Chương 88: Chiều nay đi câu cá
Vào thời điểm vụ án "Nàng dâu điên Lữ gia" xảy ra thì đồng thời còn có một sự kiện khác khiến giới cầm quyền Giang Trà quan tâm, một cuộc vận động tổng lực để tiêu diệt sơn tặc. Để từ đất liền đến bán đảo thì chỉ có ba con đường gồm đường qua những cây cầu, đường qua đường hầm kéo dài và đi theo đường mò dọc dãy núi. Cách đây không lâu, đường hầm độc đạo đã sập mà chưa rõ lý do vì sao. Theo khảo sát của các chuyên gia thì đoạn bị sập chiếm chín phần chiều dài hầm, nên việc khắc phục vô cùng khó khăn và tốn thời gian.
Do đó chỉ còn lại hai lộ tuyến, nhưng thực ra chỉ có duy nhất một lối dùng được là đi qua cầu vượt biển vào đất liền, còn về tuyến đường đi dọc dãy núi thì đã bị sơn tặc c·hiếm đ·óng từ nhiều năm trước. Bất cứ ai không biết mà quyết định đi lối này thì chỉ có chịu thiệt, may mắn thì của đi thay người, xui xẻo thì bắt nữ g·iết nam. Cộng thêm địa hình hiểm trở, dễ thủ khó công nên chính quyền địa phương luôn không sẵn lòng ra tay tiêu diệt. Họ đều biết việc này khó khăn và hao tổn nhân lực cùng vật lực nhiều như thế nào.
Cho đến khi đường hầm bị sập, giới cầm quyền Giang Trà nhận được lệnh từ cấp trên là phải tìm cách giải quyết toàn bộ sơn tặc, để làm đường đi cho dân chúng. Đây chính là làm khó cho lãnh đạo của nơi này, lý do chủ yếu là một phần những quan lại của quận đều dính líu đến vụ án nhà Lữ gia, dẫn đến những việc hành chính đang trở nên đình trệ. Một lý do khác là trong các n·ạn n·hân có một vị quan võ cấp bậc Cai đội, cao thứ nhì ở nơi này.
Để nói cho rõ, một quận có hai người đứng đầu cấp Lục phẩm là Thái thú và Cai cơ, trong đó Thái thú lo việc dân sự còn Cai cơ lo việc quân sự. Nếu đúng theo biên chế thì một quận sẽ có khoảng từ 2000 đến 3000 quân, nhưng đang là thời bình nên dưới quyền của Cai cơ của quận Giang Trà có sáu Cai đội, dưới mỗi Cai đội có gần 300 lính nên chỉ có khoảng 1800 quân đổ lại. Với số lượng quân vốn đã không đủ, cộng thêm có một gã Cai đội là Quang Thành vẫn đang b·ất t·ỉnh nên họ rơi vào thế khó càng thêm khó. Nhưng lệnh của cấp trên thì không thể chối từ, đành phải toàn tâm toàn lực mà giải quyết.
...
"~Lì là, li la, li lá ~ ". Trần Thanh Sam vừa sải bước vừa ngân nga trong buổi chiều tà.
Đi theo cô bé vẫn là Ngô Trung cùng Ngọc Hoa như mọi khi, chỉ có điều lần này có thêm cả Thu Phượng. Sau sự kiện vừa rồi thì hai vị chấp sự cảm thấy một mình Ngô Trung là không đủ, Lạc Chi Mai đề xuất Thu Phượng và được Cố Trường chấp thuận. Nhóm ba người phía sau mang cần xô và nhiều chiếc cần câu, nhìn là biết họ đang muốn câu cá.
Từ lúc Lâm Chí Thiên đến Lữ gia đến nay đã hai quần trôi qua, đây là khoảng thời gian để mọi người nghỉ ngơi để trở lại trạng thái khoẻ mạnh hoàn toàn, mọi người dự định mai sẽ quay về gia tộc. Phải ở trong phòng trong thời gian dài khiến Thanh Sam cảm thấy bí bách, cho nên tranh thủ hôm nay đi chơi bữa cuối trước khi về nhà. Và không biết vì lý do gì, cô bé Thanh Sam lại quyết định chọn trò câu cá.
Họ đến một bờ kè, nhìn những cơn sóng đánh vào, cảm nhận cơn gió mát của buổi chiều tà. Ngô Trung trải một tấm bạt lớn ra đất cho Thanh Sam ngồi cho thoải mái, sau đó móc từng mồi câu vào móc và đưa cho cô bé. Nàng tiểu thư cầm chắc cần câu, hít một hơi thật sâu rồi đưa chậm qua đỉnh đầu, sau đó vung mạnh về phía trước.
"Hây da". Thanh Sam không quên hô lên một tiếng để tăng khí thế.
