0
Rồi một lúc lâu, mọi thứ cũng kết thúc. Màn trình chiếu bỗng tan đi theo ánh sáng trong căn phòng.
Tào Hồng đang ngồi ngay ngắn ở dãy ghế cuối cùng, đột nhiên quay phắt sang Tống Đình Uy, người đang ngồi thẳng lưng như một pho tượng bên cạnh.
Cậu cất giọng trêu chọc, đôi mắt láo liên:
"Ê, kìa, bộ cậu cũng bắt đầu thích mấy cái thứ phim ảnh nhảm nhí này từ hồi nào vậy hả?"
Tống Đình Uy chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, lắc đầu.
Đáp gọn lỏn, giọng điệu như một cái máy:
"Không có."
"Ủa chứ sao hồi nãy mình thấy cậu xem chăm chú dữ vậy ta?" Tào Hồng khó hiểu ra mặt, đôi lông mày nhíu lại như thể đang cố giải một bài toán hóc búa.
Tống Đình Uy vẫn thản nhiên đáp, mắt nhìn thẳng về phía màn hình, như thể đang đọc một cuốn sách giáo khoa dày cộp:
"Làm một việc, không chỉ cần quan tâm tới cái vỏ, mà khi cái vỏ nó còn chưa xong, thì những chuyện khác có khi còn tệ hơn nữa ấy chứ."
Tào Hồng nghe thế thì lập tức xua tay, vẻ mặt như vừa nghe một bài giảng triết học khô khan:
"Ôi dào, bớt cái vụ đạo lý làm người đó giùm cái, vừa thôi ông ạ! Lại còn cái giọng như cụ non nữa chứ."
"Mà này! Cậu mà cũng có hứng với phim à, nếu muốn thì mua vài ba cái đĩa về mà xem chứ cần gì kéo mình đến đây cho mệt xác."
Hắn không quên vừa than vãn, vừa ngáp một hơi dài, như thể vừa trải qua một ngày lao động vất vả.
Tống Đình Uy như không nghe thấy, chỉ hờ hững đáp lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình, như thể có một thứ gì đó hấp dẫn hơn hắn gấp trăm lần:
"Mình đến đây là vì ngắm gái."
"Gì!? Ngắm ai!!?" Tào Hồng nghe xong thì trố mắt kinh ngạc, mặt mũi ngơ ngác như một con gà mắc mưa.
Tống Đình Uy chẳng có chút gì lúng túng, đáp lại một cách tỉnh bơ, như thể đang nói về thời tiết hôm nay:
"Mỹ nữ."
Tào Hồng nghe xong thì cứ y như hóa đá, một hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.
Miệng thì lảm nhảm như vừa nghe được cái tin sốt dẻo: "Hả??.. Mỹ... Nguyễn Mỹ?? Mịa ơi!? Ông đây, cũng đã đến lúc không còn ai hiểu ra được nữa rồi. Thấy ghê thật!"
Cậu ta còn không quên rùng mình một cái, y như vừa thấy một con ma.
Nhìn cái vẻ mặt đầy kinh ngạc của bạn mình thì Tống Đình Uy cũng không thèm để ý, liền thêm một câu, như thể đang kể một câu chuyện thường ngày:
"Mình nghe nói dạo này Huy Hoàng cũng để ý đến Mỹ."
Câu nói đó, còn hơn là cho một quả tạ ngàn cân lên đầu của Tào Hồng, khiến hắn bỗng đứng hình ra tại chỗ, mặt mày tái mét.
"Cậu... cậu làm sao mà biết cái đám tin xàm xí đó hay vậy?!" Vừa hoang mang vừa lo lắng hỏi, giọng nói run rẩy như một chiếc lá trước gió.
Đến lúc này, Tào Hồng mới nhận ra là cái ánh mắt của Tống Đình Uy cứ y như đang nhìn một đứa trẻ ngốc vậy.
Thì ra bạn mình, vẫn đang khinh bỉ mình hết sức. Vừa nghĩ đến đây, cậu ta liền cảm thấy trong lòng mình như có một cái gai, cắm sâu vào trong tim.
Nói mới để ý, đây không phải là lần đầu tiên mà hắn làm mình nhục như thế này.
Trong đầu cậu bắt đầu hiện ra lại hàng loạt các thứ quá khứ nhức nhối.
Từ hồi nhỏ bị lừa hết quà bánh, lại còn b·ị c·ướp hết mấy cái món đồ chơi xịn sò mà có mơ cũng không thấy.
Cho tới lớn thì khi đụng độ tên này lần nào là coi như lần đó bị táng cả một trận cho thân tàn ma dại mà không làm được gì hơn ngoài sự bất lực đến tột cùng. Càng nghĩ, cậu càng muốn hóa điên.
