Đến cùng thì Khang Huy vẫn chỉ là một người bình thường, ít nhất là hắn tự nhận là vậy. Dù có chút cô gái lực đặc biệt, thì cũng chỉ là chút mà thôi.
Hai tay hai chân bị trói chặt ra sau lưng, cả người hắn bị treo lơ lửng, chẳng khác nào một con heo sắp bị làm thịt. Hắn nhắm mắt lại, tự nhủ: "Mình không phải heo, mình không phải heo, mình là siêu nhân! À mà thôi, siêu nhân bị trói thì cũng như heo thôi."
Tiếc rằng cảm giác của bản thân không đủ mạnh! Nếu không thì hắn hoàn toàn không cần dùng tay, chỉ cần tập trung cảm giác là có thể mở được băng thẻ, như vậy còn có cơ hội sống sót. Nhưng với tình cảnh hiện tại, ý nghĩ này quá xa xôi, cũng có nghĩa hắn không còn một con đường sống nào.
"Số mình đúng là đen như chó mực!" Khang Huy thầm than, vừa tưởng rằng tìm được đường sống, ai ngờ lại rơi vào miệng cọp. Thật là đúng câu: "Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa" mà có khi còn tệ hơn.
Nữ nhân quái dị đứng rất gần mặt Khang Huy, khuôn mặt của cô gái cách hắn chỉ vài centimet, nhưng cô gái hầu như không có hứng thú với khuôn mặt của hắn mà lại bắt đầu xé từng lớp vải sam trên người hắn. Cứ như thể đang bóc hành tây vậy.
cô gái... cô gái muốn làm gì!
Sắc mặt Khang Huy trắng bệch như tờ giấy, lá gan của hắn tuy không nhỏ, nhưng rõ ràng không bao gồm chuyện này. Nhìn khuôn mặt đáng sợ của nữ nhân quái dị, hắn có cảm giác bụng dạ như muốn lộn nhào. "Không lẽ mình sắp phải trải nghiệm một màn phim kinh dị hạng cô gái sao? Chắc mình phải gọi hồn ông bà tổ tiên phù hộ quá!"
Hai tay cô gái đeo một đôi găng tay màu đen mỏng như da, cô gái vươn ngón tay đen sì nhẹ nhàng xoa ngực Khang Huy, rồi đến cánh tay, bắp chân, cơ bụng, tất cả đều được kiểm tra cẩn thận một lượt. Cứ như thể đang kiểm tra chất lượng thịt heo trước khi đem đi chế biến vậy.
"Ngươi là ai? Tại sao bắt ta? Ngươi muốn làm gì?"
Khang Huy cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi, mặc dù giọng hắn hơi run.
Nữ nhân quái dị như thể không nghe thấy câu hỏi của hắn, vẫn tiếp tục công việc kiểm định cơ thể hắn.
Đột nhiên, nữ nhân quái dị ngừng động tác trên tay, nghiêng đầu lắng tai nghe. Khang Huy thấy vậy liền vội vàng dỏng tai lên, thính lực của hắn so với trước nhạy bén hơn rất nhiều, nhưng trừ tiếng gió thổi nhè nhẹ, tiếng lá cây xào xạc, hắn không nghe thấy tiếng động nào khác.
"Cố làm ra vẻ thần bí?" Khang Huy ngờ vực nhìn thoáng qua nữ nhân quái dị, thính lực của hắn đã đến mức độ khá kinh khủng, chẳng lẽ thính lực của nữ nhân quái dị trước mặt còn tốt hơn? Hắn bắt đầu cảm thấy mình giống như con cá đang nằm trên thớt, chờ ngày được xử lý.
Đột nhiên Khang Huy phát hiện thân thể mình đang rơi tự do xuống dưới, cứ như đang chơi trò tàu lượn siêu tốc mà không có dây an toàn. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh, không hề la hét một tiếng nào. Dù không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng hắn tin chắc rằng nếu cô gái muốn g·iết mình thì đã không giữ lại đến tận bây giờ.
Hắn còn chưa kịp chạm đất thì một đoạn dây leo đột nhiên cuốn lấy hắn, trong chớp mắt hắn đã bị quấn thành một cái xác ướp, cả miệng đều bị bịt kín, không tài nào mở miệng được. "Ôi giời ơi, mình đúng là cục nợ mà!"
Nữ nhân quái dị nhẹ nhàng mang theo Khang Huy, bắt đầu chạy sâu vào rừng.
Khang Huy mở to hai mắt, kh·iếp sợ tột độ. Tốc độ di chuyển của nữ nhân quái dị cực kỳ nhanh, thân hình linh hoạt như sóc, lực bật của hai chân cực kỳ kinh người, khả cô gái giữ thăng bằng thì càng khó tin, cứ như thể cô gái đang bay nhảy giữa các cành cây vậy.
cô gái mang theo Khang Huy một cách nhẹ nhàng, cứ như đang mang theo một con búp bê vải.
