Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Thăm Dò

Chương 5: Thăm Dò


“Nhờ ngươi chuyển lời hỏi thăm sức khoẻ Lâm lão sư” Trương Chí Bình nghe Vương Căn là học viên tốt nghiệp Cao Võ, lịch sự đáp trả.

“Thay mặt Lâm lão sư, cảm tạ ngài Trương lão sư” Vương Căn khuôn mặt nhiệt tình.

Là một học viên khoa lịch sử cổ đại, hắn cũng coi Trương Chí Bình trở thành thần tượng số 1.

Lâm lão sư tên đầy đủ Lâm Vãn, giáo khoa khoa lịch sử cổ đại Cao Võ.

Là trong số ít những nhà nghiên cứu cổ văn minh, Trương Chí Bình cùng Lâm Vãn quan hệ không tệ.

“Lâm lão sư nếu biết ngài ở đây sẽ rất tiếc nuối, Lâm lão sư vài hôm trước có lời mời sang Thành phố Biển nghiên cứu di tích” Vương Căn tiếp tục nói.

Thành phố Biển, Hãn Hải Tháp, Nanh Vương.

Lý Minh trong đầu hiện ra những từ ngữ này.

Giống như Thành phố Dung Nham, Thành phố Biển là 1 trong 10 thành phố, cũng có cổ tháp và là lãnh địa của 1 vị Cổ Vương.

Nanh Vương.

Cai ngự biển cả.

“Tất cả di tích cổ trên lục địa theo linh năng khôi phục mà bắt đầu hiện ra trong mắt thế gian, di tích mang theo cơ duyên, đồng thời cũng mang theo hiểm hoạ ngập trời, là di sản của nền văn minh cổ đại, chỉ chúng ta, khó lòng hiểu hết toàn bộ” Trương Chí Bình thở dài.

“Lâm lão sư cũng nói như ngài” Vương Căn gật đầu liên tục.

“Thời gian để chúng ta hiểu biết còn quá ít” Trương Chí Bình nói thêm :”Nhưng chúng ta sẽ hiểu toàn bộ nền văn minh của cổ nhân”

Vương Căn sùng bái, chỉ có Trương lão sư mới dám nói sẽ hiểu hết toàn bộ nền văn minh cổ.

“Vị này là ?” Vương Căn trông thấy Lý Minh phía sau Trương Chí Bình, tò mò hỏi.

“Lý Minh, học đệ của ta, đồng thời sắp tiến vào Cục An Ninh” Lục Siêu giới thiệu.

“Thật trẻ tuổi” Vương Căn tặc lưỡi.

“Sau này đều là đồng nghiệp” Vương Căn nói, đưa cánh tay ra phía trước.

“Hân hạnh làm quen với anh Vương” Lý Minh đưa tay bắt lấy.

Mã Trung, đội trưởng đội đặc biệt Cục An Ninh, có nhiệm vụ khám phá và bảo tồn các di tích cổ.

Mã Trung dáng người rất cao, mặc cảnh phục Cục An Ninh, bên ngoài khoác thêm bộ áo choàng màu đen.

Trông thấy Mã Trung đi tới, đám người xoay sang chào.

Mã Trung dáng người cao hơn Trương Chí Bình một cái đầu.

“Trương lão sư, như thường lệ, lần này cần ngài giám định toà thành cổ này” Mã Trung nói.

“Trương lão sư, đây là mặt nạ phòng độc” Theo phía sau, đội viên đội đặc biệt, Trần Dao Dao, chuyên phụ trách vấn đề sức khoẻ và hậu cần.

Trương Chí Bình nhận lấy mặt nạ, Lý Minh và Lục Siêu cũng nhận lấy.

Trong di tích không ai chắc chắn không tồn tại vi khuẩn.

Một số vi khuẩn thời cổ đại thậm chí tạo thành đại dịch c·hết người.

“Các ngươi hẳn là chưa xâm nhập vào cổ thành” Trương Chí Bình nhìn xem nói.

