Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Cười điên dại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Cười điên dại


"Cứu...."

Ầm

Ngô Trung không thể nhớ hết tất cả học viện nhưng có thể nhớ vài học viện từ bậc trung trở lên, và Võ Quân Học Viện là một trong số đó. Theo Ngô Trung nhớ thì đây là một trong số ít các học viện bậc trung có thể sánh với thượng học viện. Lý do là vì thời gian gần đây đã đào ra vài lứa học viên có thể sánh ngang thượng học viện, do đó vị thế của học viện này cũng đi lên theo. Dựa theo ngoại hình và cuộc vật tay kia thì những học viên kia trạc tuổi Trần Thanh Sơn, nhưng thực lực lại không thể sánh bằng vì chỉ vì vẫn chưa đạt đến Nhị Thập Trùng Thiên.

Ngô Trung đối với tình huống này không hề xa lạ gì, mỗi khi Trần Thanh Sam đi dạo thì luôn có vài người giá·m s·át để bảo vệ cô nàng, và lần này không phải là ngoại lệ. Do đó khi mà có kể tiếp cận từ phía sau thì mặc dù đã nhận ra nhưng vẫn bất động, hắn muốn để kẻ đó cho các gia nhân xử lý. Cứ mỗi lần có kẻ đui mù chọc vào Thanh Sam thì Ngô Trung và Ngọc Hoa đều dẫn cô bé đi lối khác, với một đứa trẻ thì cảnh tượng b·ạo l·ực do các gia nhân gây ra thì không hay lắm. Lần này thì bọn đi đi vào trong hẻm nhỏ, Ngô Trung thật sự thắc mắc là tại sao lại đi lối này nhưng không lên tiếng, có thể nàng đã biết một lối tắt nào đó mà hắn không biết.

Lời giải thích vừa dứt thì kết quả đã rõ, nha nhân Trần Gia đã bị vật ngã ra khỏi ghế nhưng tay vẫn ở trên bàn, người thanh niên kia hiển nhiên đã thắng.

Trong ba cuốn công pháp mà hắn đang có thì đây là cuốn duy nhất phù hợp để mang theo, với Lục Tuyệt thì cần tuyệt mật vì liên quan đến sư phụ, Diệt Sát thì quá tà môn. Những ngày gần đây Ngô Trung đã bắt đầu tu luyện công pháp này nhưng đều chưa thể vận dụng, độ khó phải hơn Lục Tuyệt Chi Pháp vài phần. Thay vì điều khiển Nguyên Khí ra ngoài cơ thể rồi điều khiển thì đây phải là điều khiển Nguyên Khí từ bên trong, chỉ c·ần s·ai sót một chút thì có thể tổn thương n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Hắn cần tập trung điều động Nguyên Khí từng chút một, sau đó chuyển đổi thành dòng năng lượng, đồng thời điều khiển nhịp tim để tăng lượng máu bơm vào cơ thể, tăng cường lượng không khí cần thiết.

Trần Thanh Sam cuối cũng đã nghe được, đó một âm thanh rất nhỏ, là lời cầu cứu.

Ngay lập tức, kẻ đó không thể di chuyển thanh kim loại được, cứ như nó bị vướng vào vật gì đó. Sau đó hắn lập tức bị vật ra sau và nằm đo ván. Những kẻ đứng chặn đường Thanh Sam lúc này không biết từ lúc nào đã bị bao vây với ba người khác, đây đều là những gia nhân đi cùng đoàn với Thanh Sam.

Ngọc Hoa đành miễn cưỡng đi theo tiểu thư dù không muốn, nàng nghĩ đang ở nơi xa lạ thế này thì không nên lo chuyện bao đồng. Ngô Trung và Thanh Sam chạy đến thì phát hiện ra một cảnh tượng kinh hoàng.

Thanh Sam nhìn Ngô Trung với ánh mắt khó hiểu, sau đó cô bé đưa hai tay về sau tai và chăm trung lắng nghe. Thực lực Thanh Sam dù sao cũng đã đến 700 Mã Lực, thính giác cũng cao hơn người bình thường một chút. Không khí giờ đang rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng ve và âm thanh nói chuyện từ phía xa, Thanh Sam phải tập trung để xem có gì khác lạ không.

Khi cái nóng đã dịu bớt vào chiều tà, Thanh Sam liền nổi lên cái sự tò mò và ham chơi của mình, muốn ngắm phố phường ở nơi xa lạ. Ngọc Hoa và Ngô Trung là gia nhân thân cận nên cũng đi theo. Họ xuống dưới tầng lầu, ở dưới sảnh đang có một sự huyên náo mà họ không để ý.

