0
Bên ngoài mọi người xì xào, bất chợt hiểu ra vì sao Lôi Tuyết Phi kích động như thế.
Cũng theo đó số đông người đang hăng say mắng, lập tức dần nhỏ lại.
Hàn Phong là một trong những thiên tài khóa này, số kẻ có thể trêu chọc được hắn không có quá nhiều.
Thêm vào từ sau trận đấu với Lôi Tuyết Phi khi trước, đa số nam nữ đệ tử đều hâm mộ hắn lắm lắm.
Chỉ một số kẻ theo đuổi nàng ta thì vẫn ra sức hò hét.
Mộng Lung thấy vẫn còn ồn ào quá thì dùng thuật Chuông Đồng áp lời:
“Mọi người trật tự, hội đấu giá vẫn đang diễn ra. Xin chú ý, hiện tại tiếp tục lên đài bảo vật tiếp theo!”
Âm thanh này phát ra, khiến cho đa số người biến sắc, phần lớn ngậm lời vừa thốt.
Thuật pháp ấy dùng linh hồn lực thủ đoạn, dù có bịt tai cũng vô dụng thôi.
Mộng Lung có thừa thực lực trấn áp, đủ khiến đa số phải cho nàng mặt mũi.
Theo đó nàng ta đưa ra một vật, vậy là hội đấu giá lại tiếp tục diễn ra.
Đâu ai biết khi này ở gian phòng số tám, đang có hai người mỉm cười.
“Thì ra chuyện là như vậy, đa tạ Phượng sư đệ đã nói rõ!”
Thấy Hàn Phong đưa tay làm lễ, Phượng Thiên Hành niềm nở đáp lại:
“Sư huynh khách khí rồi. Chỉ là mẹo này sư đệ nghĩ ra thì bọn họ cũng có khả năng nghĩ đến, vì vậy còn mong sư huynh bình tĩnh chớ lộ mà hỏng chuyện!”
“Đó là đương nhiên!”
Thì ra người đến hiến kế là Phượng Thiên Hành.
Mẹo của gã rất đơn giản.
Mọi người muốn phong sát, không cho người ở gian phòng số ba tiếp tục tham gia đấu giá.
Nhưng lại không hề biết rằng, Hàn Phong ngoài mặt nói rằng ngồi im hoặc là đứng dậy bỏ về, chỉ cần không tham gia nữa là đủ.
Nhưng đâu ngờ hắn lại trực tiếp bỏ gian phòng đó, một đường đi tới gian phòng của Phượng Thiên Hành ngồi ké.
Từ đây nếu có bảo vật cần thiết, thì Phượng Thiên Hành sẽ hiển nhiên đại diện cho hắn tranh mua.
Như thế, vừa không phải lộ mặt, lại vẫn có thể gián tiếp tham gia đấu giá cùng mọi người.
Không thể không nói, Hàn Phong vừa hay nghĩ ra mẹo này, thì Phượng Thiên Hành đã đến chờ sẵn.
Hắn bắt đầu có hứng thú với kẻ này, đây là người quen mới gần đây của Thanh tỷ sao....
Bên ngoài quảng trường đấu giá đứng đó hai người.
“Lần này có Lôi sư muội tiếp tay mới có thể thành công, Hàn sư muội sau này liệu bề mà tới đáp lễ người ta!”
Hàn Thanh Thép vui vẻ khẽ hướng thi lễ:
“Đa tạ Yêu sư tỷ, may có sư tỷ ra tay giúp đỡ. Bằng không sư muội đã là cái gai trong mắt của tất cả mọi người rồi!”
Hàn Thanh Thép rốt cục nhận ra mục đích của Hàn Phong, nàng tức giận không nhỏ.
Nhưng giờ thì tình thế đã đảo ngược, Hàn Phong mới là kẻ khiến mọi người khinh thị.
Lạ là hai người đứng ở bên ngoài quảng trường hồi lâu, chờ mãi không thấy Hàn Phong đi ra, Hàn Thanh Thép liền hỏi:
"Sư tỷ, dựa theo phỏng đoán hắn giờ này phải đi ra rồi chứ nhỉ?"
Hàn Phong đã bị người ta tẩy chay không cho tham gia đấu giá nữa, hắn có ở lại gian phòng kia cũng vô ích.
