Chương 71:Lại phải lên đường
Sắc mặt lúc này của Ngô Trung đã trở nên tươi tỉnh, trên miệng có một nụ cười dù đã cố gắng kìm nén. Khi nghe tin bản thân bị đuổi học hắn đã vô cùng lo lắng, nhưng nhờ cái người tên Nguyên Khang mà hắn đã được tiếp tục ở học viện. Mặc dù Ngô Trung tò mò tại sao một người lạ như Nguyên Khang lại dễ dàng thuyết phục phòng Đào tạo như thế, nhưng cũng không quá để tâm nên bỏ qua suy nghĩ đó ngay.
"Coi như một khoảng thời gian nghỉ ngơi vậy. Hôm nay thư giảm một chút".
Thời điểm hiện tại vẫn còn khá sớm nên Ngô Trung đi dạo ở phố phường buôn bán trong thành, dự định bổ sung lại những gì đã bị lấy mất. Việc đầu tiên là tìm mua y phục mới, thứ có chất liệu bề hơn những gì hắn từng có. Từ trước đến nay, tiểu tử này thường mua những trang phục dành dòng phổ thông, chỉ phù hợp người không tu luyện. Nhưng qua khoảng thời gian khó khăn ở biên cương, hắn đã trải qua những sự khó khăn mà một võ giả sẽ phải trải qua. Hầu như sau mỗi trận đánh thì đều có những vết rách, dù đã ra sức khắc phục thì chất liệu phổ thông vẫn không phù hợp trong cuộc chiến võ giả và chỉ còn trở thành cái giẻ rách. Và hiển nhiên đi kèm với chất lượng thì giá tiền cũng tăng theo, điều này khiến hắn cảm thấy xót nhưng lại là việc cần thiết.
Dù đã chuyển sang thành dòng trang phục cho võ giả, nhưng cái phong cách tối giản hết cỡ của hắn vẫn không thay đổi, một màu xám cùng đen phối hợp từ đầu xuống chân. Sau đó Ngô Trung tìm mua một thanh đoản kiếm, võ khí từ xích và kiếm gãy kia đã bị phá hỏng thành từng mảnh trên đường về nên hắn cảm thấy thiếu gì đó. Dù không có bất cứ kỹ năng kiếm thuật nào nhưng có một thanh kiếm vẫn tiện cho nhiều trường hợp. Do đó mà hắn chỉ mua loại kiếm đại trà nhất chợ.
Khi sắm đủ y phục và võ khí, Ngô Trung đến khu ẩm thực để làm một bữa no nê. Hắn đến một nơi quen thuộc mà trước đây thường lui tới, như ngay trước mặt hắn hiện tại là một quầy hàng nhỏ. Trong này có một người đàn ông lớn tuổi và một thiếu nữ đứng phía sau, đây là chủ quán và đứa con gái của ông ta.
"Ông chủ, cho một tô mì quảng cỡ lớn và hai phần thức ăn thêm". Ngô Trung nói với chủ quán và tìm một bàn trống.
"Mấy tháng nay tiểu tử nhà ngươi đi đâu mà không thấy đến quán ta vậy?". Cô nàng đến chỗ bàn của Ngô Trung chào hỏi.
Ngô Trung có thể coi là khách quen của quán nên nàng đương nhiên sẽ nhận thức hắn. Cô nàng này tên là Tố Thanh, lớn hơn Ngô Trung vài tuổi, do thường xuyên làm ở bếp nên nàng luôn mang theo cái tạp dề trắng và có một tấm vải trắng trên đầu để tóc không rơi khi nấu ăn. Hai người đã biết nhau trong hai năm gần đây. Trong suốt hai năm nay, Ngô Trung đều đặn đến quán mỗi tháng một lần vào ngày mà hắn lãnh lương. Dù chỉ đến đây một lần trong mỗi tháng nhưng nếu kéo dài suốt hai năm thì hiển nhiên đã trở thành khách quen. Vì lý do đó mà trong suốt nhiều tháng nay không thấy Ngô Trung đến khiến Tố Thanh thắc mắc.
"Vì vài lý do ngoài ý muốn mà phải đi xa ấy mà. Chẳng phải đệ cũng về đây rồi sao!". Ngô Trung mỉm cười trả lời, hắn chỉ có thể nói giảm nói tránh tình huống lúc ấy.
"Kể ta nghe đi nào. Đệ đã đi đâu? Có gì thú vị không? Có gặp cô bé nào dễ thương không?". Tố Thanh ngồi xuống phía đối diện Ngô Trung chọc ghẹo hắn một chút.
