Ánh mắt của Khang Huy từ từ chuyển sang Bùi Văn, âm điệu không nhanh không chậm:
"Lễ giới thiệu của tập đoàn Bình Sơn là sau hai tháng nữa phải không?"
Bùi Văn mừng như mở cờ trong bụng. Mặt hắn cố giữ vẻ bình thản nhưng những người tinh ý đều thấy sự hưng phấn của hắn. Hắn đứng dậy, giọng nói không giấu được sự vui mừng:
"Đúng vậy! Lễ giới thiệu của chúng tôi sẽ bắt đầu sau hai tháng nữa."
Hắn dừng lại một chút, liếc nhìn khuôn mặt đang xanh mét của Tôn Dự rồi nói thêm một câu:
"Cùng một ngày với tập đoàn Á Cường!"
Câu nói này vừa thốt ra, sắc mặt của Tôn Dự lại càng trở nên khó coi hơn.
Bùi Văn hướng về phía Khang Huy, cúi người hành lễ:
"Không biết vị tiên sinh đây có muốn tiếp nhận yêu cầu của công ty chúng tôi hay không. Thù lao của chúng tôi cũng không tính là cao, chỉ có 200 vạn đồng Liên Minh."
Khang Huy trầm ngâm một chút rồi gật đầu:
"Ta tiếp nhận yêu cầu này, nhưng ta có một yêu cầu."
*Yêu cầu?* Tất cả mọi người đều vểnh tai lên nghe xem yêu cầu của Khang Huy là gì. Bọn họ không hiểu tại sao Khang Huy lại từ chối lời mời trị giá 500 vạn đồng Liên Minh mà lại nhận lời mời 200 vạn đồng Liên Minh, hơn nữa lại còn đắc tội với Tống gia. Rõ ràng đây không phải là một hành động thông minh.
Bùi Văn mừng rỡ, vội vàng hỏi:
"Tiên sinh có yêu cầu gì?"
Khang Huy đột nhiên kéo Lê Tùng từ chỗ ngồi đứng dậy, nói:
"Tôi yêu cầu cho hắn đảm nhiệm chức vụ tổng biên kịch của dự án này!"
Cả hội trường lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Sự việc đã bắt đầu trở nên rối rắm. Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, làm cho mọi người phản ứng không kịp. Không ai ngờ Khang Huy lại kéo Lê Tùng vào chuyện này.
Lê Tùng mở to hai mắt, có chút ngây ngốc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Khang Huy. Đến khi hắn phản ứng lại thì bỗng cảm thấy sóng mũi cay cay. Hắn cúi thấp đầu, nên mọi người không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
"Hắn?" Bùi Văn hơi bất ngờ: "Vị tiên sinh này là..."
Ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Trương Kiệm, người phụ trách câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh cấp thấp để hỏi ý. Điều khiến hắn bất ngờ là Trương Kiệm lại gật đầu lia lịa.
Chẳng lẽ đây cũng là một người tài giỏi ư?
Giờ thì đến phiên Tôn Dự cười nhạo. Dù hắn mới tiếp quản công việc kinh doanh chưa bao lâu, nhưng cũng thừa hiểu tầm quan trọng của vị trí tổng biên kịch.
Đó là lý do tại sao hắn phải đích thân đến công ty ảnh thẻ Hứa Hẹn, vung tiền tấn, đưa ra mức đãi ngộ trên trời để lôi kéo tổng biên kịch Hòa Vinh về.
Mặt hắn, lúc này, đã giãn ra như vừa được massage, nhẹ nhõm vô cùng. Tôn Dự bắt đầu thấy thú vị, hắn ung dung ngồi xem Bùi Văn sẽ "xuống đài" như thế nào!
Trên mặt Bùi Văn thoáng chút do dự. Hắn lăn lộn trong cái nghề này cũng ngót nghét chục năm, kinh nghiệm đầy mình, thừa hiểu tầm quan trọng của tổng biên kịch.
Dù cho thấy Trương Kiệm gật đầu lia lịa, hắn vẫn không dám đem chuyện hệ trọng này ra đùa giỡn.
Bùi Văn dù sao cũng là cáo già, nhanh chóng nghĩ ra một chiêu đối phó: "Ngài đã tiến cử vị tiên sinh này, ắt hẳn người đó phải có chỗ hơn người. Vậy thế này đi, nếu trong ba ngày vị tiên sinh này có thể trình ra một bản kịch bản xuất sắc, thì mọi chuyện sẽ chẳng có gì phải bàn."
Ý của Bùi Văn đã quá rõ ràng, nếu tên kia không đủ tài năng để đưa ra một bản kế hoạch tử tế, thì hắn thà không nhận Khang Huy vào đội hình liên minh của mình.
Ba ngày? Khang Huy vừa chuẩn bị quay sang hỏi ý kiến Lê Tùng thì hắn đã gật đầu cái rụp, giọng nói quả quyết như đinh đóng cột: "Tốt! Ba ngày, ta sẽ đưa ra một bản kịch bản cho các vị xem!"
