Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Chương 82: Cầu trợ giúp
Ngô Trung và Thu Phượng di chuyển vô cùng cẩn trọng, họ không hề biết gì về âm mưu của Diệu Linh nhưng vẫn có linh cảm về điều chẳng lành. Dọc đường đi có những cái xác phơi thay, già trẻ lớn bé gì đều không toàn mạng, dựa trên trang phục thì đây đều là các gia nhân của Lữ gia. Họ tiến đến xem xét t·hi t·hể, tất cả đều c·hết vì những vết chém ngay cổ, vết đâm xuyên người, vài người thì b·ị c·hém sau lưng do đã bỏ chạy.
Đây là một cuộc t·hảm s·át.
"Sợ rằng Lữ gia đã bị kẻ thù đánh chiếm!". Ngô Trung đưa ra suy luận trong đầu dựa trên quan sát.
Ngay lúc này hắn không nghe thấy bất cứ âm thanh chiến đấu nào, kẻ thù sợ rằng phải rất hùng mạnh mới có thể xâm nhập là tiêu diệt mọi người một cách thầm lặng như vậy. Đúng lúc ấy, Thu Phượng vỗ lưng của Ngô Trung để ra hiệu gì đó. Hắn nhìn lại thì nàng ta đang chỉ về một hướng, ở đó có hai người lạ mặt đang vác ai đó trên vai. Hắn không nhận ra hai kẻ lạ mặt kia nhưng lại nhận thức hai người đang bị vác kia. Một bà lão và một gã trung niên, chính là Đỗ Phụng Tiên và Lữ Ô Minh, là ngoại tổ mẫu và đại bá của tiểu thư Thanh Sam.
"Toi rồi, đến cả gia chủ và tổ mẫu đều đã b·ị b·ắt. Như thế này thì Lữ gia đi tong rồi!" .Thu Phượng ở cạnh nói nhỏ, bằng cách nào đó cao tầng của Lữ gia đã bị giải quyết.
"Dựa vào trang phục và cách hành sự thì hai kẻ kia chỉ là tay sai tương tự những kẻ chúng ta đã đánh bại.Mà dựa vào thực lực của đám kia thì có thể dự đoán hai kẻ kia không thể quá mạnh. Tỷ chờ ở đây, để ta lên xử lý chúng". Ngô Trung đưa ra phân tích dựa trên quan sát và thông tin có từ trước. Hắn thường sẽ không đánh với kẻ có thực có thực lực không rõ ràng nếu chưa vào thế bí, dù mọi thứ chỉ là dự đoán nhưng vẫn phải thử.
Ngô Trung đưa tay ra sau nắm lấy thanh kiếm vừa lượm được từ những kẻ bị hắn đánh bại, sẵn sàng tiến đến đánh lén.
"Chờ một chút, để ta xác nhận xem thử!". Thu Phượng giơ tay ra chắn ngang trước mặt tên tiểu tử kia, nhằm ngăn chặn điều ngu ngốc có thể xảy ra.
Ngô Trung liếc nhìn Thu Phượng với câu hỏi hiện rõ trên mặt, tại sao lại cản hắn hành động. Nàng ta nhìn xung quanh xem có thứ gì để tận dụng không, đúng lúc ấy có một con mèo chạy ngang qua thì nàng liền dùng tay không bắt lấy nó. Sinh vật kia không tài nào thoát được tốc độ tay của võ giả Trùng Thiên, lập tức b·ị b·ắt gọn không thể dẫy dụa được, thậm chí không thể kêu lên vì đã bị kẹp chặt miệng lại với những ngón tay của Thu Phượng.
Nàng chờ đợi khi mà hai kẻ kia đi ngang qua một cái cây lớn trong gia viên, ngay tức thì ném con mèo lên không trung. Con vật tội nghiệp bay lên không trung và rơi xuống thẳng xuống vào chính cái cây kia.
Rầm.
Sột soạt.
Méo.
Âm thanh phát ra do tiếng mèo kêu, tiếng va đập giữa nó và những cành cây gây chú ý lên hai người kia, khiến chúng phải quay người lại.
"Kẻ nào?". Bọn chúng phát hiện âm thanh lạ, lập tức bộc phát sức mạnh.
Con mèo lúc này ngã khỏi cây và rơi xuống đất, sau đó nhanh chạy đi chỗ khác. Nhận thấy chỉ là một sinh vật vô hại thì thu hồi khí thế, tiếp tục bước tiếp. Trong một thoáng đó, Ngô Trung đã nhìn ra được thực lực của ha kẻ kia, một người là Thập Thất Trùng Thiên và kẻ còn lại là Thập Tứ Trùng Thiên, mạnh hơn những kẻ hắn đánh bại vừa rồi khá nhiều.