“Chúng ta đợi ngài tới mới ra quyết định, cổ thành khẳng định tồn tại nguy hiểm, Mã đội trưởng không dám tuỳ tiện hành động” Trần Dao Dao nói.

Dư quang liếc qua Mã Trung.

Mã Trung sắc mặt như thường, nhìn không ra bất kỳ b·iểu t·ình nào.

Ngày trước khi còn chưa trở thành đội trưởng, Mã Trung chỉ là thành viên trong đội đặc biệt, lúc đó cựu đội trưởng ra quyết định thâm nhập di tích.

Cuối cùng, toàn đội chỉ còn mỗi Mã Trung và Trần Quán Âm là còn sống.

Mã Trung trở thành đội trưởng đội đặc biệt, Trần Quán Âm trở thành Phó Cục Cục An Ninh.

Chuyện này trở thành cái gai trong lòng Mã Trung.

Trương Chí Bình nhìn văn tự cổ treo trên tường thành.

“Thành này tên Tự An”

“Cho mở cổng thành đi” Trương Chí Bình nói.

Mã Trung gật đầu, đám người đi tới trước cổng thành.

Vận sức lực, cửa thành chấn động, bụi phủ trên hai cánh cửa đồng loạt rơi xuống.

Cửa thành mở ra, kiến trúc cổ bên trong cổ thành vẫn còn giữ nguyên vẹn.

“Lục soát tất cả ngóc ngách trong cổ thành, thu thập tất cả cổ vật có giá trị” Mã Trung phân phó.

Lý Minh âm thầm vận dụng Tâm Hoả, một đường đi dọc qua các ngôi nhà hai bên đường.

Khi Tâm Hoả chạm vào, linh năng trong kiến trúc cổ bị thiêu đốt chuyển hoá thành linh năng tinh thuần.

Mất đi linh năng uẩn dưỡng, kiến trúc hai bên bắt đầu xuất hiện tình trạng mục rữa.

Lý Minh kinh hãi, nhanh chóng thu hồi Tâm Hoả.

Để cho các kiến trúc sụp đổ, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Các kiến trúc ở đây đã tồn tại quá lâu, linh năng gần như xói mòn hoàn toàn, chỉ đủ để duy trì hình dáng ban đầu.

Có đám người Cục An Ninh bên cạnh, Lý Minh không dám quá trương dương.

“Lý Minh ngươi trở lại” Trương Chí Bình nói.

“Vâng lão sư” Vẫn đang lén lút tìm bảo vật, Lý Minh bị kéo trở về đội ngũ.

“Em trai, ngươi còn nhỏ tuổi như vậy liền vào di tích, không khỏi nguy hiểm quá đi ?” Trần Dao Dao thấy Lý Minh, nhíu mày nói.

Lý Minh trạc tuổi em trai nàng, nhìn một hồi trong lòng nổi cơn quan tâm.

"Chị gái xinh đẹp, ta không sợ” Lý Minh nở nụ cười đáp trả.

“Ta tên Trần Dao Dao, lần sau gọi chị Dao là được, cái gì mà chị gái xinh đẹp” Trần Dao Dao trong lòng nở hoa nói.

Lý Minh đôi mắt tinh khiết, Trần Dao Dao càng nhìn càng thấy ưa thích.

“Chị Dao, đây là lần đầu tiên ta đi vào di tích, những di tích khác cũng đều rộng lớn như vậy sao ?” Lý Minh hỏi.

“Có di tích phạm vi rộng lớn, có di tích phạm vi khá eo hẹp, di tích càng lớn, chứa càng nhiều linh năng, độ nguy hiểm càng lớn” Trần Dao Dao giải thích.

Ý là nói với Lý Minh, di tích lớn đồng nghĩa với việc ẩn chứa độ nguy hiểm cao hơn.

Lý Minh gật đầu.

“Lần trước di tích chúng ta phát hiện là một toà thôn trang, nằm bên kia ngoại ô thành phố, gần với Thành phố Hoa Linh” Trần Dao Dao nói.