Quan hệ hai người không chỉ là nhân viên quán và khách hàng, mà như hai người bạn vậy.
"Tỷ vẫn thích buôn chuyện của thiên hạ nhỉ, hèn gì cả cái phố này không gì là không biết. Chẳng khác gì mấy mụ ngồi lê đôi mách đầu ngỏ". Ngô Trung đáp trả một cách mỉa mai, hắn đã quen với tính cách này của Tố Thanh nên đùa giỡn lại.
"Cái tên tiểu tử này, mấy tháng không gặp mà người vẫn khó ưa như vậy". Nàng bồi bàn khoé mắt hơi giật, thái độ hiền diệu vừa rồi thay đã thay đổi, trừng mắt nhìn Ngô Trung.
"Tố Thanh". Giọng của chủ quán vang lên, gọi cô con gái về quầy.
Tố Thanh rời khỏi bàn, sau đó quay lại chỗ Ngô Trung với một mâm gồm một tô và hai dĩa lớn.
"Lần này ngươi ăn nhiều hơn bình thường đấy, mới được tăng lương à?". Nàng đặt mâm thức ăn xuống, sau đó nhận xét.
Nàng nhớ thực đơn bình thường mà Ngô Tru·ng t·hường gọi là một tô cỡ lớn mà thôi, nay còn có thêm hai phần thức ăn thêm nữa.
"Đệ tự thưởng cho bản thân vì đã làm việc chăm chỉ ấy mà". Đây đúng là nhiều hơn bình thường, hắn muốn thử cảm giác ăn món mình thích một cách thoải mái nhất.
"Chúc ngon miệng!". Tố Thanh đặt những món Ngô Trung đã gọi lên bàn và rời đi, không quên xoa đầu Ngô Trung trước khi đi.
Hành động vừa rồi của nàng ta khiến tóc Ngô Trung bù xù hết cả lên, hắn phải chỉn lại rồi mới bắt đầu thưởng thức. Tô mì quảng có những sợi mì màu trắng cùng nước lèo có màu vàng nâu, hòa quyện cùng vị của thịt ba chỉ trứng cút và tôm. Bên cạnh còn có hai dĩa rau sống và bánh tráng ăn kèm, trước đây hắn chỉ gọi một dĩa thôi nhưng hôm nay muốn chơi lớn một chút. Ngô Trung đưa tay lấy miếng chanh có sẵn rồi vắt nó vào trong tô mì quảng, sau đó cho thêm ít ớt và nước mắm. Công tác chuẩn bị đã hoàn thành, hắn cầm đũa lên và thưởng thức.
Một lúc sau, Ngô Trung húp miếng nước lèo cuối cùng, hà một hơi sảng khoái, liếm môi để cảm nhận những hương vị cuối cùng. Ngô Trung cuối cùng của hoàn thành bữa ăn, trên bàn đã không còn thừa lại gì. Lúc này hắn có một cảm giác thật khó tả, việc ăn món mình thích mà không phải lo vấn đề tiền bạc thật sướng.
"Cút ra ngoài. Quán của ta không chào đón ngươi!". Đột nhiên tiếng quát của chủ quán khiến cho mọi khách quan giật mình chú ý.
Tại lối ra vào thì họ thấy một người đàn ông ngồi xe lăn, gã này là một thanh niên trẻ, thân thể có vẻ ốm yếu nhưng lại mặc trang phục khá là mắc tiền so với bình dân.
"Tố Thanh tỷ tỷ, sao ông chủ gắt gỏng vậy". Ngô Trung đến gần nơi Tố Thanh đang đứng và hỏi han.
Trong suốt thời gian ăn uống ở đây, hắn chưa từng thấy ông chủ đuổi bắt cứ vị khách nào, dù là vài người ăn xin vào đây cũng phục vụ như bình thường. Thế mà hôm nay lại thấy ông chủ nổi cáu lên vì người kia. Kẻ này sau đó cũng rời đi trong thầm lặng, không một câu trả lời hay thái độ phản hồi.
"Ta cũng không biết. Cha ta nói là tên đó vô cùng đáng ngờ, không nên cho vào quán". Tố Thanh thảng nhiên trả lời, đây không phải lần đầu gã ngồi xe lăn đến đây.
"Đáng ngờ à?". Ngô Trung tò mò với câu nói kia.
