi sang các linh điền khác nhau. Năm 105 tuổi ngươi hoàn thành bố trí của mình. Hiện tại, năm ngươi 120 tuổi cảm thấy bản thân đã cách đại nạn không xa, mong muốn tìm kiếm một cơ hội đột phá Trúc Cơ."
"Ông trời thương người cần cù. Ngươi mệt mỏi bao năm, rốt cuộc đã tìm được một cái khâu mấu chốt. Văn Đài gia gần đây ở tình trạng bất thường, ngươi lợi dụng điểm này nên muốn mưu tính c·ướp đoạt dược thảo ở đây để đem về gia tộc để đổi lấy cơ hội Trúc Cơ."
Nói đến đây, Cố Thanh gấp lại quyển sách, ngẩng đầu nhìn hắn:
"Nhưng sau đó bởi vì lí do nào đó mà ngươi đã từ bỏ kế hoạch này. Thay vào đó lại lựa chọn phương thức cực đoan hơn, đó là t·hiêu r·ụi toàn bộ ngàn mẫu linh điền của Văn Bình Sơn."
"Đạo hữu, sau khi ngươi nghe những lời này, liệu là có cảm thấy chút quen thuộc?"