Chương 29: Tối nay ta dẫn ngươi đi mua sắm
Hạ Nam Học Viện
"Ngô Trung, nghe nói Trần Gia ngươi mới tìm được mối làm ăn". Diệp Phong lên tiến hỏi về sự tình gần đây đang ầm ỉ khắp Vô Thương Thành.
"Đó là vấn đề của thượng tầng gia tộc, ta không để ý lắm". Ngô Trung thật sự không biết về các mối làm ăn đấy, khi những người kia đến tìm Trần Gia thì hắn đều đang tu luyện.
"Đến người ngoài như bọn ta còn biết mà người nói không để ý, nói ta nghe xem cuộc diệt sơn tặc kia diễn ra thế nào. Và sao ta còn nghe nói một tộc nhân Trần Gia nhận một người ngoài làm nghĩa tử ấy". Liễu Cầm cũng tò mò về câu chuyện này.
Thấy hai người bạn của mình hỏi như vậy thì Ngô Trung đành kể lại. Hắn kể về lúc đến Tề Khôi Sơn cứu Trần Thanh Sơn sau đó đến Mê La Sơn diệt sơn tặc, cuối cùng là trại chủ thoát vòng vây chạy ra ngoài nhưng cuối cùng bị trưởng lão Trần Gia đập c·hết t·ại c·hỗ. Sau đó hắn kể về mẹ con Mộng Xuân, sự diệt vong của Mộng Gia sự hi sinh của Mộng Xuân và nỗi đau của Thanh Sơn. Hắn quyết định không kể về những lời cuối cùng của Mộng Xuân vì cảm thấy đó là vấn đế không nên kể cho người ngoài.
"Đứa trẻ đó thật đáng thương". Liễu Cầm nghe đến cảnh người mẹ hi sinh vì con mình lập tức che miệng, chỉ cần nghe lời kể đã tưởng tượng được tình cảnh lúc đó.
"Không ngờ đằng sau chiến dịch thành công của Trần Gia lại có một bi kịch như vậy". Diệp Phong thở dài, người ngoài ganh tị với đứa trẻ kia khi có thể bước chân vào Trần Gia nhưng không ai biết được sự thật phía sau.
Ngô Trung và hai người bạn nói chuyện với nhau rất nhỏ nên nội dung cuộc đối thoại không lan đến tai các học viên khác trong phòng học, bọn họ tiếp tục bàn chuyện cho đến khi giáo sư bước vào và bắt đầu buổi học.
"Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục tìm hiểu về lịch sử võ giả, cách đây vài ngàn năm thì thế giới của chúng ta vốn không tràn ngập Nguyên Khí như bây giờ, số lượng võ giả theo quy chuẩn hiện nay nếu áp đặt vào thời đó thì sẽ vô cùng ít ỏi. Nhưng bất cứ võ giả nào thời đó cũng đều là yêu nghiệt, không kẻ nào là kẻ tầm thường. Thậm chí từng có thời điểm tồn tại nhiều cường giả đạt Cửu Thập Cửu Trùng Thiên tại cùng một thời điểm".
Vị giáo sư kia bắt đầu bài giảng, học viện không chỉ giảng dạy về tu luyện mà còn dạy về kiến thức cần thiết, chẳng hạn như môn lịch sử này. Người giáo viên này vừa nói vừa tưởng tượng ra khung cảnh lúc ấy, thời điểm nhân loại có những người đứng trên đỉnh của toàn bộ sinh vật. Có vài người cho rằng đó thời hoàng kim của nhân loại, và chẳng biết bao giờ sẽ xảy ra lần nữa.
