Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Quyển 1: Chương 1: Giáng lâm
Quyển 1: Tâm nhập nhân sinh
"Bẩm tôn thượng, đã tính ra đầu nguồn nhân quả."
-"Được, toàn bộ theo mệnh lệnh của ta cùng hành động. Bằng mọi giá đều phải diệt trừ mầm họa này khi còn đang nằm trong trứng nước. Tuyệt đối không thể để hắn hoàn thành một bước cuối cùng kia."
Trái Đất, Nam quốc.
Nơi đây có một người bình thường tên Nguyễn Long Duy. Mặc dù thành công từ sớm, sở hữu tài khoản crypto kết xù, hắn lại là ví dụ điển hình cho cụm từ "thanh niên yếu kém".
+ Không việc làm: lười kiếm việc làm
+ Không bạn gái: lười ra ngoài mở rộng mối quan hệ xã hội
+ Không định hướng: lối sống hưởng thụ, phương châm [tận hưởng hôm nay, chớ ngại ngày mai]
Người này sở hữu cho mình CV lí lịch rất đẹp nhưng lại không muốn đi làm, đơn giản là bởi vì bản thân hắn lười biếng, không thích làm việc, trong đầu luôn chỉ nghĩ đến tận hưởng cuộc sống nhàn rỗi. Đây cũng không phải điều lạ trong xã hội hiện đại này. Số người lựa chọn khép mình lại với xã hội giống như nhân vật này đang ngày càng tăng lên.
Suốt hơn 23 năm của cuộc đời, hắn sống dưới bóng mát của cha mẹ, không bao giờ phải làm việc vất vả, nặng nhọc. Đơn giản vì cái danh xưng "thiên tài" đã gắn liền với hắn từ khi còn nhỏ.
Học sinh giỏi thành phố, học sinh giỏi quốc gia, bằng khen Olympic quốc tế, cuộc thi sáng tạo, siêu trí tuệ... Cái gì hắn cũng đều có.
Nhờ vào khả năng đọc và ghi nhớ cực tốt, hắn từ nhỏ đã là một con mọt sách, ngày ngày đều cầm sách ở trên tay. Câu nói "Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý" còn chưa đủ để diễn tả con người này. Đặc biệt, sở trường của hắn là khả năng ghi nhớ chữ tượng hình, nhất là ngôn ngữ của khối Đồng Văn. Đây là một loại thiên phú giỏi về học thuộc ký tự.
Tuy thế, suy nghĩ cùng quan điểm sống của hắn vô cùng đơn giản, chỉ muốn sống trong yên bình, thoải mái làm việc theo ý mình mà không bị ai khác làm phiền.
Hắn thích đọc sách nhưng không có nghĩa hắn thích bị ép buộc học tập. Một ví dụ tiêu biểu của cụm từ "con ngoan trò giỏi" người đã bỏ gần hết cuộc đời để học vì thành tích, học vì cha mẹ.
Hắn đã tự hỏi mình rất nhiều lần trong đêm khi ngủ.
"Thật sự đã quá ngán ngẩm rồi. Cũng nên sống vì mình rồi, phải không?"
Hôm nay, Nguyễn Long Duy cầm một quyển sách, tiêu đề "Đạo Đức Kinh". Vẫn như thường ngày, hắn nằm trên ghế ngã lưng, đặt ở ban công vừa nghe nhạc chill trên Spotify, vừa tận hưởng khung cảnh trời mưa.
Tầm mắt đặt vào một chỗ vừa mới bị sét đánh xuống cách không xa, vừa tự lẩm bẩm:
“Đạo khả đạo, phi thường đạo, danh khả danh, phi thường danh...”
“Đạo ư? Là như thế nào? Danh ư? Là như thế nào? Ta biết rõ ràng đạo của ta, chẳng phải là như ta thường làm hay sao, nhàn hạ chậm chạp qua ngày. Đạo của ta chính là đạo lười.
Còn về danh, ta tên Nguyễn Long Duy, do bà đặt cho ta từ khi ra đời, chả lẽ ta lại không rõ?
Nói hoa mỹ chút, đạo ta là Nhàn, thuận theo tự nhiên, chỉ cần ta thấy thoải mái là được. Danh ta cũng là Nhàn, một người nhàn rỗi.”
