0
Tào Hồng đang ngồi ngay ngắn ở dãy ghế cuối cùng, chợt quay sang Tống Đình Uy, người đang ngồi thẳng lưng như tượng bên cạnh, trêu chọc:
“Ê, kìa, bộ cậu cũng bắt đầu thích mấy cái thứ phim ảnh này hồi nào vậy?”.
Tống Đình Uy chẳng thèm liếc cậu một cái, lắc đầu đáp gọn lỏn:
“Không có.”
“Ủa chứ sao hồi nãy mình thấy cậu xem chăm chú dữ vậy ta?” Tào Hồng khó hiểu ra mặt, tỏ vẻ hoang mang.
Tống Đình Uy vẫn thản nhiên đáp:
“Làm một việc, không chỉ cần quan tâm tới cái vỏ, mà khi cái vỏ nó còn chưa xong, thì những chuyện khác có khi còn tệ hơn nữa ấy chứ”.
Tào Hồng nghe thế thì lập tức xua tay:
"Ôi dào, bớt cái vụ đạo lý làm người đó giùm cái, vừa thôi ông ạ!"
" Mà này! Cậu mà cũng có hứng với phim à, nếu muốn thì mua vài ba cái đĩa về mà xem chứ cần gì kéo mình đến đây cho mệt xác." Hắn không quên vừa than vãn, vừa ngáp một hơi dài.
Tống Đình Uy như không nghe thấy, chỉ hờ hững đáp lại:
“Mình đến đây là vì ngắm gái.”
"Gì!? Ngắm ai!!?"
Tào Hồng nghe xong thì trố mắt kinh ngạc.
Tống Đình Uy chẳng có chút gì lúng túng, đáp lại một cách tỉnh bơ:
"Mỹ nữ."
Tào Hồng nghe xong thì cứ y như hóa đá, một hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, miệng thì lảm nhảm như vừa nghe được cái tin sốt dẻo:"Hả??.. Mỹ... Nguyễn Mỹ?? Mịa ơi !? Ông đây, cũng đã đến lúc không còn ai hiểu ra được nữa rồi. Thấy ghê thật!"
Nhìn cái vẻ mặt đầy kinh ngạc của bạn mình thì Tống Đình Uy cũng không thèm để ý, liền thêm một câu:
“Mình nghe nói dạo này Huy Hoàng cũng để ý đến Mỹ”.
Câu nói đó, còn hơn là cho một quả tạ ngàn cân lên đầu của Tào Hồng, khiến cậu bỗng đứng hình ra tại chỗ.
"Cậu... cậu làm sao mà biết cái đám tin xàm xí đó hay vậy?!" Vừa hoang mang vừa lo lắng hỏi,
Đến lúc này, Tào Hồng mới nhận ra là cái ánh mắt của Tống Đình Uy cứ y như đang nhìn một đứa trẻ ngốc vậy. Thì ra bạn mình, vẫn đang khinh bỉ mình hết sức.
Nói mới để ý, đây không phải là lần đầu tiên mà hắn làm mình nhục như thế này, trong đầu cậu bắt đầu hiện ra lại hàng loạt các thứ quá khứ nhức nhối.
Từ hồi nhỏ bị lừa hết quà bánh, lại còn b·ị c·ướp hết mấy cái món đồ chơi xịn sò mà có mơ cũng không thấy. Cho tới lớn thì khi đụng độ tên này lần nào là coi như lần đó bị táng cả một trận cho thân tàn ma dại mà không làm được gì hơn ngoài sự bất lực đến tột cùng.
Càng nhớ cậu càng có cái cảm giác bản thân sắp ngất đi. Vì hắn biết, ai mà dám lôi một loạt điều bí ẩn vừa rồi để đùa cợt thì chỉ có một con người quái gở kia thôi.
Hóa ra là cái thứ đó có tay trong ở mấy nơi bí mật của trường này chứ chẳng phải cái gì là cao siêu hết. Đúng là thấy người mà nản lòng.
“Ủa mà sao cậu cứ thích xen vào chuyện người khác vậy hả?”
Tào Hồng tò mò dò hỏi bạn, dù gì thì vẫn cố mà gồng lên xem thử mình cũng hiểu ít nhiều đó chứ, và rồi sau đó sẽ có cái gì để mà phản bác lại tên này mới được.
