Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 66: Đả hổ

Chương 66: Đả hổ


"Hai người hãy ở yên đây". Ngô Trung thả hành lý trên lưng xuống đất, ra hiệu cho hai người kia.

Hắn nhảy lên một ngọn cây cao để do thám tình hình. Vừa rồi nghe chuyện về con yêu thú ăn thịt người, giờ lại có mùi máu thoang thoảng thì khó mà không liên tưởng đến nhau. Trời đã tạnh mưa nhưng mây đen vẫn còn, tầm nhìn bị hạn chế bởi cây rừng. Ngô Trung tăng cường cảnh giác, hắn thấy ở phía xa có một người đang nằm dưới đất.

Thiếu niên di chuyển từ cây này qua cây khác vì nghĩ rằng ở trên cây có thể tránh được tầm mắt của con hổ trong lời đồn. Khi đến nơi thì hắn thấy một người, hay chính xác hơn là những gì còn lại của một con người. Phần đầu của cái xác này đã bị dẫm nát, tứ chi thiếu mất một nửa, phần bụng của t·hi t·hể thì bị moi ra. Trong nháy mắt thì cảnh tượng kia khiến hắn sốc tinh thần.

"Oẹ". Cơn buồn nôn bất chợt ập đến, thức ăn như muốn tuôn ra ngoài thì hắn đã kịp dùng tay bịt miệng lại.

Hắn quay mặt đi chỗ khác, điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng không để thứ gì ra khỏi miệng mình và nuốt lại. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Ngô Trung nổi lên một nỗi sợ hãi.

"Chắc chắn là do con hổ, hành động này không thể là do con người được. Đây có thể là một trong các n·ạn n·hân mà nữ bồi bàn kia đã nói". Ngô Trung suy nghĩ cẩn thận, dựa vào các dấu tích trên t·hi t·hể mà có thể suy ra.

Chưa kịp rời đi, Ngô Trung còn phát hiện ra là ở đây không chỉ có một cái xác. Khi đứng ở trên cây trong phạm vi gần giúp hắn nhìn rõ hơn, và tổng cộng có sáu t·hi t·hể. Mỗi t·hi t·hể này tỉ lệ thương tích đều tương đương nhau, một c·ái c·hết đau đớn cùng máu lênh láng khắp mặt đất.

"Khoan, trời mới vừa mưa xong nên theo lý mà nói, nếu đây là một trong các n·ạn n·hân theo lời nữ bồi bàn thì số máu kia phải bị rửa trôi đi rồi. Trừ khi đây là n·ạn n·hân mới và chỉ vừa c·hết sau cơn mưa không lâu". Ngô Trung không dám xuống đó để kiểm tra chi tiết nên chỉ có thể phán đoán dựa vào quan sát.

"Mà sao trang phục của những cái xác kia nhìn khá quen mắt.... C·hết tiệt, là nhóm người vừa ở tửu quán!". Ngô Trung nhớ lại khung cảnh lúc ở tửu quán thì trang phục của những t·hi t·hể này giống hệt những người kia.

Hắn vội vàng dùng Phong Ảnh Bộ quay về chỗ của Lưu lão để mang hai người họ về tửu quán. Theo những gì nghe được thì nhóm này đều là những võ giả mới đột phá Trùng Thiên, nếu có thể diệt sát họ dễ dàng như vậy thì con hổ kia cũng đã vào Trùng Thiên. Như vậy thì độ nguy hiểm đã lên tầng cao mới, không thể biết được yêu thú này ở cấp bậc bao nhiêu Trùng Thiên để mà xử lý.

Bất chợt Ngô Trung phát hiện động tĩnh ở gần, sự chú ý lập tức chuyển về nơi phát ra âm thanh, thì hắn thấy thứ gì đó đang chạy đến với tốc độ rất nhanh và thứ đó đang tiến đến phía hai người Lưu lão đang đứng. Ngô Trung lập tức đổi hướng, theo dõi cái thứ đang di chuyển kia thì quả nhiên đấy là một con hổ. Thân thể sinh vật to lớn hơn cả một con trâu nước, lớp lông nâu sọc đen có nhiều v·ết t·hương chưa lành nhưng đều là ngoài da.

Có vẻ con hổ kia vẫn chưa phát hiện ra có một kẻ đang dần tiến đến, đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm vào con mồi yếu ớt, cơn khát máu của nó vẫn chưa dứt sau cuộc v·a c·hạm với nhóm nhân loại vừa rồi. Nó không biết rằng đang có một nhân loại đang dần tiếp cận nó, bước chân của nhân loại đó nhẹ nhàng như một cơn gió không có tiếng động nào, khi bóng đen đó lại gần thì hai tay chợt phát ra ánh sáng.

'Thập Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'.

Ầm

Ngô Trung lợi dụng cơ hội đánh lén thẳng vào đầu Hổ Yêu, hắn lấy cành cây làm điểm tựa để lao đến t·ấn c·ông, khiến nó mất thăng bằng ngã ra đất.

"Hổ đến, mau chạy đi!". Ngô Trung hét lớn cảnh báo, hi vọng lời này có thể đến tai Lưu lão.