"Nhưng đáng tiếc rằng, nếu chỉ có một, hai người thì thiên hạ còn có thể thái bình, nhưng nhiều người như vậy chắn hẳn sẽ xảy ra loạn chiến. Các sử gia cho rằng cuộc chiến này là để tìm ra người mạnh nhất thời đại, cái tôi của họ đều cao nhưng thực lực nên đều tham gia. Cuộc chiến của những võ giả cường đại ấy đã khiến sinh linh đồ thán, nhân số của thế giới giảm mất tám phần và phải tốn hàng ngàn năm mới có thể phục hồi được như bây giờ. Và cuộc tranh đấu đó được hậu nhân đặt tên là 'Cuộc chiến Tối Thượng'. Không ai biết chi tiết về cuộc chiến cuối cùng đó hay ai là người chiến thắng. Lý do đơn giản là vì những người biết đều đ·ã c·hết do xung chấn của cuộc chiến kia. Nhưng từ sau sự kiện đó, không biết vì lý do gì mà Nguyên Khí của thế giới đã biến đổi, dẫn đến người người nhà nhà đều có thể bước vào con đường tu luyện ....".
Giáo sư tiếp tục bài giảng, từng chữ người này nói ra đều mang đến ma lực kì lạ. Tất cả học viên đều chăm chú lắng nghe, theo dõi không rời mắt.
Đến chiều thì buổi học đã kết thúc, ba người bạn trên đường về Vô Thương Thành.
"Các ngươi có nghe nói về buổi đấu giá tối nay chưa". Liễu Cầm gợi chuyện
"Đấu giá thì cứ mỗi 3 tháng lại có tổ chức một lần có gì để quan tâm cơ chứ". Diệp Phong không tỏ vẻ hứng thú, hắn từng tham gia vài lần nên biết trong đó có những gì.
"Lần này đặc biệt hơn, để bổn tiểu thư nói cho các ngươi biết. Tối nay sẽ có đấu giá công pháp thất truyền". Liễu Cầm thấy thái độ của Diệp Phong như vậy chắc chắn không biết điều nàng chuẩn bị nói nên cười ranh mảnh.
"Công pháp thất truyền? Ý ngươi là công pháp từ thời đại Cuộc chiến Tối Thượng ?". Ngô Trung hỏi lại để xác nhận thông tin.
"Chính xác". Liễu Cầm vừa trả lời vừa cười tinh nghịch.
"Cái thứ đó đem vào Vô Thương Thành làm gì, sao không mang về kinh đô mà đấu giá chứ". Diệp Phong âm thanh trở nên nghiêm trọng, hắn đang nghĩ về việc gì đó
"Mắc gì ngươi kích động thế". Ngô Trung thấy thái độ kỳ lạ kia của Diệp Phong thì quay qua hỏi.
"Do ngươi không biết thôi. Công pháp từ thời đại ấy có sức ảnh hưởng rất lớn, bất cứ ai luyện đều có cơ hội đạt đến chiến lực cấp cao. Nếu công pháp đó do các võ giả Cửu Thập Cửu Trùng Thiên biên soạn ra thì còn chấn động đến hoàng thất. Lúc ấy sẽ có vài tên điên không ngại máu chảy để đoạt được, Vô Thương Thành chúng có thể mạnh như không đủ để làm nơi tranh đấu giữa các thế lực". Diệp Phong nói ra suy nghĩ của bản thân, hắn cảm thấy buổi đấu giá này đi kèm với rắc rối lớn.
"Sư phụ thực lực siêu cường nhưng vô ý lộ ra thân phận thì lập tức b·ị t·ruy s·át để đoạt công pháp lưu truyền từ thời đại xa xưa kia, từ đó thấy rằng khát khao công pháp của các võ giả bây giờ đã đến mức cực đoan. Nếu họ phát hiện ra ta là đồ đệ của sư phụ thì sợ rằng Trần Gia cũng không che chở được". Ngô Trung bắt đầu nhận thực được điều Diệp Phong đang lo lắng, hắn ngẫm nghĩ lại về lời kể lại của Bạch Thiên Nam và nghĩ lại về tình huống của bản thân mình.
Đây là lý do hắn thường không muốn lộ ra công pháp của mình cho người lạ nếu không cần thiết, hắn không biết kẻ thù của sư phụ là ai nên phải luôn đề phòng, cũng may Phong Tuyệt và Hoả Tuyệt của hắn là theo nguyên lý chuyển hoá Nguyên Khí thành một nguyên tố tự nhiên và việc này rất phổ biến trong võ đạo nên bây giờ hắn vẫn an toàn.