“Chớ sao giờ? Sao cậu cứ phải nghiêm trọng làm gì với một tên hay nhúng mũi như mình?’’
Thì dĩ nhiên, câu nói này hoàn toàn làm cái sự chuẩn bị cho có một chút bản lĩnh của hắn bay biến vào hư không cả. Mà còn gì nhục nhã hơn là bị chính bạn mình dùng chuyện người mà đâm lại mình như cái gai đang cắm chặt trong họng, khó nuốt đến muốn ngất xỉu đi mất.
Cậu ta như bị đơ cả người lại vậy. Thấy vậy, Tống Đình Uy liền cầm cái quyển sách to cồ càng mà ai ai cũng biết mà chẳng ai hiểu (thì cứ cái loại nhìn một lượt cái là ngáp dài thế thì còn nói làm cái gì chứ) có tên gọi Thẻ Bài Lý Luận Tổng Hợp dường như làm ngơ trước sự tồn tại của Tào Hồng và lại tiếp tục lải nhải.
"Căn cứ theo thông báo mới nhất của nhà trường, để đón tiếp phái đoàn từ Tinh Hoa học phủ thì trường cấm tuyệt đối không được xảy ra những chuyện đáng tiếc! Bản thân là một trong những thành viên trong hội kỉ luật thì dĩ nhiên là mình sẽ phải hoàn thành tốt vai trò mà mình được giao."
"Với tư cách cá nhân mà nói thì dạo này đám bạn của cái tên Hoàng gì đó, hình như hơi bị mạnh bạo quá, mình cũng phải tự thân xem xét thế nào mà xử lí cho tốt đẹp mọi việc".
Và hắn còn kết lại một câu ngon ơ:
"Thực tế thì chuyện nhà trường kêu mình là chuyện phụ thôi!" làm cho ai cũng thấy hắn đang nói rất chi là nghiêm túc nhưng sao cứ có gì đó mà sai sai ở đâu vậy!?
Nghe xong, thì đầu óc của Tào Hồng cũng phải loay hoay hồi lâu để sắp xếp, rồi hắn chợt òa lên đầy bất ngờ:
“Hóa ra là vậy đó à… làm hết cả hồn, bộ không thể nói chuyện dễ hiểu hơn hay sao!!’’
Lòng tự ái của cậu cũng tự dưng lên cao, "thì ai dè chuyện cũng chỉ là cái trò tầm xàm ba lăng nhăng thế thôi mà."
"Cái loại việc dở hơi này thì sao phải kéo mình đi cùng vậy?"
Nghe xong câu hỏi thì Tống Đình Uy liền ném ngay cho Tào Hồng một ánh mắt khinh bỉ đầy thâm sâu rồi nhỏ nhẹ trả lời:" Đánh nhau!".
Thì đó! báo quá ba đúng là chẳng nói được câu nào nó lọt vào tai cả! Hắn lại ngán ngẩm thở dài.
Lâu nay cậu vốn cũng có biết đâu, trong một cái trường xập xệ này mà ai ai cũng phải thấy bất lực, vậy thì nói làm gì, có hơn gì là bỏ công mà vẫn hoàn cái công sức đấy đâu cơ chứ.
Học viên ở Đại Học Đông Phương thì lại khác, họ không có gì ngoài cái việc mà cố thể hiện mấy cái vai cao đạo đức để mà thỏa mãn bản thân vậy đó! Trường có những quy tắc ngầm riêng để mà tụi kia ai có quyền ai không.
Bởi cái tư tưởng tự do quá mức đó, lại còn được một vài ba ông có máu mặt chống lưng ở bên sau lưng thì cái đám như con sâu làm rầu nồi canh cũng mọc lên như nấm.
Chắc có lẽ do mấy cái trường có truyền thống gia thế nó cũng có chút phần như vậy thì phải. Nên cái chuyện bọn nó đụng độ như ăn cơm bữa vậy, có ai vào đó mà cũng thấy như người ở một hành tinh khác mất rồi.
Mà ở trường thì biết bao chuyện xảy ra nhưng vẫn cứ giữ cái mác thanh liêm và hòa hảo khiến cái tình hình cũng cứ rối tung lên. Ai có hơi bị khờ khờ là coi như số mình tự định hết rồi.