Gào

Hổ Yêu rống lên giận dữ, bộc phát sức mạnh Thập Bát Trùng Thiên đẩy Ngô Trung ra khỏi người. Nó quay đầu nhìn thiếu niên, người vừa nhảy lên cây, với đôi mắt của kẻ săn mồi.

"Không biết trên này có an toàn không?". Ngô Trung ngay khi b·ị đ·ánh bật ra bởi tiếng rống liền biết con thú này không dễ ăn, đã nhanh chóng leo l·ên đ·ỉnh ngọn cây cao nhất, mặt đối mặt với yêu thú.

Câu hỏi trong đầu của hắn ngay lập tức được trả lời, Hổ Yêu nhẹ nhàng trèo lên cây như loài mèo thường làm. Ngô Trung đã sai lầm khi nghĩ rằng thể hình to lớn ấy sẽ cồng kềnh và thiếu linh hoạt. Hắn thấy tình hình không ổn liền chạy vọt qua các cành cây khác, sinh vật kia cũng không vừa gì mà cứ thế tiếp tục đuổi theo.

Dù với Phong Tuyệt cùng đôi giày nhưng Ngô Trung vẫn không thể cắt đuôi, rõ ràng sinh vật này có ưu điểm về tốc độ. Thật khó tin rằng với thân hình to lớn đó lại có thể chạy nhảy trên cây uyển chuyển đến như vậy, nếu so sánh ra thì Ngô Trung lại khá cồng kềnh.

Rắc

Một âm thanh phát ra dưới chân hắn ngay khi vừa đáp xuống một cành cây, lập tức hắn mất thăng bằng và rơi xuống.

" Đen quá". Ngô Trung chửi thầm, không ngờ mình vừa đạp vào một cành cây sắp gãy.

Ngô Trung tiếp đất với hai chân khuỵ xuống để giảm tổn thương cừ cú ngã, lấy lại trọng tâm lập tức chạy tiếp. Ngay khoảnh khắc đó, hắn nghe thấy tiếng gầm gừ ngay sau lưng. Ngô Trung lách mình qua một bên, Hổ Yêu đã suýt nữa đã chạm vào hắn, nhưng móng vuốt của nó đã cào rách phần lưng áo . Ngô Trung lúc này nhanh tay dùng sợi xích quàng qua cổ yêu thú, lấy đà nhảy thẳng lên lưng nó. Với sự dẻo dai và tốc độ chớp nhoáng, Ngô Trung đã leo lên cổ của con hổ kia, sợi xích quấn quanh tay của hắn rồi luồn dưới cổ của sinh vật ở dưới tạo thành tư thế cưỡi ngựa.

Ngô Trung vận sức ở hai tay để kéo mạnh xích về sau để s·iết c·ổ con hổ, đồng thời hai tay cầm chặt thanh kiếm gãy đâm xuống gáy yêu thú. Hổ Yêu gầm lên, nó giãy giụa nhằm hất Ngô Trung xuống đất. Nhưng tên nhóc trên lưng nó lại bám chặt không buông, hắn cố sống cố c·hết cũng phải ở trên này. Ngô Trung cảm thấy lưỡi kiếm mới chỉ đâm sau được nửa tấc thì không thể đâm sau thêm nữa, cứ như đã chạm vào một tảng đá vậy. Hắn lập tức cất thanh kiếm đi, luồn một phần bàn tay vào miệng v·ết t·hương và vận dụng Hoả Tuyệt.

Hổ Yêu giãy giụa càng mạnh hơn, nhưng Ngô Trung vẫn bám chặt trên lưng nó. Và rồi con vật này chạy thẳng vào một gốc cây to, nó dùng hai chân trước làm trụ rồi đập mạnh lưng vào thân cây.

"A!". Ngô Trung nhất thời phát ra âm thanh yếu ớt.

Ngô Trung hiển nhiên đã lãnh đủ từ cú va đập, hắn cắn răng nhịn đau. Mọi việc chưa dừng lại ở đó, Hổ Yêu thấy con người trên lưng vẫn còn sức bám trụ thì leo l·ên đ·ỉnh ngọn cây một cách thoăn thoắt. Từ độ cao vài thước đã lên chục thước thì sinh vật này dừng lại, nó bước dần từ thân cây ra đầu cành cây. Ngô Trung đột nhiên có linh cảm không ổn.

"Đừng nói là nó tính nhảy ..." Ngô Trung chưa kịp nói hết câu thì Hổ Yêu này đã nhảy xuống thật.

Ngô Trung bị vướng sợi xích nên không thể nhanh chóng rời khỏi, thời gian gấp gáp khiến hắn trở nên luống cuốn và không kịp bỏ sợi xích ra, hắn không ngờ mình lại tự huỷ theo cách như vậy. Cú v·a c·hạm do rơi từ độ cao chục thước cộng thêm bị cái thân nặng vài tạ của con hổ đè lên khiến lưng của Ngô Trung nhất thời choáng váng. Sợi xích trên tay đã bị lỏng ra phần nào, lúc này hắn đã rời khỏi lưng con hổ và nằm vật ra đất. Hổ Yêu hầu như không bị tổn thương nào, nó vồ đến tên nhóc kia.