"Chắc không đến mức đó đâu vì buổi đấu giá này được bảo hộ bởi các đại gia tộc của Vô Thương Thành, nếu có tên nào phá rối chính là kẻ địch của cả thành. Trừ khi tên đó muốn đồ sát cả thành nếu không thì sẽ chẳng có vụ việc như ngươi nói đâu". Liễu Cầm hiểu suy nghĩ của hắn. Một đứa trẻ như Diệp Phong còn nghĩ ra được thì sao chủ nhân của phòng đấu giá lại không nghĩ ra được, do đó người kia đã chủ động nhờ vả các gia tộc lớn khác.
"Thế thì còn yên tâm được". Diệp Phong thở phào, nếu những thế lực mạnh nhất đều tham gia thì sự an toàn của Vô Thương Thành coi như được đảm bảo.
"Đại gia tộc thì cũng có nghĩa là Trần Gia và Diệp Gia của hai ngươi cũng tham gia đó". Nàng cảm thấy hai tên nam nhi kia vẫn chưa nhận thức được câu nói vừa rồi của nàng nên phải nhấn mạnh lại.
"Cũng không liên quan đến ta". Ngô Trung không quan tâm, đó là vấn đề của thượng tầng gia tộc chứ không phải vấn đề của hắn.
"Hèn gì cha ta gần đây nhìn rất lo lắng, có lẽ phải đảm nhiệm một vị trí nào đó trong việc này rồi". Diệp Phong nghe vậy chợt nhớ ra hành động gần đây của cha mình, giờ mọi thứ đều hợp lý rồi.
"Và không phải bất cứ ai đều có thể tham gia được, chỉ có những người có thiệp mời mới có thể vào phòng đấu giá. Ít nhất theo ta biết các đại gia tộc tham gia bảo hộ cuộc đấu giá đều được phát vài tấm thiệp". Nhìn ai người bạn của mình đang ngu ngơ thì nàng tiếp tục nói thêm những gì nàng biết thể hiện.
"Kiểu gì thì những tấm thiệp đó đều sẽ vào tay các tộc nhân dòng chính chứ không đến phiên ta rồi". Diệp Phong thở dài, hắn mặc dù thuộc đại gia tộc Diệp Gia nhưng chỉ là dòng thứ mà thôi nên những gì tốt nhất thì tộc nhân dòng chính luôn hưởng trước.
"Ta thì càng không có tư cách đó. Thế ngoài công pháp đó ra còn thứ gì hay ho hơn không". Một kẻ gia nhân như Ngô Trung càng không có tư cách được những thiệp mời kia. Hắn tuỳ tiện hỏi thêm những thứ khác vì dù sao hắn cũng đã có một 'công pháp thất truyền' rồi.
"Thì cũng có vài món võ khí hay ho và linh quả nào đó, nhưng chúng chẳng là gì với món công pháp kia hết". Liễu Cầm nhớ lại những vật được đấu giá, mặc dù đều là thứ tốt nhưng không đáng nhắc đến nếu có công pháp thất truyền kia.
...
Ngô Trung đã tạm biệt bạn bè và về Trần Gia, bình thường giờ này hắn sẽ vào rừng Tinh Lâm luyện tập đến tối nhưng do có Trần Thanh Sơn đang chờ nên hắn phải về sớm chút. Hắn không biết biệt viện của Thanh Sơn ở đâu nên phải đi hỏi quanh, không ngờ có nhiều người cũng không biết như hắn. Điều này cũng không có gì lạ vì Trần Thanh Sơn đã lâu rồi chưa về gia tộc và mỗi lần về đều nhanh chóng rời đi khiến các gia nhân không có ấn tượng gì về nơi ở của công tử. May mắn hắn tìm thấy Lục Túc và sau đó để tên này dẫn đến nơi, khi đến đó thì Lục Túc rời đi bỏ lại Ngô Trung ở đó.
