Chương 56: Mang lại tai ương
Trời đã về đêm, Ngô Trung đi ven theo con đường mòn, hắn mặc dù không bắt chuyện hỏi thăm nhưng dựa theo cách dân làng bài trí thì lễ hội này có vẻ quan trọng. Khi Ngô Trung quay trở lại nơi Lưu lão dựng quầy thì đã không còn vị khách nào, chắc hẳn tất cả đều rời đi để chuẩn bị. Hắn về thì cũng vừa đúng lúc Lưu lão thu dọn hành lý
"Bây giờ chúng ta lên đường sao ?". Ngô Trung lên tiếng hỏi.
"Chúng ta cần thuê một con thuyền, mà hầu hết dân làng đều tham gia lễ hội nên tạm thời phải chờ đến ngày mai". Lão nhân chậm rãi trả lời trong khi vẫn đang dọn dẹp cái quầy.
"Thế sao chúng ta không thuê từ lúc mới đến đây ?". Ngô Trung nghe vậy thì thấy khó hiểu. Bọn họ đến đây từ giữa trưa và trong nửa ngày trời đối phương thay vì thuê thuyền thì lại đi kiếm tiền.
"Ai bảo từ đâu lòi ra thêm một người nên cần trả thêm tiền chứ". Lưu lão vẫn tiếp tục công việc của mình, lão vừa quay lưng với Ngô Trung vừa lý giải nghi vấn.
Ngô Trung chẳng biết phải trả lời thể nào, hắn bước đến và phụ giúp Lưu lão dọn dẹp mọi thứ, trong lúc đó hắn liếc nhìn qua thiếu nữ luôn đi cùng lão. Từ lúc hắn gia nhập nhóm này thì hắn chưa lần nào thấy cô nương kia mở miệng nói gì cả, thậm chí trong lúc dọn dẹp quầy thì nàng để Lưu lão làm một mình trong khi nàng chỉ ngồi ngoài mà nhìn. Khi mọi việc hoàn thành, Ngô Trung nhìn về phía dòng người đang lũ lượt đi về hướng con sống, có vẻ địa điểm chính của lễ hội này là ở đó.
"Tiểu tử, ta sẽ không cản ngươi đến đó theo dõi một chút, nhưng nói thật ta khuyên ngươi không nên đến đó". Lão nói ra một câu nói đầy ẩn ý. Lưu lão nhìn thấy ánh mắt của cậu thiếu niên lập tức hiểu đứa trẻ này đang nghĩ gì, dù sao những người trẻ luôn có xu hướng tham gia những thứ thú vị.
Ngô Trung hiển nhiên không hiểu ẩn ý của đối phương, nhưng nếu đã không bị ngăn cản thì hắn cũng muốn đi xem một chút để lúc về còn có thứ kể lại cho tiểu thư Thanh Sam. Ngô Trung chậm rãi cất bước theo dòng người, hắn không có lý do gì phải vội cả nên hắn muốn cảm nhận không khí của nơi này.
"Có gì đó không đúng" Ngô Trung có cảm giác kỳ lạ trổi dậy. Hắn đã tham gia vài lễ hội với tiểu thư Thanh Sam trước đây, do đó lễ hội lần này có gì đó rất khác mà hắn không biết chắc là gì.
Mặc dù không biết rõ nguyên nhân nhưng do đang ở một nơi xa lạ nên Ngô Trung không dám bỏ qua cảm giác này, hắn lập tức tìm một ngọn cây cao và leo lên đó giữ một khoảng cách đủ để quan sát. Không lâu sau đó lễ hội chính thức bắt đầu, một nhóm người thanh niên tụ tập lại quanh một đóng lửa lớn và nhảy múa. Ở bên ngoài sẽ có một nhóm người khác sử dụng các nhạc cụ để tạo ra một thứ âm thanh hùng vĩ của biển cả, cùng sự kết hợp của điệu nhảy bên đốm lửa khiến khán giả có thể mường tượng ra hình ảnh một người đánh cá đang chu du trên dòng nước.
Ngô Trung dần trở nên hứng thú với lễ hội này nên chăm chú quan sát, khi vũ điệu kết thúc thì một người lớn tuổi tiến đến trước mặt mọi người và phát biểu gì đó, hắn ở khá xa nên không thể nghe rõ được gì. Lễ hội cứ thế tiếp tục, có một vở kịch về người đánh cá cùng dòng sông, có những câu hát về cuộc sống xa xưa, có những cuộc thi giữa các trai tráng để khoe sức mạnh,.... Ngô Trung cứ vậy theo dõi sự kiện diễn ra, nhưng cảm giác kỳ lạ mỗi lúc một mạnh hơn.
Đến lúc nửa đêm, lễ hội có vẻ đã đến hồi kết khi mà một người lớn tuối tiến đến phát biểu gì đó. Lúc này, một thiếu nữ với mái tóc đó tiến về phía bờ biển.
"Là cô gái đó". Dựa vào mái tóc đỏ đặc trưng, hắn nhanh chóng nhận ra đó chính là cô gái đã khóc một mình ở bờ sông.
Nàng lúc này mặc một bộ trang phục sặc sỡ, nhưng dù sặc sỡ đến đâu thì chỉ tựa như để làm nổi bật lên mái tóc của nàng. Nữ tử đó cất tiếng hát, đây không phải như những bài hát có sự hào hùng và vui tươi vừa rồi của lễ hội, đây như một bản ca sâu lắng như đang làm dịu đi con tim mệt mỏi. Ngoài ra, hắn còn thấy một thứ gì đó lấp lánh chảy trên má của người thiếu nữ, đó là nước mắt của bản thân nàng. Ngô Trung vốn đang thư giản theo giọng ca thì rùng mình đứng bật dậy, hắn dời ánh mắt về phía những dân làng còn rồi và đã nhận ra gì đó.