Hòa Vinh đang ngồi phía sau Tôn Dự, chứng kiến một loạt những diễn biến bất ngờ ngày hôm nay mà mắt chữ A mồm chữ O. Dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến mình, hắn chỉ việc ngồi một bên xem kịch là được.
Đến khi Lê Tùng ngẩng đầu lên, tự nhiên Hòa Vinh thấy người này có chút quen mắt, nhưng nghĩ mãi cũng không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu.
Ngoại hình của Lê Tùng hiện tại khác xa so với trước đây, như thể hai người hoàn toàn khác nhau vậy. Đôi khuyên tai to tổ bố đã bị hắn cho lên đường, trang phục trên người cũng không còn lòe loẹt, màu mè như trước nữa.
Bị Khang Huy tiêm nhiễm tư tưởng, cách ăn mặc của hắn giờ đây đã trở nên đơn giản, gọn gàng, nhìn vào cũng thấy thuận mắt. Hơn nữa, giờ đây, hắn toát ra vẻ tự tin, không còn cái bộ dạng ỉu xìu, thất vọng như xưa nữa.
Bởi vậy cũng khó trách Hòa Vinh không nhận ra Lê Tùng là ai.
Câu trả lời của Lê Tùng khiến Bùi Văn thở phào nhẹ nhõm. Nếu đối phương không thể trình ra một bản kịch bản ra hồn, thì dù có thế nào đi chăng nữa, hắn cũng quyết không vì một nghệ nhân chế tạo thẻ bài mà làm xáo trộn kế hoạch của mình.
Người lo lắng nhất lúc này không ai khác ngoài tập đoàn Á Cường. Ngay từ đầu, bọn họ đã quảng cáo quá đà, tự tin một cách thái quá, để rồi không ngờ chẳng có mấy ai mặn mà với lời mời của mình.
Khang Huy, nghệ nhân chế tạo thẻ bài xuất sắc nhất ở câu lạc bộ thẻ bài ảo ảnh hạ cấp, đó là điều mà hầu hết các hội viên đều phải thừa nhận. Bây giờ Khang Huy lại từ chối, Á Cường cũng chẳng thèm nói đến chuyện tìm người đứng thứ hai, thứ ba...
Cuộc gặp gỡ lần này của song hướng hội, e rằng sẽ là một trong những lần có nhiều biến cố nhất trong lịch sử tổ chức của bọn họ.
Trong thâm tâm của những người thuộc Á Cường, nghệ nhân chế tạo thẻ bài lợi hại nhất ở đây, vĩnh viễn chỉ có một người, đó là Khang Huy!
Sắc mặt của Tôn Dự thì đen như than, nhưng lại chẳng tìm được chỗ nào để trút giận.
Chưa đợi buổi họp kết thúc, Bùi Văn đã vội vã đi tìm Trương Kiệm, hỏi thẳng: "Vừa rồi, ngươi gật đầu là sao?"
Trương Kiệm cười hề hề, đưa cho Bùi Văn một ly nước, đáp: "Còn sao trăng gì nữa? Đương nhiên là đồng ý rồi! Mà này, hôm nay ngươi nổi tiếng rồi đấy nhé, mặt mũi của Tôn Dự đều bị ngươi đoạt hết. Ta cũng chẳng hiểu vì sao Khang Huy lại có hứng thú với các ngươi nữa."
"Khang Huy, là cái tên đầu tiên đứng lên à? Hắn lợi hại lắm hả?" Bùi Văn tò mò hỏi.
"Ờ, là một tên biến thái có thể kiếm gần tám trăm điểm cống hiến trong một ngày, thế không lợi hại thì là gì?" Trương Kiệm nháy mắt nhìn Bùi Văn.
"Tám trăm điểm?" Bùi Văn kinh ngạc: "Người này giỏi đến vậy sao? Thật đúng là nhìn không ra à nha." Hắn lập tức cảm thấy hứng thú, xích lại gần: "Lại đây, kể rõ hơn đi."
Thế là, không ít người qua lớp kính thủy tinh thấy hai người đàn ông trung niên kê đầu sát vào nhau thì thầm to nhỏ, khiến những người xung quanh không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Sau khi nghe Trương Kiệm kể lể về những chiến tích của Khang Huy, Bùi Văn không khỏi chậc lưỡi, than thở: "Quả nhiên là một tên biến thái, giới trẻ bây giờ giỏi thật a! Ai, đúng rồi, còn cái cậu trẻ tuổi mà Khang Huy tiến cử thì sao? Ngươi cũng ra hiệu cho ta đồng ý, cậu ta cũng giỏi lắm hả?"
"Nói cho ngươi biết, hai người kia đều được Phú Vạn Tài coi trọng. Khang Huy sẽ đảm nhiệm vị trí tổng giá·m s·át kỹ thuật, còn Lê Tùng thì sẽ được điều đến bộ phận kinh doanh. Ý tưởng của tên đó thật sự rất tuyệt!" Trương Kiệm nghĩ đến hai người này cũng không khỏi cảm thán vài phần.
0