Các vấn đề liên tiếp trút xuống đầu khiến Khang Huy suýt ngất xỉu. Nhìn sang Lê Tùng đang chìm đắm trong tình yêu, Khang Huy liền bắt đầu trả lời.
Việc chế tạo thành công thẻ Phi Ngư Kình đã giúp cho trình độ của Khang Huy được nâng cao không ít. Khoảng cách giữa cấp ba và cấp hai vượt xa sự tưởng tượng của người bình thường. Đây là sự tiến bộ về khả năng giải thích bản chất của quy tắc.
Trước đây, khi hắn gặp phải vấn đề với thẻ bài ảo ảnh cấp một, mặc dù có thể giải đáp nhưng lại không thể nói rõ ràng về mặt nguyên lý. Nhưng giờ đây mọi thứ đã trở nên thông suốt một cách nhanh chóng. Những chỗ không rõ ràng cũng đã hiểu được.
Khang Huy nhếch mép, một nụ cười bí hiểm thoáng qua. Hóa ra, chính nhờ những mánh khóe tinh vi khi tạo ra bộ thẻ ảnh Truyền thuyết chiến sĩ vô địch, giờ đây hắn có thể thoải mái thao túng kết cấu ban đầu của thẻ bài mà không cần đến kỹ xảo Triết thẻ phức tạp. Đúng là, cái khó ló cái khôn, mà cái khôn của hắn lại là cái khôn của kẻ làm giàu bất chính, ai mà ngờ được chứ.
Giờ thì hắn không còn phải lo lắng về việc làm sao để nhồi nhét cái công nghệ vào mấy tấm thẻ nữa rồi, cứ thế mà phóng tác thôi.
Bộ thẻ ảnh Truyền thuyết chiến sĩ vô địch đã tiến đến giai đoạn giữa, và Khang Huy vẫn rất thận trọng. Giá của bộ thẻ này không hề thấp, nó cao hơn rất nhiều so với những thẻ ảnh thông thường.
Điều này khiến cho những sinh viên Đại học Đông Phương, những người coi tiền bạc như lá mít rụng ngoài sân, càng thêm mê mẩn. "Tiền không thành vấn đề, quan trọng là phải chất lượng," câu nói này có lẽ đã trở thành châm ngôn sống của đám người này rồi.
Thị trường đã bắt đầu xuất hiện những bản lậu của Truyền thuyết chiến sĩ vô địch, do Khang Huy không còn dùng kỹ thuật Triết thẻ nên đám làm giả dễ dàng bắt bài và làm nhái lại. Tuy nhiên, hàng nhái thì vẫn là hàng nhái, bản gốc vẫn được đám con nhà giàu tranh nhau mua.
Đối với họ, việc rút ví để mua một thứ mình thích còn dễ hơn đánh răng rửa mặt buổi sáng. Cũng vì thế mà chỉ khi nào vét sạch các cửa hàng không còn hàng xịn thì họ mới ngó ngàng đến đám hàng giả tội nghiệp.
Khang Huy cũng không mấy quan tâm đến những vấn đề này, tiền từ việc bán thẻ ảnh Truyền thuyết chiến sĩ vô địch vẫn cứ thế mà chảy vào tài khoản của hắn như thác đổ. Thêm vào đó, những đơn hàng mà hắn nhận được đều có mức lợi nhuận rất hấp dẫn, khiến cho thời gian này hắn kiếm tiền như đi c·ướp n·gân h·àng.
Tuy nhiên, sâu trong thâm tâm, hắn vẫn cảm thấy một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai. Cảm giác như cứ đụng đến cái gì liên quan đến thẻ bài là y như rằng đốt tiền.
Việc chế tạo thẻ đã là một chuyện, riêng cái tấm thẻ Phi Ngư Kình thôi cũng đã ngốn của hắn 200 vạn đồng Liên Minh. Đắt như vàng, đúng là không sai chút nào.
Mà điều đáng buồn hơn nữa là việc luyện tập khống chế thẻ Phi Ngư Kình lại còn đốt tiền nhanh hơn cả đốt giấy. Tiền thuê sân tập đã không hề ít, mà chi phí năng lượng cho thẻ thì lại càng khủng kh·iếp hơn.
Phi Ngư Kình thẻ có uy lực rất lớn, ít nhất là theo phán đoán của Khang Huy, dù chưa được kiểm chứng thực tế. Thế nhưng, lượng năng lượng mà nó tiêu thụ lại vượt xa cả sự tưởng tượng của hắn.
Mỗi tấm năng lượng thẻ cấp ba có giá 1,5 vạn đồng Liên Minh, vậy mà hắn chỉ cần luyện tập có ba tiếng đồng hồ là bay mất một tấm. Thế này thì khác nào ném tiền qua cửa sổ.
Nếu như không phải dạo gần đây việc kinh doanh thuận buồm xuôi gió, chắc chắn hắn đã tống khứ cái thẻ Phi Ngư Kình này vào một góc tủ nào đó rồi. Nhưng ngẫm lại thì tốc độ tiêu tiền của hắn vẫn cứ vù vù như gió thổi.