Càng nhớ cậu càng có cái cảm giác bản thân sắp ngất đi. Vì hắn biết, ai mà dám lôi một loạt điều bí ẩn vừa rồi để đùa cợt thì chỉ có một con người quái gở kia thôi.
Hóa ra là cái thứ đó có tay trong ở mấy nơi bí mật của trường này chứ chẳng phải cái gì là cao siêu hết.
Đúng là thấy người mà nản lòng. Cậu ta nghĩ, sao mình lại có một người bạn vừa quái dị vừa đáng ghét như vậy chứ?
"Ủa mà sao cậu cứ thích xen vào chuyện người khác vậy hả?" Tào Hồng tò mò dò hỏi bạn, dù gì thì vẫn cố mà gồng lên xem thử mình cũng hiểu ít nhiều đó chứ, và rồi sau đó sẽ có cái gì để mà phản bác lại tên này mới được.
"Chớ sao giờ? Sao cậu cứ phải nghiêm trọng làm gì với một tên hay nhúng mũi như mình?" Tống Đình Uy nhún vai, như thể đang nói một điều hiển nhiên.
Thì dĩ nhiên, câu nói này hoàn toàn làm cái sự chuẩn bị cho có một chút bản lĩnh của hắn bay biến vào hư không cả.
Mà còn gì nhục nhã hơn là bị chính bạn mình dùng chuyện người mà đâm lại mình như cái gai đang cắm chặt trong họng, khó nuốt đến muốn ngất xỉu đi mất.
Cậu ta như bị đơ cả người lại vậy. Thấy vậy, Tống Đình Uy liền cầm cái quyển sách to cồ càng mà ai ai cũng biết mà chẳng ai hiểu (thì cứ cái loại nhìn một lượt cái là ngáp dài thế thì còn nói làm cái gì chứ) có tên gọi Thẻ Bài Lý Luận Tổng Hợp.
Dường như làm ngơ trước sự tồn tại của Tào Hồng và lại tiếp tục lải nhải, giọng điệu đều đều như một cái máy đọc sách:
"Căn cứ theo thông báo mới nhất của nhà trường, để đón tiếp phái đoàn từ Tinh Hoa học phủ thì trường cấm tuyệt đối không được xảy ra những chuyện đáng tiếc! Bản thân là một trong những thành viên trong hội kỉ luật thì dĩ nhiên là mình sẽ phải hoàn thành tốt vai trò mà mình được giao."
"Với tư cách cá nhân mà nói thì dạo này đám bạn của cái tên Hoàng gì đó, hình như hơi bị mạnh bạo quá, mình cũng phải tự thân xem xét thế nào mà xử lí cho tốt đẹp mọi việc."
Và hắn còn kết lại một câu ngon ơ, giọng điệu như một người đang làm việc thiện:
"Thực tế thì chuyện nhà trường kêu mình là chuyện phụ thôi!" làm cho ai cũng thấy hắn đang nói rất chi là nghiêm túc nhưng sao cứ có gì đó mà sai sai ở đâu vậy!?
Nghe xong, thì đầu óc của Tào Hồng cũng phải loay hoay hồi lâu để sắp xếp, rồi hắn chợt òa lên đầy bất ngờ, mặt mày như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài:
"Hóa ra là vậy đó à… làm hết cả hồn, bộ không thể nói chuyện dễ hiểu hơn hay sao!!"
Lòng tự ái của cậu cũng tự dưng lên cao, "thì ai dè chuyện cũng chỉ là cái trò tầm xàm ba lăng nhăng thế thôi mà."
"Cái loại việc dở hơi này thì sao phải kéo mình đi cùng vậy?"
Nghe xong câu hỏi thì Tống Đình Uy liền ném ngay cho Tào Hồng một ánh mắt khinh bỉ đầy thâm sâu rồi nhỏ nhẹ trả lời, như thể đang nói một điều hiển nhiên:
"Đánh nhau!"
Thì đó! báo quá ba đúng là chẳng nói được câu nào nó lọt vào tai cả!
Hắn lại ngán ngẩm thở dài, cảm thấy mình đúng là quá ngốc khi mong chờ một câu trả lời tử tế từ người bạn này.
Lâu nay cậu vốn cũng có biết đâu, trong một cái trường xập xệ này mà ai ai cũng phải thấy bất lực, vậy thì nói làm gì, có hơn gì là bỏ công mà vẫn hoàn cái công sức đấy đâu cơ chứ.
Học viên ở Đại Học Đông Phương thì lại khác, họ không có gì ngoài cái việc mà cố thể hiện mấy cái vai cao đạo đức để mà thỏa mãn bản thân vậy đó!
Trường có những quy tắc ngầm riêng để mà tụi kia ai có quyền ai không.
Bởi cái tư tưởng tự do quá mức đó, lại còn được một vài ba ông có máu mặt chống lưng ở bên sau lưng thì cái đám như con sâu làm rầu nồi canh cũng mọc lên như nấm.