Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 49: Lộ tung tích

Chương 49: Lộ tung tích


"Không thể ... tháo nổi". Giọng nói đứt đoạn khi Ngô trung thử tháo thứ ở trên cổ.

Ngô Trung dùng toàn lực Bát Trùng Thiên để gỡ cái còng ghim cổ hắn, thứ này ghim chặt đến mức khiến hắn thở còn phải khó khăn, khi Ngô Trung cố gắng tháo ra thì các ngón tay phải ép chặt vào cổ để tạo khoảng trống để cầm nắm nhưng không tài nào tháo ra được. Ngô Trung đành tạm thời từ bỏ, bây giờ hắn nhìn về phía cánh tay đau nhức đang bị những đinh kim loại đâm vào tường có dòng máu đỏ đang chảy, theo lý mà nói khi dính phải v·ết t·hương nghiêm trọng như thế này thì Ngô Trung phải cảm thấy mệt mỏi hoa mắt chóng mặt do mất máu, nhưng nhìn thần sắc hiện tại thì không hề có bất cứ dấu hiệu nào như vậy.

"Kỳ lạ trừ cảm giác đau đớn thì ta lại thấy bình thường nhỉ". Ngô Trung mặc dù đang nhăn nhó do v·ết t·hương nhưng vẫn suy nghĩ một cách cẩn thận tình hình xung quanh.

"Là do những thứ trong chiếc lu này". Ngô Trung nhắm mắt tập trung kiểm tra cơ thể, hắn cảm nhận được khí huyết của bản thân đang giảm nhưng tốc độ vô cùng chậm. Hắn cảm nhận được dòng chảy Nguyên Khí trong cơ thể đang chảy ra khỏi cơ thể qua v·ết t·hương ở tay, nhưng sau đó hắn giật mình khi thấy một dòng chảy Nguyên Khí khác đang chảy vào cơ thể từ phần thân trở xuống tương ứng với mực nước bên trong lu.

"Dựa theo tốc độ dòng chảy Nguyên Khí vào cơ thể và ra ngoài thì mình có thể cầm cự trong nửa canh giờ, mình không biết bên trong này gồm những thứ gì nhưng chắc chắn đều là những dược phẩm bồi bổ thượng hạng. Rút cuộc tổ chức kia muốn cái gì chứ, vừa khiến mình mất máu nhưng đồng thời bổ sung khí huyết cho mình". Ngô Trung tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, hắn cố gắng dùng tay còn lại để bịt v·ết t·hương lại nhưng với cổ bị cố định khiến hắn không thể nào chạm đến v·ết t·hương được. Ngô Trung suy nghĩ một chút, hắn hiện vẫn chưa hiểu được dụng ý khi đưa hắn vào tình cảnh này.

Ngô Trung thở dài, hắn lúc này chỉ biết nhìn cánh tay đang chảy máu liên tục thì vô tình nhìn xuống dưới mặt đất, ở đó có một cái rảnh nhỏ và nằm ở đúng nơi máu rời xuống, Ngô Trung hình như nghĩ ra được gì đó và nhìn theo đường máu chảy, hắn phát hiện ra cái rảnh này dẫn đến một hình chạm khắc kỳ lạ ở giữa căn phòng và có một lưỡi kiếm gãy cắm ở trên. Hắn không thể nhìn ra được thứ được chạm khắc kia có ý nghĩa gì, nhưng hắn có thể chắc chắn mục đích của kẻ địch chính là khiến máu của tộc nhân dòng chính lắp đầy những rảnh tạo thành hình thù kỳ lạ kia. Đó là lý do chúng phải chuẩn bị một cái lu để bổ sung khí huyết, vì lượng máu của một võ giả dưới Nhị Thập Trùng Thiên ở trạng thái bình thường không thể đủ để lấp đầy một vùng lớn như vậy.

