0
Vì phải cố tập 18 động tác kia, thể lực của Khang Huy đã tiêu tốn hết 7-8 phần rồi. Rồi lại thêm cái cảnh thần kinh căng thẳng cực độ nữa chứ! Cả thân và tâm đều đang muốn gục ngã.
Khang Huy chẳng thể làm gì khác hơn là cứ thế nằm ra rồi ngủ. Mà lần này hắn lại ngủ quên mất tiêu. Ngủ ngon lành cho tới lúc bị bụng réo. Vì cảm giác đói bụng thật khó mà chịu được! Hắn quá là ghét cái cảm giác đó, chắc có lẽ nó đã trở thành nỗi ám ảnh hồi xưa đi lang thang của hắn.
Khang Huy cũng không hề kén chọn thức ăn. Chỉ cần đủ no bụng là được. Mở cái tủ thức ăn ra thì một luồng khí lạnh lập tức xông vào mặt. Ở chính giữa tủ là một tấm thẻ giúp làm lạnh thức ăn, cứ vậy mà có thể bảo quản thức ăn tươi mới được lâu. Loại thẻ này có giá không đắt mà lại rất tốn năng lượng.
Giống với cái thẻ giữ lạnh kia thì còn có mấy loại như là thẻ giữ nhiệt, mấy cái nồi cơm... Những loại thẻ như vậy tuy chỉ là loại một hai, nhưng lại là một phần chẳng thể thiếu được của những người dân thường. Chúng có thể được sản xuất hàng loạt, điều đó cũng giúp giá của chúng ngày càng rẻ hơn.
Thẻ bài cấp thấp đang len lỏi vào từng khía cạnh cuộc sống thường nhật của người dân. Trong thế giới thẻ bài thì ai cũng công nhận, rằng có hai bậc thầy đó là Lê Trọng Hưng và Huỳnh Vinh. Nếu Lê Trọng Hưng đưa ra lý thuyết và làm ra những thẻ năng lượng hay thẻ ảo ảnh thì Huỳnh Vinh lại càng đẩy thẻ ảo ảnh lên một tầm cao mới. Mà còn sáng tạo ra những thẻ có phong cách khác biệt hẳn so với của Lê Trọng Hưng.
Cả hai đều là những bậc thầy mà ai ai cũng phải ngước nhìn.
Nhưng trong cuộc đời thì vẫn luôn có một người xuất sắc. Bằng một cách thức khác, một con người tản ra ánh hào quang rực rỡ không ai sánh bằng. Và đó là người mà được xưng tụng là người gần gũi nhất với hai vị tổ sư này - Lạc Tề! Tuy những ghi chép về Lạc Tề thì lại có phần hơi mờ nhạt. Nhưng con người ấy đã làm thay đổi cả một thế giới thẻ bài. Ông dành cả cuộc đời của mình chỉ để nghiên cứu về việc đưa thẻ bài vào cuộc sống người dân. Biết bao loại thẻ mà xưa kia chẳng ai được dùng, nhờ có ông mà tất cả mọi người ai cũng có cơ hội tiếp cận.
Nồi giữ ấm, tủ lạnh, xe bay....
Những phát minh của ông tràn đầy trí tuệ, tận dụng hết được những ưu điểm của thẻ một, thẻ hai. Vì vậy mà cuộc sống của con người đã được thay đổi chóng mặt. Nhờ ông mà đời sống của mấy người làm thẻ cấp thấp đã được cải thiện không ít. Đồng thời mang lại cả tiền bạc. Ở khía cạnh kinh doanh thì ông có thể nói là có trí tuệ trời cho. Gia tộc của Lạc Tề cho đến bây giờ, vẫn luôn nằm trong top những nhà giàu có nhất của Liên Bang Thái Bình.
Lạc Tề là một nhân vật đầy tranh cãi, và trong mắt những người thợ thẻ chính thống thì ông chẳng khác gì kẻ ăn không ngồi rồi. Khi xưa Huỳnh Vinh từng châm chọc ông "Toàn thân toàn mùi tiền!". Nhưng với rất nhiều người, thì ông chính là một thiên tài. Một thiên tài đặc biệt. Mà với Khang Huy cũng thế.
