Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 462: Nhận của tôi một lạy
Khoảnh khắc Lý Phong giơ tay lên, hai đồng tử trong mắt Cầu Tam Nguyên giãn ra!
“Tạm biệt ân nhân!”
Cũng có thể nói, đó là câu nói cốt lõi của Thiết Sa Chưởng!
Phía trước xe là hàng chục tên côn đồ cầm vũ khí trên tay.
Ồn ào.
Dáng vẻ Lý Phong trông giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hai nhân viên bảo vệ này lập tức gục đầu xuống.
Hứa Hạo Nhiên phóng đi với tốc độ nhanh nhất, vội vàng lái xe lao về hướng trại trẻ mồ côi.
“Hai người lập tức đến bênh viện kiểm tra. Tôi sẽ thanh toán toàn bộ chi phí khám bệnh và thuốc men”.
“Ân nhân xin hãy nhận của tôi một lạy”.
Hơn mười chiếc xe tải đang đậu ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta cố gắng ghi nhớ tất cả mọi chi tiết trong cử chỉ của Lý Phong.
“Xẹt!”
Sắc mặt ông ta cung kính.
Một khi vùng ngoại ô này được phát triển, nó sẽ trở thành một mỏ vàng!
Chân ông ta đạp xuống nền đất, đế giày trượt mạnh trên nên đá cẩm thạch tạo thành một âm thanh dài vang dội!
Nhân viên bảo vệ nét mặt phấn khích, nắm chặt tay: “Tốt quá, tốt quá! Học phí kỳ sau của em trai tôi có rồi!”
“Thiết Chưởng, có thể rẽ cát, đập đá”.
Hai mắt nhìn thẳng vào Lý Phong.
Lý Phong gật đầu.
Một đòn trong không trung!
Với đòn này, Lý Phong trực tiếp tiễn Cầu Tam Nguyên ra khỏi đại sảnh.
Ngạc nhiên!
Hai nhân viên bảo vệ sững sờ, ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Cầu Tam Nguyên nét mặt nghiêm túc nhìn Lý Phong.
Bọn họ thậm chí còn nghĩ là mình nghe nhầm rồi.
Lý Phong mỉm cười, đang định nói thêm thì một chiếc xe ô tô đột nhiên dừng ở trước cửa tòa nhà.
Bây giờ Hậu Lượng đã nhìn trúng trại trẻ mồ côi.
Lúc này, Lý Phong đột nhiên ra tay!
Cơ thể của Cầu Tam Nguyên lập tức lùi ngược lại về phía sau!
Lý Phong vừa nói xong, liền chậm rãi giơ tay phải lên.
Bọn họ đều đến từ nông thôn.
Lý Phong vừa lên xe, Hứa Hạo Nhiên liền đạp mạnh chân ga.
Cầu Tam Nguyên từ nhỏ đã biết việc câu nói này vẫn còn vế sau.
Chuyên phục vụ những doanh nhân lớn trên thế giới.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Lý Phong bằng ánh mắt sáng rực.
Nhân viên bảo vệ bị thương trên trán, vội vàng ngẩng đầu nhìn Lý Phong: “Ông chủ, ông chủ, thật sự được tăng lương gấp mười sao?”
Khí thế hung hãn.
“Một khi ông quay lưng lại với người dân, vậy thì khoảng cách của gia tộc ông đến bờ vực diệt vong cũng không còn xa đâu”.
Tràn ngập sự ngưỡng mộ!
“Bụp!”
Cầu Tam Nguyên há hốc mồm miệng.
“Sếp, anh có việc gì căn dặn ạ?”
Lạnh nhạt nói: “Trang chủ Cầu, không biết lúc ông còn bé, các trưởng lão trong nhà đã từng nói với ông câu này chưa”.
Thế giới ngầm nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Thiết Sa Chưởng sẽ toàn vẹn!
Anh bước tới gần hai nhân viên bảo vệ, nói với bọn họ: “Hai người được nghỉ phép nửa tháng”.
Lý Phong nhìn vẻ mặt kích động, toàn thân khẽ run lên, kìm nèn sự tức giận của Cầu Tam Nguyên.
Haiz!
Hậu Lượng cũng là một thành viên trong gia tộc Hậu Thị, hắn điều hành ngành bất động sản ở Thiên Môn.
Cầu Tam Nguyên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù cho Lý Phong đưa ra điều kiện gì.
Bọn họ căn bản không có chỗ đứng trong thành phố bon chen tấp nập này.
Hắn họ Hậu, tên là Hậu Lượng.
“Ngoài ra, nửa tháng nghỉ phép này, tiền lương tăng gấp mười lần”.
Nhìn chằm chằm vào tay Lý Phong.
Khu vực này có thể nói là vùng trọng điểm của vùng ngoại ô phía Nam thành phố.
Bởi vì tối hôm qua, hắn vừa mới nhận được tin nội bộ mới nhất, nói rằng ngoại thành phía Nam Thiên Môn nhất định sẽ phát triển!
Hai nhân viên này thở dài trong lòng.
Ngoại trừ chút sức lực này thì không có năng lực nào khác.
Lý Phong khẽ cau mày, lướt đi như một cơn gió, nhanh chóng tiến vào trong xe.
Lúc này, một nhân viên bảo vệ khác cười hi hi đi với, vỗ vai hai đồng nghiệp, nói: “Hai cậu may mắn thật ấy!”
“Cái gọi là lấy của dân, trả lại cho dân”.
Lúc này, trước hơn chục chiếc xe tải này có một chiếc Rolls Royce màu đen đang đậu.
