Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 7: Tự An Quận Chúa

Chương 7: Tự An Quận Chúa


“Cầu mong bọn hắn không nhìn thấy ta” Lý Minh âm thầm cầu khẩn.

Lúc này, Tâm Hoả chưởng khống cơ thể Lý Minh đã đi đến trung tâm đám người.

Lý Minh ngẩng đầu nhìn Tự An Quận Chúa, Tự An Quận Chúa khí thế chính thịnh, một thân nữ khí bừng bừng.

Tâm Hoả muốn đi tới bên cạnh Tự An Quận Chúa.

Nó có cảm giác Tự An Quận Chúa như là thân nhân của mình.

Tự An Quận Chúa bỗng có phát giác, liếc mắt thấy Lý Minh.

Nàng hai hàng chân mày nhíu lại, khuôn mặt nghi hoặc.

“Không xong, nàng để ý ta” Lý Minh nuốt một ngụm nước bọt.

Tự An Quận Chúa chớp mắt xuất hiện trước mặt Lý Minh, cánh tay đưa tới, một cỗ hấp lực xuất hiện, Lý Minh cả người nhào tới.

Lý Minh thấy bản thân không có một tí sức lực chống cự, trong lòng kêu khổ.

Tâm Hoả, ngươi hại c·hết ta.

“Tiên sinh, cầu ngươi cứu hắn” Trương Chí Bình lo lắng hô.

Lục Siêu, Trần Dao Dao, Mã Trung đám người căng thẳng.

“Hắn không có nguy hiểm tính mạng” Liễu Minh chậm rãi nói.

Tự An Quận Chúa đặt tay trên người Lý Minh, tay ngọc khẽ nắn.

“Căn cốt cấu trúc hoàn hảo, duy có khuyết điểm là còn rất yếu ớt, thật lạ, làm sao ngươi linh năng có điểm thân thiết” Tự An Quận Chúa lẩm bẩm.

Linh năng mỗi một người đều có khác biệt, dù là rất nhỏ.

Chẳng hạn như Viêm Vương, linh năng hắn có một cỗ như thiêu đốt, thuần tuý đến cực hạn.

Liễu Minh lúc này truyền âm tới, Tự An Quận Chúa khuôn mặt ngạc nhiên.

Là người tới từ tương lai.

“Linh năng trên người hắn có điểm tương tự Viêm Vương, có lẽ là con cháu của Viêm Vương, nhưng làm sao cũng có một điểm tương tự ta” Tự An Quận Chúa ban đầu còn giải thích được, phía sau lại thấy mê mang.

Không lẽ.

Nàng cùng Viêm Vương kết hôn.

Lý Minh là hậu nhân của nàng cùng Viêm Vương.

Nếu thật là như thế, c·hết cũng được.

Tự An Quận Chúa trong lòng sung sướng nở hoa.

Lý Minh không biết Tự An Quận Chúa suy nghĩ, nếu không hắn cũng phải nói một tiếng.

Mê muội hết thuốc chữa.

“Về sau ta có hay không cùng Viêm Vương kết hôn ? Còn nữa, ngươi có phải hay không là ta cùng Viêm Vương hậu đại ?” Tự An Quận Chúa mong chờ hỏi.

“Cái gì kết hôn ? Ta bao giờ trở thành hậu đại của Viêm Vương ?” Lý Minh ngơ ngác.

Liễu Minh nén cười, Tự An Quận Chúa cảm nhận được Lý Minh khác biệt, hắn cũng cảm giác được.

Bất quá, hắn chắc chắn Lý Minh không phải hậu đại Viêm Vương.

Bởi vì, Viêm Vương tính cách sẽ không lấy vợ.

“Tiền bối, ở thời đại của ta, lịch sử về các ngươi đã thất lạc” Lý Minh lắc đầu nói.

Tự An Quận Chúa hỏi chuyện ngày xưa, đừng nói hắn, cho dù Trương Chí Bình tư lịch lâu năm cũng không biết được.

“Thất lạc rồi sao ?” Tự An Quận Chúa thẫn thờ.

Nói như vậy, hậu nhân sẽ không ai nhớ bọn hắn.