“Hừ. Quyển sách này đúng là nhảm nhí. Ghi ra những lời sáo rỗng, bảo là phi thường nhưng đối với ta chả khác gì bình thường. Đạo đức kinh cái khỉ mốc, người viết có vấn đề về đầu óc hay sao?! Để cho ta gặp hắn, đích thân ta sẽ cầm tay giúp hắn viết lại tiêu đề. Đặt một cái tên cực kỳ phù hợp.”
"Nhảm Nhí Kinh!"
Sau khi nói xong, Duy tiện tay cầm lấy cái bánh bỏ vào miệng, bắt đầu nhâm nhi cùng ly nước ngọt mát lạnh.
"Sao lại có mùi thối?"
Đúng vào lúc hắn đáng lẽ nên được hưởng thụ hương vị ngọt ngào từ chiếc bánh ngọt nhân kem thì lại bị mùi vị lạ đến từ trong bánh làm cho giật mình, hai hàng chân mày cũng theo đó bắt đầu nhíu chặt.
Khi mà tầm mắt chuyển dời về phía miếng bánh thì đã thấy bị rất nhiều vết chấm đỏ phủ lên.
Lách tách. Lách tách.
Mưa rơi không ngớt, dần dần tạt qua mái hiên, xông tới vị trí của ghế nằm. Quyển sách đang được mở cũng bị nước mưa dính vào, chẳng mấy chốc trang giấy trắng cũng bắt đầu bị nhuộm đỏ.
"Mưa đỏ? Thời tiết quỷ quái gì đây?"
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Trên trời vang lên 8 thanh âm thật lớn.
Tiếng sấm sét càng lúc càng to hơn, liên tục bổ xuống về phía Nguyễn Long Duy.
Sét đánh xuống quá nhanh. Nhanh đến nỗi trong đầu hắn còn chưa kịp nhận ra chuyện gì.
Thẳng đến tia sét thứ 9 hiện ra, 1 đạo ánh sáng xuyên phá trời cao, xông thẳng vào mi tâm ngay trán, nơi vừa vặn lại là vị trí của một vết bớt.
Vết bớt này đã có từ khi sinh ra, là hình ảnh một sợi dây ngoằn ngoèo, sợi dây này cuộn quanh lại với nhau, không thể phân biệt rõ nó là gì bởi vì nó rất mờ.
Sau khi tia sét thứ chín đánh xuống, tai hắn đã không còn nghe thấy gì nữa, cơ thể dần dần rơi vào trạng thái mất đi ý thức.
Chỉ có một suy nghĩ cuối cùng hiện ra trước khi toàn thân lâm vào hôn mê.
"Vì ta nói bừa ư?"
Mà ở trên trời cao cũng xuất hiện vô số mảnh thịt vụn bắt đầu rơi xuống. Thịt vụn rơi thật nhiều nhưng cũng không thể thoát khỏi sét đánh. Từng miếng lần lượt bị sét đánh hóa thành bột mịn, tiêu tán vô tung.
Cùng thời điểm này, trên mi tâm người đã xuất hiện một vết chấm nhỏ, nhỏ bé đến mức phải dùng kính hiển vi soi mới có thể thấy được. Một đường thẳng tắp hướng về đại não, đường đâm xuyên vô cùng sắc bén nhưng cũng vô cùng mềm mại, gần như không gây tổn hại đến bất kì tế bào nào.
Và cũng nhanh như khi nó xuất hiện, chấm nhỏ bắt đầu khép lại nhanh chóng, nguyên vẹn không hề tổn hại như lúc ban đầu
"Đây là vì sao, khẩu nghiệp hay sao? Ta chỉ nói đùa, chẳng lẽ lại hiểu lầm là thật?"
Phong Châu, Văn Lang quốc.
Một cậu bé khoảng chừng 12 tuổi, da đen. Hắn có một mái đầu bợm xợm, quần áo ăn mặc xốc xếch, rách rưới nhiều chỗ. Dù vậy, nó vẫn tung tăng dạo bước trên đồng ruộng bao la, hiện tại đang dừng lại cúi đầu, dùng vũng nước đọng trên đất làm gương soi. Tầm mắt hướng xuống, thứ đầu tiên nhìn thấy lại không phải là gương mặt, mà là hai chân.
