Chứng kiến hành động của Huy Hoàng, Tống Đình Uy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ nhàn nhạt cất tiếng: “Xem ra ngươi muốn đánh một trận rồi.”
“Hắc, đại danh Tống huynh hiển nhiên như sấm bên tai, bất quá tiểu đệ cũng không muốn đến phòng kỷ luật, lần này chỉ đành đắc tội.” Huy Hoàng mặt ngoài thì cười nhưng trong lòng mắng thầm.
Tống Đình Uy không nói gì thêm, lùi ra sau một bước, vẻ mặt vẫn như cũ rất bình tĩnh, chỉ có trong mắt ý lạnh chợt lóe rồi biến mất.
Lúc này, Tào Hồng cũng có nỗi khổ khó nói. Bên người Huy Hoàng có một tên cực kì lợi hại, không hề dưới hắn.
Qua lần giao thủ vừa rồi, Tào Hồng liền biết mình đã đụng phải cao thủ. Chiến sĩ đều phải rèn luyện cảm giác, chiến sĩ càng lợi hại thì cảm giác cũng càng cao, điều này khiến bọn họ đối với đồng loại có trực giác cực kì n·hạy c·ảm.
Mà như chiến sĩ của Chùa Khổ Tịch, về mặt này lại càng khiến người khác sợ hãi, nghe nói bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể hiểu rõ thực lực của đối phương.
Số lượng học viên tại Chùa Khổ Tịch là ít nhất trong sáu học phủ lớn, bình thường rất ít khi gặp được, cho nên lời đồn này cũng khó biết thật giả.
Nhưng tên chiến sĩ bên cạnh Huy Hoàng lại mang đến cảm giác nguy hiểm rất mạnh mẽ cho Tào Hồng. Dù vừa rồi hai người chỉ v·a c·hạm trong khoảnh khắc, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ để hắn phán đoán ra được.
Do đó hắn cũng không đủ lực để hỗ trợ những người khác. Tống Đình Uy thì hắn không lo lắng, ở trường này còn chưa có ai dám làm hại đến một cọng tóc của hắn.
Hắn tin chắc, Huy Hoàng dù lớn gan nhưng cũng biết suy tính thiệt hơn trong đó. Cho nên chắc chắn hắn sẽ không đụng đến Tống Đình Uy. Tào Hồng lo lắng là hai tên học viên cùng Nguyễn Mỹ trong phòng học.
Mặc dù tên chiến sĩ lợi hại kia bị hắn ngăn cản, nhưng đám ăn chơi bên Huy Hoàng người đông thế mạnh. Mà nhìn qua thể hình hai tên học viên kia thì sợ rằng cũng không có bao nhiêu sức lực.
Khang Huy bước lên một bước, che chở Nguyễn Mỹ ở phía sau, tay kia cầm một cái ghế dài.
Lê Tùng cũng thầm hiểu ý, rất thản nhiên cầm lấy một cái ghế.
Thế giới của trẻ lang thang rất tàn khốc, có thể sống sót đến giờ, nếu như còn chưa trải qua đánh lộn, như vậy đúng là đang kể chuyện cổ tích ngàn lẻ một đêm.
Mặc kệ là đấu tay đôi hay quần đấu. Những tên côn đồ đầu đường xó chợ trước kia đều là đối thủ của hai người. Về mặt này, bọn họ có kinh nghiệm rất phong phú.
Mỗi người cầm trên tay một cái ghế, một cỗ khí thế hung hãn đột nhiên phát ra.
Lê Tùng cắn môi, sắc mặt bẳt đầu trở nên dữ tợn. Khang Huy dù không có thay đổi gì, nhưng ý lạnh trong mắt cũng bắn ra bốn phía.
Căn bản không cần nói với nhau lời nào, hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Tiên hạ thủ vi cường!
Côn đồ đánh nhau không cần phải nói lời dư thừa gì… Khang Huy giơ cái ghế trên tay lên, đột nhiên đánh mạnh!
*Phanh* cú đánh rất chuẩn xác vào đầu một gã công tử.
Cái ghế gỗ trong phút chốc vỡ thành từng mảnh nhỏ, trên tay Khang Huy chỉ còn một cái chân ghế, vô số mảnh vỡ nhỏ rơi tứ tung.
Người b·ị đ·ánh làm gì nghĩ tới đối phương không hề cho hắn cơ hội dọa dẫm, đột nhiên đánh tới, không hề phòng bị liền bị trúng một đòn nặng.
Trên đầu đầy máu, tên đó kêu thảm một tiếng, hai mắt trợn trắng, ngã ngửa ra sau.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Lê Tùng cũng không chịu yếu thế, hô lên một tiếng, xoay cái ghế trên tay.
*Ba!* Lại là một tiếng trầm đục, kèm theo một tiếng la thảm thiết, một tên công tử đầu dầu má phấn như bị đổ tương lên mặt, đủ mọi sắc màu, ôm mặt đau đớn giãy dụa trên mặt đất.
Ngoại trừ Khang Huy và Lê Tùng, mọi người ở đây đều cảm thấy ớn lạnh.
Cho dù là Tống Đình Uy cũng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Từ trước đến giờ bọn họ chỉ so bối cảnh gia đình, tài lực của nhau, có đánh nhau thì cũng là thủ hạ đi làm, có bao giờ gặp qua cảnh tàn nhẫn đầy mùi máu tanh như vậy?