Phá tan đi những luật lệ thông thường, chẳng phải ai cũng có thể làm được.
Vừa gặm bánh mì, vừa nhìn ngắm tấm thẻ thần bí. Tất cả mọi thứ ở cái thẻ đó thì vẫn mờ ảo y như trước. Khang Huy vẫn muốn tìm ra lời giải đáp, nhưng có vẻ bất lực rồi. Hắn đã muốn dựa vào thẻ năng lượng cấp ba mà lần ra manh mối của cái tấm thẻ quỷ quái này nhưng có vẻ mọi thứ không được suôn sẻ cho lắm.
Cái ảo ảnh bên trong giống như là thật, nó như cắt đứt mọi liên kết giữa hắn và thế giới bên ngoài. Cũng tại nó mà Khang Huy chút xíu nữa thì tìm không ra đường về. Mà cũng nhờ nó mà cảm xúc trong hắn đang trào dâng một cách mạnh mẽ.
Hóa ra cái ảo giác mà mình tưởng là đơn giản vậy mà làm tới mức đó được cơ đấy!
Nghĩ đến cái thứ thẻ ảo ảnh mà mình muốn làm, thì Khang Huy cũng chỉ biết cười thầm vào mặt mình, bản thân quả thật còn quá non. Nhưng cái thất bại này thì chỉ kéo dài được trong chốc lát, hắn tin rằng làm ra được thẻ ảo ảnh đó, chỉ là một vài người. Nói cách khác đó là một sự cổ vũ vô cùng to lớn. Thẻ ảo ảnh. thứ thẻ truyền thống của Liên Bang Thái Bình quả nhiên quá lợi hại!
Cứ thế gặm bánh mì một cách vô thức. Đầu thì vẫn đang nghĩ về những động tác quái dị. Bản thân những động tác này cũng chẳng mang chút t·ấn c·ông nào cả, nhưng khi lang thang Khang Huy đánh nhau cũng như cơm bữa. Có thể xem là người lão luyện. Nên nhìn cái động tác đó, cũng đủ để hắn biết là chẳng dùng vào việc gì đánh nhau cả.
Càng nghĩ, nó lại càng giống một bài thể dục thì hơn.
Nhưng chỉ vì một bài thể dục mà phải bỏ công chế tạo ra một tấm thẻ cao cấp như thế? Với suy nghĩ đó, Khang Huy tự cảm thấy mình đúng là hoang tưởng!
Khi nhớ đến lúc làm xong những động tác đó thì con rối lại mờ dần đi, hắn lại nghĩ đến phán đoán của bản thân khi đó, có lẽ đây chỉ là bước đầu tiên thôi!
Đúng là vậy! Là bước đầu tiên! Khang Huy lại nhớ đến cái giọng nói già nua đã nói: "Bước đầu tiên xin mời hoàn thành 18 động tác sau đây!". Có lẽ sẽ còn nhiều bí ẩn khác đằng sau nó.
Chắc tại mình tự hù dọa mình mà thôi, một chuyện đơn giản như thế mà cũng suy diễn đủ đường, trong lòng Khang Huy có chút tự trách. Mọi thứ lại sáng tỏ trong đầu.
Vậy là Khang Huy lại tìm được mục tiêu cho bản thân rồi! Một là giải mã hết cái bí ẩn của tấm thẻ này. Và hai là nâng cao kỹ năng làm thẻ ảo ảnh của bản thân. Cái không gian ảo ảnh kia đã vượt qua nhận thức của hắn, khiến cho hắn cảm thấy rất thích thú. Vì trong thời gian ngắn không thể làm ra thẻ ảo ảnh cấp ba thì hắn sẽ bắt đầu nâng cấp những tấm thẻ của mình càng ngày càng giống thật hơn, như là không gian ở trong tấm thẻ kia vậy.
Nhưng hằng ngày vẫn phải làm ra những thẻ năng lượng cấp một. Để còn nuôi thân nữa chứ. Trong thời gian vừa qua tiền cũng đi đằng gió cả rồi, mà toàn là do hắn "ném qua cửa sổ" chứ.
