Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Khi nhục thê tử ta, c·h·ế·t

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Khi nhục thê tử ta, c·h·ế·t


Nếu sớm biết rằng Hàn Dương có thiên phú như vậy thì còn cần liên hôn với Lý gia làm gì. Chỉ cần bồi dưỡng Hàn Dương vậy thì Trần gia sẽ một bước lên trời.

Bảy ngày sau, ông ta lại bị Hàn Dương dùng một chiêu đánh c·h·ế·t.

Còn xa xa không đủ!

Lần đầu tiên, võ giả Trần gia cảm thấy mấy vị trưởng lão đã quyết định sai.

Một thiên chi kiêu tử lại bị bọn họ bức bách thành thù địch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại trưởng lão Trần Kỳ cuối cùng cũng phản ứng lại, gân xanh nổi đầy trên trán, trong mắt đều là sát ý sôi trào!

Sắc mặt nhị trưởng lão biến đổi lớn, vội vàng thối lui về phía sau.

Bảy ngày này, trên người Hàn Dương rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì?

Hàn Dương dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bước ra một bước, đi hướng thất tha thất thểu, muốn bắt đại trưởng lão định bò dậy từ trên núi giả.

Đối phương, nào có là tên ở rể phế vật gì người, rõ ràng chính là một Tiềm Long sắp một bước lên trời.

Trong đó hai võ giả Trần gia, chỉ cảm thấy một đạo kình phong thổi qua từ bên người bọn họ, núi đá phía sau phát ra tiếng đánh thật lớn.

Lực đạo đáng sợ, nhấc lên một cỗ khí bạo sóng xung kích thật lớn ở trong đại viện.

Chúng võ giả cúi đầu.

Vẻn vẹn chỉ bảy ngày.

Không hổ là Đoán Cốt ngũ trọng, xương cốt bị đánh gãy một nửa vẫn không c·h·ế·t.

Đại trưởng lão Trần Kỳ, cốt cách cả người vặn vẹo rung động, thân lại cao hơn nửa thước.

Trả lời hắn ta, Hàn Dương không có một tia tình cảm cười khẽ nói: “Ta đã nói rồi, khi nhục thê tử ta, c·h·ế·t!”

“Khi ông ta phái võ giả, đuổi g·i·ế·t ta cùng Xảo Thiến, bức chúng ta trốn vào sơn mạch Yêu Thú thì có còn ai nhớ rõ chúng ta là người một nhà?”

Bảy ngày trước, ông ta hai lần đẩy lui Hàn Dương, còn làm hắn thất bại.

Quyền của tam trưởng lão bị b·ạo l·ực phá vỡ, xương sườn còn bị oanh đánh gãy không biết bao nhiêu cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đáng tiếc, hiện tại đã muộn rồi.

Nhưng vào lúc này, Hàn Dương ra quyền.

Toàn bộ võ giả Trần gia đều nhắm mắt lại theo bản năng.

Người này không c·h·ế·t, lòng ông ta khó yên.

“C·h·ế·t!”

Ánh mắt Hàn Dương đạm mạc nhìn về phía người nọ, lạnh lùng nói: “Lúc các ngươi tận lực bức bách vị hôn thê Xảo Thiến của ta gả cho người khác có ai còn nhớ rõ chúng ta là người một nhà?”

Nếu cho phế vật này càng nhiều thời gian trưởng thành thì còn đến đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy chục võ giả Trần gia xung quanh giống như bị Tử Thần bóp chặt yết hầu phát không ra bất kỳ âm thanh gì.

Mặc kệ nhị trưởng lão dùng bao nhiêu loại công pháp né tránh, phản kích, Hàn Dương cũng chỉ dùng một thức của Thiên Cương quyền.

Bảy ngày!

“Hàn Dương! Ngươi... Ngươi dám ở Trần gia ta, chém g·i·ế·t trưởng lão?”

Đây là thiên phú đáng sợ kiểu gì.

Một bàn tay là muốn đập c·h·ế·t Hàn Dương.

Oanh!