“Lần đó có Lâm lão sư theo cùng, Lâm lão sư phát hiện một quặng linh năng bên trong di tích, nhưng đám người Huyết Diện Bang, Hổ Đầu Bang ra tay c·ướp trước một bước, Cục An Ninh chỉ thu được một số văn vật” Trần Dao Dao giọng nói tức tối.

Lý Minh giật mình.

Linh năng trong thiên địa, theo thời gian sẽ cô đọng trở thành linh năng thạch.

Mà địa phương có linh năng nồng đậm bồi dưỡng sẽ trở thành quặng linh năng.

Một khối linh năng thạch đáng giá vạn kim, mà một quặng linh năng càng không để đo điếm được.

Trong thời đại linh năng khôi phục, linh năng thạch quý giá, dùng tiền cũng không đổi được.

Tổ chức nắm giữ quặng linh năng, có thể bồi dưỡng vô số nhân lực.

Cho nên quặng linh năng có giá trị rất lớn trong mắt các tổ chức.

“Thảo nào Trần Quán Âm hiện tại hận không thể ra sức tiêu diệt tam bang tứ phái” Trương Chí Bình chợt ngộ nói.

Trần Dao Dao gật đầu.

Trần Cục Phó lần đó rất tức giận.

“Người tam bang tứ phái sẽ phải trả giá đắt” Lục Siêu phụ hoạ.

Lý Minh âm thầm ghi nhớ tên hai thế lực.

Huyết Diện Bang.

Hổ Đầu Bang.

Lần sau có gặp nhất định đòi lại linh năng thạch.

Ta sắp là người Cục An Ninh, đồ của Cục An Ninh, cũng là của ta.

“Mã đội trưởng, đồ đạc trong vòng ngoại vi cổ thành đã thu nhập hoàn tất” Người Cục An Ninh đem cổ vật đã thu thập báo cáo.

“Báo cáo” Mã Trung nói.

“Những cổ vật này không phải đồ giá trị, vào thời đại đó chỉ xem như vật dụng cá nhân của người dân” Trương Chí Bình nhìn một đống cổ vật nói.

Cổ vật không có giá trị.

“Trương lão sư, tất cả kiến trúc bên ngoài đã được người chúng ta dò xét, hiện tại hay là chuẩn bị tiến vào hành cung đi ?” Mã Trung hỏi.

Trong cổ thành, kiến trúc có giá trị lớn nhất liền là hành cung của vương gia quý tộc xưa, tự nhiên cổ vật quý báu sẽ ở bên trong.

Xác suất lớn là như vậy.

“Trong cổ thành có Thư Quán hay không ?” Trương Chí Bình ngẩng đầu hỏi.

“Thưa Trương lão, bên trong cổ thành có một toà Thư Quán” Người Cục An Ninh nói.

“Đã đi qua hay chưa ?” Trương Chí Bình tiếp tục hỏi.

Một đám người hai mắt nhìn nhau, bọn hắn đều quên mất, hoặc nói là bỏ qua Thư Quán.

“Ngu ngốc, Thư Quán lưu trữ nền văn minh cổ đại, những kiến thức quý giá” Trương Chí Bình mắng mỏ.

Đám người xấu hổ cúi đầu.

“Trương lão sư, hay là chúng ta qua trước Thư Quán” Vương Căn lên tiếng.

“Trước tiên qua Thư Quán” Trương Chí Bình đồng ý.

Mã Trung nhìn cấp dưới của mình xấu hổ cúi đầu, liền thở dài.

Một đám kiến thức ngắn, chỉ biết động tâm trước tục vật.

….

Đồ Thư Quán không lớn không nhỏ.

Trên bảng đề chữ Học Cứu Thiên Nhân.

Đám người nhìn thấy bảng tên liền rung động, một cỗ văn khí thuần chính đến cực hạn phảng phất sống dậy.

“Học Cứu Thiên Nhân, thật khí phách, là người lòng dạ cỡ nào mới đề tên như trên” Trương Chí Bình chấn động.

Toà cổ thành này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng cỗ văn khí kia vẫn tồn tại.

Người đề chữ, thực lực đáng sợ đến dường nào.

Chương 5: Thăm Dò