"Chán thật. Giày lá chuối vừa làm hôm trước lại bị rách rồi."
"Cũng còn may, lá chuối mùa trước phơi còn đủ dùng. May là ta lanh trí. Ha ha."
Sau khi nói xong, cậu bé lại không quan tâm đến đôi chân nữa mà bắt đầu dùng tay phải, vốn đang cầm sáo trúc, giơ lên chải đầu cho gọn lại, một tay trái cầm dây dắt trâu đi tránh mưa, vừa đi vừa lèm bèm:
“Heo Đen à, ta chán quá. Mười hai năm, đã 12 năm nay ta cố gắng tìm hiểu vết bớt trên trán ta có công dụng gì, ta tuần nào cũng ăn sen đến phát ngán.
Bà mụ kế bên nhà nói với ta phải ráng ăn nhiều hạt sen lên, ta trời sinh có điềm lành, chắc chắn sau này sẽ làm nên chuyện lớn.”
“Nhưng mà Heo Đen à, ta biết được bản thân rất là tầm thường.
Ta biết bản thân mình muốn gì. Ta ăn hạt sen chỉ là vì mong muốn cơ thể khỏe mạnh hơn một tí xíu mà thôi. Một xíu đó đủ để ta có thể săn bắt thú rừng dễ dàng. Làm người khổ quá, ước gì ta không cần phải tốn công, tốn sức, tốn thời gian cả ngày đi kiếm ăn cơ chứ.
Ngươi nói xem, ta cảm thấy ta rất bình thường, cũng không muốn làm cái gì vĩ đại được xưng nhân vật lớn.
Ngày một con chuột đồng, một con thỏ rừng cũng đã đủ, thiếu gạo thì đi cày ruộng thuê cho nhà ông phú hộ là được.
Chứ tiền cả nhà để lại cũng gần xài hết rồi.”
Chử Sen vừa nói, trong khóe mắt lộ ra 1 chút u buồn, trên mặt lại ướt thêm 1 phần.
Chử Sen thả ra xuống dây dắt trâu, lấy tay dụi mắt, lại tiếp tục:
"Hôm nay mưa thật lớn, ướt hết cả mặt rồi.
Mau đi thôi, Heo Đen à. Tìm chỗ trú thôi nào."
Người nhỏ tuổi này tên là Chử Sen.
Tên của cậu là Sen bởi vì ngày cậu bé ra đời, trên trời có mây sáng chiếu rọi cả thôn, cầu vồng không mưa mà tự hiện, muôn thú khắp làng chạy đến trước nhà gia đình cậu nằm thẳng xuống đất, không phát ra một tiếng động, dù cho là những con thú không hợp nhau ngày thường cũng không dám mở mồm mà gây chuyện.
Khi đó cả làng đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mãi cho đến lúc chim Lạc xuất hiện, mọi người mới hiểu được. Chử gia sắp ra đời một nhân vật lớn, ngay cả chim Lạc đại nhân cũng xuất hiện chào đón người này ra đời.
Chim Lạc cao 3 thước, cổ dài thân nhỏ, người mang màu lông xám xen đỏ. Nhìn từ xa như vậy là trên người có lửa, toát ra vẻ cao quý đặc thù. Tựa như một vị thần Xích Điểu, không động tự uy. Trên miệng chim Lạc ngậm một cành hoa sen, trên cánh sen ngoài màu hồng thường thấy ra còn phảng phất nhấp nháy thêm ánh sáng màu xanh, nhìn qua khó mà thấy rõ.
Chim Lạc đến, đậu lên nóc nhà họ Chử. Thông điệp rõ ràng, như muốn nói rằng có nó ở đây, ai cũng không được đến quấy rầy ca sinh đẻ này. Thời gian tiếp tục trôi, cả làng đều dừng lại làm việc mà chờ đón thai nhi ra đời.
"Oa. Oa. Oa." Ba tiếng khóc vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
Không biết là người nào bắt đầu, chợt có người mừng rỡ nói.
"Đẻ rồi, đã ra rồi. Quá tốt, quá tốt."
Tiếp sau đó mọi người cũng bắt đầu chen lấn đi nhìn xem.