Vì những lý do như vậy, Tống Đình Uy cũng lỡ trở thành người của hội kỉ luật lúc nào chẳng hay. Không cần có thân hình vạm vỡ mà Tống Đình Uy chỉ được cái là giỏi giang ở cái khoản mà ai ai cũng khinh ghét: lý luận.
Cũng nhờ có tài hùng biện mà hắn nghiễm nhiên chiếm được một chân trong hội. Thử hỏi coi được cái lợi gì đâu cơ chứ! Có ăn hết thì đến cuối cùng vẫn còn cái hóc.
Và hắn vẫn còn đó cả mấy mối thù với cái lũ vừa lười vừa hách dịch ở trong trường nên cậu liền dắt theo về một đám cao thủ.
Chỉ vì khi xưa có ai chả bảo rằng cái tay làm thẻ như mình mà có béo gì được mà lăng xăng ở trong trường, vậy nên hắn bắt buộc phải cho đám này thấy một chút lực chiến.
Mà cái nhóm mà người thường ai thấy cũng hết hồn đó, lại cũng đều là người của nhà Tống Gia cả, được cái là toàn người có lý tưởng cao cả hết cỡ nên cứ gật đầu ngay tắp lự, y như ma xui quỷ khiến!
Chỉ có điều người thì hiền, con lại còn ngơ như nai tơ nữa chứ! Đúng là đáng lo thật mà.
Và cứ thể, mọi thứ rối tung cả lên, các tên hay cậy quyền hống hách bỗng im bặt như tò vôi, người dân thì lại ra vẻ là mình đúng mực.
Từ một tên làm thẻ bỗng dưng Tống Đình Uy có trong tay một cái danh sách những việc không nên mà bất cứ học viên nào cũng đều biết rõ mồn một. Rồi nhờ vào thế mà hắn muốn cho ai sống ai c·hết đều dễ như trở bàn tay cả!
Ai rồi cũng phải chào thua cái tay chuyên dùng bút như đao của cậu ấy cả thôi.
"À mà thôi thì kể dài làm gì cho mệt!" Vừa nói cậu vừa gác sách lên để cho hai tay có thể thở và ngẫm xem có điều gì hay ho mà suy luận một chút để có thể đưa ra kế sách thật hoàn hảo cho cái trận chiến trong tương lai!
Tống Đình Uy vừa kết thúc chuỗi tư duy đó cũng chính là khi Lão Thư vừa dứt lời:
“Thôi thì cái số của mình chắc chỉ ở nhà mãi được quá!”. Hắn chậc lưỡi đầy nuối tiếc mà than một câu.
Trong một khoảng không gian im lặng như tờ thì ngay ở phía trước cái lớp học kia tự nhiên vang lên một tiếng hét thật là thất thanh.
“Tụi bây muốn làm gì!? Lũ lưu manh!!!”.
Chưa để ai kịp phản ứng thì một loạt tiếng cười lớn vang lên làm náo động hết cả phòng học.
“Ơi trời đất, gái đẹp đừng có mà vu oan cho chúng tôi đó nghen. Ai đời bọn này đi làm lưu manh bao giờ!" Vừa nói chuyện mà vừa không quên cái tính vô lại.
Và ai mà nghe không ra thì kẻ này quả thật đã đạt cảnh giới mặt dày rồi chứ chả đùa.
Ngay sau đó, thì cái đám người kia nó cũng vừa vỗ tay, vừa hú hét y như đám người man rợ thấy gái lạ trong phim.
Hóa ra thì người gây sự cũng chính là Hoàng Huy, đúng cái dạng công tử chỉ biết ỷ giàu ăn chơi đó chứ chả ai vào đấy.
Mà đám đằng trước kia thì chưa hết la hét thì bỗng cái bầu không khí cũng y như sắp bị nhấn chìm.
Và hai con người đang ngơ ngác ngoài cửa là Khang Huy và Lê Tùng bỗng giật thót mình, cả cơ thể cứ như bị ma trói, bất động hết cả.
"Cái giọng này quen quá!?" Khang Huy thầm nghĩ trong lòng.