Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nhất Đạo Triều Thánh
Unknown
Chương 18: Chim thánh tha mạng
Bốn người lập tức như từ địa ngục trượt chân té ngược vào, cả người nằm bẹp trên đất.
Chim nhỏ rỉa rỉa lông cánh, đứng trên xà ngang, cao giọng nói, “Một con khỉ con thôi, mau bái lạy bà cố nội của ngươi đi! Sau đó t·ự s·át chớ làm bẩn tay ta.”
Tam Nhãn Viên sửng sờ một lát, “Chỉ là một con Vân tước bé nhỏ, tu luyện bập bẹ liền bị ngu rồi? Ngươi có biết ta là ai không mà phách lối.”
Bốn người nghe bọn họ nói chuyện muốn hộc máu, con chim nhỏ này quá hay rồi, vừa nói câu đầu kêu vượn tinh bái lạy rồi t·ự s·át.
“Lẹ lên! Chủ nhân ta sắp đến, ta không muốn nhiều lời với ngươi.” Chim nhỏ xanh phách lối vô cùng, nếu không phải bề ngoài to bằng bàn tay, người nghe sợ rằng tin tưởng nó là một con yêu thánh.
“Thé thé, ngươi muốn tìm c·h·ế·t?!”
Tam Nhãn Viên mở miệng to, từ trong miệng như có cơn lốc xoáy nhỏ, nhìn lực gió như muốn hút chim nhỏ tới miệng.
Nhưng cơ thể chim nhỏ cứ đứng bất động, sau đó một cái chân nhấc lên một cái móng chân chỉ thẳng về phía trước.
Từ trên nóc miếu hoang, tụ tập không ít mây đen, trong tâm bão xoay tròn, một luồng sét đánh thẳng vào người Tam Nhãn Viên.
Tam Nhãn Viên thét lên tiếng thé dài, con mắt sau gáy liên tục chớp mắt rồi chìm vào cơ thể Tam Nhãn Viên, nó muốn bật khỏi luồng sét.
Nhưng mà nó không thể đi ra, giống như bị giam cầm, tia sét lại một lần đánh xuống.
“Ta… ta sai rồi, cầu chim thánh tha mạng.” Vượn tinh cố gắng quỳ xuống bái lạy.
Tia sét thứ ba rơi xuống, xuyên qua đầu, vượn tinh nằm bẹp dưới đất.
Sau tiếng nổ này, mây đen tan hết, trời lại trong xanh, bốn người nằm bẹp ở đó như hoá đá.
Chim nhỏ rỉa rỉa lông thờ ơ nhìn xuống dưới, cao giọng nói, “Chủ nhân của ta là quán chủ Ngũ Trang Quán, vừa tới thành Thiên Đăng lập môn hộ, khi ngài đến liền biết điều một chút! Rõ chưa?”
Bốn người ngu ngơ tự nhiên gật đầu không chút suy nghĩ gì.
Nội tâm rất chờ mong được diện kiến chủ nhân của con chim này.
Nhìn hành động g·i·ế·t vượn tinh của chim nhỏ như không đáng kể gì, không biết vị quán chủ kia sẽ như thế nào.
“Vân Loan!”
Kỳ Hoa bước tới, liền sờ vào chiếc đầu nhỏ, “Ngươi bay nhanh như vậy, không chờ ta sao?”
“Chíp chíp”
Bốn người trợn mắt há mồm, vừa rồi thần uy vô cùng, người đàn ông kia chỉ sờ sờ đầu con chim nhỏ, cái mặt hung thần sát thủ vừa rồi liền biến thành bản mặt phê pha kia sao?
Kỳ Hoa vội vàng đi nhanh vào, nhìn một vòng, không thấy Tiết Sương Hoa, chỉ thấy ba người nằm bẹp, một người nữ đã xỉu, hơi lắc đầu rồi phóng ra Kim Sinh Cơ.
Một màn này đập vào trong mắt của Tiết Lãnh Ngân, từ trên nóc nhà xuất hiện một vòng sáng, cả tòa miếu hoang phát ra ánh sáng, bức tượng hư trong miếu từ từ hiện ra một gương mặt hiền từ.
Phổ Hiền Bồ Tát nhẹ nhàng nâng tay, phát ra vô vàn tia sinh cơ từ khắp thiên địa chiếu thẳng lên bốn người nọ.
Kỳ Hoa làm xong liền nhìn giữa toà miếu, cái xác đã cháy đen, ở giữa là một viên yêu đan màu nâu đỏ.
[ Yêu Đan: Tam Nhãn Viên
Tu vi: Thoát Phàm Viên Mãn
Hệ: Cường lực
Hợp thể: Con mắt thứ ba của Tam Nhãn Viên chính là yêu đan, dùng lên pháp bảo, có thể sao chép thuộc tính các hệ, nhưng không vượt qua Thoát Phàm. ]
Ánh sáng nhanh chóng tiêu tan, cả đám ho khan vài tiếng liền tỉnh giấc, trong mắt nhất thời nhìn thấy ảo ảnh của Phổ Hiền bồ tát.
Kỳ Hoa thu lấy viên yêu đan bỏ vào túi áo chuyển vào hệ thống cất giữ.
“Đa tạ các vị thiếu hiệp hợp sức cùng Vân Loan tiêu diệt yêu quái.”
Hắn mặt dày thảo mai, hắn biết Vân Loan đã tiêu diệt Tam Nhãn Viên.
