Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 81: Quan võ đáng sợ

Chương 81: Quan võ đáng sợ


Gánh nặng trong lòng đã được gỡ bỏ, những lời cần nói thì cũng đã nói, những tâm sự kìm nén bao năm đã được giải bày nên Diệu Linh đã lấy lại sự điềm tĩnh. Nàng không ngờ trong một phút chốc thì lại trở nên mắt kiểm soát tâm tình như vậy, sau đó hít một hơi thật sâu và triển khai tiếp kế hoạch.

"Nhưng yên tâm đi, ta vốn chưa muốn g·iết hai người ngay bây giờ đâu!". Diệu Linh nói một câu ẩn ý rồi búng tay, ra hiệu cho thuộc hạ.

Như đã được căn dặn trước, hai kẻ tên thuộc hạ của nàng nhanh tay đánh ngất Phụng Tiên và Ô Minh, và rồi mang hai kẻ đó đi nơi khác. Diệu Linh không thèm liếc nhìn phu quân lần cuối, tiến về phía dãy bàn quan khách.

"Để xem nào, lũ kia ngồi ở bàn nào nhỉ?". Diệu Linh tự hỏi bản thân, tìm kiếm mục tiêu đã định trước.

Nàng lướt qua từng bàn một, nhìn vào từng vị khách mời. Đôi lúc nàng dừng lại vào chỉ vào một kẻ nào đó trên bàn, và thuộc hạ ở phía sau sẽ rút kiếm ra chém c·hết người đó. Từng người một b·ị s·át h·ại, máu nhuộm đỏ khăn bàn và chảy dần xuống đất. Những người bị hạ sát có cả nam và nữ, người già và người trẻ, họ hàng thân thuộc của Lữ gia và khách xa lạ với nàng. Điểm chung của những người này chính là một vị quan hoặc là gia đình của một người có tầm ảnh hưởng.

Keng.

Khi gã thuộc hạ đến chỗ của một người thanh niên để xử lý, lưỡi kiếm vốn tưởng rằng sẽ chém nhẹ nhàng qua đầu thì lập tức bị chặn lại. Tên kia giật mình, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra lưỡi kiếm của bản thân đã dừng lại khi v·a c·hạm vào cẳng tay của gã thanh niên, và kẻ đó vừa mở mắt nhìn hắn.

Một cú đánh tung ra thẳng vào mặt của tên thủ hạ, trong phút chốc lộ ra thực lực Nhị Thập Tứ Trùng Thiên và đánh bay kẻ địch thẳng vào tường vào tạo thành một lỗ to tướng.

"Bất ngờ thật. Ta biết tiểu tử nhà người là Cai đội trẻ nhất Giang Trà từng có thì sẽ có chút thực lực, nhưng đến mức không bị ảnh hưởng bởi độc của ta thì hơi lạ nhỉ". Diệu Linh biết thân phận của gã kia, có chút bất ngờ.

Thanh niên này có mái tóc đen ngắn ba, khuôn mặt tuấn tú, làn da hơi cháy nắng, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Diệu Linh. Người này tên là Thiệu Quang Thành, nhờ tuổi trẻ tài cao đã leo lên được chức vụ Cai đội hàm Lục Phẩm ở Giang Trà, so ra thì cao hơn Ô Minh một chút. Quang Thành đến bữa tiệc này là do cha của hắn và cố gia chủ của Lữ gia có chút giao tình, bản thân gã vốn không có ý định đến đây. Gã thanh niên không để tâm đến câu nói của Diệu Linh, tung ra một cú đấm toàn lực về phía nàng. Tưởng như kết cục sẽ như tên thuộc hạ, nhưng đòn t·ấn c·ông đã bị chặn lại một cách nhẹ nhàng.

"Quả nhiên vẫn còn bị ảnh hưởng, chỉ là loại khác mà thôi". Diệu Linh đã giơ bàn tay lên bắt trọn cú đấm, không tốn quá nhiều sức.