"Đa tạ tỷ, nếu không có hành động vừa rồi thì ta đã gặp chút phiền phức rồi". Tiểu tử này gật nhẹ đầu, tỏ ý cảm ơn nữ tử bên cạnh.
Chúng đều mạnh hơn hắn một chút, để có thể giải quyết hai kẻ kia thì dù phải cố hết sức cũng chưa bảo đảm mười thành rằng sẽ thắng. Còn chưa kể nếu làm vậy thì sẽ tạo ra động tĩnh lớn, gây nguy hiểm đến con tin và gây chú ý đến những kẻ khác ở gần đây.
Ngô Trung và Thu Phượng liếc nhau một chút, hai người sẽ cần hợp tác để xử lý hai kẻ kia. Ngô Trung vận dụng Phong Tuyệt, khiến bước chân không có bất cứ tiếng động nào, lặng lẽ tiếp cận chúng từ phía sau. Đến một khoảng cách thích hợp, hắn lập tức bật nhảy lên về phía trước. Âm thanh của cú dậm chân tạo đà đã gây ra âm thanh đủ lớn, hai kẻ kia lập tức quay người lại. Vào thời điểm đó, tay của bọn chúng vô thức buông lỏng do nghĩ rằng đã còn gì gây rắc rồi. Ngô Trung nhân cơ hội nắm lấy áo một phần áo của lão bà Phụng Tiên và lão Ô Minh, theo đà nhảy thì hắn kéo hai người bay thẳng lên không trung.
Mọi việc xảy ra rất đột ngột, khi bọn chúng nhận thức được tình hình thì con mồi đã vụt mất. Luân chuyển Nguyên Khí, chúng cầm lên võ khí của bản thân, chuẩn bị tung ra võ học để triệt tiêu tiểu tử trước mặt. Nhưng vì đã quá để tâm về tên nhóc đang ở trên không trung, họ không để ý rằng đang có một nữ tử tiếp cận họ từ phía sau. Nhân cơ hội đó, Thu Phượng tung ra chiêu thức đánh lén.
'Thập Thất Trùng Thiên, Bạo Liên Hoa'.
Kiếm chiêu vừa xuất, kẻ có thực lực Thập Thất Trùng Thiên cảm nhận thấy nguy hiểm sau lưng. Gã ngay tức khắc rút đao ra cản phá, dùng đao chiêu phá kiếm chiêu. Gã còn lại yếu hơn một chút nên không phản ứng kịp, chỉ khi đồng bọn ra chiêu thì hắn mới biết có người ở sau lưng. Hắn ngay lập tức lùi lại, giữ khoảng cách.
Khi võ khí của cả hai v·a c·hạm, gã biết rằng đối phương có thực lực tương đương hắn, không thể giải quyết nhanh được. Gã ra hiệu cho đồng đội hãy đuổi theo tên tiểu tử vừa rồi, còn bản thân ở lại xử lý nữ tử trước mặt.
Và rồi mỗi người đều có đối thủ của riêng mình, diễn ra hai mặt trận khác nhau.
"Sao tên nhóc kia chạy nhanh vậy?". Kẻ Thập Tứ Trùng Thiên đuổi theo Ngô Trung cảm thấy kỳ lạ, tốc độ của tiểu tử trước mặt nhanh hơn hắn rất nhiều, cứ như càng ngày càng cách xa ra vậy.
Một lúc sau, Ngô Trung chậm dần lại, sau đó là dừng hẳn. Hắn đặt hai người xuống bãi cỏ gần đó, rồi xoay người lại đối mặt với kẻ đang đuổi theo sau lưng.
"Không chạy nữa à, tiểu tử?". Gã này thấy hành động của Ngô Trung liền hỏi với thái độ khó hiểu.
Nếu Ngô Trung tiếp tục chạy thì gã sẽ tiếp tục bị tụt lại phía sau, và việc mất dấu là không thể tránh khỏi. Chẳng hiểu sao đối phương quyết định dừng lại để chiến đấu.
"Khoảng cách này đủ để đồng bọn ngươi không tiếp viện kịp rồi, cần gì phải dụ ngươi đi xa hơn nữa làm gì". Ngô Trung bộc phát sức mạnh Thập Nhị Trùng Thiên, nở một nụ cười mỉa mai khiêu khích đối thủ.
"Ngông cuồng". Võ giả Thập Tứ Trùng Thiên phát cáu, tiểu tử trước mặt dù thuộc dạng tuổi trẻ tài cao nhưng vẫn yếu hơn hắn hai bậc, thế mà dám khinh thường gã.