Đám gia nhân thua nhưng vẫn có thái độ không phục, nhưng vẫn muốn quyết đấu một trận. Lạc Chi Mai lườm bọn họ một cái thì ngay lập tức bỏ ý định kia ngay. Ngô Trung lúc này tò mò rằng chuyện gì đã xảy ra mà khiến đám gia nhân này trở nên cay cú như thế, nhưng mà để chúng ăn một trái đắng cũng khiến hắn thích thú một chút. Bốn người từ học viện kia đi ngang qua nhóm người Thanh Sam, tình cờ lộ ra một thông tin.

"Bẩm tiểu thư, bốn người kia là một nhóm học viên của một học viên gần đây. Ta nghe nói họ đến đây để làm nhiệm vụ nào đó nhưng lại vô tình xảy ra mâu thuẫn với đám gia nhân. Để tránh mâu thuẫn leo thang thì ta và lão sư của họ đồng ý là hãy giải quyết bằng một cuộc vật tay". Lạc Chi Mai giải thích tường tận cho Thanh Sam.

Trong chuyến đi này có hai vị chấp sự, một là Cố Trường và người còn lại là nữ nhân tên Lạc Chi Mai này đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hai người có nghe thấy gì không?". Ngô Trung nhỏ giọng hỏi.

Ngô Trung vội che mắt của Thanh Sam lại vì đây là thứ quá khủng kh·iếp. Ở nơi mà tiếng kêu cứu phát ra có một lão gà đang ngồi trên người của cô gái trẻ, hai tay lão ta cầm con dao đâm liên tục vào tục của cô gái kia và cười điên dại. Về phần nữ tử thì không cần đoán cũng biết, đôi mắt đã trở nên trắng dã, miệng chảy dãi, máu văng ra khắp nơi, những từ ngữ cuối cùng là 'Cứu với'.

Đêm xuống cũng là lúc những cái xấu xa bắt đầu hoạt động, một nhóm ba người trẻ tuổi đi dạo luôn dễ trở thành mục tiêu của kẻ khác. Nhìn từ bên ngoài thì chỉ là một thiếu nữ cùng hai đứa nhóc, còn chưa kể người có thể được coi là trưởng thành là Ngọc Hoa lại có chút nhan sắc. Đột nhiên có năm kẻ đứng ra chặn đường nhóm Thanh Sam, hiện ra vẻ tham lam và d·ụ·c vọng.

"Cứu... với!". (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngay trong góc sảnh, đang có một cuộc vật tay diễn ra giữa một gia nhân Trần gia và một thanh niên lạ mặt. Sau lưng gã thanh niên là một nhóm ba người có vẻ đồng trang lứa với gã, và bọn họ đều mặc cùng một loại trang phục. Ngô Trung nhìn kỹ hơn thì thấy biểu tượng chữ Võ ở trên ngực trái của áo bọn họ. Trần Thanh Sam thấy náo nhiệt thì liền chạy đến xem.

"Lạc chấp sự, đang xảy ra chuyện gì thế?". Thanh Sam hỏi người phụ nữ đang đứng ở ngoài đám đông.

Mồ hôi nhễ nhại đầy cơ thể, việc luyện tập này cũng mất rất nhiều sức dù chỉ là ngồi yên tại chỗ. Ngô Trung đứng bật dậy, lấy một khăn lau thân cho sạch sẽ. Hắn mặc vội chiếc áo và tiến đến mở cửa, ở đó là Ngọc Hoa cùng Thanh Sam.

Lão già kia chợt dừng tay, nhìn về phía Thanh Sam, và nở nụ cười biến thái.

"Tiểu thư, chúng ta đi lối này đi, bên này có người xấu nên để các gia nhân giải quyết". Ngọc Hoa mặt không biết sắc liền dẫn Thanh Sam đi nơi khác.

Đột nhiên Ngô Trung nghe thấy gì đó, hắn dừng bước lại và nhìn xung quanh.

"Kết quả đã rõ, hi vọng chư vị không làm khó chúng ta nữa". Một lão nhân phía sau gã thanh niên từ tốn nói, đồng thời vuốt râu đắc ý.

"Mỹ nữ, đêm nay trời rất lạnh có muốn về đây với chúng ta không?".

"Ngô Trung ca ca, chúng ta đi dạo đi". Trần Thanh Sam nhìn hắn và nở nụ cười.

"Võ Quân Học Viện à". Ngô Trung biết cái tên này.