Diệu Linh vốn không phải một võ giả mạnh mẽ, dựa theo bậc sức mạnh thì còn yếu hơn hơn chồng mình một chút. Lý do của việc nàng có thể đỡ được đòn t·ấn c·ông của võ giả Nhị Thập Tứ Trùng Thiên là vì nó đã bị suy yếu. Cú đấm vừa rồi thậm chí còn không đạt được Ngũ Trùng Thiên, yếu đuối đến mức nực cười. Diệu Linh mỉm cười, nàng cười vì thấy rằng c·hất đ·ộc mà mình dày công nghiên cứu và bố trí vẫn có tác dụng.

Diệu Linh từ nhỏ đã có đam mê về các dược liệu, thậm chí về mặt chế tạo dược phẩm cũng có chút thành tựu. Cô ta trong một lần cơ duyên xảo hợp đã tìm được một phương thuốc bí truyền, dù chỉ vỏn vẹn một trang nhưng thông tin trong đó đủ để nàng sử dụng. Toàn bộ mọi thứ trong bữa tiệc hôm nay đều đã bị phu nhân bố trí vài thứ dược liệu, từ hương thơm nhẹ nhàng của tinh dầu, bàn ghế mà khách quan tiếp xúc, thức ăn nước uống được dâng lên, thậm chí cả ly rượu mừng khi tặng quà cho bà Phụng tiên.

Những loại dược liệu này không hề có tính gây độc, thậm chí còn rất tốt cho sức khoẻ, nhưng khi kết hợp với nhau thì lại là chuyện khác. Số lượng dược liệu mà một cá nhân hấp thụ vào trong người càng nhiều loại thì tình trạng của họ sẽ càng tệ hơn, nặng nhất sẽ là t·ử v·ong. Nếu tính toán dựa trên tổ hợp của 5 loại dược liệu đã bố trí thì sẽ tạo ra 26 loại độc khác nhau, một bài toán đơn giản về tổ hợp.

Nàng là người dùng độc nên chỉ cần nhiều nhìn biểu hiện là biết n·ạn n·hân đã tiếp xúc với gì và bỏ qua thứ gì. Dựa trên biểu hiện của tên Cai đội kia, thực lực bản thân thay đổi thất thường cho thấy gã đã không đụng vào thức uống gì trên bàn và uống ly rượu mừng khi dâng quà.

"Giáp tay được đấy, đó là lý do nhát chém vừa rồi bị chặn nhỉ". Diệu Linh khi nắm chắc cú đấm trong tay thì thấy được trên cẳng tay của đối phương đang mang một loại võ khí phòng thủ.

Nàng phỏng đoán đây là một loại của q·uân đ·ội, nên độ bền là không phải bàn.

"Nếu ta mà... thoát khỏi đây... thì mụ già nhà ngươi đừng mong... thoát tội". Quang Thành nặng nề nói ra từng chữ, cố gắng mở đôi mắt đang muốn nhíu lại, thực lực giảm sút cũng khiến hắn cảm thấy mệt mỏi lạ thường.

Có thể nhìn không giống nhưng Diệu Linh lớn hơn gần như gấp đôi tuổi của Quang Thành. Nhưng do nàng đã là võ giả nên tuổi thọ lâu hơn Phụng tiên, cộng thêm luôn biết cách chăm sóc bản thân nên chỉ như gần 30 mà thôi. Gã biết được việc này thông qua cuộc trò chuyện của đám người xung quanh, luôn có không ít ánh nhìn không đứng đắn nhìn nàng trong suốt bữa tiệc.

Quang Thành không phải là một trong số đó, tam quan của hắn không lệch lạc đến mức thèm thuồng vợ người ta. Chưa kể người đó chỉ nhỏ tuổi hơn mẫu thân hắn một chút. Quang Thanh không phải dạng người thích miệt thị người khác, hắn làm vậy chính để chọc giận đối phương, từ đó hi vọng Diệu Linh trong cơn giận sẽ lộ ra sơ hở nào đó để hắn khai thác.

