Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 94: Không cần vội (đại chương)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Không cần vội (đại chương)


-"Chuyện đã qua, không cần bàn. Đám người ở mỏm núi cũng đã mất liên lạc. Hẳn là đã bị dọn."

Nguyễn Long Duy tĩnh tọa nhắm mắt ngồi thiền, miệng lại trả lời:

Nguyễn Long Duy lắc tay, nói:

-"Không rõ. Suy cho cùng là thanh niên mới lớn, tâm tình khó dựa theo lẽ thường suy đoán."

Chẳng lẽ giống như vị tiền bối kia nói, hắn giả làm người của thế lực khác, mang theo m·ưu đ·ồ làm loạn Ngô quốc hay sao?"

"Hẳn là cả hai có đúng không?"

"Vâng công tử."

Bầu trời vốn đang yên tĩnh, không hề có dấu hiệu gì chợt hiện ra một trận cuồng phong. Gió thổi mạnh đến mức phi chu muốn nghiêng sang một bên. Nhan Hải Trâm bị bất ngờ, ngã nhào vào mặt bàn, đập đầu vào quyển sách.

"Như vậy thì có liên quan gì đến chúng ta? Hắn đến Lộc gia làm gì?

"Thôi thôi. Không cần giải thích. Ngươi chỉ cần hiểu đơn giản là được. Phi chu vận hành bằng trận văn, được bổ sung năng lượng bằng linh thạch. Đối với cái của ta thì trung bình một tháng cần dùng năm viên linh thạch, mười hai tháng cần sáu mươi."

"Nhan tiểu cô nương, nghiêm túc rút kinh nghiệm nhé. Lần sau không nên nói chuyện giữa bữa ăn."

Chỉ trong một nháy mắt, cuồng phong ban đầu khổng lồ lại biến mất không còn thấy gì, giống như hướng về phía Thừa Phong Kiếm mà phân rã. Tốc độ bay của kiếm không ngừng lại, ngược còn tăng.

"Hi hi. Vẫn là tiên sinh thấu đáo."

-"Khổ cho ngươi. Về sau lại tìm kiếm cho ngươi ít hồn thực tẩm bổ."

-"Như cũ mà làm."

Lộc Tâm nghe thấy lí do này, cảm thấy không thỏa đáng nhưng Lộc Nhị lại tiếp tục nói:

Lộc Tâm rời khỏi Lộc gia, đi vào một con hẻm, lại đi xuyên qua một bức tường tiến vào bên trong. Tường này là ảo trận, được thiết lập để đánh lừa người thường.

"Tiểu Tam à. Ngươi thế nào rồi?"

"Trong này đều là sự thật? Vì sao ta lại không biết có chuyện này? Vĩnh An Tông đáng lẽ phải trả thù vì hành động này của hắn chứ?"

Bởi vì Nguyễn Long Duy cùng Nhan Hải Trâm bí mật di chuyển nên cũng không tiện để lộ thân phận, đành giả vờ thành một cặp đạo lữ để tránh tai mắt người xung quanh. Dù vậy thì phi chu mang tính biểu tượng của Thiên Kiếm Sơn Trang lại quá lòe loẹt gây nên chú ý không nhỏ.

"Không giúp."

"À đúng rồi chân thân. Tên kia còn chưa mắc câu sao?"

Hiện tại, Nguyễn Long Duy đang dừng chân tại một tòa thành lớn, cùng với Nhan Hải Trâm thưởng thức nồi lẩu. Vào khoảng thời gian đầu tiên thì cô gái này còn rụt rè nhưng sau một khoảng thời gian quan sát thì nàng phát hiện ra được vị tiên sinh này vô cùng dễ nói chuyện, bản tính lại còn rất tốt.

"Hừm... Hừm... Công tử cùng phu nhân muốn gọi thêm món sao?"

Thời tiết càng ngày càng nóng, thoắt cái đã vào mùa hạ. Phi chu trôi nổi trên không đã qua ba tháng trời, đi tới rất nhiều thành trấn, làng mạc.

"Vậy chẳng lẽ phải làm theo lời vị tiền bối kia nói sao? Nhưng mà Trâm nhi thì sao? Nàng là cháu ruột của ta, ta không nỡ hi sinh nàng."

Chương 94: Không cần vội (đại chương)

"Công tử chắc chắn chứ? Phần lẩu cũ này vẫn còn rất nhiều đó. Thật sự cần gọi thêm sao?"