Cho dù ngày hôm nay có vinh quang, tên nhập Thánh Hiền Các.

“Ngươi tên là gì ?” Tự An Quận Chúa hỏi.

“Tiền bối, ta tên Lý Minh” Lý Minh đáp.

Viêm Vương họ Tần, nói như vậy Lý Minh không phải hậu đại bọn hắn.

Nhưng làm sao trên người Lý Minh linh năng lại có điểm tương tự bọn hắn đâu ?

“Ngươi theo ta” Tự An Quận Chúa nắm lấy Lý Minh biến mất.

“Hai người bọn họ đi mất rồi” Đám người Trương Chí Bình nhìn từ đầu đến cuối.

“Đây là cơ duyên của hắn, các ngươi không phải lo lắng hắn gặp nguy hiểm” Liễu Minh chắp tay nói.

“Đi dạo một vòng Thành Tự An đi, có lẽ các ngươi sẽ phát hiện được một chút gì đó” Liễu Minh nói xong lại ngồi xuống một góc trong thư quán, chuẩn bị mài mực viết thư pháp.

“Đa tạ tiên sinh chỉ điểm” Trương Chí Bình dẫn đầu lên tiếng.

Cả đám hiểu ý nhau, mỗi người tản một hướng tìm cơ duyên.

Tất cả đều là Nhân tộc, sẽ không hại nhau.


Lý Minh an tĩnh ngồi trong hành cung.

Tự An Quận Chúa hỏi gì hắn đáp nấy.

Sau một hồi, Tự An Quận Chúa mới ngừng việc tìm hiểu về thế giới tương lai.

"Ở thời đại tiểu bối, linh năng chỉ vừa khôi phục, siêu phàm mới bắt đầu thay thế lực lượng thống trị cũ, tuy nhiên do mới khôi phục, sự hiểu biết về siêu phàm vẫn còn rất nông cạn” Lý Minh nói.

“Ta có thể thấy, không chỉ ngươi, trên người đồng bạn ngươi, linh năng, cường độ cơ thể đều rất nhỏ yếu, so với người Thanh Diệp, yếu hơn rất nhiều” Tự An Quận Chúa gật đầu.

Có lẽ trong tương lai sẽ xảy ra đại kiếp nạn, dẫn đến một đoạn lịch sử huy hoàng thất lạc, linh năng trong thiên địa biến mất.

Cho dù là 10 vị Nhân Vương cũng không thể ngăn cản.

“Ta sẽ bồi dưỡng ngươi” Tự An Quận Chúa bỗng nhiên nói.

Lý Minh giật mình, không hiểu nhìn nàng.

“Để thăm dò chân tướng lịch sử, ngươi cần có thực lực, ta không cam lòng Thanh Diệp bị người đời lãng quên” Tự An Quận Chúa nhìn thẳng hai mắt hắn.

Lý Minh bị nhìn đều có cảm giác khó chịu.

“Nhục thân ngươi so linh năng yếu hơn, thông thường nên bảo trì cân bằng giữa nhục thân và linh năng. Nếu nói nhục thân là tách trà, thì linh năng sẽ là nước trà, tách trà quá nhỏ, nước trà tràn bên ngoài, ngược lại, tách trà quá lớn, liền nước trà lộ ra ít ỏi” Tự An Quận Chúa nói.

Lý Minh gật đầu, đạo lý này hắn hiểu.

Trong người, linh năng so cường độ nhục thân mạnh hơn một ít, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy không thoải mái.

“Giải quyết vấn đề nhục thân không khó” Tự An Quận Chúa búng tay.

Linh năng cuồn cuộn bao quanh Lý Minh.

“Nhục thân ngươi đói khát linh năng, dùng linh năng tẩm bổ nhục thân lớn mạnh, trong lúc hấp thu, đánh bộ quyền pháp này” Tự An Quận Chúa chỉ điểm, tiện tay vứt cho Lý Minh quyển thư tịch.

“Cổ Võ Quyền” Lý Minh nhận lấy thư tịch.

Theo linh năng tràn tới, Tâm Hoả thoả thích thiêu đốt hấp thụ.