"Mụ già?". Diệu Linh nghe vậy liền tức giận, chẳng có người phụ nữ nào muốn bị gọi là già cả, đặc biệt là người còn đang xuân sắc như nàng.

Nàng ta nắm chặt bàn tay của đối phương rồi kéo gã về phía mình, lấy mũi chân làm trụ, dùng sức xoang của toàn thân tung ra một cước thẳng vào mặt kẻ kia, khiến hắn gã ra đất. Tên Cai đội b·ị đ·ánh gục, nhưng đã nhanh chóng vực dậy một cách khó khăn, mệt mỏi nhìn lấy Diệu Linh với ánh mắt cảnh giác. Dù c·hất đ·ộc này ảnh hưởng đến thực lực của bản thân, nhưng cơ thể của Quang Thành vẫn là của võ giả Nhị Thập Tứ Trùng Thiên và đã trải qua nhiều trận chiến sinh tử, đòn t·ấn c·ông vừa rồi không hề gây nguy hại gì cho hắn.

"Nguyên khí trong cơ thể đã không thể điều động, chỉ còn có thể sử dụng sức mạnh thể chất để đối kháng". Gã cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể càng giảm một cách rõ rệt, thậm chí hiện tại đã không thể điều động nguyên khí để sử dụng võ công.

Đây là một cuộc chiến mà Quang Thành chưa từng trải qua bao giờ, đối phương vốn yếu hơn hắn rất nhiều nhưng bây giờ lại là kèo trên, hắn thì chỉ có thể vận dụng kỹ năng và kinh nghiệm để chiến đấu. Không phải là hắn không muốn chạy trốn, nhưng với tình thế như hiện tại thì chạy chưa chắc đã thoát, chỉ có thể liều một phen.

"Ngươi sẽ không sống sót khỏi đây đâu, và c·ái c·hết cũng ngươi sẽ không nhẹ nhàng như những người khác". Khí thế của đối phương khiến Diệu Linh phấn khích, từ khi về Lữ gia thì nàng chưa phải động tay động chân với đối thủ bao giờ, coi như hôm nay làm nóng người một chút để nhớ những thứ xưa cũ.

Và cuộc giao tranh bắt đầu.

Quang Thành với tay về phía trước để nắm lấy khăn trải bàn, hất mạnh tất cả những thứ trên bàn về phía nữ nhân trước mặt. Toàn bộ những chén bát muỗng đũa dĩa cùng tất cả thức ăn đều bay về phía Diệu Linh.

"Trò trẻ con". Diệu Linh nhẹ nhàng tránh sang một bên để không bị bẩn bộ váy. Nàng ta biết động tác vừa rồi chính là để tung hoả mù, nhằm che khuất tầm mắt của bản thân nàng.

Âm thanh đổ bễ của sứ và thuỷ tinh vang lên, tất cả chén dĩa đã vỡ vụ hết. Diệu Linh liếc nhìn đống đồ kia sau đó nhìn lại Quang Thành, ngay theo đó lập tức có một cái ghế bay thẳng vào phía nàng ta di chuyển.

"Cách chiến đấu trẻ con gì đây, chỉ biết ném đồ vào người khác thôi à?". Diệu Linh nhíu mày khó chịu.

Nàng dùng quật tay một phát liền phá huỷ chiếc ghế. Ngoài âm thanh gãy vỡ của gỗ, còn có một tiếng động khác.

Xoảng.

Xoảng.

Xoảng.

Xoảng.

Bốn âm thanh vang lên liên tiếp ngay phía sau nàng ta.

"Tiếng gì thế?". Theo thói quen, Diệu Linh quay mặt lại để xem có chuyện gì xảy ra ở đằng sau.