Không đủ! (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ trong khoảnh khắc đã đến trước người nhị trưởng lão.

Nếu sớm biết như thế...

“Hàn Dương, đừng g·i·ế·t ta, ta có thể nâng ngươi lên làm gia chủ Trần gia, ta có thể...”

Một chiêu đã bại!

Mối hận đoạt thê không đội trời chung. Mối thù nhục nhã muôn đời khó trả.

Tan nát cõi lòng!

Hắn biểu tình phức tạp nhìn thoáng qua một mảnh hỗn độn Trần gia đại viện, lời nói thấm thía khuyên “Hàn Dương, không nên xúc động, ngươi g·i·ế·t Trần Kỳ, Lý gia sẽ không bỏ qua ngươi...”

Ông ta cầu xin tha thứ, cũng không ngăn cản được Hàn Dương đi bước một tới gần.

Chỉ có g·i·ế·t Trần Kỳ khởi xướng, mới có thể tắt lửa giận trong lòng mình.

So với những người khác, trong lòng đại trưởng lão Trần Kỳ cũng kinh hãi.

Kiếp trước, có lẽ mọi người... Bao gồm cả hắn cũng đã xem nhẹ uy năng của bộ võ học Thần cấp này.

Hàn Dương sát ý mười phần này đâu còn là tên ở rể phế vật không dám đánh rắm không lâu trước kia nữa.

Đoán Cốt ngũ trọng lực lượng mênh mông, dường như sông lớn mãnh liệt tuôn ra, che trời lấp đất, đập về phía Hàn Dương.

Võ kỹ Thiên Cương quyền phàm tục, dưới Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết kích phát Tinh Thần chi lực có thể khiến một Đoán Cốt nhất trọng như hắn quyền sát cao thủ Đoán Cốt Cảnh tứ trọng.

Gãy tay!

Hàn Dương này mới có chừng ấy tuổi mà đã có được quyền ý.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương của đại trưởng lão lại áp hết âm thanh khí bạo truyền vào lỗ tai bọn họ.

“Hàn Dương... Ngươi...”

Cao thủ so chiêu, còn dám thất thần như thế, nghênh đón ông ta chính là một quyền bẻ gãy nghiền nát của Hàn Dương.

“Khi nhục thê tử ta, đều có thể g·i·ế·t!”

Có võ giả tự xưng là ngày thường từng nói chuyện hai lần với Hàn Dương muốn đứng ra khuyên nhủ một câu.

Bây giờ ông ta đã hơi hiểu rõ một chút nguyên nhân vì sao gia chủ không để ý đến tất cả mọi người phản đối mà cưỡng ép muốn chiêu mộ Hàn Dương.

Thiên Cương quyền ý.

Ánh mắt Hàn Dương đạm mạc đảo qua mọi người, khẽ cười nói: “Người một nhà?”

“Đều là người một nhà, Hàn Dương, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng...”

Lấy Tinh Thần chi lực thôi phát Thiên Cương quyền, thô bạo cương mãnh, phát sau mà đến trước.

“Khi c·h·ó săn của ông ta đả thương ta đến gần như suýt c·h·ế·t thì có ai còn nhớ rõ chúng ta là người một nhà?”

Toàn bộ võ giả Trần gia Xung quanh đều đang dại ra.

Dường như trong lòng toàn bộ võ giả Trần gia đều dâng lên cảm xúc hối hận.

Tên phế vật ở rể này vậy mà có thể lấy tu vi Đoán Cốt nhất trọng nghịch phạt Đoán Cốt tứ trọng.

“Người một nhà?”

“A! Hay cho câu đều có thể g·i·ế·t! Thật cho rằng g·i·ế·t hai phế vật kia là ngươi có thể không kiêng nể gì sao? Hôm nay, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là ngũ trọng!”

“Hàn Dương!”

Yên tĩnh không tiếng động.

Lúc ấy không có một ai, đứng ở lập trường của Hàn Dương và Trần Xảo Thiến nói được một câu.

Một lão nhân râu tóc hoa râm khô gầy, trong khoảnh khắc đã biến thành một đại hán hình thể hùng tráng.