Chỉ thấy đám người kia toàn bộ từng bước lui về sau.
Cùng lúc đó, một tiếng la chói tai của một người con gái chợt vang lên sau lưng Khang Huy, cơ hồ đâm thủng màng tai mọi người. Nguyễn Mỹ hoảng sợ nhìn những việc xảy ra trước mắt.
Ngược lại, Khang Huy cùng Lê Tùng vẫn không nhúc nhích, hai người ung dung ném cái chân ghế gãy trên tay xuống, rồi tự mình cầm lên một cái ghế khác.
Trong lòng Lê Tùng nhẹ nhõm, đám công tử này nhìn qua có vẻ người đông thế mạnh, không ngờ rằng đều là một đám nhát gan.
Nếu như hắn biết trong đám người này có một tên chiến sĩ chỉ cần huơ tay liền có thể tiêu diệt bọn họ, hắn tuyệt đối không cần nhìn mặt ai liền kéo Khang Huy chạy trối c·hết.
Hai người rất hiểu khi đánh nhau nên làm gì, vẻ mặt càng thêm bình tĩnh, như thể làm một việc rất bình thường. Đám người bên Huy Hoàng thấy thế lại càng cảm giác hai người quá tàn nhẫn, trong lòng nhất thời kh·iếp đảm.
“Sao hả? Không ai lên nữa à?” Lê Tùng nhíu mày, tay phải cầm cái ghế đập mạnh lên bàn. *Ầm!* Lần này lại càng khiến đám người kia thêm hoảng sợ.
Hai tên kia là đồ điên! Trong lòng mọi người ở đây đều nghĩ như thế, nhớ đến bọn họ ra tay tàn nhẫn, đặc biệt là tên công tử bị đập vào mặt kia, cảm giác nếu mình gặp phải cảnh ngộ như vậy, hầu như mỗi tên công tử đều cảm thấy mặt mình ngứa vô cùng, lấy tay gãi mới phát hiện tất cả đều là mồ hôi hột.
Khang Huy không nói gì, từng bước tiến tới.
*Xoát* đám người Huy Hoàng đồng thời lùi một bước, chỉ có một mình vị chiến sĩ kia ở yên tại chỗ.
Lúc này hắn cũng không hề để ý đến Khang Huy cùng Lê Tùng, tất cả lực chú ý hắn đều đặt trên người Tào Hồng. Trong mắt hắn, hai tên kia chỉ là côn đồ đầu đường xó chợ mà thôi, Tào Hồng mới thật sự nguy hiểm!
Hắn mới là kẻ đáng chú ý nhất!
Bây giờ tên chiến sĩ này hơi hối hận, bởi vì hắn nhìn không ra trình độ của Tào Hồng, vừa rồi hắn cũng không dùng toàn lực khiến bọn họ rơi vào thế bị động.
Hắn nghĩ bên đối phương mạnh nhất là Tào Hồng, nếu bị hắn kiềm chế, Tào Hồng chắc chắn không thể ra tay. Trường hợp như vậy, bọn họ lại người đông thế mạnh, có thể nói chiếm hết ưu thế.
Song hắn không nghĩ ra, một đám người đông như vậy thế mà đánh không lại hai tên côn đồ.
Quả nhiên là một đám vô dụng!
Giờ hắn cũng chẳng có cách nào, giống như Tào Hồng, hắn cũng khó ra tay, qua một phen giao thủ vừa rồi thì hắn biết đối phương chắc chắn không yếu hơn mình.
Hai người nếu đánh nhau thật, hắn không có thể khống chế năng lượng trong phạm vi nhỏ, sóng chấn động do năng lượng v·a c·hạm nhau tạo ra có thể không ảnh hưởng đến hắn và Tào Hồng, nhưng tiểu thiếu gia của hắn thì không có may mắn đó.
Tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào Tào Hồng, không có lực đi giúp người khác.
Hai người Khang Huy ra tay tàn nhẫn cũng làm cho hắn kinh ngạc. Hắn bảo vệ thiếu gia không phải chỉ ngày một ngày hai, hiểu rõ Đại Học Đông Phương như lòng bàn tay, biết rất rõ các dạng học viên ở đây.
Thường ngày hắn chứng kiến đám học viên đánh nhau, cũng chỉ là bó tay bó chân, sợ g·ây t·hương t·ích cho bạn học cũng như sợ chính mình b·ị t·hương.
Mỗi lần thấy vậy hắn đều khinh bỉ trong lòng, loại người trải qua chiến đấu thật sự như hắn biết, những món võ mèo cào đó không có chút tác dụng nào khi gặp phải nguy hiểm.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy học viên ra tay tàn nhẫn như thế ở Đại Học Đông Phương. Khiến hắn động dung là khí thế hung hăng trên mặt hai người, chắc chắn phải trải qua không ít trận đánh mới có thể hình thành.
Khang Huy bắt đầu hủy cái ghế trên tay. Vừa rồi khi đánh nhau, hắn cảm thấy cái ghế này không được thuận tay.
Chân trái dậm lên mặt ghế, hai tay dùng sức vặn. *Ba* lưng ghế liền đứt khỏi mặt ghế, Khang Huy thử một lần, hài lòng gật đầu.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sức lực hai tay mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Hành động này làm cho mọi người đã căng thẳng lại càng thêm biến sắc, giữa đám người đã có không ít vị công tử bắt đầu nhũn cả hai chân.
0