Như vậy chẳng thà ra về còn hơn, ở lại chỉ tổ xấu mặt mà tốn thời gian.
Nàng cố ý ra đây chờ cũng là muốn nhìn thấy bộ mặt uất ức của hắn, cảnh đó sẽ thật là đặc sắc lắm nha!
Yêu Yến Nguyệt trầm ngâm hồi lâu. Lúc sau nàng lắc đầu đáp:
"Có thể hắn còn muốn ở lại nhìn xem còn bảo vật đáng giá, rồi xem đến tay ai mà nghĩ cách ngày sau trao đổi. Hoặc là… có kẻ cho hắn ngồi nhờ!"
"Khốn kiếp thật!"
Hàn Thanh Thép tức giận, nàng siết chặt nắm tay.
Không ngờ còn có chiêu này nữa, nàng khó chịu nói ra:
"Tức chết ta mất. Sư tỷ, người đã nhìn ra điểm này sao ban nãy không nói sớm? Dùng điều kiện đuổi hắn luôn ra khỏi hội đấu giá có phải hơn không!"
"Hừ!"
Thấy Yêu Yến Nguyệt nghiêm mặt, Hàn Thanh Thép biết là quá đáng liền lí nhí xin lỗi.
Yêu Yến Nguyệt nhìn qua dáng vẻ giận dỗi của tiểu nha đầu thì chậm rãi lắc đầu.
Nàng có suy nghĩ của riêng mình!
Hàn Phong là thiên tài mới nổi, tài năng của hắn sau này còn vượt xa các nàng.
Nàng chịu giúp đệ muội của mình, nhưng không có nghĩa muốn thẳng mặt đối đầu với Hàn Phong.
Hai người không có thâm cừu đại hận, chi bằng nương tay, bớt đi một đối thủ thì sẽ bớt đi phiền phức.
Còn về Hàn Thanh Thép ư? Con nhóc này được chiều quá thành hư rồi.
Sở dĩ Hàn Thanh Thép nhiều lần có thể khiến Hàn Phong ăn trái đắng là vì tâm trí hắn còn non nớt, không có chịu dùng thủ đoạn âm hiểm, vẫn luôn nương tay với người quen.
Bằng vào tâm trí thông minh của hắn nếu cho thêm vài năm ăn sương nằm gió, Hàn Thanh Thép chắc chắn sẽ bị lép vế toàn diện.
Yêu Yến Nguyệt lắc đầu, đoạn nói:
"Chúng ta đi thôi!"
Ngay lúc hai người quay đầu rời đi, chỉ thấy trước tầm mắt một nam tử hiên ngang đi tới.
Kẻ này thân hùm vai gấu, bên ngoài khoác lớp áo vải lấp lánh kim quang, trước ngực hở ra một khoảng, đủ thấy cơ bắp to lớn.
Cả người toát ra khí tức bễ nghễ, khiến cho người ta kính sợ mấy phần.
Yêu Yến Nguyệt trông thấy hai mắt lóe tia bất ngờ, rất nhanh nàng liền chào hỏi:
"Bá sư huynh, đã lâu không gặp!"
Người đến là Bá Tuyệt, gã nhìn thấy Yêu Yến Nguyệt thì gật đầu:
"Thế nào? Hội đấu giá đã kết thúc rồi ư?"
Yêu Yến Nguyệt liền đáp:
"Vẫn chưa, là chúng sư muội có chút việc liên quan nên mới ra sớm. Bá sư huynh lần này xuất quan, chẳng lẽ vì hội đấu giá này sao?"
Lời nói của nàng thanh nhã uyển chuyển, khác hẳn thường ngày.
Nhưng Bá Tuyệt nghe lời nhu tình của mỹ nhân lại chẳng mảy may quan tâm, vẫn bộ dáng ngạo nghễ lắc đầu:
"Không hẳn, thấy có chút thú vị thì đi qua xem thôi!"
Nói xong gã hiên ngang bước đi, hai người các nàng vội vàng nhường đường.
Nhìn theo bóng dáng hắn, Hàn Thanh Thép nói với vẻ hâm mộ:
"Đây mới thật là bộ dáng nam nhân chân chính nên có, thật soái!"