Gia chủ mất tích, muốn khống chế Trần gia, người này nhất định phải c·h·ế·t!

Sau khi đại trưởng lão bạo trướng thân thể, giống nhau Cự Linh Thần, vươn bàn tay to như quạt hương bồ, vồ một cái về phía Hàn Dương.

Liên tục đánh c·h·ế·t hai người, lửa giận trong ngực Hàn Dương vẫn đang hừng hực thiêu đốt.

Nhất lực phá vạn pháp!

Trong đại viện Trần gia to như vậy một mảnh tĩnh mịch.

“A...”

Hàn Dương, không tránh không né, mang theo mối hận đoạt thê, mối thù sát thân đánh ra một quyền.

Lúc ấy, tất cả mọi người cảm thấy Trần Xảo Thiến gả đến Lý gia sẽ có lợi nhất đối với Trần gia.

Thân là Đoán Cốt ngũ trọng, dù cho ông ta không lĩnh ngộ quyền ý nhưng cũng biết quyền ý đáng sợ, càng như thế, Hàn Dương càng cần phải c·h·ế·t.

Quyền ý... Chính là tu luyện quyền pháp đạt tới cảnh giới đỉnh phong mới có thể có được quyền ý đấy.

Đây còn là tình huống mới chỉ mở được một huyệt đầu tiên.

Một chưởng đánh xuống!

Nếu sớm biết như thế thì ông ta đã sớm tự thân g·i·ế·t c·h·ế·t Hàn Dương, tuyệt đối không cho phép hắn trưởng thành tới hôm nay.

Trong lòng bọn họ chỉ nghĩ đến ích lợi mà thôi.

Mang theo nghi hoặc vô tận... Nhị trưởng lão, c·h·ế·t!

Chương 13: Khi nhục thê tử ta, c·h·ế·t (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng vậy.

Đại trưởng lão Trần Kỳ sợ.

Nhưng chân Hàn Dương giống như dẫm lên thất thải tường vân, uyển chuyển nhẹ nhàng vô song.

Trên không đại viện Trần gia dường như có một vầng mặt trời bỗng nhiên dâng lên!

Oanh!

“Không... Đại ca cứu ta!”

Hắn ta cảm thấy, nếu như Hàn Dương có thể trở về Trần gia, vậy Trần gia tất nhiên có thể một bước lên trời.

Hàn Dương cường hãn, hoàn toàn ra ngoài dự đoán của hắn ta.

Đây rõ ràng là một vị Ma Thần chọn người mà cắn.

Nhị trưởng lão vẫn duy trì ra quyền tư thế, cứng ngắc tại chỗ.

Nhị trưởng lão rất nhanh đã phát ra tiếng gào rống tuyệt vọng, trong lòng không một tia chiến ý.

Khi bọn họ lại lần nữa mở to mắt đã thấy đại trưởng lão nhà mình, cường giả Đoán Cốt ngũ trọng như một bãi bùn lầy dán ở trên núi đá.

“Cửu Chuyển Tinh Thần Quyết, quả nhiên không hổ kỳ danh!”

Bang!

Đoán Cốt tứ trọng, Đoán Cốt ngũ trọng đều đã là cường giả tiếng tăm lừng lẫy.

Ngay vào lúc Hàn Dương định đánh c·h·ế·t đại trưởng lão Trần Kỳ, một thân ảnh xuất hiện, chính là thị vệ bên người Nam Linh Tuyết.

Võ giả Trần gia ngây ra như phỗng, căn bản không thể tưởng được, đại trưởng lão không thể địch nổi ở trong lòng bọn họ lại bị đánh bại thê thảm như thế.

Trong lòng Hàn Dương cũng cảm khái.

Thiếu niên này, thiên phú kinh người.

Nhưng ở trong tay Hàn Dương lại như gà vườn c·h·ó xóm.

Gãy xương!

Hàn Dương truy vấn từng câu, giống như lưỡi dao sắc bén cắm ở trên người toàn bộ võ giả Trần gia.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Khi nhục thê tử ta, c·h·ế·t