Ngược lại, Khang Huy thỉnh thoảng lại bị những cành cây quật vào mặt, cảm giác cứ như bị ăn đòn hội đồng vậy.
Nữ nhân quái dị đột ngột dừng lại, cẩn thận lắng tai nghe một lúc. Lần này thì Khang Huy cũng có thể nghe thấy tiếng người cách đó không xa, tiếng bước chân rầm rập như thể đang có một đám người đang chạy về phía này, đáng tiếc miệng của hắn đã bị bịt kín, không thể nào kêu la cảnh báo được.
Chỉ thấy nữ nhân quái dị lấy một thẻ bài màu xanh lá nhạt, nhỏ cỡ hộp diêm ra, đồ án trên mặt thẻ bài là một đám sợi nhỏ màu xanh nhạt. Hắn nheo mắt nhìn, cảm giác nó quen quen.
Khang Huy không khỏi càng thêm chú ý đến nữ nhân quái dị. "Đây là cái gì? Thẻ bài sao? Không lẽ cô gái cũng là một nghệ nhân chế tạo thẻ bài?" Thuận mắt liếc nhìn cổ tay của cô gái, không có băng thẻ! "Chẳng lẽ mình lại gặp một đồng nghiệp à?"
"Không đúng!" Khang Huy bỗng giật mình, hắn nhận thấy một loại cảm giác ba động kỳ lạ từ người nữ nhân quái dị. Vốn dĩ với thực lực của Khang Huy thì không thể nào nhận biết được, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, cứ như thể hắn đang dùng kính hiển vi để soi vào cô gái vậy.
Mặc dù cảm giác của cô gái hoàn toàn khác với của hắn, nhưng Khang Huy rất chắc chắn tia ba động vừa rồi chính là cảm giác. "Chẳng lẽ trên đời này lại có một loại cảm giác khác với mình?"
Đột nhiên, tấm thẻ bài màu xanh nhạt trên tay cô gái biến mất, cứ như thể nó tan vào không khí vậy. Trong cả quá trình, mắt của Khang Huy không hề chớp lấy một cái. "Ảo thuật gia à? Không lẽ mình bị lừa rồi?"
"Chẳng lẽ trên đời này lại có sự việc kỳ dị như vậy?" Đáy lòng Khang Huy bỗng lạnh toát. Hắn bắt đầu cảm thấy mình đang lạc vào một thế giới hoàn toàn khác với những gì mình biết.
Nữ nhân quái dị nhẹ nhàng đặt Khang Huy xuống đất, vươn tay trái ra. Khang Huy nằm trên mặt đất, mắt không hề chớp, cố gắng quan sát từng động tác của nữ nhân quái dị, sợ bỏ sót dù chỉ một chi tiết.
Tay trái của nữ nhân quái dị rút một sợi tơ màu xanh nhạt, cực mỏng từ ngón giữa của tay phải. Sợi tơ màu xanh này mỏng như sợi tóc, đừng nói là trong rừng, dù đặt ngay trước mắt nếu không chú ý kỹ thì cũng không tài nào thấy được. Khang Huy lúc này mới để ý đến ngón giữa tay phải của nữ nhân quái dị, không biết từ lúc nào trên đó có thêm một vòng sợi tơ mỏng màu xanh nhạt. "Sao mà giống mấy con nhện giăng tơ thế nhỉ?"
Quan sát xung quanh một lần, nữ nhân quái dị cẩn thận đem một đầu sợi tơ vừa rút ra từ ngón giữa buộc dưới thân cây. Cho đến khi buộc chặt thì cô gái mới xoay người, ngón giữa đột nhiên bắn về phía Khang Huy.
Hưu! Khang Huy chỉ thấy một bóng màu xanh chợt lóe lên trước mắt, khi hắn phục hồi tinh thần lại thì kinh ngạc phát hiện ra có một sợi tơ mỏng màu xanh biếc đang căng trước mặt, cách sống mũi chỉ khoảng năm milimet. Sợi tơ căng như dây đàn, nhìn kỹ có thể thấy ánh sáng lưu chuyển trên đó. "Đúng là cao thủ! Mình mà không để ý chắc nát mũi rồi!"
Chắc chắn không có cách nào để phát hiện ra cái bẫy như vậy trong rừng. "Bẫy như này thì ai mà chơi lại? Lại còn không có dấu hiệu gì nữa chứ!"
Nữ nhân quái dị dường như không có ý định dừng tay, cô gái tiếp tục sắp đặt ở các vị trí khác, tiếc là chúng đều ở phía sau lưng của Khang Huy. "Đúng là không cho người ta biết bí mật mà!"
Sau khi làm xong tất cả, nữ nhân quái dị lại mang theo Khang Huy rời đi một lần nữa.
0