Yêu Yến Nguyệt ở bên khẽ trách:
"Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Bên trong đấu giá hội, không khí đã lại sôi động như thường.
Một chiếc lông Yến Vũ vừa ra đài, lập tức vó người thét giá:
"Hai mươi nghìn viên!"
Phượng Thiên Hành ở trong gian lầu tám, gã nghe xong thì cất lời:
"Hai mươi lăm nghìn viên!"
Hàn Phong ngồi đối diện thấy gã trả giá liền hứng thú hỏi:
"Cảnh giới sư đệ còn ở Ngưng Khí sơ kỳ, đối với chiếc lông vũ này không tác dụng bao nhiêu. Sư đệ muốn nó, phải chăng còn có mục đích khác sao?"
Phượng Thiên Hành hạ xuống chén trà, gã cười nham nhở đáp:
"Không có, chỉ là đã hứa với một bằng hữu, phải tăng giá một số thứ mới được!"
Hàn Phong nghe xong trong đầu lập tức nhảy số, hai mắt hắn lóe tinh mang, rất nhanh hiểu ra vấn đề:
"Thì ra là vậy!"
Phượng Thiên Hành giơ lên ngón tay ra dấu im lặng mà cười:
"Sư huynh quả nhiên tài trí trác tuyệt như lời đồn, sư đệ lấy làm xấu hổ!"
Bên ngoài hàng ghế, một gã nam tử gọi là Thiệu Hoa liền hô:
"Ba mươi nghìn viên!"
Rất nhanh với cái giá này, không ít người đã thu lại khí thế.
Thực tế lông Yến Vũ không quá hiếm gặp, cái giá chỉ tầm hai mươi nghìn viên hơn xíu mà thôi.
Nhưng mà bị đẩy lên đến mức này, tất có kẻ đang rất cần đến nó.
Bên trong gian lầu tám, Hàn Phong liền hỏi:
"Nếu sư đệ hô giá quá cao, liền phải mua chính đồ của mình gửi bán. Như vậy chẳng phải lấy đá đập chân hay sao?"
Phượng Thiên Hành cười, gã vươn vai đáp:
"Đến điểm thì dừng, đó mới là trí của kẻ thông minh. Sư huynh cứ xem thêm đi, kịch hay vẫn còn nhiều lắm!"
Dưới đài sau hai tiếng đếm của Mộng Lung, ngay tiếng thứ ba chuẩn bị cất lên, một gã tu giả ngồi hàng thứ hai liền cắn răng hô:
"Ba mươi nghìn năm trăm viên!"
Nghe xong lời này, người gọi là Thiệu Hoa ở hàng ghế cách đó rất xa thở hắt ra, gã cười tươi như hoa nở.
Lần này vừa tiến vào nội môn có mấy ngày liền gặp Phượng Thiên Hành, được gã mở lời hợp tác.
Ban đầu Thiệu Hoa còn không tin, giờ thì gã tin sái cổ, lãi… lãi to rồi!
"Sư huynh thấy không, một đồ vật dù bình thường chẳng ai xem trọng, nhưng một khi số lượng chúng trở nên khan hiếm, vậy thì chúng liền trở thành vật quý hiếm trong mắt người cần nó rồi!"
Hàn Phong gật gù, hắn liền nói:
"Xem ra trước khi đấu giá hội diễn ra, sư đệ đã nghe ngóng tình báo rất kỹ lưỡng!"
"Ha ha… bán đắt cho người cần, bán sang cho kẻ giàu, mua rẻ với kẻ túng thiếu, đó cũng là một trong những đạo mua bán phổ biến!"
Một chai nước cùng nhãn bán ở quán bình dân và một chai nước bán ở nhà hàng, đã là hai cái giá khác nhau.
Một chai nước bán cho kẻ đi lạc ở sa mạc, cái giá sẽ còn cao hơn nữa!
Giá trị của một vật đôi khi không nằm ở chính nó, nhiều khi được định giá bởi kẻ cần nó!
Hàn Phong nghe xong tấm tắc khen:
"Tài của sư đệ nào kém gì ai, ta thụ giáo!"
*****
Chúc bạn đọc những ngày cuối tuần vui vẻ.
*****