Nguyễn Long Duy bẻ cổ tay, nâng Thừa Phong Kiếm hướng một ngọn núi ở hướng Đông. Kiếm rời khỏi tay chủ nhân, phóng đi như một viên đ·ạ·n. Cuồng phong bị kích động, điên cuồng đuổi theo Thừa Phong Kiếm. Từng sợi giống như tơ mà không phải tơ, lần lượt len lỏi vào Thừa Phong Kiếm.

Nhan Hải Trâm vốn còn đang đờ đẫn chưa hiểu hết lượng kiến thức vừa rồi, hai mắt sụp xuống như muốn nằm ngủ tại chỗ, tay phải đang cố gắng chống đỡ lên cằm. Sau khi nàng nghe được lời này thì miệng há to, ngạc nhiên hỏi ngược lại:

Tiểu nhị nghe vậy thì hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người vừa đánh cờ, vừa đàm thoại.

"Lão gia, ngài cũng đã biết. Hai năm nay, Vĩnh An Tông như con rùa rút cổ, để mặc nạn loạn lạc hoành hành khắp nơi. Ngay cả Tấn quốc c·hết đi một vị lão tổ Trúc Cơ kỳ cũng bị Vĩnh An Tông giả vờ như không thấy. Thì làm sao bọn hắn lại để tâm đến c·ái c·hết của mấy tên Luyện khí kỳ?"

"Lộc Nhị, tìm được gì?"

-"Ừm, đi nhìn một chúng. Tiện thể tặng ít thức ăn."

Lộc Tâm sắc mặt trở nên trắng bệch, không còn chút nào uy nghiêm, lẩm bẩm nói ra:

Nhan Hải Trâm kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Thêm nữa, Tiêu Thủy thương minh có một vị quản sự họ Quách, bởi vì can ngăn Chử ma đầu mà bị hắn g·iết c·hết, bây giờ người cũng đã không còn."

"Tiên sinh à, ta nghĩ mãi vẫn không rõ phi chu hoạt động bằng cách nào?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Giống như mọi lần khác, trẻ mồ côi ở nơi đây đều rất biết ơn với đồ ăn do hai người đem tới. Nguyễn Long Duy yên lặng ở tại chỗ nhìn xem bọn nhóc ăn, trong lòng lại nhớ đến lần đầu gặp mặt cái tên Trần Tam kia mà hoài niệm không thôi.

Lộc Nhị nói thêm:

Đợi Nhan Hải Trâm đi về phòng rồi, Nguyễn Long Duy mới ngồi xuống ghế, chậm rãi thở ra một hơi, lại lấy Hồi Linh Đan ăn vào, bắt đầu hồi phục lại pháp lực.

Lộc Nhị lúng túng nói, trên mặt còn kèm thêm vẻ sợ hãi: "Bẩm lão gia, lão nô thăm dò tin tức thì thu được thông tin đúng là Chử ma đầu sắp đến An Lộc thành của chúng ta."

Nguyễn Long Duy phất tay ra, chân khí thổi bay toàn bộ bụi mù bay tới phi chu.

"Đương nhiên khoảng nhiên liệu này là do Nhan tướng cung cấp."

Nhan Hải Trâm thờ thẫn hồi đáp:

Sau khi lược bỏ hơn ba vạn chữ trong lời nói, Nguyễn Long Duy cầm đũa gắp sợi mì đã nở ra mềm nhũn, thất vọng nói:

Nhan Hải Trâm lộ ra ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào nồi lẩu, chỉ lặp đi lặp lại một chữ:

Sau khi ăn xong, một nam đạo sĩ cùng một nữ phàm nhân mua thêm rất nhiều đồ ăn ngon khác rồi đi đến nơi tụ tập nhiều trẻ mồ côi. Nhan Hải Trâm thân là tiểu thư đài cát nên rất thích thú với việc làm từ thiện như vậy. Đối với nàng mà nói thì tiền nhiều cần phải tiêu bớt.

"Vừa rồi rõ ràng là do ngài muốn nói..."

"Nhưng ta lại không thể can thiệp càng sâu hơn."

Dù sao nửa vạn người đều có thể c·hết, vài trăm tên không tính là gì."

"Ngươi muốn nói tới việc gì? Vì sao lại cho họ thức ăn hay vì sao lại không giúp đỡ họ?

"Gia chủ, có tin tức truyền về." Một người khoảng chừng 50 tuổi, thân hình ốm yếu, trên miệng lộ ra 2 cái răng chuột, hối hả chạy vào phòng.