Gã triển khai thế t·ấn c·ông, với lưỡi kiếm trong tay liền lao vào tên nhóc trước mặt. Ngô Trung rút ra hai thanh kiếm từ sau lưng, đây là võ khí hắn nhặt được khi hạ gục đám kia ở trước phòng của tiểu thư Thanh Sam. Hắn dùng một thanh để gạt kiếm của đối thủ qua một bên, thuận thế tiến đến dùng kiếm còn lại để đâm đối phương. Mũi kiếm đã chạm vào thân thể của kẻ kia, nhưng sau đó liền bị trượt ra ngoài khiến hắn mất thăng bằng, kèm theo là cái cảm giác như hắn đang đâm vào một vật cứng và âm thanh v·a c·hạm của kim loại.
"Võ khí phòng ngự à, bọn chúng quả nhiên không phải hạng tầm thường".
Võ khí dạng phòng ngự luôn mắc hơn võ khí dạng công kích rất nhiều, điều đó là hiển nhiên vì nhu cầu sống sót luôn nhiều hơn nhu cầu gây sát thương cho người khác. Hầu như những người mà hắn gặp thì đều không có võ khí phòng ngự, trừ người thuộc đại gia tộc và chính quyền. Việc đối phương sở hữu một cái thì ít nhất thế lực phía sau không phải đại gia tộc thì ít nhất cũng phải là một gia tộc tầm trung trở lên.
Lúc này Ngô Trung đã nằm trong phạm vi gần, gã Thập Tứ Trùng Thiên đưa tay ra nhằm bắt lấy hắn, gã phát hiện ra tiểu tử này nhanh nhẹn chẳng khác gì một con "tiểu cường" cần nhanh chóng khống chế lại. Ngô Trung thuận theo hướng ngã do mất thăng bằng, hắn chống tay chống đất để làm trụ, sau đó dồn toàn lực vào chân tạo thành một cú đá thẳng mặt.
Mục tiêu của Ngô Trung là cằm, một cú chuẩn có thể khiến mục tiêu choáng váng. Không ngoài tính toán, tiếng "rắc" phát ra ngay vị trí cổ của kẻ đó, bước chân hắn lùi lại vài nhịp về sau. Ngô Trung nhanh chóng đứng vững lại, đưa hai tay chéo nhau về phía trước và hơi nâng cao, cánh tay gập lại và hai thanh kiếm vòng ra sau lưng. Hắn lao đến với tốc độ nhanh, khi toàn thân đã trang bị võ khi phòng ngự thì chỉ còn cách chém vào cổ, nơi yếu hại duy nhất.
Ngô Trung không biết bất cứ điều gì về kiếm chiêu, nhưng hắn biết tạo ra một cú chém thật mạnh. Nhưng khi Ngô Trung ra đòn t·ấn c·ông, lưỡi kiếm giao nhau theo đường chéo tưởng như sẽ cắt đứt đầu của kẻ thù, đột nhiên có một thứ gì đó xuất hiện chặn vết chém đôi. Đó là do thanh kiếm của kẻ thù, gã đã tỉnh táo lạo và ngân cản thế công. Hai bên v·a c·hạm, kết quả là vô cùng căng sức, cả Ngô Trung và thủ đều không thể đẩy lưỡi kiếm của bản thân về phía trước. Ngô Trung lùi lại một bước, dồn lực vào chân và đá vào tay cầm kiếm của đối phương, thanh kiếm bay vụt lên trời, tạo sơ hở để hắn t·ấn c·ông tiếp. Hai tay hắn giơ cao theo hình chữ V, chém chéo xuống người đối thủ. Gã Thập Tứ Trùng Thiên lúc này giơ hai tay ra đỡ lấy lưỡi kiếm, võ khí phòng ngự của hắn không chỉ ở trên thân thể mà còn có ở hai tay. Gã nắm chặt lấy hai lưỡi kiếm, hòng tước đoạt lấy võ khí của tên thiếu niên.
"Muốn thì ta cho". Ngô Trung cười mỉa mai, lập tức buông hai thanh kiếm ra, rồi lao thẳng vào người đối phương.
'Thập Nhị Trùng Thiên, Hoả Tuyệt - Cuồng Hoả Quyền'
Với chênh lệch thể hình giữa hai bên, một cú đấm móc từ dưới lên lập tức được thực hiện. Mọi việc diễn ra nhanh, võ giả kia không nghĩ đến việc tiểu tử này lại buông bỏ võ khí dễ dàng đến thế.