[ Thanh Loan g·i·ế·t c·h·ế·t Tam Nhãn Viên, ban thưởng 130 công đức ]
Kỳ Hoa đỡ bọn người đứng lên, lấy ra một hộp thuốc, vừa lấy thuốc cao bên trong vừa giới thiệu, “Ta là Kỳ Hoa, quán chủ Ngũ Trang Quán, môn phái tại thành Thiên Đăng, vị này các ngươi cũng biết là Tiết Lãnh Ngân, cám ơn bốn vị đã ra sức cho thành Thiên Đăng.”
Bốn người rặn từng chữ, nhỏ giọng trả lời, “Thật ra là Vân Loan đại nhân ra sức, chúng ta không giúp được gì.”
Trong bốn người, người thiếu nữ vừa rồi bị ức h·i·ế·p liền đứng lên, mềm mại giới thiệu, “Bái kiến Kỳ quán chủ, tiểu nữ gọi là Kiếm Thu Thuỷ, ba người này là sư huynh của ta, Lý Bá, Trần Khiết và Hạ Hoài, chúng ta đến từ Ngự Kiếm Sơn Trang.”
“Ồ hoá ra là Kiếm cô nương, Lý thiếu hiệp, Trần thiếu hiệp cùng Hạ thiếu hiệp, không biết bốn vị có nhìn thấy Tiết cô nương không?” Chào hỏi từng người, cũng không quên xem tin tức thông tin bốn người và hỏi mục đích.
Bốn người sau đó chia tay với Kỳ Hoa vội vã quay về môn phái, lần này suýt c·h·ế·t, còn gặp được cao nhân, bọn họ phải lập tức bẩm báo cho các trưởng bối trong Ngự Kiếm Sơn Trang.
Kỳ Hoa nhìn theo Kiếm Thu Thuỷ trong lòng có tính toán một chút, mỉm cười xoay người nhìn Tiết Lãnh Ngân.
“Đi thôi! Đi tới Tam Nhãn Động cứu cháu gái ngươi thôi.”
…
Tiết Thuý Hoa đã hồi phục hoàn toàn, hai bà cháu nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Hoa, liền quỳ xuống bái lạy.
“Nhận được người thành tâm bái lạy, nhận 10 điểm công đức”
Lúc trước bốn người kia quỳ bái hắn cũng nhận được 20 điểm công đức, lần đi này cũng kiếm khá.
“Kỳ quán chủ xin nhận ơn cứu mạng, Tiết Lãnh Ngân này không biết báo đáp ra sao?”
Sau khi đứng lên, như nghĩ ngay đến chuyện gì, không đợi Kỳ Hoa mở lời, “Tiết gia di dân từ thành Thiên Cơ đến đây đã hơn 30 năm, cả gia tộc Tiết gia sống bằng nghề hoa tiêu, nếu Kỳ quán chủ không chê thấp kém, Tiết gia trên dưới 11 người đi ký lệ thuộc với Ngũ Trang Quán trong mười năm, sau mười năm, nếu thấy….”
Kỳ Hoa cũng nghĩ được Tiết Lãnh Ngân sẽ có hành động này, nhưng chỉ mười năm, có vẻ không đủ.
“Mười năm không đủ, hay là trở thành lệ thuộc Ngũ Trang Quán luôn, Ngũ Trang Quán chúng ta hiện tại đã cắm rễ thành Thiên Đăng, có Chu thị, có thành chủ, hiện giờ rất thích hợp có thêm một gia tộc hoa tiêu như các ngươi, Tiết gia chủ cảm thấy sao?”
Trước khi tới miếu hoang, la bàn chỉ nam sao biển kia chỉ đến hai vị trí, một là miếu hoang, hai là Tam Nhãn Động kia.
Để tránh mất thời gian, Kỳ Hoa dùng thần kỹ Bách Điểu Triều Phụng, một màn này khiến Tiết Lãnh Ngân rung động.
Tiết Lãnh Ngân làm hoa tiêu cả đời, cũng chưa từng thấy cảnh tượng hàng trăm con chim bay ngập trời, xa xa còn thấy mấy loài chim to khủng bố.
Nhất là cảnh Vân Loan to lớn, hai cánh tỏa ra thất thải hào quang, đáp xuống thu hình lại, còn tạo ra thanh thế lớn như vậy.
“Ba mươi năm qua, Tiết gia thật sự chưa từng nghĩ lệ thuộc thế lực nào, nếu như Kỳ quán chủ cảm thấy năng lực của chúng ta không tệ, điều này cũng có thể, bất quá…” Tiết Lãnh Ngân như có điều gì trong lòng.
“Chuyện về công pháp kia chủ tu cho nữ, lại không hoàn chỉnh sao?”
Tiết Lãnh Ngân hết hồn, khom người: “Chuyện này kể ra cũng dài dòng…”
Thì ra, Tiết gia hơn ba mươi năm trước từng kết hợp công pháp với Cù gia, hai nhà thông hôn nhưng cuối cùng Cù gia đã lấy luôn công pháp mới, và truy sát Tiết gia, cả nhà Tiết gia chạy loạn, bị tách nhau ra, và hiện tại tâm nguyện của Tiết Lãnh Ngân chỉ có một, lấy lại công pháp hoàn chỉnh và cứu toàn bộ người nhà Tiết gia.