Phải để một người thân thiện như chủ quán nói câu này thì thật đáng để hắn chú ý một chút. Ngô Trung cũng không quá để tâm, đến quầy trước mặt ông chủ rồi tính tiền.
"Tháng sau gặp lại". Khi Ngô Trung quay lưng rời đi thì ông chủ lên tiếng.
Ông ta cũng như con gái mình, đã xem Ngô Trung là một người khách quen thuộc. Ngô Trung giơ ngón tay cái lên với hàm ý sẽ quay lại sau. Đến lúc này, hắn cảm thấy nên về gia tộc được rồi, Bỗng trên đường về thì hắn thấy một người quen, một thiếu nữ đang đứng trước cửa hàng bánh ngọt.
"Ngọc Hoa tỷ, sáng sớm tỷ đi đâu thế?". Ngô Trung tiến đến hỏi thăm.
Ngọc Hoa là thị nữ luôn ở bên cạnh Trần Thanh Sam từ lâu, thậm chí thời gian nàng hầu hạ cho Thanh Sam còn trước cả khi tiểu thư gặp Ngô Trung. Với thâm niên như vậy nên nàng ta là thị nữ duy nhất được ở bên và chăm sóc cho cô bé, cũng là người ở bên cạnh tiểu thư lâu nhất, cũng là gia nhân cá nhân của Thanh Sam. Người đã nhận thay chiếc vòng tay bằng gỗ mà Ngô đã mua đợt hội chợ của Cổ Vân thương đoàn, người đã ở bên cạnh Thanh Sam khi tiểu thư đọc bức thư Ngô Trung gửi kể về sự tình của Thanh Sơn đều là nàng ta. Có thể nói Ngọc Hoa là thuộc hạ thân cận nhất của Trần Thanh Sam, vượt qua cả Ngô Trung.
"Ta đi mua vài thứ lặt vặt cho tiểu thư, còn tiểu tử ngươi làm gì ở đây?". Ngọc Hoa thấy Ngô Trung thì nhẹ nhàng trả lời, đồng thời hỏi ngược lại.
"Đi dạo thôi. Mà sao tiểu thư đâu rồi mà để tỷ đi một mình vậy?". Ngô Trung chợt thắc mắc.
Bình thường Ngọc Hoa và Thanh Sam như hình với bóng, chỉ những lúc đi thám hiểm trong Tinh Lâm thì Ngọc Hoa mới không tham gia cùng. Những lúc đi dạo phố thì luôn là Ngô Trung và Ngọc Hoa sau lưng tiểu thư.
"Nàng đang sửa soạn hành lý rồi, hành trình sắp tới cũng khá là nhiều ngày mới đến". Ngọc Hoa nhận lấy một hộp bánh từ cửa hàng, sau đó trả lời.
Chiếc hộp này gồm những món khoái khẩu của Thanh Sam, Ngô Trung đương nhiên biết điều này.
"Hả? Hành lý gì? Hành trình gì cơ? " Ngô Trung đưa ra một vẻ mặt khó hiểu, thắc mắc hỏi lại.
Ngô Trung hoàn toàn không nhận thức được đối phương đang nói gì.
"Ủa, vậy tiểu thư chưa nói cho ngươi à? Hai ngày nữa là tiểu thư sẽ đi về phía đông để thăm nhà ngoại rồi, và hiển nhiên hai chúng ta cũng phải đi đó. Ngươi cũng lo về sửa soạn đi". Nàng biết Ngô Trung đã ở với tiểu thư cả ngày hôm qua nên tưởng hắn cũng biết, sau đó nàng giải thích sơ lược.
"Hả?". Ngô Trung bất ngờ với đáp án, hắn hoàn toàn chưa được nghe gì về chuyến đi sắp tới cả.
Có vẻ hôm qua vì mãi nghe chuyện của hắn mà Thanh Sam đã quên mất việc này.
"Không lẽ mình lại phải du ngoạn tiếp sao? Mệt quá đi mà". Ngô Trung than thở trong lòng, chưa về được bao lâu đã phải đi tiếp rồi.
Hắn cứ ngỡ trong thời gian nghỉ học này thì chỉ cần ở gia tộc làm vài thứ nhẹ nhàng rồi luyện tiếp Lục Tuyệt Chi Pháp, cùng lắm là đi vào vòng trong rừng Tinh Lâm như hồi trước. Giờ hắn lại phải vác cái thân đi xa tiếp, thật là không cho hắn chút thời gian xả hơi gì cả.