Hắn tỉnh dậy, ánh mặt trời bên ngoài đã rực rỡ. Duỗi tấm lưng mỏi nhừ, Khang Huy thoải mái muốn rên lên một tiếng.
Thời gian này huấn luyện cả ngày lẫn đêm, mỗi ngày hắn ngủ không quá ba tiếng. Đêm qua là lần hắn ngủ ngon nhất trong mấy tháng nay.
Nhưng hắn cũng nhanh chóng rửa mặt, rồi bắt đầu buổi huấn luyện thường ngày.
Đầu tiên là tập bài thể dục, một bài tập mà nữ nhân quái dị đánh giá rất cao. Dù nó tương đối ôn hòa, không có nhiều tác dụng trong lúc chiến đấu, nhưng nó lại có thể cải thiện sức khỏe không ngừng.
Khang Huy chưa bao giờ ngừng luyện tập bài thể dục này. Cơ thể hắn trước kia ra sao, không ai rõ hơn hắn.
Hiện tại, cơ thể hắn tốt được như vậy, tất cả đều nhờ có bài tập này.
Hoàn thành bài thể dục, Khang Huy bắt đầu rèn luyện cảm giác. Từ lúc bị nữ nhân quái dị bắt đi, hắn hầu như không tiến hành huấn luyện cảm giác lần nào.
Một phần là không có thời gian, phần khác là hắn không muốn để lộ tấm thẻ bài thần bí trước mặt nữ nhân quái dị.
Nhưng nữ nhân quái dị dường như chẳng hề hứng thú với bất kỳ thứ gì trên người hắn. Ngay cả {Phi Ngư Kình} thẻ bài, sau khi đánh giá một câu "không tệ" thì nàng cũng chẳng thèm liếc mắt thêm một lần nào.
Khang Huy từng thử dò hỏi. Nữ nhân quái dị chỉ bỏ lại một câu: "Giết người, một phương pháp là đủ"
Ngoài cảm giác sợ hãi, hắn không khỏi cảm thấy bội phục nữ nhân quái dị. Hắn có chút hiểu được một phần sức mạnh của nàng.
Tham nhiều thì thâm, đạo lý ai cũng hiểu. Nhưng giữa vô vàn thứ tốt đẹp hấp dẫn trước mắt, mà vẫn có thể trước sau như một giữ vững bản tâm, vậy năng lực tự chủ đó phải mạnh mẽ đến mức nào? Đây cũng là một loại sức mạnh.
Từ đó về sau, hắn huấn luyện càng thêm chăm chỉ, không bao giờ giống như trước chỉ có mỗi hứng thú nhất thời. Dù có khổ cực đến đâu, gian nan đến mấy, hắn cũng không hề lùi bước.
Nguyên nhân hắn coi trọng huấn luyện cảm giác rất đơn giản, hiện tại hắn chỉ có một thủ đoạn t·ấn c·ông mạnh nhất, đó chính là {Phi Ngư Kình} thẻ bài.
Nó cần phải được điều khiển bằng cảm giác. Dù hắn biết, cho dù gặp nguy hiểm, cơ hội ra tay của hắn cũng ít đến đáng thương, thậm chí là không có.
Nhưng hắn vẫn không mệt mỏi mà luyện tập, tăng thêm độ thuần thục với nó. Vì một khi có cơ hội, đó sẽ là lựa chọn duy nhất của hắn.
Những ngày rèn luyện vừa qua, đặc biệt là một số kỹ xảo phát lực mà nữ nhân quái dị truyền thụ, đã giúp Khang Huy có được những tiến bộ không nhỏ. Kết hợp với những kỹ xảo phát lực mà hắn lĩnh hội được trong trò chơi thoát trói buộc ở thế giới nước đơn giản, hắn đã tiến bộ một cách thần tốc.
Lần tiến vào thế giới nước đơn giản này, cảm giác khác biệt rất rõ ràng. So với trước kia, hắn cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều.
Hắn ngồi trong thế giới nước đơn giản, bắt đầu công việc huấn luyện cảm giác nhàm chán mà thống khổ.
Cũng không biết có phải do dạo gần đây phải chịu đựng quá nhiều đau khổ hay là do có chuyện gì đó, mà việc huấn luyện cảm giác vốn dĩ hắn thấy đau đớn vạn phần, bây giờ lại trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hoàn thành rèn luyện cảm giác, cũng đã đến giữa trưa. Ăn vội vàng bữa trưa, hắn lại tiếp tục lao vào huấn luyện.
Phòng khách đã được hắn dọn trống trơn, rồi tùy tiện bày hơn chục chai nước uống một cách vô quy tắc. Hắn không dùng đến những cọc tiêu huấn luyện chuyên nghiệp, để tránh làm cho người khác chú ý.
Nữ nhân quái dị từng nói, sơ hở luôn lộ ra ở những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
Từng lớp, từng lớp các động tác chạy tốc độ cao, rồi đột ngột chuyển hướng, nghiêng người, quay ngược trở lại…của hắn ngày càng nhanh hơn. Thân hình hắn linh hoạt như một con khỉ, nhưng đôi khi lại bộc phát ra một sức mạnh kinh người, khiến người ta phải liên tưởng đến một con báo dũng mãnh.