"Tiên sinh, vì sao ngài lại làm vậy với bọn họ?"

-"Không sai. Còn phần lẩu hiện tại này ngươi bọc lại, để riêng ra cho ta mang về."

Ở trên phi chu, nàng đem nghi vấn hỏi lại một lần:

"Lão gia, ngài cũng đã biết. Ngô quốc chúng ta lúc trước có một cái hố ngay biên giới. Đó là do Chử ma đầu gây ra ba năm trước.

Ào ào ào.

"Đáng tiếc. Thật tốn công chúng ta thả yêu thú ra khắp nơi."

"Không sai đâu. Ta không giúp họ vì lí do đó. Cái gì không hiểu thì không thể nào can thiệp vào. Thực lực không đủ, trí tuệ không đủ thì có thể làm được gì chứ?"

-"Bình tĩnh nào. Chúng ta đâu chỉ mua mỗi một nồi lẩu."

Nhan Hải Trâm không biết nên lắc đầu.

Nguyễn Long Duy nghe vậy thì vui vẻ, vội vàng giơ tay lên cao vẫy vẫy. Một tên tiểu nhị gần đó vốn luôn chú ý đến hai vị khách quý này lập tức tiến lại gần, đan lại hai tay vào nhau, nở ra một nụ cười ti tiện hỏi:

"Thừa Phong Kiếm Pháp, rất mạnh." Nguyễn Long Duy thầm khen.

Nguyễn Long Duy mở mắt ra, khuỵu thấp người xuống, truyền Phong linh lực vào Thừa Phong Kiếm, vung tay chém thẳng một kiếm về phía của cuồng phong. Cuồng phong nuốt trọn đường kiếm kia, lại giống như bị kích thích, tốc độ dần dần ổn định, cũng không gây ra thêm ảnh hưởng về phía phi chu.

"Tiên sinh, ngài vừa rồi làm gì vậy?"

"Vâng, tiên sinh."

"Xin tiên sư thay cha mẹ ta báo thù."

"Hải Trâm tiểu cô nương à. Ta thấy cô thật là kỳ lạ đấy. Vì sao lại hỏi chuyện vào giờ ăn đây? Làm cho bữa lẩu mất ngon rồi."

Hóa ra mỗi khi đi qua một nơi thì Nguyễn Long Duy đều sẽ ghé tặng một ít đồ ăn cho trẻ mồ côi ở nơi đó.

-"Cũng được. Tùy ngươi lựa chọn vậy."

"Tiếp theo tính sao?"

Sau khi bọn nhóc ăn xong, hai người chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, một đứa bé chạy ra giữa lối đi, chặn lại hai người. Nhan Hải Trâm không quá kinh ngạc vì cảnh này thường xuyên thấy, mấy đứa trẻ này luôn sẽ cầu xin thêm nhiều thứ khác, đây là lẽ bình thường. Nàng vốn còn định mở miệng hỏi lí do thì Nguyễn Long Duy đã lên tiếng trước đó, giọng nói bình thản không gợn sóng: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Được rồi, vậy ngươi gửi thư cho tiền bối đi. Lộc gia chúng ta đồng ý tham gia vào. Có thể cho hắn tùy ý sử dụng thành An Lộc."

Việc này chỉ xảy ra như nốt nhạc đệm, thời gian cứ tiếp tục trôi. Điểm đến rốt cuộc đã ở gần.

Ngày hôm nay, Nguyễn Long Duy đứng trên mũi tàu, nhắm hai mắt lại, đưa tai lắng nghe tiếng gió thổi, hai tay chắp lại giữa trán, cầm Thừa Phong Kiếm giơ lên trời. Rất nhiều tiếng gió thổi rào rào, xào xạt chạm vào cơ thể, tuy vậy hắn vẫn đứng yên không động đậy. Giống như đang chờ đợi thứ gì đó. Nhan Hải Trâm thì ngồi ở một góc boong thuyền đọc sách vừa, lâu lâu lại quan sát một chút đến phía này.

"Ngươi cũng biết những thành trấn này đều có tu tiên giả quản lý, dù cho chỉ là cảnh giới thấp như hậu thiên, tiên thiên, hoặc là luyện khí các tầng đầu. Nhưng dù vậy thì yêu thú vẫn cứ xuất hiện, ngươi có biết tại sao không?"

Lộc Nhị nói: "Lão gia, đó là tin giả. Tiêu Thủy thương minh vì không muốn lộ ra tiếng xấu nên mới nói là Quách quản sự đã chạy trốn mà thôi.

