Nếu trước đây chưa từng được phụ thân dặn dò, Tống Đình Uy chắc chắn chẳng mảy may nghi ngờ gì. Nhưng lần này nghe Vũ Trọng nói vậy, trong lòng không khỏi cảnh giác thêm vài phần. Trên mặt hắn hiện ra vẻ do dự.
"Rừng Hoang nguy hiểm lắm, mà tôi lại yếu gà, có khi nào phải nhờ đến mấy anh em thẻ bài chiến sĩ hộ tống không?"
Một học viên đứng cạnh Vũ Trọng vội vàng chen vào: "Đình Uy đừng lo, bọn tôi tuy không phải cao thủ gì, nhưng chắc chắn không hề thua kém mấy thẻ bài chiến sĩ bình thường đâu, chuyện an toàn của Đình Uy cứ để bọn tôi lo." Người này tuy nói chuyện bình thản, nhưng trong lời nói lại toát lên vẻ tự tin và ý chí cao ngút trời. Tống Đình Uy biết người này, hắn là Cao Lâm.
"Nếu đã vậy, tính mạng của tôi đành phải giao phó cho các vị rồi." Tống Đình Uy thản nhiên đáp lời.
Trên đường đi, cả bọn đều sử dụng thẻ bài khí lưu để bay. Vũ Trọng một tay kéo Tống Đình Uy, dù phải mang theo một người, nhưng thần sắc vẫn tự nhiên như không, không hề có chút gượng gạo nào.
Tống Đình Uy trong lòng có chút giật mình, đúng là thực lực của đám học viên Học Phủ Tinh Hoa quả thật không tầm thường, đám người này, không ai là dạng vừa.
Khi bọn họ di chuyển, sự phối hợp giữa các thành viên vô cùng ăn ý, đội hình chặt chẽ, không hề có chút gì là ngây ngô hay liều lĩnh của đám học viên thường thấy.
Ánh mắt ai nấy đều điềm tĩnh, hành động lại vô cùng lão luyện. Cứ tùy tiện nhặt đại một người trong nhóm này, đặt ở Đại Học Đông Phương cũng đủ sức làm mưa làm gió.
Người đi đầu mở đường chính là Âm Cửu Trần. Gương mặt hắn có vẻ thư sinh, đeo cặp kính cận, trông cứ như một học sinh ngoan ngoãn. Nhưng lực chiến đấu lại mạnh đến đáng sợ.
Lần trước khi nghe Tào Hồng kể, hắn còn bán tín bán nghi. Lần này được tận mắt chứng kiến, thật sự khiến người ta chấn động.
Ánh mắt Âm Cửu Trần vẫn điềm tĩnh như mặt hồ, hắn bay phía trước đội hình, từng lưỡi đao trắng muốt liên tục xuất hiện trên tay phải. Toàn thân lưỡi đao ánh lên màu bạc, tốc độ nhanh như chớp giật, tiếng rít xé gió của chúng vang vọng cả một vùng trời.
Cho đến giờ, bọn họ vẫn chưa gặp phải bất kỳ trở ngại đáng kể nào. Tính sơ sơ thì có lẽ bọn họ đã cách Đông Bình khoảng ba trăm ki lô mét.
Tống Đình Uy thấy một gã học viên không ngừng ghi chép lại địa hình xung quanh. Như thể nhận thấy được sự nghi ngờ của hắn, Vũ Trọng cười giải thích: "Khi mới vào năm nhất, giáo viên bắt bọn này cứ đến đâu là phải ghi chép địa hình lại đến đó."
Tống Đình Uy tỏ vẻ đã hiểu, than thở: "Thói quen tốt đấy chứ!" Trong lòng lại cười lạnh, hắn giờ đây cảm thấy từng hành động của đám trao đổi sinh Học Phủ Tinh Hoa đều đáng ngờ.
Đánh giá một lượt địa hình xung quanh, Tống Đình Uy đề nghị: "Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, phía trước bắt đầu có nhiều yêu thú mạnh rồi, cẩn thận một chút vẫn hơn."
Vũ Trọng vui vẻ gật đầu: "Đình Uy quen thuộc nơi này, cậu nói sao bọn này nghe vậy."
Mọi người nghỉ ngơi một hồi, rồi lại tiếp tục tiến sâu vào rừng. Nhưng không lâu sau, Vũ Trọng lại bất ngờ đề nghị quay về, khiến Tống Đình Uy không khỏi ngạc nhiên.
Chẳng lẽ mình đã đoán sai sao?
"Lê Tùng, cậu chắc chắn cái tên người sắt to lớn này được ưa thích à?" Khang Huy đầy nghi hoặc chỉ vào cái thứ gọi là quang giáp trong thẻ ảnh Ta Yêu Người Một Vạn Năm Truyền Thuyết Chiến Sĩ Vô Địch Ta Yêu Người Một Vạn Năm, theo gu thẩm mỹ của hắn thì cái tên người sắt vụng về này thật sự không có gì đáng để khen ngợi.