Nhưng thay gì dừng cần câu lại để lưỡi câu có đà để bay ra xa thì cô nàng lại vô tình đập mũi câu xuống đất. Chiếc phao của cần câu vì không đủ đà vung nên bay được giữa đường thì rơi thẳng vào đầu Thanh Sam.
"Úi". Cô bé hậu đậu lãnh một cú đau điếng liền xoa đầu.
Chiếc phao kia rất đàn hồi nên không sao, chỉ có cái móc câu bằng kim loại va vào là khiến nàng tiểu thư b·ị đ·au.
"Phụt". Ngô Trung phì cười, dù đã lấy tay che miệng nhưng vẫn tạo ra âm thanh.
Cái hành động ngây ngô vừa rồi hài hước không tả được.
"Huynh cười gì, giỏi làm cho muội xem coi!". Thanh Sam phồng má hờn dỗi. Cô bé cũng biết xấu hổ, mà nghe giọng cười của hắn thì thách thức. Ngọc Hoa lúc này tiến đến xem thử cô nàng có b·ị t·hương hay không, dù sao cái móc câu cũng khá nhọn, và may mắn rằng không có v·ết t·hương nào hết.
"Để ta thử nào". Ngô Trung vui vẻ nhận lời.
Hắn chưa từng câu cá, đây cũng là lần đầu hắn cầm một chiếc cần câu. Do không biết động tác vung làm sao cho chuẩn, nhưng mục đích cuối cùng là để quăng lưỡi câu đi xa nhất thì hắn nghĩ rằng cũng đơn giản, cứ dùng nhiều sức là được. Hắn bước chân trái lên phía trước một khoảng ngắn, xoay người chếch về phía bên phải, dồn trọng tâm vào chân phải và đưa cần câu về sau. Lúc này vì muốn gây ấn tượng với Thanh Sam nên hắn muốn quăng lưỡi câu xa nhất có thể, do đó khí tức Thập Tam Trùng Thiên phát ra. Toàn bộ lực lượng phân tán đều ra toàn cơ thể, khi cảm thấy thích hợp thì lập tức xoay hông và dồn lực vào cánh tay, vung một cú mạnh nhất có thể. Hắn vận dụng những chuyển động trong chiến đấu, những bước này thường được dùng để tung ra một cú đấm hoặc một cú chém thật mạnh.
Rắc.
Ngay khoảng khắc dừng tay lại giữa không trung để tạo vận tốc ban đầu cho lưỡi câu bay xa, đột nhiên có âm thanh gãy vỡ phát ra từ cần câu. Khi nhìn vào cái thứ trong tay mình thì thấy nó đã gãy làm đôi ngay vị trí tay cầm.
"Hahahaha! Huynh còn tệ hơn muội nữa, hư cả cần câu luôn rồi". Trần Thanh Sam cười lớn tiếng, không có thể chút tinh tế gì của con cái nhà giàu. Cái thái độ nghiêm túc của Ngô Trung trông một thoáng đáng khiến Thanh Sam nghĩ rằng hắn sẽ làm được gì đó, cả cái khí thế Thập Tam Trùng Thiên cùng động tác cũng tạo ấn tượng mạnh, cho nên kết quả trái ngược khiến nàng tiểu thư cười đau cả bụng.
"Đệ lấy cả ta đi, dù sao tỷ cũng không hứng thú với trò này". Ngọc Hoa đưa cần câu của mình cho Ngô Trung.
Ngô Trung nhận lấy, nhưng vẫn cảm thấy tiếc đút ruột. Do hắn nghĩ Thanh Sam chỉ
"Cả hai đều làm sai hết rồi". Lúc này Thu Phượng mới lên tiếng sau khi quan sát cả hai.
"Hể? Sai hả? Vậy muội phải làm sao mới đúng?". Trần Thanh Sam hướng ánh mắt tò mò về nàng gia nhân.
Nữ nhân tóc ngắn này từ khi đi chung đến nay đều im lặng, cho đến hiện tại mới lên tiếng. Cũng phải thôi vì dù sao nàng cũng là người ngoài, khác với ba người Ngọc Hoa đã ở cạnh nhau nhiều năm. Lúc này nàng mới có cơ hội để nói chuyện.
"Không phải lúc nào dùng nhiều sức cũng phù hợp, đối với việc này thì cần kĩ thuật nhiều hơn". Thu Phượng tiến lên phía trước làm mẫu, đồng thời căn dặn vài câu.
Nàng đứng thẳng lưng, động tác uyển chuyển, đưa cần câu qua đầu rồi cong khuỷ tay lại về sau, sau đó vung về trước. Khi cánh tay trên nằm ở góc độ thích hợp thì nàng thẳng tay ta, tạo đà để luỡi câu bay đi. Chiếc phao màu vàng theo lực vung lao thẳng về phía trước, rồi dần rơi xuống nước theo đường cong. Không một chút sức mạnh nào, chỉ là sự uyển chuyển và thuần thục, động tác gãy gọn và đẹp đẽ ấy khiến Thanh Sam và Ngô Trung trong một thoáng đã trầm trồ.
