Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 33: Trùng hợp
Trần Thanh Sơn nghe tiếng nói kia thì nhìn sang bên phải, ở đó là một lão nhân mặc hắc bào với mũ trùm đầu chỉ để lộ ra bộ râu trắng dài đứng dựa lưng vào tường. Hắn dừng lại, Ngô Trung và nữ nhân viên dẫn đường thấy vậy cũng dừng lại theo, họ tính hỏi xem có chuyện gì Thanh Sơn đã lên tiếng.
"Đó là gia gia của vãn bối, không biết tiền bối là ai". Hắn quay sang chào hỏi, đối phương biết gia gia của hắn thì cũng thuộc dạng lão quái vật không thể khinh thường.
"Tên tuổi của ta là gì không quan trọng. Hắc hắc hắc, coi như nể tình lão già đó mà ta sẽ cho ngươi một cái tin tức". Lão nhân kia tỏ ra bí hiểm rồi sau đó truyền âm cho Trần Thanh Sơn một điều gì đó mà không để Ngô Trung và nữ tử đang dẫn đường kia nghe được.
...
"Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ, ta sẽ về kể lại cho gia gia về việc này, giờ vãn bối xin cáo lui". Trần Thanh Sơn chấp tay cúi người cảm ơn lão nhân kia và sau đó rời đi.
Nữ tử kia và Ngô Trung không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn tiếp tục đi dọc theo dãy hành lang để ra khỏi đây.
"Việc tiết lộ thông tin về khách nhân khác có chút phạm luật, ngươi có cần phải làm vậy không ?". Khi ba người kia đã đi khỏi tầm mắt thì một người mặc hắc bào trùm kín đầu khác tiến đến chỗ lão nhân kia hỏi
"Ngươi không nói, ta không nói, tiểu tử kia không nói thì ai biết được chứ". Lão nhân coi thường lời cảnh cáo của người kia, coi như việc vừa rồi không đáng chú ý.
"Hi vọng hai vị sẽ đến vào cuộc đấu giá lần sau". Ba người đã đến cuối hành lang, nữ nhân viên mở cửa và mời hai người ra về.
"Lâu rồi ta không về Vô Thương Thành nên ta muốn đi dạo vài vòng, ngươi muốn đi cùng không". Hai người đã ra khỏi khu vực đấu giá được vài thước thì Trần Thanh Sơn quay sang nói.
"Công tử đi đâu thì thuộc hạ đều theo". Ngô Trung không muốn làm vị công tử này mất hứng nên đồng ý đi theo, dù sao người ta cũng bỏ ra 5000 kim tệ mua món kia cho hắn rồi.
Hai người đi đến nhiều cửa hàng trong thành, đến những cửa hàng bán trang phục và phụ kiện thì Trần Thanh Sơn vào đó mua sắm các vật cho trẻ sơ sinh, hiển nhiên là mua cho đứa trẻ Vương Nhất An rồi.
"Công tử để tiểu tử Vương Nhất An ở nhà một mình thì có ổn không". Thấy công tử quan tâm đứa trẻ ấy như vậy khiến Ngô Trung buộc miệng hỏi
"Nó đâu có ở một mình, ta đã bố trí 5 nhũ mẫu để chăm sóc rồi, dù có đám kia có ghét ta đến mức nào cũng không đi tìm một đứa trẻ chưa biết nói để làm khó dễ đâu. Còn chưa kể mẹ ta cũng hay đến thăm".
Ngô Trung không biết nói gì, đúng là người có gia thế có khác. Trần Thanh Sơn không nếu chuyện gì khó thì cứ thuê người có chuyên môn làm hộ, còn có cả cha mẹ phụ giúp chăm sóc nên về cơ bản Trần Thanh Sơn không vất vả nuôi con lắm, như vậy có hơi vô trách nhiệm không.