"Ta vốn đâu phải kiếm sĩ!". Ngô Trung nói thêm một câu, nhằm chọc tức đối phương.
"Ngươi không phải kiếm sĩ thì mang theo kiếm làm gì? Đã thế còn mang tận hai thanh!" Gã kia nghe vậy muốn tức ói máu, chửi thầm trong miệng.
Một đòn rồi lại một đòn nữa, Ngô Trung không cho đối phương có bất cứ cơ hội nào phản kháng, tất cả mọi cú đấm đều nhắm thẳng vào mặt. Gã kia dù đã cố gắng chống trả nhưng đều không có tác dụng, và cậu nhóc ấy cứ thế đấm trái, né phải, Hoả Quyền lặp đi lặp lại. Ngô Trung vận dụng các thế khoá người tiếp thu được khi ở học viện, hắn không thể để đối phương nhặt lại thanh kiếm, do đó khi gã kia rút chạy thì hắn lập tức khoá gã lại xuống đất đồng thời ép chặt hai tay gã để không thể bảo vệ đầu, tiếp tục thế công nồng cháy dồn dập không ngớt.
Cho đến khi đối phương không còn cử động nữa, mặt mũi sưng tấy đến mức đã không còn nhận ra thì Ngô Trung mới dừng tay. Sau khi xác nhận đối phương đã b·ất t·ỉnh thật thì Ngô Trung đã an tâm, hắn lột toàn bộ võ khí của đối phương và dùng chính quần áo của tên kia để tự trói gã lại, cuối cùng là treo lủng lẳng trên cây.
Đúng lúc này, Thu Phượng đã chạy đến tiếp ứng, xem ra cả hai người đã xử lý xong đối thủ của bản thân. Sau đó họ đưa Phụng Tiên và Ô Minh quay trở lại chỗ xe ngựa, do không quen với nơi này nên đây là vị trí an toàn duy nhất mà họ có thể nghĩ ra. Thu Phượng cho lấy từ trong người hai viên thuốc gì đó, đưa vào miệng của hai người. Một lúc sau thì bọn họ tỉnh lại, khi nhìn thấy Ngô Trung và Thu Phượng thì hơi hoang mang, ký ức cuối cùng của họ đều ở tại bữa tiệc với Diệu Linh. Thu Phượng với tư cách là người lớn duy nhất ở đây nên quyết định giải thích tình hình.
Phụng Tiên nghe vậy thì suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định kể lại mọi chuyện đã xảy ra từ khi khách quan b·ị đ·ánh thuốc cho đến Diệu Linh nổi điên lên muốn t·hảm s·át tất cả.
"Lão thân biết bản thân thật sự không có tư cách để nhờ vả. Nhưng xin nể tình Cát Anh và nha đầu Thanh Sam, làm ơn hãy cứu giúp gia tộc ta!". Đỗ Phụng Tiên lên tiếng cầu khẩn, thái độ vô cùng thương cảm, hai mắt đã hơi rưng rưng.
Lúc này đã không còn thấy thái độ vốn có của lão bà Phụng Tiên hằng ngày nữa rồi.
"Giờ lại lôi con gái và cháu gái ra cầu xin cơ à Chắc bà phải tuyệt vọng lắm nhỉ?". Ngô Trung không thay đổi nét mặt, nhưng trong đầu lại tỏ thái độ coi thường.
Qua lời kể của Ngọc Hoa về phu nhân Cát Anh, qua thái độ của Lữ gia với tiểu thư Thanh Sam thì Ngô Trung không khó mà đoán được việc Diệu Linh nổi điên cũng là do bị Lữ gia áp bức, hắn thật sự không muốn giúp những loại người này chút nào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trơ mắt nhìn nhà ngoại của Thanh Sam bị diệt tộc thì có chút không hay, hắn bị đưa vào cái thế khó mà từ chối được.
"Được rồi, hai vị cứ ở yên đây, tiểu bối sẽ cố gắng hết sức". Nghĩ đến đây Ngô Trung thở dài, đành phải đồng ý với hai người kia.
Và rồi Ngô Trung và Thu Phượng quay trở lại gia viên, đúng lúc này thì nghe thấy âm thanh đổ bể của đồ sứ. Cả hai lập tức chậm lại, rón rèn tiếp cận bức tường phía trước, áp sát tai vào tường để nghe lén. Sau đó lại có một tiếng v·a c·hạm mạnh phát ra, theo đó là một tiếng nói của một gã trung niên.
"Đúng vậy, cú đấm vừa rồi của tiểu tử nhà người khá là đau đấy. Phải mất một lúc thì ta mới tỉnh lại để về đây".