Chử Sen vừa ra đời, cũng như bao đứa trẻ khác khi sinh ra, không có gì khác biệt.
Duy nhất một điểm khác biệt đó là chim Lạc đáp xuống bên giường, đưa cho mẹ của cậu cành sen kia, xong khều khều cái mỏ liên tục chỉ hướng Chử Sen, tần suất rất gấp, giống như muốn nói rằng hoa này là cho Chử Sen ăn, bây giờ phải ăn.
Người mẹ hiểu ý, nhờ bà hắn lấy chày dầm nát cành sen sau đó lại pha loãng thêm với sữa mẹ, chia thành nhiều phần cho đứa nhỏ dùng. Phần đầu tiên uống xong, trên mi tâm của Chử Sen hiện ra một cái dấu ấn đó là bông sen 8 cánh. Cả thôn làng đều bị kinh ngạc. Riêng chỉ có chim Lạc không bất ngờ, mà trong mắt nó lộ ra vẻ hài lòng.
Sau bảy ngày dùng hết phần thuốc sen được thần điểu ban cho, dấu ấn trên trán Chử Sen bắt đầu hiện ra rõ ràng, đó là bông sen màu xanh, vô cùng thanh khiết, nhìn như là thứ trong sạch nhất trên đời này.
Trở về với hiện tại.
Bông hoa sen trên mi tâm của Chử Sen cũng đang nhấp nháy, chỉ có điều không có ai ở cạnh bên nhận ra.
Một người, một trâu đang đứng trú mưa dưới gốc cây đa. Chử Sen nhìn lên trời, lẩm bẩm:
“Ông trời à, con chỉ muốn sống thoải mái hơn thôi mà, con không cần làm chuyện lớn gì hết, ông cho con một cuộc sống bình thường thôi là được, khó quá hay sao?
Cái vết bớt xấu xí này con không thèm, ông thích thì lấy cái bớt này đổi cho con cuộc sống yên bình là đủ rồi.
À đúng, ông cho con xin một cái gia đình nữa càng tốt. Một nơi mà con có thể buông lỏng bản thân, không cần gò bó chính mình.
À còn nữa. Một nơi cho cả Heo Đen sống thoải mái nữa nha,
Con cảm ơn ông trời!”
“Rầm! Rầm!
Rầm! Rầm!
Rầm! Rầm!
Rầm! Rầm!”
Lại là thanh âm của 8 tia sấm vang lên.
Tia sét từ phương xa bỗng dưng kéo đến lại càng ngày càng gần Chử Sen.
Thẳng cho đến tia sét thứ 9 cũng đánh vào ấn ký trên mi tâm của hắn, Chử Sen hoàn toàn mất đi ý thức.
Sét hiện ra nhanh, đi cũng nhanh, không lưu lại bất kì dấu vết gì.
Sau đó lại đưa hai linh hồn chạm vào nhau một thoáng.
2 linh hồn này không phải của ai khác, chính là thanh niên Nguyễn Long Duy cùng thiếu niên Chử Sen.
Một cái có màu vàng kim, hào quang chiếu rọi không gian, mang theo một cỗ khí thế kinh người.
Cái còn lại có màu xanh lam, vô cùng bình thường, lại không chịu thua về độ sáng.
Một thoáng chốc đó, cả Nguyễn Long Duy và Chử Sen đều mơ hồ cảm giác được đối phương.
Cả hai bây giờ không có thân thể, chỉ có ý thức.
Hai ý thức chạm vào nhau trao đổi lẫn nhau thông tin, cũng là kể từ đó cả hai đã hiểu hết về đối phương, nhìn thấu được hết thảy ký ức. Theo như trong các bộ tiểu thuyết xuyên không khác, diễn bién này hẳn được gọi là truyền thừa ký ức.
Khi hai ý thức đã trao đổi xong xuôi, tia sét cũng dần phân ra làm 2 đoạn.
Mà ở mỗi đầu đoạn đường là ý thức của Nguyễn Long Duy và Chử Sen.
Chỉ có điều, cả 2 đều đang hướng về phía mà đối phương đến trước đó.
Trong không gian tối đen, trước đó chỉ có 1 tia sét chói sáng thì bây giờ đã dần dần tối đi ở chính giữa và lan dần đến hai đầu của nó.