Vừa nhai miếng bánh mì, đầu thì Khang Huy lại sắp xếp những công việc mà hắn sẽ phải làm sau này. Đặt tấm kế hoạch mới toanh lên tường, hắn gật đầu một cách đầy mãn nguyện.
Cuộc sống đối với hắn mà nói thì cũng không khác gì so với mọi ngày, những việc xảy ra thì cũng có chút đỉnh nhưng đa phần vẫn rất là đơn giản. Điều duy nhất khiến hắn vừa vui lại vừa sợ, chính là cái việc chế thẻ năng lượng của mình. Sao mà dạo này nhanh một cách lạ lùng. Không biết có phải là do vừa học được cách sử dụng cảm giác không, nhưng hiện tại làm cái thẻ năng lượng thì quá ư là dễ dàng. Việc đó giúp hắn có nhiều thời gian hơn cho 2 việc kia trong kế hoạch.
Có điều hai việc kia thì tiến triển rất là chậm chạp. Với 18 động tác kia, thì giờ Khang Huy chỉ mới có thể thực hiện được một nửa. Vì 18 động tác kia đòi hỏi phải có một nền tảng thể lực tốt, cả về sức bền, độ mềm dẻo lẫn tốc độ phản xạ, những động tác này, hắn tập đi tập lại cả ngày cũng không xong, nhưng nó đã giúp cho thể lực của hắn cũng được cải thiện đáng kể, coi như là cũng có một chút lợi ích.
Còn cái việc mà cải tiến thẻ ảo ảnh kia thì càng chậm chạp. Muốn cho nó ảo đến độ không thể phân biệt được thì còn cần rất nhiều thời gian. Điều này cũng chẳng vội được. Hắn biết nó cũng cần một quá trình mà, có gấp gáp cũng chẳng ích gì.
Nạp hết những thẻ năng lượng vừa mới làm xong vào túi, Khang Huy lại đến tiệm tạp hóa của chú Ba.
Nhìn vẻ mặt có phần mệt mỏi của chú, nhưng khi thấy Khang Huy chú lại nở một nụ cười: "Tiểu Huy, dạo này chẳng thấy con tới, con đang bận việc gì sao?" Vừa dứt lời thì chú lại ho sù sụ.
“Chú Ba, chú không sao chứ?” Khang Huy hiện vẻ ân cần, chú Ba là một trong số ít những người thực sự quan tâm tới hắn.
Chú Ba thở không ra hơi, cố cười: " Yên tâm, không sao đâu. Có thể là bị cảm thôi mà. Cơ mà ta già rồi nên càng dẻo dai hơn đó. Còn con sao rồi? Chẳng thấy con mang thẻ tới, làm ta cũng lo cho con một chút”.
Nhìn sắc mặt xanh xao của chú Ba, chẳng hiểu sao, mũi Khang Huy lại đau nhói. Khó nhọc cười: “Có chuyện gì mà con lại bị chứ? Dạo gần đây con đang học cách chế tạo thẻ ảo ảnh nên phải chậm trễ một chút”.
"À, học xong chưa vậy?". Chú Ba hứng thú hỏi.
Khang Huy gật đầu: "Dạ rồi, chỉ mới có cấp một và cấp hai thôi".
“Ha, ta đã đoán thế nào Tiểu Huy nhà ta cũng làm được mà! Con thông minh chăm chỉ như vậy nhất định sẽ thành tài”. Chú Ba mừng lắm. Hệt như nghe tin con cháu của mình làm nên chuyện gì đó, vừa nói xong, chú lại ho liên tục.
Khang Huy đầy lo lắng mà nhìn chú, cũng chẳng biết nói gì cho phải.
Đến khi hết ho thì mặt chú đã đỏ bừng, chú lại cười: “Tiểu Huy cứ phải cố lên nha, ta vẫn muốn có một cái bảng quảng cáo ảo ảnh. À tốt nhất là có cái hình đóa hoa thanh lan. Đó là đặc sản ở quê ta đấy”. Ánh mắt của chú dâng lên nỗi nhớ quê tha thiết.