Sau khi thấy mọi thứ đã ổn, nàng ta đưa chiếc cần câu cho Thanh Sam, sau đó về lại chỗ cũ.Trần Thanh Sam cũng vui vẻ cầm lấy, có người làm giúp phần khó thì còn gì bằng.
"Tỷ có vẻ quen với việc này nhỉ?". Ngô Trung đến gần bắt chuyện
"Ời, ta là con nhà làng chài mà". Nữ gia nhân cầm lấy cần câu của nàng tiểu thư, thực hiện lại động tác kia lần nữa trong khi trả lời.
"Làng chài? Nói vậy tỷ vốn không phải người khu vực gần Vô Thương Thành?". Ngô Trung thắc mắc.
Theo kiến thức địa lý của mình thì trong bán kính ngàn dặm quanh Vô Thương Thành có vài con suối hay vài con sống nhỏ chảy qua, nhưng không có bất cứ con sông nào đủ lớn để sinh sống bằng nghề đánh bắt thuỷ sản.
"Nhạy bén đấy, đúng là ta từ nơi khác đến vì vài lý do cá nhân". Thu Phượng lườm Ngô Trung, rồi trả lời ngắn gọn.
Ngô Trung nghe thế thì cũng không hỏi thêm, tập trung vào việc câu cá. Khi đối phương đã nói "lý do cá nhân" cũng đồng nghĩa với việc không muốn bàn sâu thêm.
...
Một canh giờ trôi qua.
"Chán quá". Trần Thanh Sam ngáp một hơi dài và than thở.
"Câu cá là phải kiên nhẫn mà tiểu thư". Ngọc Hoa ở phía sau, xoa đầu vỗ về.
Vì ngồi quá lâu nên nàng tiểu thư đã ngồi trong lòng của Ngọc Hoa cho đỡ mỏi. Lưng dựa vào tấm thân và đầu của cô bé tựa vào ngực của nàng, cái cảm giác vừa êm vừa mềm vừa đàn hồi khiến cô bé rất dễ chịu. Không ngoa khi nói rằng đây là nơi tạo ra cảm giác hạnh phúc nhất mà mọi người đều muốn trải nghiệm.
"Nhưng muội chán quá. Sao người ta nói đi câu sẽ bắt được những con cá thú vị, mà nãy giờ chẳng có con nào cắn câu". Thanh Sam dường như đã muốn bỏ cuộc, mọi thứ không hề giống như những gì cô bé tưởng tượng.
"Người ta thấy tiểu thư ngây thơ nên trêu đùa rồi". Ngô Trung ngồi chống cằm nói khẽ, sợ tiểu thư nghe thấy sẽ dỗi mình.
Ở bờ kè này trừ nhóm bọn họ ra còn có những người khác câu cá, cho thấy nơi này rất phù hợp chứ không phải vùng nước xấu. Còn vì lý do gì mà cả tiếng không câu được gì thì chịu, không lẽ cả bọn đều xui xẻo đến thế.
Lúc này có một cặp đi ngang qua qua chỗ Ngô Trung, cũng là những người đến đây câu cá như hắn. Chỉ là những người dưng nên hắn không để ý gì, chỉ là hai người họ nói với nhau và có một ý lọt vào tay hắn.
"Lại một buổi trắng tay. Không hiểu sao cả mấy tháng nay đều không có con cá nào".
"Xem ra không phải do xui mà hiện tại vùng biển ở Giang Trà đang có vấn đề". Ngô Trung thở dài, nếu hắn chịu khó hỏi thăm thì đã không phải tốn thời gian ở đây rồi.
"Chúng ta về nào tiểu thư. Tỷ thấy mọi người cũng không câu được gì và bỏ về hết rồi kìa". Ngọc Hoa cũng nghe được cuộc nói chuyện kia, khuyên nhủ cô bé.
Nếu người bản địa cũng bất lực với tình huống này thì người ngoài như bọn họ cố gắng nhiều làm gì nữa. Trần Thanh Sam cũng hiểu nên quyết định về, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc lại. Thanh Sam đang cố gắng thu dây lại, có vẻ lưỡi câu đã mắc vào cái gì đó ở dưới sông.
"A". Đột nhiên dây câu bị kéo căng, vòng dây liên tục xoay và rồi kéo ngã Thanh Sam về phía trước.
Chiếc cần câu cứ thế lê trên nền đất rồi rớt xuống sông, nếu nhìn kĩ hơn nữa thì có thể thấy một cái bóng đen đang di chuyển ra xa.
"Sinh vật gì thế?". Ngô Trung nhìn chằm chằm vào bóng bóng đen, nổi lên sự thắc mắc.
Theo lời của người khác thì nơi này đã không còn con cá nào, vậy cái thứ kia là gì?