Ngô Trung vừa tỉnh táo lại một chút thì thấy sinh vật kia đang lao đến mình. Hắn ném thanh kiếm vào thẳng mặt yêu thú, sau đó lăn đi chỗ khác để tránh. Nhân lúc yêu thú bị thanh kiếm gãy vào mặt và bị mất tập trung dẫn đến t·ấn c·ông hụt, Ngô Trung cắm vài thanh gỗ vào lưỡi kiếm rồi đốt nó bằng Hoả Tuyệt, sau đó vung sợi xích loạn xạ ra xung quanh để tạo khí thế. Thời xưa các tiền nhân sẽ dùng lửa để xua đuổi động vật, hắn hi vọng cách này đến nay vẫn còn tác dụng với sinh vật trước mặt.

Hổ Yêu nhìn đòn thế của Ngô Trung thì không coi ra gì, chậm rãi đi vào vùng công kích. Ngô Trung thấy vậy liền dồn hết sức vào một cú quật xích, lưỡi kiếm được gắn trên đó chém thẳng vào đầu yêu thú,

Cốc

Lưỡi kiếm v·a c·hạm một cái thì văng ra, không tạo ra bất cứ thương tổn nào cho con hổ.

"Không xi nhê gì hết à, cơ mà giờ thì chạy được rồi". Ngô Trung rùng mình, luân chuyển Phong Tuyệt để chạy về hướng tửu quán.

Mặc dù náo loạn nãy giờ, Ngô Trung vẫn luôn để ý từng đường đi nước bước của bản thân. Hắn dựa vào trí nhớ để dẫn dụ yêu thú quay trở lại tửu quá. Trên đường chạy, Ngô Trung thỉnh thoảng lại ném đá về phía Hổ Yêu nhằm chọc tức nó. Lúc cả hai đã vào khu vực xung quanh tửu quán, chỉ còn cách cửa ra vài bước chân.

"Tiền bối cứu mạng!". Ngô Trung la lớn, cứ như muốn đánh động đến một ai đó trong này.

Hắn xô mạnh cửa và chạy thẳng vào trong quán, yêu thú kia vì quá tức giận nên cũng vào theo. Ngay khi đó, một đạo kiếm khí từ dưới bếp đánh thẳng vào con hổ, nó liền b·ị đ·ánh ra ngoài. Đạo kiếm khí ấy mạnh đến mức để lại một vết chém lớn ở dưới bụng Hổ Yêu, vài nhịp thở sau thì lại có một đạo kiếm khí khác tiến đến, đánh vào mặt đất trước mặt nó để cảnh cáo, nhờ linh cảm mách bảo nên nó liền chạy đi.

"Không ngờ Lưu lão lại nói đúng". Ngô Trung thở phào nhẹ nhõm.

Trên bàn ăn thì hắn đã nghe Lưu lão nói qua, một tửu quán dám ở nơi rừng rú đầy nguy hiểm thế này thì phải có một người siêu cường toạ trấn thì mới có thể yên tâm mà làm ăn. Hắn nhận thức rằng hắn không thể đánh bại yêu thú kia với tình hình hiện tại, chỉ biết nhờ người khác nên đã nhanh chóng đến đây. Khi phát hiện ra mục tiêu của hổ là hai ông cháu Lưu lão thì Ngô Trung lập tức dẫn dụ nó để câu thời gian cho hai ông cháu Lưu lão chạy đến tửu quán, hắn không có niềm tin khi vác theo hai người thì có thể thoát được. Khi cảm thấy thời gian đã đủ thì hắn liền chạy đến ngay, không dây dưa gì mới sinh vật ăn thịt này nữa.

"Con thú kia đã b·ị t·hương nặng, không còn là mối nguy cho các ngươi nữa. Mau đi đi". Giọng nói từ dưới bếp vọng lên.

Ngô Trung cảm nhận được sự tức giận trong câu nói, chỉ biết dạ vâng rồi nhanh chóng lên đường. Về phần Lưu lão và đứa cháu gái, khi nghe được lời cảnh báo của Ngô Trung thì đã lập tức về tửu quán để trú ẩn. Nhóm ba người rời đi theo lối ban đầu, thật sự đã không còn nguy hiểm nào từ sinh vật rừng rậm nữa.

...

"Cha, sao người không ra tay diệt sát con yêu thú kia luôn đi". Nữ bồi bàn hỏi người đàn ông ở trong bếp.

"Con nghĩ tại sao đang yên đang lành lại có một yêu thú Thập Bát Trùng Thiên ở nơi hẻo lánh này. Tại sao có nhiều n·gười c·hết như vậy nhưng vẫn chưa có bất cứ động tĩnh nào từ phía toà thành gần đây ?". Giọng nói từ dưới bếp trả lời.

"Ý cha là sao". Nàng ngơ ngác, không hiểu cha đang nói gì.

"Đây là vật nuôi của kẻ nào đó có quyền thế, nếu ta g·iết nó thì vài thứ phiền phức tìm đến". Nói đến đây, gã đầu bếp cũng không đề cập gì thêm.

Chương 66: Đả hổ