Ngay trong khoảnh khắc đó, Quang Thành lao đến t·ấn c·ông trực diện với một cú đấm bằng tay phải . Diệu Linh vốn định bắt lấy như vừa rồi, nhưng nàng phát hiện ra gì đó liền lập tức xoay bàn tay để tránh cú đánh, sau đó nắm lấy phần cổ tay. Khi đó nàng ta nhìn rõ được Quang Thành đã gắn một chiếc đũa được v·út nhọn phần đầu vào cỗ tay. Gã cai đội chỉ cần thời gian rất ngắn đã dùng móng tay để gọt nhọn đầu đũa, nhét vào giữa giáp tay và cánh tay, gã cũng đặt ở vị trí sao cho vừa đủ lòi ra để gây sát thương mà cũng vừa đủ chắc để giữ chắc chiếc đũa. Nếu vừa rồi nàng không kịp thời nhận ra thì khi mà hai bên chuẩn bị v·a c·hạm, Quang Thành chỉ cần ngửa tay lên thì chiếc đĩa này sẽ đâm vào tay nàng, thậm chí còn có thể đâm xuyên qua.

Quang Thành không bất ngờ với việc mình đã b·ị b·ắt bài, thậm chí còn mỉm cười nhẹ, tình thế này đã vào cái thế thuận lợi cho gã. Tên Cai đội đưa cánh tay đang bị nắm lên cao, sau đó vung tay sang một bên theo hình bán nguyệt, mục đích chính là khiến cho đối thủ bị nới lỏng, tranh thủ lúc đó để thoát khỏi kìm hãm và bắt lấy tay nàng. Thao tác này nhanh và dứt khoát đến mức Diệu Linh không phản ứng kịp, chỉ trong chớp mắt nàng từ kẻ nắm cổ tay đối phương để khống chế lại trở thành người bị khống chế. Ngay tức khắc, Quang Thành lấy chân phải làm trụ, tay phải kéo mạnh đối phương về phía mình, đồng thời hắn xoay người và vung ra cú thục cùi chỏ vào ngực ả.

Diệu Linh ho khặc một tiếng, đòn vừa rồi vào ngay vị trí xương ức giữa lòng ngực, cụ thể là cách một gang tay trở xuống từ cằm . Chưa lại ở đó, Quang Thanh giơ thẳng cánh tay dưới lên, mu bàn tay đập thẳng vào mặt Diệu Linh.

"Buông ta ra". Diệu Linh ăn hai đòn liên tục từ đối phương mà không kịp phản kháng khiến nàng nổi cáu. Nàng ta vung tay mạnh lên trên hòng thoát khỏi Quang Thành.

Nàng nào ngờ rằng Quang Thành nhất quyết không buông, gã nương theo lực tay của đối phương và bị tung lên không trung. Gã Cai đội dùng tay của Diệu Linh làm điểm tựa, gồng cơ bụng và vung chân để xoay người, đưa thân thể dọc theo cánh tay của đối phương, Như thế thì hắn đã thay đổi tư thế ngay trên không trung, hai chân kẹp vào thân thể của Diệu Linh, còn hai tay thì nắm chặt tay của ả. Do trọng tâm thay đổi đột ngột, Diệu Linh bị mất thăng bằng và ngã xuống. Khi vừa chạm đất, Quang Thanh lập tức có lại điểm tựa để vận dụng sức lực, làm trật khớp tay của Diệu Linh.

Rắc

Diệu Linh than đau nhẹ, nàng đã bị đưa vào thế khoá người của Quang Thành. Hai chân của hắn ghì thân thể nàng xuống, đồng thời chèn ép lấy cổ họng nàng để giảm khả năng hô hấp. Đột nhiên gã Cai đội ho sặc sụa, lực nắm của tay và chân bị lỏng đi, tạo cơ hội cho Diệu Linh vùng vẫy thoát ra. Quang Thành cảm thấy đau nhói trong cơ thể, cứ như có hàng ngàn vết châm đang đâm vào n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, khuỵ xuống đất và ôm lấy ngực. Vị phu nhân này ngay khi vừa đứng dậy liền luân chuuyển Nguyên Khí vào tay, hay cụ thể hơn là các ngón tay.

'Thập Ngũ Trùng Thiên, Liệt Cốt Trảo'.