Lê Tùng mặt mày hớn hở, giọng nói như đang mơ màng: "Cậu không biết sao, trong lòng mỗi thiếu niên đều ấp ủ một giấc mơ được bay vào vũ trụ..."
Khang Huy nghe xong nổi hết cả da gà, vội vàng cắt ngang: "Ừ, cậu thấy được là được rồi, tôi tin tưởng cậu." Hắn lại đột nhiên hỏi: "Một trăm bộ đủ chưa, chiều nay cậu có muốn vào thành phố không?"
Lê Tùng lấy lại vẻ tỉnh táo, gật đầu: "Đủ rồi, bán sớm một chút thì còn có tiền sớm hơn, cậu có muốn đi cùng không?"
"Tôi muốn đi mua ít nguyên liệu, đồ trong nhà dùng gần hết rồi."
Khoảng cách từ Xóm Bờ Sông đến thành phố khá xa, nhưng cũng may có xe khách, mỗi người tốn 30 đồng Liên Minh, khoảng hai tiếng là đến nơi.
Đến thành phố, hai người liền chia nhau hành động. Lê Tùng thì đi bán số thẻ ảnh kia, còn Khang Huy thì tự mình đi mua nguyên liệu.
Một số nguyên liệu chế thẻ có thể được con người nuôi trồng, nhưng phần lớn còn lại vẫn phải lấy từ Rừng Hoang. Từ khi thẻ bài mới xuất hiện, đa phần nguyên liệu đều đến từ động thực vật và khoáng sản.
Hiện nay, phương pháp nuôi trồng nguyên liệu chế tạo thẻ bài vẫn là đề tài được quan tâm nhất, cũng là khó khăn nhất, mà nan đề chính là làm sao tìm được nguyên liệu do con người nuôi trồng có thể thay thế nguyên liệu tự nhiên.
Nếu như công nghiệp hóa sản xuất là một rào cản lớn nhất đối với việc thẻ bài trở nên thông dụng, thì nguyên liệu chính là chướng ngại vật ngăn cản công nghiệp hóa.
Chừng nào vấn đề này còn chưa được giải quyết, thì công nghiệp hóa sản xuất thẻ bài vẫn chỉ là chuyện hão huyền. Điều này có thể thấy rõ qua thẻ năng lượng cấp một. Bởi vì một vài loại nguyên liệu của thẻ này đã được con người bắt đầu nuôi trồng, nên hiện tại mới có thể công nghiệp hóa hoàn toàn.
Chính điều đó khiến cho giá của thẻ năng lượng cấp một giảm mạnh đến mức thảm hại. Trước đây, giá của một thẻ năng lượng cấp một không phải ai cũng có thể mua nổi.
Ở thành Đông Bình, có rất nhiều cửa hàng bán nguyên liệu. Khang Huy vốn đã quen mặt, nên rất nhanh đã mua đủ những thứ mình cần.
Ban đầu, hắn chỉ định mua xong rồi về luôn, nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ đến tiệm tạp hóa nhỏ của Chú Ba. Cái ý niệm đó bất chợt lóe lên trong đầu hắn như có ma lực nào đó, hai chân hắn cứ thế vô thức đi về hướng tiệm tạp hóa của Chú Ba.
Càng đến gần tiệm của Chú Ba, tim Khang Huy càng đập nhanh hơn. Chú Ba đã mất rồi, sao mình lại căng thẳng thế này? Khang Huy tự giễu bản thân vài câu, nhưng hình như cũng không có tác dụng gì.
Tim hắn đập thình thịch, mỗi lúc một dồn dập hơn, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phía trước chính là khúc quanh cuối cùng, chỉ cần qua đó là sẽ thấy tiệm của Chú Ba. Hắn bước đi một cách vô thức, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đang làm gì.
Đến khi thấy tiệm vẫn đóng cửa như cũ, hắn mới giật mình tỉnh lại, trong lòng bùi ngùi thở dài, miệng đắng ngắt.
Hôm nay dây thần kinh nào của mình bị chập mạch rồi? Hắn cười khổ trong lòng, chuẩn bị quay bước rời đi, thì đột nhiên liếc thấy bên cạnh tiệm của Chú Ba có một dòng chữ vô cùng nổi bật.
Chứng kiến cửa hàng không ngừng có người ra ra vào vào, tâm tình vừa mới ảm đạm của Khang Huy liền sáng ngời. Tốc độ của Lê Tùng quả nhiên là rất nhanh a, trong lòng khẽ cười một tiếng, Khang Huy hướng cái cửa hàng này đi tới.
Vừa đi vào bên trong cửa hàng, mới phát hiện bên trong đông nghịt người, hơn nữa tuyệt đại đa số là nữ tử.
"Ông chủ, lần trước ta đến chỗ chú mua Ta Yêu Người Một Vạn Năm mà không mua được, lần này đã dặn trước với chú, chú vậy mà không để lại bộ nào cho ta, đây là ý gì hả?" Nói chuyện là một cô gái vóc người cao gầy, thanh âm cũng có chút bén nhọn, vừa nhìn đã biết là người không dễ chọc.
0