Khắp Vũ Lan Quốc có rất nhiều học viện, các học viện này trải rộng khắp tứ phương nhằm truyền thụ nền giáo d·ụ·c đồng thời năng cao thực lực tổng thể của đất nước. Giữa các học viện cũng có phân chia cao cấp, về cơ bản có thể chia thành đại học viện, thượng học viện, trung học viện và cuối cùng là sơ học viện. Cả Vũ Lan Quốc của có 4 đại học viện và Hạ Nam học viện là một trong số đó, đây cũng là một trong số ít ỏi những thứ mà hắn có thể đem ra tự hào. Khác với các đại học viện, nhưng học viện phía dưới có kiểu giáo d·ụ·c tương đối khác, mà điển hình chính là sẽ tiếp tục giáo d·ụ·c cho đến hết 24 tuổi trong khi ở đại học viện chỉ đến 16 tuổi.

Thanh Sam cũng không hứng thú gì với trò vật tay và không biết Võ Quân Học Viện là gì nên không quá để tâm, mục đích của nàng vẫn là đi dạo phố. Bắc Ly Trấn nằm ở vùng phía đông của Vũ Lan Quốc, gần với bờ biển dài hàng trăm dặm, là nơi nghỉ chân trước đi đến với những thành trì hướng về biển cả. Do đó mà những cửa hàng ở nơi này văn phong cách của biển cả, từ các mặt hàng vật dụng đến thực phẩm, đủ để gây chú ý cho một cô bé hay tò mò như Thanh Sam, và cứ thế nhóm ba người đi đến tối muộn.

"Được thôi". Không một giây suy nghĩ, Ngô Trung lập tức chỉnh đốn lại y phục và đi theo sau .

Chương 73: Cười điên dại

Phạch phạch phạch phạch.

Mỹ nữ ở đây hiển nhiên là Ngọc Hoa, Thanh Sam còn nhỏ nên chúng đếm xỉa gì. Một bóng đen đang lẳng lặn đi theo sau bọn họ, không có bất cứ tiếng động nào và dần tiếp cận. Kẻ này tay cầm một thanh sắt, khi đã đến đủ gần thì gã liền vung thanh sắt nhằm đánh ngất Ngô Trung và Thanh Sam. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong suốt thời gian lưu lạc thì Ngô Trung không phải chỉ có mỗi nguy hiểm mà còn có cả cơ duyên, cụ thể thì hắn đã nhặt được hai cuốn công pháp thuộc loại cực phẩm. Đầu tiên là Diệt Sách Huyết Mạch tại hắn nhặt được nơi giam giữ, thứ công pháp này có thể xếp vào loại tà công khi có thể tiêu diệt người khác từ khoảng cách xa, dù điều kiện để thực hiện rất hà khắc. Ngô Trung đã đọc qua nhưng cảm thấy thứ này quá nguy hiểm và tà ác nên nhất thời không muốn tu luyện thứ này, nên đã giấu nó ở cùng nơi của Lục Tuyệt Chi Pháp. Còn cuốn thứ hai là Lưu Tinh Bạo, Ngô Trung có được thứ này ở chiến trường b·ạo l·oạn trong một tháng sau khi chia tay Lưu lão. Về khoảng thời gian này thì Ngô Trung thật sự không hề muốn nhớ lại chút nào, nếu so với lúc ở chiến loạn thì khi đi cùng Lưu lão thì chỉ như một buổi cưỡi ngựa ngắm cảnh.

"Có người g·ặp n·ạn, chúng ta phải giúp họ". Thanh Sam kéo tay của Ngô Trung đi về phía âm thanh.

"Vẫn chưa được". Ngô Trung thở dài, kỹ thuật này vẫn quá khó để lĩnh ngộ trong thời gian ngắn.

"Chỉ là gia nhân mà cũng dám so với Võ Quân Học Viện chúng ta, thật nực cười"

"Vớ vẫn thật. Tiểu thư, chúng ta đi nào". Người lên tiếng là Ngọc Hoa, nàng không có hứng thú gì với trò ganh đua này.

"He he he he he" (đọc tại Qidian-VP.com)

Lưu Tinh Bạo về cơ bản là công kỹ thuật cường hoá cơ thể từ sức mạnh, tốc độ, giác quan lên nhiều lần. Nguyên lý cơ sở của công pháp này chính là thiêu đốt Nguyên Khí trong cơ thể, ép buộc hệ tuần hoàn và hệ hô hấp hoạt động nhiều hơn bình thường, để người dùng bộc phát sức mạnh cực đại trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng như vậy cũng sẽ tạo áp lực lớn lên cơ thể, cơ bắp đau đớn khó lường và các triệu chứng khác bất lợi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Cười điên dại