Mười vết cào trên thân thể gã cai đội xuất hiện sau chiêu thức của nàng, lộ ra phần da thịt và đã chảy máu. Xem ra độc tố trong người cũng đã làm suy yếu thể chất của Quang Thành ở mức độ nào đó, vì theo lý mà nói võ giả Thập Ngũ Trùng Thiên khó mà gây nổi sát thương như thế này vào võ giả Nhị Thập Tứ Trùng Thiên. Thế công không hề dừng lại, ả tiếp tục t·ấn c·ông vào Quang Thành đang nằm dưới đất và dùng hai tay bảo vệ lấy phẩn đầu. Diệu Linh cảm giác không đủ, nàng luân chuyển Nguyên Khí vào chân và tung ra một cú cước thẳng vào người gã thanh niên.

Lúc này, gã như thể một trái bóng bị người ta sút đi, chỉ dừng lại khi đã v·a c·hạm vào tường.

Diệu Linh nhìn gã đang nằm bất động ở kia, sau đó nhìn xuống chân mình, tại vị trí mắt cá chân bỗng có vết bầm tím. Khi mà chân của nàng vừa tiếp xúc với gã, Quang Thành đã sử dụng khuỷ tay và đầu gối đập mạnh vào vị trí cổ chân, dù không còn sức phản kháng thì vẫn kịp làm gây tổn thương cho đối thủ.

"Đám quan võ này thật đáng sợ. Dù tiểu tử kia đang trong tình trạng trúng độc và không thể sử dụng Nguyên Khí, nhưng vẫn có thể gây ra từng này tổn thương cho ta trong thời gian ngắn". Diệu Linh thầm sợ hãi.

Cánh tay trật khớp không thể tự nhiên cử động, mắt cá chân bầm tím đi lại khó khăn, lồng ngực và mũi vẫn còn đau nhức. Nếu vừa rồi độc không nặng lên thì sẽ còn nhiều v·ết t·hương hơn nữa. Nàng tự hỏi bản thân rằng đám võ quan tên nào cũng hung tàn vậy sao?

"Xin phu nhân thứ lỗi, thuộc hạ có mặt chậm trễ". Tên thuộc hạ bị Quang Thành đánh bay đi vừa nãy đã trở lại, quỳ xuống tạ lỗi Diệu Linh.

Khi chịu đòn vừa rồi của Cai đội thì gã đã b·ị đ·ánh bay ra xa, với khác biệt thực lực quá lớn khiến lão già này b·ất t·ỉnh nhân sự một lúc. Khi tỉnh lại thì ngay lập tức trở về cạnh chủ nhân, lúc đó thì cuộc v·a c·hạm của Diệu Linh và Quang Thành đã kết thúc.

"Cũng không trách ông được, tên này vốn đã mạnh hơn ông rất nhiều. Giờ nhanh xử lý hắn đi, tránh đêm dài lắm mộng". Diệu Linh vòng hai tay lại đặt trước ngực, dùng tay trái đỡ lấy khuỷ tay phải để bớt đau, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ.

"Rõ!". Kẻ kia nhận lệnh liền rút kiếm ra tiến đến Quang Thành.

"Cuối cùng cũng đến rồi à!". Gã Cai đội nói với chất giọng khàn đặc yếu ớt.

Gã lúc này đã không thể cử động tay chân, đến nói chuyện cũng khó khăn, chỉ còn biết nằm yên chờ đợi.

"Đúng vậy, cú đấm vừa rồi của tiểu tử nhà người khá là đau đấy. Phải mất một lúc thì ta mới tỉnh lại để về đây". Lão già lạnh nhạt trả lời.

Lão nghĩ rằng đây là những lời trăn trối cuối cùng của đối phương. Âm thanh của đối phương yếu ớt đến mức hắn phải đến gần mới nghe được.

"Ta đâu có nói về ông đâu, lão già thối". Quang Thành đưa mắt nhìn thẳng vào đối phương, câu nói sau đó của hắn lập tức khiến kẻ thù giật mình.

Hắn không biết rằng ở phía sau đang có hai bóng người ẩn nấp.

Chương 81: Quan võ đáng sợ