"Chúng cần một lượng máu cực lớn của tộc nhân dòng chính, sợ rằng đây là một nghi lễ tà ma ngoại đạo nào đó để khai chiến với các đại gia tộc". Ngô Trung chỉ có thể suy luận được đến thế vì hắn chưa từng tiếp xúc với võ giả bậc cao nên không thể đoán được dự tính của những loại người đó.

Ngô Trung đã rơi vào thế bí, hắn không thể ra khỏi cái lu này vì cổ và tay đã bị cố định và cũng như chính thứ nước trong lu đang giúp hắn kéo dài sự sống nên không dại gì đi ra nếu chưa thoát được gọng kìm, cho dù hắn hi sinh chặt đứt cánh tay trái thì với chỉ một tay phải cũng không đủ lực để gỡ gọng ở cổ

"Thật là tiến thoái lưỡng nan mà". Ngô Trung thở dài. Không lẽ hắn thật sự không muốn c·hết ở nơi này, nhưng nếu điều đó là không thể tránh khỏi thì coi như hắn đã phá được nghi lễ kỳ dị kia, vì thứ này được xây nên để dùng máu của tộc nhân dòng chính mà hắn chỉ là một kẻ ngoại lai nên chắc chắn sẽ thất bại.

...

Ở một nơi khác của ngọn núi, có hai kẻ bước ra từ một căn phòng tối, thân thể bọn chúng đều có chút sây sát như đã trải qua một trận đánh.

"Con khốn đó, dù hai chúng ta hợp lực nhưng vẫn phải chật vật mới ép ả vào đúng nơi". Một kẻ hừ lạnh, sờ vào v·ết t·hương trên mặt.

"Ta đã đánh lén làm vỡ một góc lu nên thuốc bổ bên trong sẽ nhanh chóng tràn hết ra ngoài, coi như trừng phạt một chút". Kẻ còn lại chính là một tên mập mạp đã canh giữ khu vực phòng giam của đám Ngô Trung.

"Ngươi dám tự tiện hành động, nếu kế hoạch thất bại thì n·gười c·hết chắc". Gã còn lại nghe vậy liền tức giận. Đây chính là làm trái với kế hoạch đã định ra, với tính cách của chủ nhân bọn chúng thì nếu phát hiện ra có một tên thuộc hạ không làm theo mệnh lệnh thì phải đối diện với một c·ái c·hết đau đớn. Hắn với tư cách là người cùng hành động thì rất có khả năng sẽ bị liên luỵ bởi sự tuỳ tiện của tên mập này.

"Lo gì mà, dù sao con nhóc kia cũng đã vượt qua Tam Thập Trùng Thiên nên sẽ không dễ c·hết vì mất máu đâu". Gã mập dường như không quá lo lắng, hắn đã tính toán tốc độ chảy máu cùng tốc độ hồi phục từ dung dịch dược phẩm trong lu thì dù bị mất đi 9 phần thì võ giả Tam Thập Trùng Thiên vẫn sẽ cho ra đủ lượng máu cần thiết.

"Nếu có gì xảy ra thì đừng mong ta che dấu giúp ngươi" Gã trung niên không muốn nói thêm nữa liền phất tay rời đi.

Những tù nhân khác đều lâm vào tình cảnh như Ngô Trung khi phải ở trong một thùng nước thuốc và bị cắt máu dẫn đến giữa phòng, năm người bị nhốt vào năm căn phòng khác nhau xung quanh của ngọn núi nhưng có vài trường hợp sẽ khác biệt đôi chút. Chẳng hạn như Dương Vy, nàng mặc dù bị hai gã đồng cảnh giới chấn áp nhưng với tư chất kiệt xuất nên có thể chống đỡ, do sự chống trả quyết liệt đó khiến hai gã địch nhân phải cố định cả hai tay nàng chứ không chỉ một bên như Ngô Trung, và trừ phần cổ ra thì thân thể cũng bị trói chặt vào tường bằng một loại xích cùng với độ cứng của cửa phòng giam mà nàng từng ở.