"Hai vị huynh đệ, nhờ báo cho Thanh Sơn công tử rằng có Ngô Trung đến cầu kiến theo lời của công tử". Ngô Trung chấp tay nói với hai người canh cổng trước biệt viện.
"Ngươi theo ta vào trong, công tử đã căn dặn rồi". Hai người kia đã biết trước sự xuất hiện của Ngô Trung nên lập tức dẫn vào.
Hắn vào trong biệt viện, trong này khá lớn và có một hồi nước nhỏ ở giữa phòng, ngoài ra còn có một mảnh vườn nhưng lại không có cái cây nào, có vẻ trong khoản thời gian dài không có ai chăm sóc nên đã bị nhổ hết. Ở phía cuối biệt viện có một cây cổ thụ to lớn, nơi đó có một thanh niên cùng một đứa bé trên tay, ngoài ra còn có một người phụ nữ lớn tuổi khác đang đứng phía sau một cách lặng lẽ. Khi Ngô Trung đến gần thì người thanh niên kia phát giác được và quay người lại, đó là Trần Thanh Sơn cùng Vương Nhất An trên tay.
"Tham kiến Thanh Sơn công tử". Ngô Trung lên tiếng chào hỏi trước.
"Khỏi cần chào hỏi, trước tiên đưa võ khí ngươi đang sử dụng cho ta xem". Trần Thanh Sơn đưa đứa trẻ cho người phụ nữ lớn tuổi bên cạnh. Sau đó hắn đưa ra yêu cầu cho Ngô Trung. Ngô Trung nghe vậy liền đưa ra thanh đoản kiếm luôn mang bên mình cho đối phương, đây không phải là võ khí quý giá gì nên chẳng có gì để giấu.
"Một thanh đoản kiếm à, quá tầm thường, ngươi không còn võ khí nào khác sao". Trần Thanh Sơn cầm võ khí kia lên nhìn ngắm một chút thì trả lại và hỏi thêm.
"Bẩm công tử, thuộc hạ không có nhiều tài sản lắm để sắm cho bản thân một võ khí tốt, khiến ngài chê cười rồi". Ngô Trung cười khổ, hắn không ngờ lại có người quan tâm đến võ khí của bản thân.
"Được rồi, giờ ngươi về đi, hai canh giờ sau ra cổng chính chờ ta". Thanh Sơn đua ra một yêu cầu khó hiểu.
"Không biết công tử muốn thuộc hạ làm gì". Ngô Trung nghe vậy liền khó hiểu, đối phương gọi hắn đến đây rồi muốn xem võ khí của hắn và yêu cầu hắn chờ trước cổng chính. Hắn nghe vậy nên chẳng biết vị công tử kia muốn gì.
"Không cần bối rối như vậy, ngươi có biết tối nay sẽ có một buổi đấu giá chứ hả". Thanh Sơn nhìn ra được sắc mặc ngơ ngác của thiếu niên kia nhưng vẫn không trả lời thẳng.
"Thuộc hạ biết, ngoài ra buổi đấu giá này chỉ những người có thiệp mời mới có thể tham gia". Ngô Trung trả lời nhanh chóng.
"Xem như ngươi còn không phải tên mù thông tin chỉ biết tu luyện". Thanh Sơn có chút bất ngờ khi thiếu niên kia lại biết được nhiều như vậy.
Ngô Trung xoa tay sau gáy vì hắn thật sự đúng là tên mù thông tin chỉ biết tu luyện. Hắn may mắn khi có những người bạn phổ cập tin tức nên không bị lạc hậu với người khác.
"Vô tình thế nào đó mà trong tay ta có một tấm thiệp, mỗi tấm thiệp được mang hai người vào. Tối nay ta dẫn ngươi đi mua sắm". Thanh Sơn rút ra từ trong ngực một tờ giấy màu đỏ, trên đó có hai chữ 'Lời mời'
"Hả ?". Ngô Trung sửng sốt không phải vì Thanh Sơn có tấm thiệp mà vì câu 'Tối nay ta dẫn ngươi đi mua sắm'. Mối quan hệ của hai người tốt vậy sao ?