Thời gian không còn nhiều nữa rồi. Nếu như có thể huấn luyện một năm, hoặc một năm rưỡi rồi mới bị cuốn vào chuyện này thì thật tốt.
Đương nhiên, cái ý niệm hão huyền trong đầu chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Hơn nữa, Khang Huy nhận thấy, số lần ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn ngày càng ít đi.
Xem ra, có lẽ bản thân hắn đã bắt đầu quen với cuộc sống này rồi. Khang Huy tự cười khổ trong lòng.
Chỉ là không biết Lê Tùng bây giờ thế nào. Sắp tới lễ khai mạc Bình Sơn sẽ bắt đầu, không biết hắn đã chuẩn bị đến đâu rồi.
Đột nhiên, Khang Huy không kìm được mà lại cười khổ lần nữa. Lê Tùng sống c·hết ra sao hắn còn chẳng biết, vậy mà lại đi quan tâm đến mấy cái lễ khai mạc vớ vẩn.
Chỉ hy vọng Lê Tùng có thể bình an thôi, hắn thở dài trong lòng.
Vỗ mạnh vào đầu, ném hết tất cả tạp niệm ra sau. Ánh mắt hắn lại một lần nữa trở nên kiên định, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào buổi huấn luyện trước mắt.
"Sao? Vẫn chưa tìm được sao?" Tống Gia Lâm cau mày hỏi.
Hắn có chút không vui nhìn Tống Minh, giọng nói lạnh như băng: "Có phải đao lâu không dùng đến đều đã rỉ sét hết rồi không?"
"Chúng tôi đã tìm kiếm tất cả các khu vực ở Xóm Bờ Sông, cả đường cống cũng đã rà soát ba lần rồi. Dựa vào những manh mối, chúng tôi đoán hắn đã tiến vào Rừng Hoang. Chúng tôi đã tiến hành bao vây tìm kiếm ở Rừng Hoang trong phạm vi ba trăm km quanh Xóm Bờ Sông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn. Ngoài ra, chúng tôi còn phát hiện một chuyện bất ngờ ở Rừng Hoang." Tống Minh cười khổ.
Tống Gia Lâm biết Tống Minh không bao giờ nói nhảm. Hắn mà đã nói là có phát hiện bất ngờ, thì chắc chắn là chuyện có giá trị. Vì vậy, Tống Gia Lâm cũng giãn mặt ra, hỏi: "Phát hiện gì?"
"Chúng tôi tìm thấy khoảng mười hai t·hi t·hể." Tống Minh liếc nhìn Tống Gia Lâm, tiếp tục nói.
"Kiểu c·hết của bọn họ rất kỳ lạ. Chúng tôi không tìm được v·ết t·hương trên người họ. Từ ba t·hi t·hể mang về, chúng tôi phát hiện ra rằng, tuy bề ngoài t·hi t·hể trông hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng nội tạng của họ đều đã bị phá hủy hoàn toàn, gần như không còn gì. Chúng tôi cũng đã xác định được thân phận của họ, tất cả đều là Thẻ Bài Chiến Sĩ tự do."
"Việc đó có liên quan gì đến chúng ta?" Tống Gia Lâm trầm ngâm hỏi.
"Thời gian t·ử v·ong của đám Thẻ Bài Chiến Sĩ này trùng khớp với thời gian Khang Huy tiến vào Rừng Hoang. Hơn nữa, địa điểm họ t·ử v·ong lại rất gần Xóm Bờ Sông. Ở khu vực gần nơi họ c·hết, chúng tôi còn tìm thấy mảnh quần áo rách của Khang Huy. Bởi vậy, có thể thấy được giữa chúng chắc chắn có mối liên hệ nào đó." Tống Minh lắc đầu.
Trong mắt Tống Minh lóe lên tia sáng trí tuệ.
"Khang Huy g·iết bọn chúng sao?" Tống Gia Lâm tỏ vẻ không tin.
"Với thực lực của Khang Huy, không thể nào g·iết được đám Thẻ Bài Chiến Sĩ đó. Hơn nữa, trên t·hi t·hể của đám Thẻ Bài Chiến Sĩ này cũng không có v·ết t·hương xuyên thấu giống như Tống Dư. Không chỉ vậy, cách c·hết của đám Thẻ Bài Chiến Sĩ này rất quái dị, chúng tôi không có bất kỳ manh mối nào cả. Rất hiển nhiên, chuyện này là do người khác làm." Tống Minh lắc đầu.
"Là ai?" Tống Gia Lâm hỏi.
"Cho đến giờ vẫn chưa rõ. Hơn nữa, từ hiện trường, chúng tôi cũng không t·ìm t·hấy t·hi t·hể của Khang Huy. Tôi đoán rằng, rất có thể hắn đã bị vị cao thủ g·iết c·hết mười hai Thẻ Bài Chiến Sĩ này mang đi." Tống Minh bình tĩnh nói.
0