Vào lúc hai nhân viên bảo vệ này mất hồn mất vía, Lý Phong lại nói thêm một câu.
Gã là tên trùm ở vùng ngoại ô phía Nam Thiên Môn.
“Thiết Sa Chưởng được phát triển từ cuộc sống của người dân”.
Cầu Tam Nguyên ngây người, choáng váng.
“Sau khi tôi trở về, sẽ triệu hồi tất cả các đệ tử đã phái ra bên ngoài”.
Một khi bị tập đoàn Lăng Tiêu sa thải, các tập đoàn khác cũng sẽ không bao giờ chịu nhận họ.
“Thật ra câu này, vẫn còn vế sau”.
Ánh mắt nhìn Lý Phong.
Lúc này, cửa sổ chiếc xe Rolls-Royce từ từ hạ xuống.
Lâm Đại Cường với trí óc phi thường, tầm nhìn độc đáo và những thủ đoạn tàn nhẫn đã nhanh chóng lôi kéo được đám người này.
Chương 462: Nhận của tôi một lạy (đọc tại Qidian-VP.com)
Điều khiến Cầu Tam Nguyên càng thêm trợn tròn mắt kinh ngạc đó là Lý Phong lại thản nhiên nói ra!
“Ông không cần nói mấy lời thừa thãi đó với tôi, tôi cho ông một gợi ý”.
Trên đời làm sao lại có chuyện tốt như vậy được?
Ông của Cầu Tam Nguyên đã từng nói, chỉ cần biết được vế sau.
Ngồi trên xe là ông chủ của Lâm Đại Cường.
Lúc trước, gã đi theo một ông chủ của thế giới ngầm ở Thiên Môn, đã móc nối được không ít quan hệ.
Toàn bộ Thiên Môn, không có mảnh đất nào mà Hậu Lượng không mua được, không có tòa nhà nào mà Hậu Lượng không xây được!
Điều quan trọng nhất trong kinh doanh chính là nắm bắt cơ hội.
Cầu Tam Nguyên sau khi hoàn hồn.
Không thể tin được!
Nhưng thời gian trước, những ông chủ này đột nhiên biến mất.
Bởi vì những lời Lý Phong thản nhiên nói ra chính là ý nghĩa sâu sa của sơn viên Thiết Chưởng bọn họ!
Lâm Đại Cường lập tức ngoan ngoãn như con c·h·ó, vẫy đuôi tiến lại gần.
Lâm Đại Cường là một trùm xã hội đen nổi tiếng ở vùng ngoại ô phía Nam thành phố.
Tuy nhiên, gia đình bọn họ đã tìm kiếm khắp nơi và cũng cố gắng hết sức để tìm ra manh mối.
Lúc này, Cầu Tam Nguyên dường như đã gạt việc Cầu Thiên Sơn thật sự không phải con trai ruột của mình sang một bên.
Bọn họ không dễ dàng gì mới có được công việc bảo vệ này.
Ông ta đều sẽ đồng ý!
Kèm theo đó là tiếng gầm rú của động cơ xe.
“Nước có thể chở thuyền, cát chìm xuống đáy, Trường Giang Hồ Bắc, sóng gió nổi lên”.
“Anh Phong từ trước đến nay nói được làm được!”
Lúc này, vị chưởng môn chiến công lẫy lừng từ nam ra bắc này, trước mặt Lý Phong chỉ như một tên đệ tử nhỏ bé.
Trước sự chứng kiến của rất nhiều người xung quanh, ông ta chắp hai tay, cúi người thật sâu làm lễ với Lý Phong.
Bố của Cầu Tam Nguyên đã nghiên cứu suốt một đời cũng không thể tìm cách lý giải được.
“Cần điều kiện gì thì cậu mới nói cho tôi biết?”
Cầu Tam Nguyên đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra!
Và sự kính trọng!
Hậu Lượng ngoắc ngón tay với Lâm Đại Cường ở bên cạnh.
Kẻ cầm đầu là Lâm Đại Cường. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta không ngờ được rằng câu nói này là được thốt ra từ miệng Lý Phong.
Cầu Tam Nguyên lại chào một cách kính cẩn, rồi quay người nhanh chóng rời đi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bản thân Cầu Tam Nguyên cũng vì để lĩnh hội được câu nói này mà cố gắng chật vật suốt hơn bốn mươi năm.
"Nhưng xét cho cùng cũng chỉ là x*c th*t, sức người có hạn".
Ngay khi biết tin, hắn đã đưa rất đông người đến trại trẻ mồ côi.
Lý Phong khẽ gật đầu, phẩy tay: “Đi đi”.
Đứng cách nhau vài mét, Lý Phong đột nhiên ra một đòn với Cầu Tam Nguyên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hậu Lượng luôn làm rất tốt điều này.
Bởi vì gia cảnh nghèo khó nên không được học hành nhiều.
Lúc này, ở trước cổng chính của trại trẻ mồ côi.
Ông ta dường như lập tức hiểu được, lại làm lễ với Lý Phong một lần nữa, cung kính nói.
Nghỉ phép nửa tháng đồng nghĩa với việc bị sa thải.
“Từ nay về sau, sơn trang Thiết Chưởng chúng tôi sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào với các thế gia giàu có nữa!”
Hậu Lương với khuôn mặt đầy đặn, mặc vest, mồm hút xì gà, dựa vào cửa sổ.
Khi cửa sổ được hạ xuống, nghe thấy tiếng Hứa Hạo Nhiên ở bên trong hét lớn với Lý Phong: “Anh rể, đi với em, xảy ra chuyện rồi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.