Tiếp đến hai người đến một tửu lầu, mặc dù không có danh tiếng như Thiên Hương Lầu nhưng thức ăn ở đây cũng không tệ. Trần Thanh Sơn vào tửu lầu thì lập tức chủ quán đã chạy ra tay bắt mặt mừng. Hoá ra đây cũng là người quen của vị công tử này, hai người được mời đến một bàn ở vị trí khá đẹp khi nằm ở trên lầu cao và nhìn ra được quan cảnh bên ngoài. Chỉ một lúc sau thì trên bàn đã được bày ra rất nhiều đĩa thức ăn, nếu nhìn vào thực đơn thì đây là những món ngon nhất của quán. Ngoài ra còn có một bình rượu khá to đặt ở nơi Trần Thanh Sơn ngồi nhưng chỗ của Ngô Trung thì có một chai nước hoa quả. Ngô Trung bây giờ chỉ mới 14 tuổi thuộc diện trẻ em nên sẽ không được phục vụ rượu mà chỉ được uống những thứ như nước hoa quả.
Khi ăn được một chút thì Trần Thanh Sơn rời đi và xuống lầu để nói với chủ quán một điều gì đó, trước khi đi hắn nói với Ngô Trung một điều.
"Ngươi cứ ăn tự nhiên đi, không cần phải chờ ta"
"Chắc không có chuyện Thanh Sơn công tử chuồn đi và mình phải trả hết đâu nhỉ". Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Ngô Trung, do trong quá khứ sống trong cảnh lừa người gạt ta khiến hắn thường nảy lên lòng đề phòng.
Nhưng ngay lập tức sau đó Ngô Trung lắc đầu dẹp ngay suy nghĩ đó đi, những món này nhiều lắm thì 2 kim tệ mà thôi, đâu có đáng gì để làm vậy. Ngô Trung không nghĩ nhiều nữa mà cắm đầu xuống ăn vì dù sao đây cũng do người khác trả tiền mà.
Lúc sau, có hai người khác mặc đồ đen không lộ mặt cũng lên tầng lầu này, đây là tầng lầu chỉ dành cho những người thích yên tĩnh nên sẽ tốn nhiều tiền hơn. Do đó hiện tại trừ bàn của Ngô Trung ra thì chẳng còn ai, đây là hai vị khách tiếp theo của lầu này. Họ đến một bàn khác phía sau lưng hắn cách không xa và trò chuyện với nhau.
"Điều tra sao rồi"
"Thật sự khiến người ta thất vọng, vật phẩm cuối cùng đều không phải thứ chúng ta đang tìm kiếm".
"Vậy vật đó không phải thứ từ trên người tên Bạch Thiên Nam kia sao".
"Ngươi điên à, chúng ta đã thảo luận không được nói ra cái tên đó ở nơi công cộng rồi cơ mà".
"Sao phải lo cơ chứ, ở đây chỉ có một tên tiểu tử Bát Trùng Thiên đang ngồi ăn ở kia thôi, liệu có thể gây ra sóng gió gì. Hay ngươi muốn g·i·ế·t người diệt khẩu và đồ sát tửu lầu này".
"Cũng không cần làm quá lên như vậy. Lần này ta bỏ qua, còn lần sau đừng trách ta báo cáo lên thượng cấp".
Hai người kia nói chuyện không chút kiêng nể gì vì họ coi tầng lầu này không đáng để cẩn thận, mặc dù âm thanh không quá to nhưng đủ để Ngô Trung nghe được. Hắn vẫn tiếp tục cúi xuống xử lý hết các đĩa thức ăn, nhưng mà không ai để ý rằng hắn đang mở trừng mắt và hơi đổ mồ hôi, hắn đang sợ. Hắn không sợ vì câu g·i·ế·t người diệt khẩu kia hay đồ sát tửu lầu, hắn sợ khi nghe được cái tên Bạch Thiên Nam, tên của sư phụ hắn.
"Làm sao hai người kia biết được cái tên đó, sư phụ vốn không phải là người của Vũ Lan Quốc nên không thể nào có người quen ở đây được. Bây giờ cần phải xác định xem hai người này là bạn hay là thù, nếu là bạn thì ta chỉ cần báo lại những gì đã xảy ra và có thể thêm một nguồn trợ lực trong tương lai. Mà thế quái nào lại trùng hợp đến mức này cơ chứ, trong hàng trăm tửu lầu trong Vô Thương Thành thì lại vào đúng ngay cái tửu lầu mà ta đang ngồi, thậm chí còn đến cái tầng này nữa". Ngô Trung vừa nốc ly nước hoa quả vừa suy nghĩ.