"Cuối cùng ta cũng biết tại sao lại luôn có cảm giác kỳ lạ trong người, có một thứ đáng lý ra phải tồn lại nhưng lại không thể cảm nhận được ở đây. Tại sao không có bất cứ niềm vui nào trên khuôn mặt của tất cả dân làng, và quan trọng hơn là tại sao không có đứa trẻ nào tham gia ?". Ngô Trung cuối cùng đã nhận ra sự kỳ lạ của lễ hội này.
Lễ hội mà hắn tham gia có nhiều mục đích khác nhau nhưng đều có một điểm chung chính là mang lại niềm vui cho người tham gia, và những người tận hưởng niềm vui nhất chính là những đứa trẻ như Trần Thanh Sam. Hắn đã quan sát hết tất cả gương mặt đang có mặt ở đó, thứ duy nhất hắn thấy là sự mệt mỏi, sự chán nản, sự chua sót và không cam lòng. Một sự kiện mà chỉ có sự tiêu cực và không có đứa trẻ nào tham gia là một điều kỳ lạ, Ngô Trung cảm thấy khó hiểu vì đang có một uẩn khúc nào đó, và quan trọng hơn là hắn linh cảm uẩn khúc đó có liên quan đến nữ nhân tóc đỏ kia.
Chợt hắn nhận ra có người đang đến, hắn lập tức sử dụng Ám Dạ Quang Ẩn để ẩn nấp. Tuy rằng giống như có tật giật mình nhưng đang có vài thứ chưa lý giải được nên vẫn cẩn thận thì hơn. Đây là một nhóm thiếu niên ở độ tuổi của Ngô Trung, bọn họ cũng giống như hắn khi mà chỉ đứng ở xa quan sát chứ không tham gia trực tiếp, những thiếu niên này vừa xem vừa chua xót than thở với nhau. Ngô Trung ở trên cành cây nghe được chi tiết về sự việc, sau đó hắn đã hiểu ra tại sao lại có nỗi buồn xuất hiện trong lễ hội này.
Cô nàng tóc đỏ kia là con gái của trưởng làng, do có mái tóc màu đỏ nên thường bị nhiều người dị nghị vì họ xem màu tóc không tự nhiên này mang lại xui xẻo. Ngôi làng này vốn khởi nguồn từ nghề đánh bắt thuỷ sản, nhưng theo dòng chảy của thời gian đã khiến nghè nghiệp này bị mai mọt và nhiều người phải đổi sang nghề khác, điển hình là săn bắt Yêu Thú ở khu rừng rậm gần đây. Mọi chuyện cứ diễn ra một cách bình thường cho đến một ngày lại có dị tượng xuất hiện, khu rừng mà mọi người thường đến đó săn bắt đã biến thành hoang mạc sau một đêm. Cả khu rừng biến mất khiến toàn bộ dân làng hoang mang vì họ không thể hiểu được tại sao lại có thể xảy ra, không chỉ khu rừng ấy mà cả ngọn núi hùng vĩ tại trung tâm cũng đã sụp đổ và một cái hố không đáy.
Đúng lúc ấy, một nhóm người đứng lên đưa ra một ý kiến 'Tai ương này là do cô nàng tóc đỏ ngay ra, chỉ có thể hiến tế nàng cho biển cả thì mới có thể an toàn'. Khi nghe đến đây thì Ngô Trung chỉ biết cười khinh bỉ, những người này không những mê tín dị đoan mà còn chưa nghe đến di truyền bao giờ. Nhưng đối với những người ở nơi hẻo lánh này thì lời nói trên không thể cãi được, mặc dù họ không đồng tình với điều này nhưng họ lại không đủ kiến thức để lý giải sự biến mất của rừng rậm.
Dần dần mọi người đều tin vào lời nói đó, họ đều chỉa mũi công kích vào nữ tử vô tội kia, cha nàng với tư cách là trưởng làng nên theo lý mà nói có thể đàn áp được. Nhưng mọi người đã bị những lời nói dối kia lừa gạt đến mức trở nên cực đoan một cách đáng sợ, họ thậm chí đã họp lại với nhau đánh úp trưởng làng và bắt giam vào nhà lao. Sau đó họ đã dùng người cha để áp lực nàng và ép nàng phải tiến hành hiến tế cho biển cả vào đúng ngày hội hôm nay, nếu không cha nàng sẽ c·hết. Những lời nói dối ấy lặp đi lặp lại nhiều lần đến mức nữ tử tóc đỏ đã thật sự tin bản thân nàng chính là tai ương, do đó nàng tình nguyện hi sinh bản thân để cha nàng và những người dân làng khác được an toàn.
Tất cả mọi người đều biết rằng một khi lễ hội kết thúc chính là lúc nữ tử kia gieo mình xuống dòng nước, do đó hầu hết mọi người đều không hề vui vẻ gì, đặc biệt là những đứa trẻ vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy đã không tham gia. Nàng là một người rất tốt và được rất nhiều người trong làng yêu quý, nhưng họ lại bị nổi sợ chi phối nên không dám đứng ra ngăn cản. Nhóm thiếu niên này chính là một trong những người bằng hữu thân thiết nhất của nàng nhưng đành bất lực đứng nhìn, cho đến khi một tiểu cô nương không chịu được nữa bật khóc thì cả bọn mới rời đi.