Theo miêu tả trong thẻ bài thần bí, Phi Ngư Kình có tổng cộng ba hình thái, từ thấp đến cao. Hiện tại, Khang Huy vẫn đang vật lộn với hình thái thứ nhất, cảm giác như đội đá lên đầu vậy.
Hắn quyết định không kể chuyện về Phi Ngư Kình cho ai cả, ngay cả Lê Tùng. Hắn tin chắc rằng nếu Lê Tùng biết được, hắn sẽ bị tóm cổ ngay lập tức và bắt hắn phải ngưng ngay cái trò đốt tiền này.
Việc Khang Huy không đến câu lạc bộ cũng là do lịch trình của hắn đã kín như bưng. Tập luyện thể thao, rèn luyện cảm giác, học cách thao túng Phi Ngư Kình thẻ, học tập kiến thức về thẻ bài, chế tạo thẻ ảnh, hoàn thành các đơn hàng…
Tất cả những việc này đã ngốn hết thời gian của hắn. Nhưng hắn biết rõ, việc học tập không bao giờ là thừa.
Có thể hiện tại chưa thấy được lợi ích rõ rệt, nhưng chỉ cần đạt đến một trình độ nhất định thì sẽ thấy được sự khác biệt. Hơn nữa, những thứ này đều là do may mắn mà có được, nếu không biết trân trọng thì khác nào có mắt như mù.
Không biết có phải do bị An Du kích thích hay không mà hôm nay đầu óc của Khang Huy cực kỳ tỉnh táo, phản ứng cũng nhanh nhạy hơn. Điều này càng khiến cho An Du nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái hơn.
Và rồi, cái buổi song hướng hội mà hắn mong chờ cũng đã đến. Khang Huy thở dài một hơi rồi cáo biệt An Du, người vẫn còn đang lưu luyến không rời.
"Song hướng hội" là một buổi hội nghị đưa ra các yêu cầu. Các công ty, tập đoàn sẽ đến đây để trình bày những dự án mà họ đang cần.
Các nghệ nhân chế tạo thẻ bài sẽ chọn các dự án mà mình thích, và ngược lại, các công ty cũng có quyền chọn nghệ nhân mà họ cảm thấy phù hợp. Vì thế mới có tên gọi là "song hướng hội".
Khang Huy và Lê Tùng ngồi phía dưới khán phòng. Trên sân khấu, các đại diện của các tập đoàn và công ty đang lần lượt giới thiệu về dự án của mình.
Sau khi họ trình bày xong, các nghệ nhân có thể lao vào tìm những dự án mà mình muốn.
Người đầu tiên lên sân khấu giới thiệu là đại diện của tập đoàn Á Cường, thuộc Tống gia. Thế lực của Tống gia ở Đông Bình rất mạnh, trong tay có hơn chục công ty, trong đó Á Cường chuyên kinh doanh thời trang.
Ngay bên cạnh là đối thủ cạnh tranh của họ, tập đoàn Bình Sơn, thuộc về sản nghiệp của Bùi gia. Tống gia đứng thứ nhất, Bùi gia đứng thứ hai, vị thế của hai tập đoàn cũng tương xứng với thứ hạng.
Tập đoàn Á Cường luôn đứng trên Bình Sơn, nhưng cũng bị Bình Sơn bám đuổi rất sát, vừa củng cố vị trí thứ hai, vừa luôn dòm ngó vị trí thứ nhất.
Lê Tùng hạ giọng giới thiệu bối cảnh của hai tập đoàn cho Khang Huy. Hắn biết rõ Khang Huy hoàn toàn mù tịt về những chuyện này.
"Lễ hội thời trang của công ty chúng tôi sẽ khai mạc sau hai tháng nữa, và chúng tôi đã mời ngôi sao Đàm Vũ Mân đến làm khách mời," người đang nói là một thanh niên mặc bộ comple lịch lãm, trên thẻ bài ghi tên Tôn Dự.
Lê Tùng lại tiếp tục thì thầm vào tai Khang Huy, cung cấp thêm thông tin về Tôn Dự. Thì ra, người này có thể là con riêng của tộc trưởng Tống gia.
Khang Huy không thể không thầm bái phục sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Lê Tùng, ngay cả những tin tức tế nhị như vậy mà hắn cũng có thể tìm ra.
Tôn Dự còn rất trẻ, tầm khoảng 30 tuổi, khuôn mặt toát lên vẻ tinh anh. Mỗi động tác của hắn đều tự tin, lời nói rõ ràng và bình tĩnh.
"Hôm nay chúng tôi đến đây hy vọng có thể tìm được một vị nghệ nhân chế tạo thẻ bài có thực lực xuất chúng. Vì buổi khai mạc cần có hiệu ứng ánh sáng đặc biệt, chúng tôi đã mời tổng biên kịch Hòa Vinh của công ty thẻ ảnh Hứa Hẹn nổi tiếng.
0