Tia sét đã làm xong nhiệm vụ của nó.
Không biết qua bao lâu, Chử Sen/Nguyễn Long Duy mở mắt ra. Ký ức của cả 2 người họ đã giao hòa, đều hiểu rõ về gốc tích của nhau.
Đập vào mắt là cảnh tượng vừa xa lạ vừa thân quen.
Nhưng rất nhanh, cả hai đều nhận ra.
Bởi vì, hai người họ đã xuyên không, trao đổi thể xác cho nhau.
Chử Sen nhận ra được, thỉnh cầu của mình đã được ông trời đáp lại, mà là còn đưa hắn tới một thế giới quá hoàn mỹ, thế giới 4.0, còn tặng cho hắn một gia đình mới.
Có tiếc thì chắc là hắn không kịp tế bái tổ tiên cùng chào tạm biệt Heo Đen và bà con hàng xóm trước khi đi thôi.
Về phần Nguyễn Long Duy, hắn vô cùng hoảng sợ.
Hoảng sợ vì lời nói đại nghịch bất đạo của hắn bị ông trời nghe được, đánh sét xuống đầu, còn bị xuyên không đến nơi lạc hậu.
Hắn còn có gia đình, sao mà rời đi được? Cái thế giới quái quỷ này đâu phải là nơi hắn muốn tới, ông trời ác độc bắt hắn tới!
Không sai. Ông trời ác độc!
Ngay lúc này, vết bớt trên đầu Chử Sen lại nhói lên. Mà Nguyễn Long Duy cảm giác được, cái vết bớt này đang muốn ra hiệu cho hắn.
Nguyễn Long Duy bây giờ đã trở thành chủ nhân mới của thân thể Chử Sen, đang bắt đầu làm quen với cơ thể mới. Hắn chật vật bước ra khỏi cây đa, bất chấp vô số hạt mưa ào ạt đang tuôn xuống. Hắn đi đến gần vũng nước mưa mà ngồi xổm, cúi đầu nhìn xuống.
Đây là lần đầu hắn dầm mưa trong đời, cả người ướt sũng như chuột lột nhưng lại không mảy may để tâm.
Mưa rơi lách tách, xuyên qua vũng nước đọng khiến cho việc nhìn có phần khó.
Sau một hồi, Duy nhìn thấy được chính mình, nhưng cũng không phải chính mình. Hắn đưa tay chạm vào gương mặt, tự nhéo chính mình với mong muốn thoát khỏi cơn ác mộng này. Nhưng mà làm thế nào không được. Dù cho khuôn mặt của hắn đã đỏ lên với không ít vết trầy nhưng không tỉnh vẫn là không tỉnh.
Nguyễn Long Duy thẫn thờ thở dài. Chợt, hai chân hắn run rẩy vì mỏi nhừ và cơn lạnh dẫn đến mất thăng. Hắn cứ như vậy mà ngả người về sau, xem mảnh đất đầy bùn như là giường. Hai tay giơ lên giơ xuống, đập thẳng vào bùn đất để trút giận, bất lực gầm thét giữa trời giông:
"Mẹ nó. Mẹ nó. Mẹ nó..."
Lại qua một lúc, Duy cũng dừng lại. Hắn chật lật xoay người sang 1 bên, lấy một tay chống cắm, đưa mắt nhìn vào vũng nước, tự soi mình một lần nữa, mà tay còn lại thì đặt lên trán, vỗ vỗ vết bớt:
"Chử Sen à. Chuyện này thật kỳ quái. Không tài nào hiểu nổi."
Chợt, mi tâm hắn nhói đau, trên trán có ánh sáng lấp lánh xuất hiện.
Hắn thấy được, ngay lúc này “sợi dây” đang hóa thành màu vàng, trên từng vết lằn của sợi dây nổi lên từng phiến vảy. Vết bớt vốn vô cùng bình thường bất ngờ lại trở nên vô cùng chi tiết, tỉ mỉ. Hoa văn không khác gì các tác phẩm nghệ thuật.
"Vảy à? Không giống vảy cá. Ngược lại trông khá giống vảy rồng. Vảy rồng... Vảy rồng... Vảy rồng... Là long lân sao?"