"Khoan, chúng vừa nhắc đến vật phẩm cuối cùng. Hiện tại cả Vô Thương Thành chỉ có một nơi tổ chức đấu giá và vật phẩm cuối cùng của nơi đó chính là một cuốn công pháp thất truyền. Đám này nhắm đến công pháp của sư phụ hay đúng hơn là công pháp của Bạch Gia, chúng là địch nhân của ta. Người từng bị địch nhân vây bắt và trốn thoát được, có lẽ bây giờ đám địch nhân kia vẫn tiếp tục tìm kiếm người để thu hoạch được những gì còn lại của Bạch Gia". Ngô Trung phát hiện ta manh mối, hắn lập tức rùng mình. Bây giờ những kẻ thù của sư phụ đang ngồi cách hắn vài bàn mà thôi, phải biết những kẻ này phải đủ mạnh mới có thể tham gia vây g·i·ế·t sư phụ Bạch Thiên Nam của hắn được.
"Chúng đã phát hiện đến đâu rồi ? Liệu chúng đã phát hiện ra sư phụ đã c·h·ế·t hay chưa ? Việc chúng đến Vô Thương Thành là vô tình hay cố ý ? " Trong đầu hắn hiện tại đang tràn ngập vô số câu hỏi, Phải xem theo nguồn thông tin của đối phương mà phán đoán tình huống của hắn có nguy hiểm hay không.
"Nghe nói ngươi đã xin phép chuyển công tác đến đây hả ?"
"Đúng vậy, vì để đoạt được vật kia mà ta đã gửi lời đề nghị để rời khỏi phía Đông mà đến vùng phía Nam này cho tiện"
"Chắc chắn không ai ngờ được một ăn bổng lộc từ triều đình như ngươi lại là một thành viên cho tổ chức chúng ta"
"Nơi nào đem lại nhiều lợi ích cho ta hơn thì làm thôi, dù sao đây cũng là cái danh tốt để hành động"
"Thế cũng tốt, coi như có thêm một tai mắt ở vùng này. Dù sao nơi ngươi sắp chuyển đến vẫn chưa có người của chúng ta. Thế khi nào ngươi chuyển đến đây ?".
"Đám thượng cấp kia nói rằng phải đợi đến năm sau ta mới có thể chuyển công tác được, mặc dù không hiểu tai sao lại phải tốn nhiều thời gian như thế nhưng đành phải chịu thôi"
"Chuyển công tác? Ăn bổng lộc của triều đình ? Không lẽ tên này người làm trong bộ máy chính quyền của Vũ Lan Quốc". Ngô Trung tiếp tục nghe được các thông tin cần thiết. Nói là làm trong bộ máy chính quyền không có nghĩa là làm có chức vị trong triều đình, giống như các giáo sư của Hạ Nam Học Viện đều được nhận bổng lộc của triều đình do hệ thống học viện là được triều đình tạo ra. Thành chủ cùng những người đứng đầu của thành đó cũng được tính là làm việc cho bộ máy chính quyền.
"Phạm vi quá rộng, không thể xác định được". Ngô Trung thở dài, chỉ với những thông tin ít ỏi đó không đủ để hắn xác định thân phận của đối phương.
Hắn vẫn tiếp tục biểu hiện ra đang ăn uống ngon lành để che dấu sự lo lắng hiện giờ, bây giờ tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung vào hai ngươi bí ẩn kia mà bỏ quên nhiều thứ xung quanh. Hắn không để ý có một người thứ 4 đã lên lầu này, người đó tiến về phía hắn và cất tiếng khiển trách
"Ta biết là ta bảo ngươi cứ ăn trước đi nhưng một mình xử hết cả bàn ăn có hơi quá không".