Nhan Hải Trâm nghe đến câu này thì hai mắt sáng rực, tinh thần trở lại đầy đủ:

"Nếu ngươi muốn trả thù thì hãy cố gắng sống sót, sau này trưởng thành lại tự mình làm."

"Lão gia, chúng ta cũng không còn cách. Nữ sinh ngoại tộc. Dù có hi sinh một vài người vì toàn bộ Lộc gia thì không nỡ cũng phải làm."

Nhan Hải Trâm nghe chữ hiểu chữ không, quyết định không tiếp tục hỏiri đề tài này nữa.

"Lão gia, đã không còn kịp. Truyền tin cho thiếu gia phải tốn một tháng mới có thể được cứu viện, thời gian không kịp. Hơn nữa, Vĩnh An tông nhiều khả năng cũng sẽ không ra tay."

Lộc Nhị lấy ra một cái mộc giản, đưa cho Lộc Tâm:

Hơn nữa, toàn bộ Tiêu Thủy thương minh đã rút lui về trụ sở, ngài nghĩ vì sao người này không trở về? Chẳng phải là bị xa lánh rồi hay sao?"

Thừa Phong Kiếm xuyên thẳng qua ngọn núi dễ dàng như chỉ đâm vào vải. Không dừng lại ở đó, thân trên núi chợt chuyển động. Từ đường bay thẳng tắp mà thanh kiếm xuyên qua, lại thêm ra hàng ngàn, vạn lưỡi cắt bằng gió, xuyên phá toàn bộ bên trong. Núi đá bắt đầu đổ sập xuống đất, nứt vỡ ra thành vô số mảnh vụn. Một giây trước nơi vốn dĩ là ngọn núi bây giờ liền biến thành bãi cát vụn.

"Để cô nàng kia ra tay sao?"

Lộc Tâm lộ ra nụ cười gian ác, đi đến bên bàn cờ ngồi xuống.

"Lão gia, ta nghĩ rằng đây là thật. Ngay cả Mục quản sự của Tiêu Thủy thương minh cũng đã biến mất rất lâu. Lão nô sợ rằng Chử ma đầu dùng người sống để luyện hồn tăng cao tu vi."

Nguyễn Long Duy vừa lấy muôi múc nước lẩu, vừa lấy đũa trụng mì, tùy tiện mở miệng trả lời:

"Bần đạo không thể giúp."

"Thật sự... thật sự là Luyện Hồn môn sao?

"A. Đáng ghét. Mải nói mà quên mất ăn."

"Lão gia anh minh, Lộc gia có phúc mấy đời mới có thể được người gia chủ như ngài. Lão nô xin phép rời đi."

"Mang lên một nồi lẩu y như trước đó ta gọi."

Lộc Tâm siết chặt hai tay, nói:

Lộc Tam hỏi:

"Tiên sinh nói cái gì? Vì sao lại là lỗi của ta rồi à?"

-"Còn ngươi thì bắt đầu học được thói nịnh hót rồi. Thi thân."

Lộc Tâm gật đầu, nói:

"Chử ma đầu? Là người kia thật sao? Nhưng vì sao ta chưa từng nghe qua?"

Ngô quốc, Lộc gia.

"Cầu xin tiên sư g·iết c·hết yêu thú."

Bởi vì Nguyễn Long Duy phải thường xuyên phân tâm điều khiển phi chu di chuyển nên không thể tập trung tu luyện hoàn toàn, đành phải luyện tập Thừa Phong Kiếm quyết.

"Vâng... Vâng... Vâng..."

Lộc Nhị khom người, nói:

- "Được rồi. Ăn lẩu thôi nào. Sau đó chúng ta còn có việc phải làm."

"Bụi bám vào, phủi nhẹ mà thôi. Ngươi vào phòng nghỉ đi, mấy ngày nữa là đến Ngô quốc rồi. Ở ngoài này nhiều bụi, cũng không nên ở lâu."

"Không cần thiết. Chân thân ngươi cứ để dành cho chính mình. Ta lấy từ bọn gia tộc rác rưởi kia là được.

"Số người liên quan càng nhiều, nhân quả càng sâu. Mà những chuyện như vậy ở Tây Vực không phải là chuyện hiếm gặp. Đương nhiên một tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ như ta không thể nào tiếp nhận nổi quả này."

"Lại đi tìm trẻ mồ côi tặng đồ ăn sao tiên sinh?"