Long lân bắt đầu phủ khắp ấn ký nơi mi tâm, hóa thành hình rồng.
Nếu như nhìn kỹ một chút sẽ thấy con rồng này đang đung đưa, múa lượn quanh một đóa sen. Đóa sen tỏa ra dòng khí màu xanh dương, cánh hoa tựa như đại dương mênh mông, bên trong nó có vô vàn văn tự, cùng từng loại khí tức đạo vận khác biệt, đang liên tục gợn sóng, dung nạp lẫn nhau, đồng thời cộng hưởng cùng với hư ảnh Kim Long.
Cả hai tựa như là một thể, biên độ dao động hài hòa đến kỳ lạ.
Không rõ vì sao, Nguyễn Long Duy đã không còn cảm giác sợ hãi, ngược lại hắn trở nên thích thú, tò mò với cái ấn ký này.
Lúc này, hắn thốt lên một câu:
“Kim Long bảo hộ Lam Liên sao? Thật đẹp.
Nhưng mà bớt rồng à, nếu như ngươi đã là vật của ta thì nên khiêm tốn một chút. Ta đây nhàn nhã đã quen, về sau ngươi ôm bông sen đi ngủ là được, không cần múa lượn chi cho nhiều việc đâu, chỉ tốn sức thôi.
À, cũng không rõ tên Chử Sen bên kia có ấn ký giống ta không nhỉ? Theo như trí nhớ đạt được thì hai cái ấn ký đều do ta giữ cả rồi.”
Giống như nghe hiểu lời nói, Kim Long và Kim Liên ngừng bay lượn, yên lặng nhích vào gần nhau.
Tựa như một đầu Chân Long đang say giấc ngủ, có nhiệm vụ thủ hộ bên cạnh bảo vật của nó, mà vật này lại là một đóa Lam Liên.
Nguyễn Long Duy hít một hơi thật sâu rồi đặt tay đứng dậy. Hắn ngẩng đầu nhìn về phương xa, chắp hai tay ra sau lưng. Hình dáng của hắn hiện tại là một tên thiếu niên chưa đến mười tuổi, thiếu ăn thiếu uống nên gầy ốm, đen đúa cộng thêm việc bị bùn đất bám vào người nên hiện giờ nhìn không khác gì một khúc củi mục.
"Chưa mưa cứ ngỡ mưa là tốt
Mưa rồi mới biết ước không mưa."
Nguyễn Long Duy ngâm lên hai câu thơ trong vô tình. Đây quả thật là vô tình, cũng là thơ nhảm, bởi vì hắn hiện tại đang rất sợ hãi, ngâm vài câu, nhả vài chữ trong vô thức mà thôi.
Vừa nãy bình tĩnh, chỉ là đang cố tỏ ra. Bản ý là không muốn để lần đầu gặp mặt giữa vết bớt và hắn để lại ấn tượng xấu.
Ngay cả Chử Sen cũng không giao tiếp với vết bớt, vậy mà hắn lại làm được.
Nguyễn Long Duy, người có kinh nghiệm đọc sách (trong đó có cả văn học mạng) hiểu được rằng Kim Long Lam Liên Ấn là cứu tinh của đời hắn, là kim thủ chỉ, là bắp đùi mà hắn phải ôm vào. Thế nhưng mãi rất lâu sau này hắn mới nhận ra. Không phải hắn gặp may mà là ấn ký gặp may!
Bây giờ ở một một thế giới xa lạ, Long Duy quyết định hắn phải tiếp tục sống tiếp. Chỉ khi sống tiếp mới có ngày hắn trở về lại với cuộc sống cũ trước kia!
Có điều, có một vấn đề làm cho Nguyễn Long Duy hoảng sợ. Sau này đã không còn có thể tiếp tục lười biếng một chỗ được nữa rồi.
Hắn lắc đầu, lấy lại một ít tự tin, mỉm cười nhìn trời, tự nói:
"Ta, Nguyễn Long Duy, từ nay phải làm việc!"
Kim Long lượn vòng rồi tan biến
Lam Liên chưa nở, vội muốn tàn
Phải chăng không ai từng hay biết
Hắc Ngưu du sĩ dạo đến nhà.