Lý Minh hai mắt mê ly, linh năng tự do trong thiên địa theo Tâm Hoả chiết xuất gia nhập nhục thân, như là đói bụng lâu ngày được ăn mỹ vị.

“Mau đánh quyền” Tự An Quận Chúa hô.

Lý Minh quyền pháp hữu lực, quyền quyền phát lực, linh năng trong nhục thân hấp thụ không ngừng tiêu hao, rồi lại bồi bổ nhục thân.

“Mạnh hơn nữa, mỗi một quyền dùng hết sức, quyền pháp nên một quyền phá sơn diệt hải, không gì không đánh tan” Tự An Quận Chúa nói.

Lý Minh vung quyền càng thêm ra sức, mỗi một quyền đều là dùng hết sức.

Trên trán mồ hôi nhiễu giọt, bị linh năng thiêu đốt phừng phực.

Quần áo ướt đẫm mồ hôi, một hồi bốc lên hơi nước.

“Linh năng có thể thiêu đốt, thân thế của ngươi là gì đâu ?” Tự An Quận Chúa nhìn một màn này suy nghĩ.

Hậu đại của Viêm Vương.

Hoặc là tương lai một chuyện đại sự nào đó xảy ra, ta cùng Viêm Vương không thể không lưu lại truyền thừa.

Thật là tò mò.

“Võ học cường thân kiện thể, lần sau nhiều rèn luyện” Tự An Quận Chúa nói.

Bộ này Cổ Võ Quyền, do một vị Bán Vương thời đại nàng sáng tạo, quyền pháp chất phác, thẳng tiến không lùi.

Cực thiện rèn luyện nhục thân.

Có điều, nhục thân có mạnh hơn nữa, cũng bị nàng một đao bổ đôi.

Tự An Quận Chúa đắc ý.

Năm đó Cổ Võ Quyền chủ nhân bị nàng đao bổ thấu xương, phải dâng lên Cổ Võ Quyền mới xin được một mạng.

Đao pháp mạnh nhất, ngươi không thấy Viêm Vương dùng đao.

Cường độ nhục thân tăng lên, tạo thành cân bằng với linh năng.

Dần dần, cả nhục thân và linh năng đều thẳng tắp tiến bộ.

Đạt cấp độ Tinh Thông.

Người thông thường trưởng thành mới đạt cấp độ Tinh Thông.

Thiên tài thì sớm đạt cấp độ Tinh Thông.

Lý Minh gia nhập hàng ngũ thiên tài.


“Đỡ ta một quyền” Mã Trung quát.

Phi thân, một quyền vung thẳng, đối diện, một tên cổ võ sư, hai chân đứng trung bình tấn.

Hai mắt như chuông đồng, đợi Mã Trung quyền kình tới trước.

Mở miệng quát lớn.

“A”

Mã Trung tóc tai dựng ngược, Trần Dao Dao đi theo Mã Trung, dùng hai tay bịt chặt tai.

Quyền đối quyền, Mã Trung lùi 3 bước, cổ võ sư lùi 2 bước.

“Lực lượng của ngươi không tệ” Cổ võ sư nói.

Một tay kéo xuống y phục, lộ ra cơ bắp chắc như đá tảng.

“Tiếp tục” Cổ võ sư khí thế hừng hực.

Cả hai đều là cấp độ Tinh Anh.

Mã Trung quyền kình từng bước bại lui, so khí lực hắn không bằng cổ võ sư.

“Mã đội trưởng, hắn đánh tới” Trần Dao Dao nói.

Mã Trung quyền pháp chợt nhu hoà, nhu hoà lại lộ ra cương mãnh.

Quyền trượt trên cánh tay cổ võ sư, bất chợt bộc phát.

Cổ võ sư bị một quyền bất ngờ đánh trúng, bước chân lùi về sau.

Đầu óc choáng váng.

“Đây là Thế ? Ngươi đã sơ bộ bước vào Cao Thủ” Cổ võ sư nói ra nội tình Mã Trung.

“Không sai” Mã Trung nhếch miệng.

Thế là đặc trưng của cấp độ Cao Thủ.

Không cảm ngộ ra Thế, cả đời không bước vào Cao Thủ.

Chương 7: Tự An Quận Chúa