Ngoài những việc đang xảy ra trên ngọn núi hùng vĩ, ở bên ngoài phía chân núi được canh giữ bởi một số lượng người không quá nhiều nhưng ai nấy đều mạnh mẽ vượt qua Nhị Thập Trùng Thiên.

Sột soạt

"Cuối cùng ngày này cũng đến, khi kế hoạch của chủ nhân thành công thì chúng ta sẽ không cần phải trốn chui trốn nhủi ở cái nơi rừng rậm hoang vu này". Ở một phía của chân núi, một kẻ Nhị Thập Tam Trùng Thiên đang nói chuyện phiếm với đồng bọn, nơi này ngày thường đã không có đặt chân đến nên có thể lơ là một chút.

"Đến lúc đó, chúng ta có lẽ nên chiếm một toà thành là căn cứ nhỉ, Vô Thương Thành thì sao". Đồng bạn của tên kia cũng bỏ qua nhiệm vụ canh gác, hắn mơ tưởng đến một tương lai đáng mong chờ cho những kẻ có xuất thân đầu đường xó chợ như chúng.

Sột soạt.

Nơi này là rừng rú nên khá là hiển nhiên khi có âm thanh của các lá cây v·a c·hạm nhau.

"Vô Thương Thành vô cùng mạnh và quan trọng hơn lại rất gần đại học viện nên không thể trêu chọc, trước mắt nên bắt đầu từ những toà thành yếu trước đã".

Sột soạt.

"Không đúng, trời không có gió nên không thể nào lại có nhiều âm thanh do lá cây như vậy. Kẻ nào ?"

Cả hai dường như phát hiện ra điều bất thường lập tức rút võ khí, tưởng như sẽ có một cuộc chiến sẽ diễn ra nhưng chỉ trong chớp mắt đầu của hai kẻ này đã rời khỏi thân thể và rơi xuống đất. Cả hai kẻ canh giữ đều bị t·ấn c·ông bởi một chiếc lá được bọc Nguyên Khí khiến cho nó vô cùng sắc bén, khi bắt đứt cổ của địch nhân thì những chiếc lá này bay thẳng lên cao và chạm vào những chiếc lá còn ở trên cây và phát ra âm thanh.

Sột soạt.

Những người t·ấn c·ông lúc này đã lộ diện, đây là một nhóm khoảng 50 người đứng thành hai bên, dẫn đầu của mỗi bên là một người đứng tuổi.

"Thật sự những đứa hậu nhân của chúng ta đều b·ị b·ắt đến ngọn núi này à". Một người với khuôn mặt cáu kỉnh lên tiếng hỏi người bên cạnh.

"Ta không đưa ra quyết định nếu chưa chắc chắn, tiểu bối của Khương Gia thậm chí chấp nhận trở thành mồi nhử để tìm ra hang ổ này". Người kia trả lời từ tốn, đây là một việc hệ trọng nên sẽ không được phép sơ xuất.

"Nếu đúng nơi rồi thì còn chờ gì nữa, xông lên g·iết sạch những tên cặn bã kia". Gã nghe được câu trả lời thì liền muốn dùng sức mạnh để giải quyết nhanh gọn.

"Lão Diệp ngươi cũng có tuổi rồi mà cái tính nóng nảy vẫn không bỏ được, nếu đánh rắn động cỏ thì có khả năng chúng sẽ tức giận mà diệt trừ con tin, chúng ta còn chưa biết được mục đích khi bắt những hậu nhân của đại gia tộc để làm gì thì phải cẩn thận một chút". Thấy đồng bọn tỏ vẻ nóng vội thì người còn lại lập tức ngăn cản.

Hoá ra, hai người này chính là những người đã có mặt khi mà Thiên Hương Lầu đóng cửa.

Chương 49: Lộ tung tích