Lộc Nhị thở dài, nói:

Lộc Tâm vẫn chưa hiểu rõ, hỏi:

"Như vậy thì một nồi lẩu cũ kia không đủ đâu."

Nguyễn Long Duy không giải thích, chỉ lắc đầu cười, lại đột nhiên nhớ ra thứ gì nên nói:

Nhan Hải Trâm đi lại bên cạnh, sợ hãi hỏi:

"Như vậy thì hắn đã biết, nhưng vì sao vẫn còn đến đây?"

"Tới đây đánh nốt ván cờ. Vẫn còn sớm, không cần vội."

Lộc Nhị vội vã giải thích:

"Đã xong."

"Chân thân, dạo này ngươi đánh cờ lên tay rồi."

"Ta làm vậy chỉ vì muốn đem tới cho họ một bữa ăn ngon, đem tới cho họ một cái mục tiêu để phấn đấu, từ đó có thể chật vật cầu sinh."

"Có thể người khác sẽ nói ta là ngụy quân tử, những đứa trẻ kia càng sẽ căm phẫn ta. Nhưng đều không sao cả, ta làm việc không thẹn với lòng, tất cả đều tùy tâm."

Nam tử kia cũng không thèm nhìn, vừa đưa tay cầm lên tách trà vừa nhặt ra hơn mười viên cờ bỏ ra ngoài, lại nói:

Khang nhi, mau truyền tin nhờ Khang nhi thông báo Vĩnh An Tông." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ầm, ầm, ầm ầm". Hàng loại t·iếng n·ổ lớn vang lên, tựa như khi dùng thuốc nổ TnT để phá hủy chung cư.

"Ngươi giúp bọn họ được bao lâu, lại giúp được bao nhiêu người?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Khặc khặc khặc. Việc này còn không phải do bị ép làm nô bộc cho rác rưởi hay sao."

Phía bên trong là một ngôi đình viện. Một vị nam tử nho nhã tầm 20 tuổi đang ngồi đánh cờ.

Nguyễn Long Duy tiếp tục nói:

Nam đạo sĩ áo lam phất tay tạo ra một làn gió thoảng, cách không nâng đứa bé đặt sang một bên, lại bước lên trước rời đi.

Nhan Hải Trâm liếc nhìn đứa bé đang tuyệt vọng, sau đó cũng vội vã đuổi theo. Không lâu sau, đứa bé ngừng khóc, ánh mắt không còn là nỗi tuyệt vọng nữa mà là tràn ngập căm hận, mong muốn phải tìm cách sống sót, vực dậy báo thù.

Nguyễn Long Duy gật đầu, thản nhiên nói:

Lộc Tâm dần dần bị thuyết phục, hỏi:

Bỗng dưng, Duy có hành động. Tay trái thả ra, cổ tay phải xoay nhẹ, đẩy thẳng mũi kiếm tiến về hướng Tây Nam. Động tác vô cùng nhẹ nhưng cũng đủ tạo thành một cơn gió. Gió thoảng hiện lên lập tức ẩn vào không khí.

"Lão gia, đây là thông tin mà lão nô mua được từ Bách Hiểu Các."

"Không phải phía Tiêu Thủy thông báo là Quách quản sự phản bội chạy trốn hay sao?"

Lộc Nhị lắc đầu, nói:

"Cái này đơn giản. Trước tiên phải nói đến nguyên lý hoạt động. Ngươi cần phải hiểu rõ phi chu chẳng qua chỉ là một đồ vật bình thường được khắc hoạ trận pháp từ đó mới có thể di chuyển. Chúng ta cần phải vẽ..."

Lộc Tâm đi vào, lắc cái eo, đứng thẳng người lên, nhìn về phía người đang ngồi, nói:

Trong phòng có một người khác, tuổi tầm 40, mặt mũi tràn đầy uy nghiêm, tên là Lộc Tâm, là chủ nhà họ Lộc. Lộc Tâm nghiêm giọng hỏi:

-"Còn phải xem nàng có thể hay không."

Người có tên Lộc Nhị này là người ở của Lộc gia, vì làm việc chăm chỉ nên được bên họ Lộc, lên chức quản gia.

"Ta cũng không biết đáp án. Thế nên ta mới không giúp họ."

Lộc Tâm nhận lấy mộc giản, nhìn kỹ thông tin bên trong, khuôn mặt từ điềm tĩnh biến thành nghiêm túc. Hắn cuộn lại mộc giản, cầm lên hỏi:

-"Không mắc câu."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 94: Không cần vội (đại chương)