"Dạ". Khang Huy hết sức gật đầu.
Bước ra khỏi tiệm tạp hóa của chú Ba, lòng của Khang Huy có chút nặng nề.
“Huynh đệ”. Một giọng nói bỗng vang lên. Khang Huy quay lại. Chỉ thấy một thanh niên mặc bộ đồ lòe loẹt đang chạy đến chỗ hắn.
Đây chính là Lê Tùng, người đã từng lang thang với Khang Huy trước đây. Về sau được người ta nhận nuôi. Quan hệ của cả hai rất là tốt, và có thể xem là người bạn duy nhất của hắn. Khi mà gia cảnh nhà của Lê Tùng còn khá thì thi thoảng Lê Tùng lại còn giúp đỡ cho Khang Huy một chút. Cho đến tận khi, tai họa từ trên trời giáng xuống. Bố mẹ nuôi mất hết, Lê Tùng không còn cách nào khác, lại tiếp tục cuộc sống nay đây mai đó. Hồi trước vì chữ "Huy" ở tên hắn, mà Lê Tùng nhất quyết gọi hắn là "huynh đệ".
Áo sơ mi hoa lá cành rộng thùng thình. Tóc tai thì lại như tổ quạ. Hai tai thì lại mang hai cái vòng kim loại to đùng, mà chân thì lại đi dép lào, và dơ bẩn. "Hôm nay cậu định phá cách hả?" Khang Huy thoáng nghĩ khi nhìn bạn.
Hắn dừng bước, chờ Lê Tùng lại gần.
"Ơi cha mẹ ơi, sao lại có thể gặp cậu ngoài đường thế này, là do mình hoa mắt hay đời có biến vậy?" Lê Tùng nói một cách vô cùng cường điệu.
"Đi bán thẻ năng lượng" Hai người quá quen thuộc nên Khang Huy cũng không thích nói thừa làm gì.
Lê Tùng gật gù, ra chiều đã hiểu, hắn quá là rõ bạn mình: "Đúng rồi, chứ nếu cậu đi dạo ngoài đường thì có khi mặt trời mọc đằng tây ấy chứ. Mà thôi mà, gần đây tớ cũng tìm được một công việc".
"Công việc gì vậy?" Khang Huy hiếu kỳ hỏi. Cha mẹ nuôi của Lê Tùng cũng đối xử tốt với cậu lắm. Lại còn cho đi học. Đó là thứ mà Khang Huy hằng mong ước. Nhưng ai có ngờ lại tai họa lại ập xuống một cách vô tình như thế. Thế mà bố mẹ cậu ta đã ra đi một cách đột ngột trong một vụ t·ai n·ạn giao thông. Nền kinh tế của gia đình coi như là mất hết. Mà Lê Tùng đành phải bỏ học giữa chừng. hồi đó Khang Huy cũng muốn giúp bạn một tay, nhưng Lê Tùng một mực không đồng ý. Khang Huy biết, người có số phận như họ thì tự trọng mạnh mẽ hơn người khác nhiều.
Lê Tùng không ngừng cố gắng tìm việc. Nhưng gần đây Khang Huy bận rộn luyện tập. cũng như chìm đắm trong thế giới của thẻ ảo ảnh và những thẻ thần bí nên cũng chẳng có thời gian mà quan tâm đến chuyện người bạn của mình.
"Tớ làm ở một công ty sản xuât thẻ phim nhỏ, chủ yếu là làm biên kịch với vài ba công việc vặt".
"Sản xuất thẻ phim?" Khang Huy cũng hiểu được mấy cái thẻ phim kia là cái gì. Nó được làm bằng cách sử dụng những thẻ ảo ảnh để tạo ra các hình ảnh chuyển động, diễn tả lại một câu chuyện. Mà một bộ thẻ phim thì, tùy vào độ dài ngắn mà quyết định lượng thẻ. Thông thường là cần tầm 20 đến 25 thẻ. Và những nhân vật hoặc những con vật ở trong mấy bộ thẻ kia thì đa số đều rất đáng yêu. Mà nó cũng trở thành thứ được rất nhiều người thích.